Ta Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Giới Giải Trí

Chương 15: Củ lạc và đậu tương



Editor: Gà

Trần An Ni đứng trước cửa bếp nhìn bà chủ nấu ăn.

Lạc Anh giơ tay chặt xuống, “cạch cạch cạch” khiến cô ấy xem đến xuất thần nhập hóa.

Trần An Ni là vợ của Tiền Văn Khuê, năm nay Tiền Văn Khuê 37 tuổi, Trần An Ni 29. Thời điểm mới cưới nhiều người trong giới trêu chọc bọn họ là tổ hợp chồng già vợ trẻ, trên thực tế họ chỉ chênh nhau tám tuổi, cũng vì xuất thân của Trần An Ni là người mẫu nên trông cô vẫn như thuở mới đôi mươi, Tiền Văn Khuê lại có vẻ đẫy đà một chút làm nhiều người cho rằng đó là kim chủ của cô ấy.

Những lúc hai người sánh bước cùng nhau cũng sẽ nhận lấy nhiều sự chú ý, lão Tiền còn thấy oan ức thay cô nhưng Trần An Ni không quan tâm, cuộc sống là của chính mình còn miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ biết cái rắm gì chứ.

Trần An Ni hiếm khi đến Ảnh Thị Thành, lão Tiền nhà cô không phải người trong tổ biên kịch, ở nhà vẫn có thể viết kịch bản, cô làm người mẫu nên không có cơ hội để đến đây.

Sau khi ăn mấy bữa cơm ở Lạc Gia Lâu lại làm quen được với bà chủ nhỏ Lạc Anh. Vừa xem Lạc Anh nấu ăn vừa ghi chép lại các công thức.

Chồng cô vừa xuất viện vì đột quỵ nên ăn uống phải kiêng khem rất nhiều thứ, hai người sẽ không ở lại Ảnh Thị Thành lâu, còn phải quay lại Bắc Kinh, đến lúc đó hai vợ chồng họ phải tự mình nấu cơm, Trần An Ni ngỏ lời nhờ bà chủ dạy cô vài món, Lạc Anh đồng ý không cần suy nghĩ.

Lạc Anh đang làm vài món đồ nhắm, vừa ăn vừa tán gẫu cũng rất khá.

Đậu tương luộc nước muối và củ lạc tẩm ngũ vị hương, vị cay. Lúc còn ở trong hoàng cung, hai món này hết nhanh nhất khi Đế Hậu đối ẩm. Tiểu Hoàng Đế thích ăn đậu tương còn tiểu Hoàng Hậu lại thích ăn lạc, cặp vợ chồng này cũng rất xứng đôi vừa lứa.

Lạc Anh xúc một ít củ lạc và đậu tương mới luộc chuẩn bị cùng Trần An Ni vừa ăn vừa trò chuyện, phần còn lại để nguội tự nhiên.

Dù là kiếp trước hay kiếp này Lạc Anh cũng không có bất kỳ một người bạn nào. Lúc còn là một tiểu cung nữ trong hoàng cung, ở chung một phòng lúc nào cũng có thể nói chuyện và giúp đỡ lẫn nhau. Có điều Lạc Anh không thích nói nhiều, phần lớn đều là người khác nói, cô lắng nghe.

Về sau cô may mắn được sư phụ đưa đến bên cạnh, sau đó cô đi theo học tập các sư phụ trong ngự thiện phòng, trở thành nữ đại tổng quản đầu tiên trong ngự thiện phòng, bên cạnh cô càng ngày càng ít người hơn.

Đi lại trong cung mọi người đều gọi cô một tiếng Lạc cô cô.

Nhưng gọi cô cô thì sao, chẳng phải cô vẫn phải giam mình trong thâm cung đấy ư? Nếu không phải may mắn được sư phụ coi trọng cả đời cô vẫn chỉ là một tiểu cung nữ, làm nô làm tì, có lẽ không đợi được hai mươi năm.

Đến tuổi xuất cung, cái mạng nhỏ này chưa chắc đã còn.

Bởi vì phụ trách làm thức ăn cho Đế Hậu nên cô không dám có bạn bè, cũng không cần bạn. Đại Lương an ổn thanh bình nhưng đao quang ám tiễn trong thâm cung u tối vẫn khó lường, có dừng lại bao giờ?

Nhiều nhất là giao thiệp với các cung nhân thân cận bên cạnh Đế Hậu, tặng một chút đồ ăn cho các thái giám và nữ quan thăm hỏi thân thể nương nương thế nào, bệ hạ có mệt mỏi không? Những lời này chỉ từng nói với sư phụ, sau khi sư phụ đi đều cất sâu trong lòng.

Nếu nói đến giao tình ở kiếp trước cũng chỉ có người đó. Nghĩ đến kẻ kén ăn lại xảo quyệt trong trí nhớ, Lạc Anh bỗng nhiên thấy buồn bã vô cớ, cô đến thế giới này vậy còn người kia hồn về nơi đâu?

Trần An Ni lấy hai chai nước trong tủ lạnh ra, sau khi từ giã nghề người mẫu, tuy để giữ sức khỏe cô theo bản năng vẫn kiểm soát lượng đường nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thả lỏng một chút.

Đời người có mấy cái chục năm? Nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ thôi.

Bạn học Tiểu Hạ hôm nay ở trong đoàn phim trải nghiệm diễn xuất, Trần Lâm cũng không ở đây. Trưa nay không có ai đến tiệm nhỏ của Lạc Anh.

Cô tháo tạp dề, rửa tay ngồi xuống đối diện Trần An Ni.

Trần An Ni lấy hai lon Coca, Lạc Anh không biết gì về đồ uống có ga, uống một lần rồi thì phải công nhận nó quả thực có khả năng gây nghiện, nhất là sau khi ướp lạnh, “Tách ——” quá sảng khoái.

Kiếp trước ở trong cung, kinh nguyệt của cô luôn không đều đặn, thái y nói bởi vì khi còn bé bị nhiễm lạnh, lúc đó đau không chịu nổi nên không dám ăn những món có tính hàn. Ngày hè nhìn các đại sư phụ khác ăn băng cô chỉ có thể chịu đựng, không vì thèm ăn mà tổn thương cơ thể.

Đời này, đứa cháu gái… hờ này không phải lo, thân thể khỏe mạnh, cho dù ăn uống đồ lạnh cũng không phải lo ngại.

Có điều Lạc Anh vẫn không dám ăn nhiều, nếm thử một ít là được, đồ lạnh ăn nhiều quá cũng không tốt, giải quyết cơn thèm ăn của hai kiếp là được rồi.

Vỏ đậu tương màu xanh biếc không hề bị khô quắt, Trần An Ni trực tiếp dùng tay bốc lên ăn. Cắn một cái hạt đầu đã vào miệng, đậu tương tươi ngon, mằn mặn cay cay, hơi gai nhẹ nơi đầu lưỡi khiến người ta tức thì tiết ra nhiều nước bọt, không nhịn được muốn ăn tiếp!

Củ lạc ngũ vị đã nhuộm một lớp màu nâu sẫm, dùng tay bóp nhẹ lớp vỏ củ lạc lập tức tách ra, hạt lạc nhỏ bên trong trơn bóng, sáng và căng mọng, khi nhai nhiều nước ngòn ngọt và mềm mại, muốn dừng mà dừng không được.

Vừa ăn, Trần An Ni vừa kể chuyện làm người mẫu và chuyện viết kịch bản của chồng cô cho Lạc Anh nghe.

Đối với những lĩnh vực này Lạc Anh chưa hiểu rõ hết nhưng cũng không ngăn trở cô làm một người nghe lý tưởng. Với cô mà nói, đây giống như đang nghe kể chuyện xưa mà thôi.

Là một người từ cổ đại xuyên đến hiện đại, nội tâm cô đã bị chấn động vô số lần, nhưng càng khiến cô thích nơi này hơn.

Tuy nơi này bị “Ô nhiễm môi trường”, núi non, biển cả, trời đất nhiều nơi khác nhau, nhưng vạn vật trên đời này vẫn rộng lớn như vậy.

Dân số Trung Quốc hiện giờ lớn hơn nhiều so với dân chúng Đại Lương năm đó, các nước trên thế giới cũng thế. Ấy thế nhưng phái nữ ở đây có thể đi học, đến trường, làm quan chức, kinh doanh, cạnh tranh cùng nam giới và thậm chí còn làm nguyên thủ quốc gia.

Ở đây cũng có ăn mày và những kẻ buôn người nhưng sẽ có người chịu trách nhiệm trừng phạt bọn họ. Một khi phát hiện đối tượng bị hàng nghìn người thóa mạ sẽ khiến bọ họ phải nhận lấy hình phạt thích đáng.

Hơn nữa, ở đây nam nữ bình đẳng, mỗi người đều ngang hàng như nhau, không có chuyện sĩ nông công thương, buôn bán nô lệ, càng không có chuyện cưới vợ nạp thiếp. Chỗ cô đang sống bây giờ là phía bắc, phụ nữ ở đây nổi tiếng lanh lợi mạnh mẽ. Điển hình hai cặp vợ chồng Hạ Hiểu Phong và Tiền Văn Khuê đều lấy phụ nữ làm chủ, cả nam lẫn nữ, cả vợ lẫn chồng đều là lực lượng kiếm tiền chính, không phân biệt ít hay nhiều, cao hay thấp.

Đôi khi Lạc Anh sợ rằng khi mình tỉnh lại vẫn là hoàng cung hiu quạnh cô tịch, hoặc là phủ Lạc gia rộng lớn lạnh lẽo, tất cả chỉ là một giấc mơ bất ngờ.

Nhưng cô lại nghĩ, dù chỉ là giấc mơ cũng đáng giá.

Bởi vì đã nhìn thấy một thế giới khác như vậy, nhìn thấy một quốc gia như vậy, nhìn thấy bộ mặt thật của đời sau như thế, thật sự rất đáng giá.

“Mười năm trước, ổng chỉ là một biên kịch nhỏ, quay phim phải chạy theo đoàn, diễn viên nổi tiếng người ta bảo phải sửa lời thoại, thêm thoại thế nào ổng cũng phải nghĩ cách mà cho vào.”

Trần An Ni cười nhạo một tiếng: “Lúc đó tiền chị kiếm còn nhiều hơn ổng, rõ ràng chị đến thủ đô đi học, bố mẹ ổng dặn ổng phải chăm sóc chị, kết quả chị mới là người chăm sóc lão Tiền. Ngày ấy tổ kịch bản phải thức đêm sửa kịch bản, gầy như cái sào, ăn bao nhiêu cũng không béo lên được, còn không bằng chị vất vả ép cân để giữ dáng khiến chị tức điên.”

“Thanh mai trúc mã?” Lạc Anh hỏi.

“Thật ra cũng không tính, ổng là anh trai lầu dưới, hồi chị học tiểu học lão Tiền đã học cấp ba, bố mẹ chị thì bận rộn, lo lắng chị tan học về nhà chỉ một mình nên toàn đến nhà ổng chờ.”

“Sau này chị lên đại học, ổng thì lăn lộn ở thủ đô không về quê, bố mẹ ổng bảo ổng phải chăm sóc chị, nhưng thật ra họ đang trông cậy chị khuyên lão Tiền quay về, ổng là một con lừa ngoan cố, sống chết không chịu về.”

Trần An Ni tuy ngoài miệng thì mắng, nhưng Lạc Anh có thể nhìn thấy ý cười trong mắt cô ấy.

“Lúc ấy kịch bản còn viết theo tập, viết xong còn không được ghi tên, có đôi khi người ta cần gấp lại phải thức khuya đẩy nhanh tốc độ, cà phê, hạt cau, nước trà… mấy thứ nâng cao tinh thần đều dùng tới, chị đi diễn xong trở về chỉ lo ổng chết bất đắc kì tử, làm việc xong phải vội chạy về trông ổng ngay.”

Biên kịch, đây là một nghề nghiệp chỉ ở thế giới này mới có. Trong suy nghĩ của Lạc Anh, nó có điểm giống cũng có điểm không giống tác giả thoại bản, những gì họ viết được quang minh chính đại phát trên TV, còn ở Đại Lương, rất nhiều tác giả đều là văn nhân nghèo túng hay thư sinh đang gấp rút thi cử, viết ra toàn là những điều phù phiếm.

Mà Trần An Ni trước kia từng làm người mẫu trình diễn thời trang, Lạc Anh nghĩ cả buổi cũng không tìm được nghề nghiệp tương ứng ở thời cổ đại. Nghiêm túc mà nói, thời hiện đại hóa ngày nay không biết đã tạo ra bao nhiêu công việc, chẳng hạn như những người làm máy tính, nếu có cơ hội như cô xuyên đến hoàng cung cổ đại, thật sự cũng chẳng giúp được gì.

Trần An Ni dễ dàng kể lại những khó khăn trong quá khứ, bây giờ nhắc đến như thể người vượt qua nó không phải cô ấy.

Hôm nay đoàn phim [Chinh Tây] đóng máy, Hạ Hiểu Phong đã báo trước sẽ không đến ăn cơm. Tiền Văn Khuê tạm thời được một người quen nhờ viết bản thảo, anh ta ở trong khách sạn cả ngày, đến bữa tối mới chịu ló đầu ra.

Đang lúc ăn, Tiền Văn Khuê ăn được mấy miếng lại không nhịn được liếc mắt sang chỗ Lạc Anh một cái, ánh mắt này khiến Lạc Anh hoảng sợ, làm sao đấy?

“Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị?” Lạc Anh tiến lên hỏi.

“Không phải không phải, rất ngon.” Tiền Văn Khuê lắc đầu tiên tục.

“Vậy anh nghẹn cái gì trong họng, mau nói đi?” Chồng mình rõ ràng có chuyện trong lòng, làm Trần An Ni cũng phải nóng nảy.

“Cái đó… Bà chủ có biết cắt tỉa rau củ không?” Tiền Văn Khuê thả đũa xuống gãi đầu, ngại ngùng hỏi.

Lạc Anh nhíu mày: “Anh muốn tỉa cái gì?”

Tiền Văn Khuê xua tay: “Không phải tôi, là bạn tôi, lão Hạ cũng biết, đạo diễn quay [Thực thần ký]. Đầu bếp đoàn phim bọn họ mời đến đột ngột phát bệnh tim không có ai thay thế, quá trình quay đang vào giai đoạn quan trọng muốn tìm người dập lửa, tôi nghĩ bà chủ nếu biết có thể giúp đỡ một chút được không.”