Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 36: Cảm giác mới lạ



Mấy ngày sau, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên vẫn một mực ở lại đây. Hai người vừa cố gắng giải quyết di chứng, vừa cẩn thận theo dõi tình trạng hồi phục của vị tướng quân kia.

Mãi đến hơn một tuần sau, một tiểu nhân nhỏ xíu đã xuất hiện giữa hồ Sinh Mệnh Chi Tuyền tràn đầy sức sống.

Sau khi được Thần Tuyền bồi dưỡng, linh hồn của nam nhân kia rất nhanh liền đã vượt qua trạng thái nguy hiểm, rồi dần thoát ly khỏi sự bảo hộ tinh bàn vào mấy ngày trước.

Và ngay sau khi ra ngoài, phần Thần Tuyền được pha máu của nam nhân kia lập tức có cảm ứng, bắt đầu trọng tổ ra một cỗ nhục thể mới.

Hoa Bất Ngữ nhíu mày, có chút hồ nghi nói: "Sao lại nhỏ như vậy?"

Cỗ nhục thể này trông rất khả ái, rất nhỏ nhắn, đồng thời còn cho nàng một loại cảm giác hệt như 'tân sinh hài nhi' vậy. Dĩ nhiên, khi thấy chồng mình biến thành cái dạng này, Hoa Bất Ngữ thật không biết nói gì cho phải.

"Không sao, cứ nuôi hắn thêm tầm vài chục năm nữa là lớn lên như cũ ngay" Lý Thuần Quân cười nhạt nói.

Hoa Bất Ngữ ngẫm nghĩ, tựa hồ nghĩ tới chuyện vui gì đó, nhãn thần liền sáng lên như đuốc: "Có đạo lí! Ta cũng không nghĩ tới hắn lúc nhỏ lại khả ái đến vậy! Ha ha ha, cảm giác nuôi lớn hắn sẽ rất vui"

Lý Thuần Quân: "..."

Nuôi chồng từ nhỏ?

Ân... Cái này nghe cũng thú vị đấy. Bảo sao Nữ Võ Thần lại vui đến vậy.

Một bên khác, Mộ Khuynh Tiên yên lặng nhìn Hoa Bất Ngữ với ánh mắt ghen tị. Nàng cũng muốn giống vậy, nhưng tình cảnh của nàng thì hoàn toàn ngược lại.

Mà tốc độ thành hình của đứa bé kia cũng rất nhanh. Từ ban đầu là một hình nhân chỉ bé bằng hạt đậu, chỉ trong nửa ngày, hắn đã nhanh chóng lớn lên, trở thành một đứa bé sơ sinh nhắm mắt tĩnh toạ trong hồ nước.

Xung quanh đứa bé là tràn đầy sinh mệnh khí tức, nhịp hô hấp của nó cũng mười phần đều đặn, cơ thể hoàn toàn khoẻ mạnh, không còn tiều tụy xanh xao như cơ thể đã vứt bỏ trước đó.

Dưới sự trợ giúp của Lý Thuần Quân, vị tướng quân kia đã thực sự có được cuộc đời mới!

Không lâu sau đó, đứa bé kia dần dần mở mắt. Nhưng bởi vì hắn đã từng là tướng quân nên ánh mắt của hắn không ngây thơ, vô hại như một đứa trẻ... Mà trái lại còn tràn đầy anh khí cùng cương nghị.

"Phu quân, ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi!" Hoa Bất Ngữ mặt đầy nước mắt, nức nở đem đứa bé kia ôm vào lòng mà khóc lớn, hoạ phong lãnh diễm hoàn toàn bị phá hủy vào thời khắc này.

Nghe tiếng nàng khóc thương, cậu bé kia cũng suýt chút bật khóc. Nhưng vì là nam nhân nên hắn không được khóc, chỉ có thể cố gắng kìm nén: "Xin lỗi ngươi, nương tử"

Một cô gái với ngoại hình tuổi đôi mươi ôm lấy một cậu bé sơ sinh khóc nức nở, luôn miệng gọi nhau là vợ chồng... Hình ảnh này mặc dù rất cảm động nhưng vẫn có điểm gì đó không quá thích hợp.

"Ra ngoài thôi" Mộ Khuynh Tiên nhanh chóng xách Lý Thuần Quân rời khỏi phòng. Nàng không muốn ở lại quấy rầy hai người này.

Lý Thuần Quân cũng không kháng cự, chỉ cùng nàng lặng lẽ ra ngoài chờ đợi. Khoảng chừng nửa ngày sau, Hoa Bất Ngữ mới bế chồng mình trở ra, trên mặt mang đầy vẻ cảm kích dành cho ân nhân của mình.

"Trông vui nhỉ? Chúc mừng hai người các ngươi đã đoàn tụ" Lý Thuần Quân cười nói.

"Đều nhờ có ngươi giúp đỡ, ân nhân" Đứa bé yếu ớt mở miệng nói.

Trong khoảng thời gian hai người đoàn tụ trong nước mắt, Hoa Bất Ngữ đã đem mọi chuyện kể lại cho chồng mình. Do vậy, hắn mới biết được người trẻ tuổi trước mắt chính là ân nhân cứu mạng của hắn, ban cho hắn một cuộc đời mới.

"Chuyện nên làm mà thôi" Lý Thuần Quân khoát tay.

Bỗng nhiên, Hoa Bất Ngữ quỳ xuống trước mặt hắn, âm điệu chậm rãi lại dõng dạc nói: "Ta đã từng thề dưới Thiên Đạo rằng: Bất kể là ai cứu được phu quân của ta, cả đời ta liền mãi mãi trung thành với người đó. Cho nên, từ nay về sau, ngươi liền chính là chủ của ta"

Lý Thuần Quân: "Khụ khụ~ Ặc, khụ!"

Động tác này của Hoa Bất Ngữ thực làm cho Lý Thuần Quân suýt chút sặc chết.

"Như vậy... Không tốt lắm đâu?" Lý Thuần Quân có chút lắp bắp nói.

Mẹ ơi! Nếu chuyện này mà lọt ra ngoài... Liệu Nhân Hoàng có nổi giận, đích thân tìm tới tính tiền hắn hay không?

Lý Thuần Quân chỉ nghĩ đến đây liền đã sợ toát mồ hôi.

"Lời thề Thiên Đạo, không thể làm trái" Hoa Bất Ngữ chém đinh chặt sắt nói: "Ngươi cũng không cần lo chuyện lão hồ ly kia sẽ tìm tới thanh toán ngươi. Nếu là Nhân Hoàng tiền nhiệm xuất hiện thì ta còn kính nể ba phần, nhưng riêng hắn thì ta hoàn toàn có thể đối nghịch"

Lý Thuần Quân nghe vậy, không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh.

Bá đạo!

Không hổ là Võ Thần!

Đến cả Nhân Hoàng cũng không thèm để vào mắt!

Nhưng mà...

"Ta cũng không cần ngươi làm việc cho ta" Lý Thuần Quân nói.

Hoa Bất Ngữ: "???"

Nàng thực sự có chút sửng sốt. Danh khí của nàng lớn đến đâu, bản thân nàng rõ ràng nhất... Thế mà tên này lại từ chối nàng mà không thèm suy nghĩ!

Phải biết là chỉ cần có nàng đứng bên cạnh, đến cả Nhân Hoàng cũng không dám nói lớn tiếng với hắn!

Tên này...

Đầu óc có vấn đề sao?

Nghĩ vậy, Hoa Bất Ngữ vô thức đưa mắt nhìn về phía Mộ Khuynh Tiên.

Mộ Khuynh Tiên: "..."

Nói thật, chính Mộ Khuynh Tiên cũng không biết phải trả lời ánh mắt này như thế nào.

"Ân công, ngươi không định thành lập thế lực hay sao?" Hoa Bất Ngữ hỏi.

Từ sau khi phu quân của nàng sống lại, vẻ tàn khốc lẫn băng giá trên gương mặt nàng đã vơi đi rất nhiều. Thành ra, cách nói chuyện của nàng cũng không còn trực tiếp như trước nữa.

"Cảm giác rất phiền, không làm" Lý Thuần Quân lười biếng nói.

Hoa Bất Ngữ: "..."

Không chút hứng thú với quyền lực?

"Vậy thì... Nếu sau này ân công cần giúp gì thì cứ việc gọi ta đến, ta tuyệt đối sẽ không từ chối" Hoa Bất Ngữ có chút bất lực nói ra.

Ân nghĩa lớn như vậy, thế mà nàng lại không nghĩ ra cách nào để có thể báo đáp một cách thoả đáng cả. Chuyện này làm cho thâm tâm của nàng cảm thấy có chút âm ỉ khó chịu.

"Được thôi, đã vậy thì ta cũng không khách khí đâu" Lý Thuần Quân nói.

[Kiểm tra thấy giá trị hảo cảm đã đầy đủ, thành công mở ra cố sự của Hoa Bất Ngữ cùng Vọng Thiên Thành: Từ khuê nữ đến Chiến Thần!]

Lý Thuần Quân nhíu mày: "Nếu như xem đoạn cố sự kia thì nàng có nổi giận hay không?"

[Sẽ không, hệ thống không hề tác động mạnh đến nhân quả, hệ thống chỉ mượn đi một chút lực lượng của nhân quả để tái hiện huyễn cảnh mà thôi. Cho nên, dù nàng có thật sự phát hiện cũng sẽ không nổi giận]

Thấy hệ thống chắc chắn như vậy, Lý Thuần Quân cũng thầm nhẹ nhõm một hơi.

Cũng đúng, từ giờ Hoa Bất Ngữ đã trung thành tuyệt đối với hắn rồi, vì vậy, cho dù hắn có quá đáng một chút, nàng vẫn sẽ bấm bụng bỏ qua.

"À... Còn nữa" Lý Thuần Quân chợt nhớ ra một chuyện quan trọng liền lên tiếng nhắc nhở: "Bởi vì cơ thể mới này là hài nhi nên có một số chuyện ngươi sẽ không thể khống chế được, tỉ như..."

"Ách~ Vẫn là muộn"

Lý Thuần Quân đem hai tay che mặt lại, có chút không dám nhìn thẳng Hoa Bất Ngữ, bởi vì... Tiểu hài kia đã sớm đái dầm lên ngực nàng.

Tiểu hài nhanh chóng phát giác ra sai lầm của mình, mặt đỏ như gấc chín nói nhỏ: "Nương tử, ta không phải cố ý!"

Hoa Bất Ngữ lắc đầu, dịu dàng mỉm cười nhéo má tiểu nam hài một cái: "Ngươi nghĩ nương tử của ngươi là hạng nữ nhân nhỏ mọn như vậy sao?"

Nói xong, nàng lại nhìn về phía Lý Thuần Quân, có chút xấu hổ hỏi: "Vậy thì... Hắn có cần phải bú sữa không?"

"Dĩ nhiên là cần chứ" Lý Thuần Quân một bộ đương nhiên cười tủm tỉm: "Tu vi của hắn đã mất hết rồi, và hiện giờ hắn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mang linh hồn của một cường giả mà thôi!"

"Và chính bởi vì thể chất của hắn là phàm thân, tu vi cũng không có nên... Không ăn được vật khác nhé"

Lần này, cả Hoa Bất Ngữ lẫn Vọng Thiên Thành đều bị Lý Thuần Quân chọc cho đỏ mặt.

"Chậc chậc chậc, nuôi con bằng sữa mẹ là xưa rồi, lỗi thời rồi.. Giờ còn có cả nuôi chồng bằng sữa vợ nha, ngẫm lại đều cảm thấy có chút kích thích"

Hoa Bất Ngữ sở hữu tu vi cao đến không hợp thói thường, vậy nên nàng hoàn toàn có khả năng tùy ý khống chế cơ thể của mình.

Đồng nghĩa, chuyện tiết sữa mà không cần sinh con là hoàn toàn có thể đối với nàng... Cái cần nói ở đây đơn giản chỉ là nàng có dám làm hay không mà thôi.

"Coi kìa, ngươi đừng nên nói chuyện thô tục như vậy!" Mộ Khuynh Tiên cũng đỏ mặt lên.

Nàng thật sự có chút không chịu được trước những lời kì quái của Lý Thuần Quân.

Nuôi chồng bằng sữa vợ là cái quỷ gì?

Nghe nó rất sai, sai vô cùng!

"Khụ, ta là thầy thuốc, ta có quyền nói thẳng những lời này" Lý Thuần Quân ngẫm nghĩ nửa ngày trời rồi nói tiếp: "Ân, chúc các ngươi vui vẻ"

Nói xong, Lý Thuần Quân liền nắm tay Mộ Khuynh Tiên chuồn mất dạng, trả lại không gian riêng cho cặp vợ chồng vừa mới được đoàn tụ kia.

Hoa Bất Ngữ ngẩn người mất một lúc lâu mới có thể hoàn hồn. Sau cùng, nàng hít sâu một hơi, sử dụng Tịnh Trần Chú lau sạch vết nước tiểu rồi lại vỗ vỗ lên ngực mình, ấp úng nói khẽ: "Phu quân, nếu ngươi muốn... Ta nguyện ý"

Lời nói ngắn gọn súc tích, nhưng ẩn ý có đủ!

"Cái này có chút..." Biểu lộ của nam hài càng lúc càng thêm phần đặc sắc, biến ảo khôn lường, không nhìn ra là hắn đang vui hay đang xấu hổ nữa.

"Sớm muộn gì cũng làm mà thôi, chi bằng làm sớm một chút... Cho đỡ lạ lẫm" Hoa Bất Ngữ ngượng ngùng nói.

Vừa nói, trên mặt nàng lại lộ rõ vẻ chờ mong đối với đêm động phòng hoa chúc có phần xa vời kia.

Vọng Thiên Thành: "..."

"Được"

Hiện tại hắn là phàm nhân, cũng có nghĩa là nếu không có sữa vào bụng thì hắn chắc chắn sẽ cúp điện.

Thật khó khăn mới có thể sống lại một lần, hắn không muốn vì một chút lòng tự trọng mà ngủm củ tỏi thêm một lần nữa!

Hoa Bất Ngữ mím môi, chỉ do dự một chút rồi quyết định làm thật.

Nàng vươn tay cởi đi áo ngực, rồi lại đem bầu ngực đầy đặn của mình mớm vào miệng Vọng Thiên Thành, cho hắn cảm nhận thử những cảm giác thật 'mới lạ'.

...

...

Chuồn về đến nhà, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên vui sướng vô cùng. Nhưng việc đầu tiên họ làm lại không phải ăn mừng, mà là đi xác nhận tình trạng của Triệu Tử Long.

Thấy hắn vẫn không tỉnh, Lý Thuần Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cần bế quan ít ngày, hôm sau tỉnh dậy ta liền sẽ cố gắng bù đắp cho ngươi, được không?"

"Ừm, ta đợi ngươi"

"Tạ ơn"

Lao nhanh về phòng, Lý Thuần Quân lập tức nhập định, trong đầu văng vẳng lấy thanh âm máy móc của hệ thống: [Xác nhận yêu cầu tiến nhập huyễn cảnh, bắt đầu kết nối nhân quả]

[Kết nối thành công]

[Bắt đầu tái hiện huyễn cảnh]

[Tái hiện thành công]

[Cố sự "Từ khuê nữ đến Chiến Thần" đã được dàn dựng hoàn chỉnh, phải chăng lập tức trải nghiệm?]

"Có!"

[Xác nhận có, bắt đầu tiến nhập huyễn cảnh]

Thế giới trước mắt Lý Thuần Quân nhanh chóng được bao phủ bởi một màn ánh sáng chói mắt. Và sau cùng, cảnh tượng đập vào mắt hắn đầu tiên sau khi tiến nhập huyễn cảnh chính là một khung cảnh lạ lẫm, cổ kính của nhiều năm trước.

[Chúc kí chủ có những trải nghiệm quý báu]