Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 34: Điên loạn



Sau một đoạn thời gian ngủ mê, Lý Thuần Quân tỉnh dậy trong một gian phòng yên tĩnh, nội thất được bày trí rất xa hoa.

Trong vô thức, hắn đưa mắt nhìn qua, liền thấy Mộ Khuynh Tiên vẫn luôn ngồi bên cạnh hắn, và trên tay nàng là một bát cháo thảo dược vẫn còn đang nóng.

Thấy hắn tỉnh dậy, Mộ Khuynh Tiên nhoẻn miệng cười đầy ngọt nào, nhẹ nhàng nói: "Tỉnh rồi thì ăn một chút đi. Tận nửa tháng liên tục tập trung hết toàn bộ tinh lực cho việc luyện đan, ngươi không ngất mới là lạ"

"Dù sao thì ta cũng không thể rời mắt đi được, chuyện lần này không có chỗ cho sai lầm" Lý Thuần Quân cố gắng ngồi dậy, chân tay có chút mềm nhũn nhưng cũng không đến nỗi vô lực.

"Từ khi vào Hoàng Cung đến giờ, ta rất ít khi thấy ngươi có thể khoẻ mạnh chạy nhảy. Cứ được một đoạn thời gian là ngươi lại phải lên giường nằm, thật hết nói nổi" Mộ Khuynh Tiên yêu kiều cười nói.

Lý Thuần Quân cũng cười khổ một tiếng.

Hắn cũng đâu có muốn? Nhưng tình thế bắt buộc hắn phải làm thế.

Cười xong, Mộ Khuynh Tiên liền múc một thìa cháo nóng đưa tới trước miệng hắn, thanh âm nhàn nhạt, bay bổng tựa sương mai: "Ngươi mệt rồi, liền để ta hầu hạ ngươi đi"

"Làm phiền ngươi rồi" Lý Thuần Quân cũng không lên tiếng từ chối, trái lại còn ngoan ngoãn há miệng ra nuốt trọn một thìa.

Đây đã không phải lần đầu nàng làm chuyện này, và hắn cũng biết rõ là mình sẽ không thể từ chối nàng được.

"Ngoan ngoãn, ta thích" Mộ Khuynh Tiên cười nói.

Lý Thuần Quân: "..."

Hắn lười tính toán với nàng, chỉ một mực chú tâm vào chuyện ăn uống.

Bên ngoài, Hoa Bất Ngữ nguyên bản định đến đây thăm Lý Thuần Quân thì bắt gặp ngay cảnh tượng này. Thế là nàng không chút do dự lựa chọn thối lui trong yên lặng, không làm phiền đến không gian riêng của hai người.

Từ ngay lần đầu tiếp xúc, nàng đã mơ hồ nhìn ra được Mộ Khuynh Tiên có tình cảm với Lý Thuần Quân. Chỉ là, phần cảm xúc đó được che giấu rất kĩ, đến cả nàng cũng kém chút liền đã bỏ qua.

Và mới vừa rồi, nàng đã thử đánh giá qua một chút. Nàng nhận thấy ánh mắt của cô nàng kia rõ ràng đang rất nhu tình, tràn đầy nhiệt khí ấm áp... Nhưng còn nam nhân kia thì lại không giống vậy.

Ánh mắt của hắn ta rất thanh tĩnh, nhiều nhất chỉ được pha thêm một chút bối rối mà thôi.

Bằng vào những kinh nghiệm của mình, không khó để nàng đoán ra nam nhân kia chưa từng nhận ra tình cảm của đối phương. Mà tại đối diện, tựa hồ cô nàng kia cũng không có ý định bày tỏ.

Một cặp đôi kì quái.

...

...

Ăn xong bát cháo nóng, Lý Thuần Quân lại lâm vào giấc ngủ. Và ngay hôm sau tỉnh dậy, hắn đã sơ bộ khôi phục, có thể tự đi tự đứng một cách bình thường mà không cần ai giúp đỡ.

"Không cần luyện đan ngay, đám người kia vẫn còn tương đối bận" Đó là câu nói mà Hoa Bất Ngữ để lại sau khi đến thăm hắn vào lúc sáng.

Lý Thuần Quân cũng không ngu. Hắn đoán ra sau khi luyện xong Tiên Đan, đám luyện đan sư kia đã có thu hoạch rất lớn, cần phải bế quan lĩnh ngộ một quãng thời gian, tránh cho việc cảm xúc bị trôi đi.

"Có lẽ ta sẽ rảnh rỗi trong một vài ngày" Lý Thuần Quân nói khẽ.

Cũng tốt, hắn cũng cần nghỉ xả hơi.

Sau khi Hoa Bất Ngữ rời đi được một lúc, Mộ Khuynh Tiên liền đã tìm đến nơi. Nàng đến mang theo một ít điểm tâm cho hắn, và đó đều là những thứ mà nàng tự làm.

Lý Thuần Quân cũng không khách khí nhận lấy. Từ sau khi ngất đi đến giờ, cơ thể hắn vẫn luôn trong trạng thái thiếu hụt năng lượng. Thế nên, bất kể là nàng mang đến thứ gì, hắn cũng đều sẽ ăn.

"Tay nghề của ngươi lại tiến bộ thêm không ít" Lý Thuần Quân nếm qua một vài món rồi lên tiếng nhận xét.

Vừa nói, trong lòng hắn cũng có chút chấn kinh. Hắn thật không ngờ tới là nàng lại có thể học nhanh đến như vậy.

Mộ Khuynh Tiên mỉm cười, có chút ngạo nghễ ưỡn ngực lên.

Vì những lời khen này, nàng đã phải cố gắng rất nhiều. Thậm chí còn có nhiều đêm nàng đã không ngủ, chỉ vì muốn tạo ra cho hắn những bàn mỹ thực vừa ý.

Đoạn, nàng lại tiến đến ngồi sát bên cạnh hắn, ngọc thủ nhẹ nhàng sờ sờ lên người hắn một chút rồi nói: "Vẫn còn gầy lắm, phải vỗ béo thêm một chút mới được"

Lý Thuần Quân: "..."

Vỗ béo?

Ngươi có ý gì?

"Khuynh Tiên, ngươi đang muốn nuôi thịt ta hay sao?" Lý Thuần Quân sắc mặt có chút quái dị hỏi.

"A?" Mộ Khuynh Tiên ngạc nhiên một tiếng.

Thoáng suy nghĩ một chút, nàng liền âm thầm gật đầu: "Theo góc độ nào đó mà nói thì đúng là như vậy"

Tất nhiên, những lời này nàng sẽ không nói ra ngoài.

Nàng muốn ăn hắn, đó là chuyện có từ lâu rồi chứ không phải mới đây. Thú thật, mỗi đêm nàng đều phải kiềm chế dục vọng của mình lại, chuyện này thực để nàng có chút khó chịu.

"Nghĩ gì đấy?" Mộ Khuynh Tiên nhéo nhéo da mặt Lý Thuần Quân, mặt đầy ý cười nói: "Đừng có tự luyến như vậy, một kẻ lập dị như ngươi sẽ không có ai yêu được đâu"

Bởi vì ta sẽ giết hết tất cả chúng, và ngươi chỉ có thể là của ta.

Trong mắt thoáng ánh lên vẻ điên cuồng, nhưng chút dị sắc đó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất, khiến một người vốn dĩ không mấy khi chịu nhìn vào mắt Mộ Khuynh Tiên mà nói chuyện sẽ không cách nào nhận ra.

"Mặc dù ta luôn không có ý định lấy vợ, nhưng ngươi nói vậy vẫn làm ta có chút tổn thương đấy" Lý Thuần Quân có chút bất đắc dĩ nói.

Hơn ai hết, hắn biết rõ bản thân mình không đẹp trai, sẽ khó mà lọt vào mắt các tiên tử mỹ mạo trên thế gian được. Cũng chính vì vậy nên hắn mới luôn giữ khoảng cách với nữ nhân, cũng như dẹp đi luôn ý nghĩ tìm kiếm bạn lữ.

Phần là vì hắn không có nhu cầu, một phần khác lại là vì chính hắn cũng biết mình sẽ khó mà tìm được người đó.

Thế nên, thay vì phí công vô ích, hắn lựa chọn dứt khoát từ bỏ.

Nói hắn tự ti... Cũng đúng, hắn xưa nay đều như vậy. Và cũng chính vì cái tính này nên hắn mới có thể sống đến tận bây giờ.

'Tận lực làm cho sự tồn tại của bản thân mờ đi', đó vẫn luôn là tôn chỉ sống của hắn.

Mộ Khuynh Tiên nhìn hắn, chỉ cười một tiếng rồi đứng dậy, dịu dàng ôm lấy hắn từ phía sau lưng.

Vừa ôm ấp, nàng còn tận lực cưỡng ép đem nhịp tim của mình ổn định lại, trong khi gương mặt của bản thân thì đang dần ửng đỏ lên.

"Không cần tự ti như vậy, làm người phải có ước mơ chứ?" Mộ Khuynh Tiên nói: "Là nam nhân thì phải có huyết khí, phải có tính tự cường... Còn ngươi thì cứ như ông già vậy, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn an phận thủ thường..."

Lý Thuần Quân: "..."

Rõ ràng phía sau lưng hắn đang rất ấm... Ân, ấm đến không cách nào hình dung, nhưng thật không hiểu sao... Trên trán hắn lại đang không ngừng tiết ra mồ hôi lạnh.

Cô nàng này lại muốn ghẹo hắn? Lại hoặc là nàng đang có ẩn ý gì khác?

"Sao ngươi biết ta đang tự ti?" Lý Thuần Quân một mặt trấn định hỏi.

Mộ Khuynh Tiên ôn nhu cười một tiếng: "Bởi vì không ai hiểu ngươi hơn ta"

"..."

"Ngươi lớn rồi nha... Khuynh Tiên" Lý Thuần Quân thở dài, có chút tiếc nuối nói ra: "Ngươi bây giờ thật giống với mấy vị tỷ tỷ nhà bên. Vừa ôn nhu, dịu dàng lại còn vô cùng tâm lý... Ân, sau này ngươi nhất định sẽ là một người-"

"..."

"Ta xin lỗi"

Còn chưa kịp hoàn thành câu chữ, Lý Thuần Quân đã phải cưỡng ép dừng lại để nói lời xin lỗi, bởi vì... Mộ Khuynh Tiên đang tiết ra sát khí, mà lại là cái loại sát khí giống hệt như Tu La trong truyền thuyết kia.

Hắn xin lỗi... Còn kịp không?

Sau lưng, Mộ Khuynh Tiên lên tiếng chất vấn với giọng điệu lạnh như băng: "Lý Thuần Quân, ngươi vừa nói cái gì? Thử nhắc lại xem?"

"Khụ, ta nói... Ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất, tài hoa nhất ta từng thấy"

"Ngươi giống hệt như tiên nữ cõi trời giáng xuống phàm trần, thư thái xuất trần phiêu dật, dung mạo hệt như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành, thanh nhã đoan trang, phong hoa tuyệt đại, siêu trần thoát tục, thế gian không ai có thể so bì,..."

"..."

Dục vọng cầu sinh mãnh liệt dâng trào khiến đại não Lý Thuần Quân hoạt động trên hai trăm phần trăm công suất, giúp hắn lật tung lên hết những câu từ đã sớm chìm sâu vào trong tiềm thức... Những câu từ mà hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình nói ra miệng.

Mọi lời khen có cánh, mọi lời ca ngợi, miêu tả hoa lệ nhất đều bị khơi lên. Hắn liên miệng bắn chữ như mưa, hòng có thể làm cho Mộ Khuynh Tiên nguôi giận, tự cứu lấy bản thân.

Tuy là hắn không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng hắn chỉ biết... Mình muốn sống, và đây là chuyện hắn phải làm để tiếp tục sống!

Đến lúc này rồi thì cần gì liêm sỉ? Cần gì tôn nghiêm? Vứt hết để sống, đó mới là vương đạo!

Nói đến khô cả họng, Lý Thuần Quân the thé ngẩng đầu nhìn lên liền thấy được biểu lộ của Mộ Khuynh Tiên vẫn lạnh như núi băng, trong mắt không có lấy nửa điểm tình cảm mà nhìn hắn, và sát ý cũng chưa từng thu lại dù chỉ một chút.

Lý Thuần Quân: "..."

Xong phim.

"Ngươi nói ta trông giống tỷ tỷ nhà bên?" Mộ Khuynh Tiên buông tay khỏi cổ rồi ngồi xuống phía đối diện hắn, mang đến cho hắn thứ áp lực còn hơn cả Nhân Hoàng: "Ngươi nói xem, ta lúc này đang có cảm nghĩ gì?"

"Ừm... Chắc là... Tức giận?"Lý Thuần Quân cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Không phải" Mộ Khuynh Tiên lắc đầu.

Không phải tức giận?

Cái này hù doạ đến Lý Thuần Quân còn hơn cả việc nàng lên tiếng thừa nhận mình đang nổi giận.

"Vậy thì..." Lý Thuần Quân nói được câu này rồi không dám lên tiếng nữa.

Bởi vì dù hắn có nghĩ kiểu gì cũng không đoán ra được tâm tình của nàng lúc này, và bản thân hắn cũng không dám nói bừa, sợ nàng sẽ nổi giận thật.

Thấy hắn vẫn ngập ngừng không trả lời, Mộ Khuynh Tiên chỉ thở dài một hơi đầy nặng nề: "Chỉ có mình ta thấu hiểu ngươi, trong khi ngươi lại chưa từng thử thấu hiểu ta qua một lần... Lý Thuần Quân, ngươi có cảm thấy ngươi đang rất bất công với ta hay không?"

Lý Thuần Quân nghe vậy, vẻ mặt liền càng thêm trầm xuống.

Đúng vậy, nàng nói không hề sai. Từ lúc mới quen đến giờ, hắn chưa từng suy nghĩ qua sẽ thử thấu hiểu nàng.

Mặc dù có đôi khi hắn đã đoán trước được hành động của nàng... Nhưng đó chẳng qua chỉ là một chút phán đoán mà thôi, không thể nói là thấu hiểu được.

Sở dĩ hắn biết nàng thích ăn món gì cũng là từ chính miệng nàng xác nhận lẫn yêu cầu, chứ bản thân hắn thì chưa từng muốn tìm hiểu về chuyện này.

Và cũng chính vì không hiểu nàng, nên hắn mới không đoán ra được nội tâm của nàng.

Nếu nói đến tìm hiểu... Dường như chỉ có mỗi mình nàng là chịu quan sát, chịu tìm hiểu về đối phương mà thôi...

Nhưng, thật không biết vì lí do gì mà hắn đã vô tình bỏ qua những chuyện đó, phớt lờ đi mọi cố gắng rút ngắn khoảng cách của nàng.

Chẳng lẽ là do sự sợ hãi việc nàng sẽ phát sinh tình cảm với hắn hay sao?

Giờ nghĩ lại thì... Hắn đúng là đã có chút đề phòng thái quá rồi đi.

"Vậy là ngươi đang ủy khuất sao?" Lý Thuần Quân lên tiếng.

Lần này, Mộ Khuynh Tiên đã gật đầu. Tuy trong lòng rất ấm áp nhưng lại không dám để lộ ra mặt.

"Vì cái gì ngươi lại không muốn ta so sánh ngươi với hình tượng tốt đẹp đó cơ chứ?" Lý Thuần Quân nói đến đây liền không khỏi có chút mộng bức.

Hắn cảm thấy phép so sánh của mình cũng đâu có xấu? Rất tốt đẹp nha?

"Hừ!" Mộ Khuynh Tiên hừ lạnh một tiếng rồi đứng bật dậy, ra khỏi phòng đóng xoạch cửa lại, chỉ để lại một câu duy nhất: "Tự ngươi đi tìm hiểu!"

Lý Thuần Quân: "..., Giờ thì giận thật rồi đấy"

Gãi gãi đầu, thật sâu suy tư... Cuối cùng, Lý Thuần Quân úp mặt xuống bàn, đau khổ rên rỉ thành tiếng: "Nàng là muốn ta tìm hiểu về tâm tình của nữ nhân sao? Đây là môn học mà hầu hết nam nhân trên thế giới đều trượt thẳng cẳng đấy"

Không phải đang nói đùa đâu.

Gần như không một nam nhân nào có thể hoàn toàn thấu hiểu được tâm tình của nữ nhân cả.... Kiểu gì cũng sẽ có những điểm mà họ không thể nào ngờ tới!

Có thể là chín mươi chín, nhưng tuyệt đối không bao giờ là trăm phần trăm!

"Có lẽ... Ta cũng nên thử mở lòng một chút"

Bên ngoài, Mộ Khuynh Tiên vẫn còn chưa rời đi. Nàng đã âm thầm nán lại để thử nhìn xem phản ứng của hắn... Và quyết định này của hắn thực sự để nàng rất hài lòng.

Nàng biết là mình vừa nãy đã giận hờn vô cớ... Nhưng sự thật là nàng không muốn mình nằm trong một phép so sánh kiểu như vậy.

Nếu là người bình thường thì có lẽ họ đã bỏ qua rồi... Nhưng nàng thì không.

Nàng vốn dĩ là một người có tâm lí không ổn định, ý thức chiếm hữu phi thường đáng sợ... Vậy nên, nàng không chịu được hắn so sánh nàng theo kiểu đó.

"Thật không biết đến khi nào hắn mới hiểu được nỗi lòng của ta đây?" Mộ Khuynh Tiên thở dài, nhưng trên gương mặt mỹ lệ lại không giấu nổi nụ cười: "Nhưng mà... Bước đầu tiên đã thành công rồi"

Lại tiếp tục suy nghĩ đến những bước tiếp theo trong kế hoạch, khoé miệng nàng giương lên càng lúc càng cao. Và đến một lúc nào đó, nó đã trở nên đanh ác, quái dị, điên cuồng, hoàn toàn không dễ nhìn như trước đó nữa, mà trái lại còn khiến người ta phải sinh lòng sợ hãi.

"Chủ thượng, người lại mất khống chế"

Thập tam công công công cảm thấy phận mình thật khổ. Hắn chỉ mới rời mắt có một chút thôi mà chủ thượng nhà hắn lăn lộn đến không biên giới, thậm chí suýt chút nữa đã tuột xích rồi.

Yandere thật đáng sợ!

Mộ Khuynh Tiên nghe tiếng nhắc nhở, tâm tình liền đã bình tĩnh được đôi chút, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là nàng đã hoàn toàn thoát ly khỏi trạng thái vừa rồi.

Nàng âm thầm sờ lên ngực trái của mình, đôi mày liễu chùn xuống, trên mặt dần hiện lên vẻ lo lắng: "Càng lúc càng khó khống chế rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến một lúc nào đó, ta sẽ không còn là chính mình nữa mất..."

Nàng biết rõ phần điên cuồng nhất trong nhân cách của mình đang càng lúc càng lớn mạnh, và sự khống chế của nàng đối với nó cũng càng lúc càng yếu đi... Nếu cứ để như vậy, Lý Thuần Quân sẽ gặp nguy hiểm.

Thập tam công công trầm mặc, một bộ muốn nói lại thôi.

"Ngươi cứ nói thẳng đi, nếu có cách"

"Đúng là có cách, nhưng chuyện này sẽ rất giày vò tâm trí của ngươi... Thưa chủ thượng"

Mộ Khuynh Tiên liếc mắt, chỉ trong nháy mắt liền nhận ra thập tam công công đang muốn nói gì.

"Không bao lâu nữa thì hắn liền phải đi vân du rồi, lúc đó sẽ là lúc thích hợp để ta tập trung chữa trị" Mộ Khuynh Tiên cố gắng đem nụ cười điên cuồng của mình thu lại rồi nói tiếp: "Ta biết mình cần phải nhổ đi cái mầm bệnh này, ngươi không cần lo lắng, ta tạm thời vẫn khống chế được"

"Chủ thượng..." Thập tam công công cười khổ một tiếng, tựa hồ hắn còn muốn nói gì đó, nhưng hắn đã quyết định ngậm miệng.

_____

*Xin hua, xin hua