Ta Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Giới Giải Trí

Chương 18: Chả giò chiên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà

Sau bữa tối, đoàn người lão Hạ rời khỏi Lạc Gia Lâu.

Bóng đêm như mực, Thẩm Trạm quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn đường mờ ảo tiệm ăn nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, rèm cửa nặng nề chắn đi ngọn đèn rực rỡ bên trong.

Gió lạnh đảo qua, Thẩm Trạm sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, giấc mơ mà anh tưởng tượng ra.

“Ngày mai dọn đồ đạc về nhà.”

“Đạo diễn cho chúng ta nghỉ, bản thân còn phải bận rộn một hồi.”

“Đáng tiếc phải về nhà ăn Tết, bằng không ở lại Ảnh Thị Thành ngày nào cũng muốn đến đây ăn cơm.”

“Mua vé tàu chưa?”

Tai nghe các thành viên trong đoàn nói chuyện phiếm, Thẩm Trạm quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Có người thảo luận chứng tỏ không phải nằm mơ hay ảo giác, Thẩm Trạm lặng lẽ nhéo mình một cái thật mạnh, đau, thật tốt.

“Tôi nói chứ lão Hạ, ông ăn chực ở chỗ bà chủ mấy lần mà không bảo bọn tôi một tiếng, hết rồi, tình cảm của chúng ta chấm hết từ đây.” Quay phim lắc đầu nói.

“Tôi có gọi mà, hôm đó tôi hỏi A Trạm có đi ăn chung không mà.” Hạ Hiểu Phong vội vàng phân bua, không phải anh ta chưa gọi ai.

“Hử?”

“Hạ đạo, anh hỏi tôi khi nào?”

“Ngày cậu từ Bắc Kinh về đó?” Hạ Hiểu Phong vừa dứt lời, Thẩm Trạm đã ngẩn người.

Hôm từ Bắc Kinh về, đúng rồi, tối đó cả nhà Hạ đạo quả thực có rủ anh đi ăn chung nhưng vì hôm đó tâm trí của anh đang hỗn loạn, vả lại cũng không muốn quấy rầy nhà bọn họ đoàn viên nên từ chối.

Té ra đã từng có cơ hội được gặp Anh Anh, là do anh vô ý bỏ qua, Thẩm Trạm không khỏi cười khổ trong lòng.

Gió đêm lạnh lẽo thổi mạnh khiến hai má anh tê buốt, Thẩm Trạm về tới khách sạn liền thấy toàn thân nóng lên như cũ.

Anh thay quần áo rồi ngồi dựa vào sô pha, tâm tình rối như tơ vò.

Anh từng có vô số ảo tưởng về sự biến mất của Lạc Anh khỏi trò chơi. Nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ tới khả năng hoang đường – cô bước ra hiện thực, đến bên cạnh anh.

Lẽ nào do lỗi của thời không? Hay là nguyên nhân nào đó? Rốt cuộc là ai đứng sau lưng điều khiển chuyện đáng kinh ngạc như thế này? Nếu bước ra hiện thực vậy có quay trở lại không? Liệu còn quay lại Đại Lương?

Danh tính bây giờ của Lạc Anh là gì? Tại sao lại trở thành bà chủ một quán ăn nhỏ? Lúc đầu khi cô xuyên đến đã bàng hoàng và mờ mịt như thế nào?

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Lạc Anh, những khúc mắc trong lòng Thẩm Trạm ngày càng nhiều.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Trạm, nhìn điện thoại, là tin nhắn của người bạn môi giới rao bán ngôi nhà cổ kia.

“A Trạm, tư liệu cậu cần đã tìm được.”

Đối phương gửi đến một thư mục, Thẩm Trạm cảm ơn rồi bấm tải xuống.

Đầu ngón tay hoạt động, đọc kỹ tư liệu từ trên xuống dưới, tầm mắt của Thẩm Trạm dừng lại ở hình ảnh cuối cùng.

Một câu hỏi mà anh vẫn thắc mắc trước kia đã có lời giải đáp.

Tòa nhà này do tổ tiên Lạc gia truyền lại, sau mấy trăm năm tu sửa không đơn thuần chỉ là một ngôi nhà để ở mà còn là biểu tượng để tượng trưng cho những vinh hiển của tổ tiên.

Chỉ tiếc rằng ở thời này gặp phải tên phá gia chi tử, đại nghiệp tổ tiên bị hủy hoại hoàn toàn, tổ trạch cũng bị thua trên chiếu bạc, mà kẻ bại gia này chỉ có một đứa con gái duy nhất, 24 tuổi tên là Lạc Anh.

Đương nhiên Thẩm Trạm biết Lạc Anh này không phải người thật mà là linh hồn của cô xuyên đến hiện thế nhập vào thể xác của Lạc Anh thời hiện đại, chỉ như vậy mới có thể biện minh cho thân phận của cô, mới có thể tồn tại trong xã hội này.

Thẩm Trạm thoát khỏi tư liệu, bất cứ ra sao anh cũng phải mua được tòa nhà kia.

Anh không biết liệu Lạc Anh có quan tâm đến tòa nhà này không, nó hẳn là nơi ở trước đây của cô, anh chỉ sợ nếu không mua sẽ bị người khác đoạt mất, đến khi Lạc Anh muốn mua lại gặp khó khăn.

Tương lai khi anh quen thuộc với cửa tiệm nhỏ của Lạc Anh rồi, nếu cô lộ tiếng gió muốn mua lại tòa nhà, Thẩm Trạm cũng dễ dàng tìm người thực hiện hơn.

Bởi vì bộ phim [Chinh Tây] đã đóng máy, những việc còn lại đều giao hết cho ê-kíp, bộ phim đã bước vào giai đoạn hậu kỳ chế tác, đáng ra Thẩm Trạm không còn việc gì nên thu dọn hành lý trở về Bắc Kinh chuẩn bị đón năm mới. Nhưng anh không thể ngờ người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm thực sự xuất hiện ở Ảnh Thị Thành.

Nhìn đống hành lý ở bên cạnh, Thẩm Trạm mảy may không còn tâm tư thu dọn.

Đại diện Hoàng Ngọc Sâm gửi tin nhắn hỏi anh chừng nào sẽ quay lại thủ đô, anh chạm vào bàn phím nhưng vẫn chưa hồi âm.

Những năm trước có đôi khi anh sẽ đến nhà Hoàng ca đón giao thừa, đôi khi anh sẽ ở nhà một mình.

Bởi vì Bắc Kinh cấm bắn pháo hoa nên ngay cả một tiếng pháo mừng cũng không nghe thấy. Chỉ còn lại căn nhà trống rỗng và âm thanh huyên náo của chương trình xuân vãn phát trên TV, sau khi khó khăn trải qua một đêm anh lại bước sang năm mới.

Nhiều năm như vậy đã trở thành một thói quen của anh, nhưng Lạc Anh thì sao?

Đây là năm đầu tiên khi cô đến hiện đại, bên cạnh thậm chí một người thân quen cũng không có, không đồ đệ, không cung nhân, không đồng sự, chỉ một mình cô trông coi cửa tiệm nhỏ đó sao?

Thẩm Trạm muốn ở lại, nhưng… tòa nhà nên mua càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.

“Ngày mai em về Bắc Kinh mua nhà, anh chuẩn bị giấy tờ giúp em.” Anh nhanh chóng phản hồi Hoàng ca, tiếp theo gửi tin nhắn cho người bạn môi giới, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.

Nếu các thủ tục được lo liệu nhanh anh có thể kịp trở về đón giao thừa cùng cô.



Bát đĩa đã được máy rửa bát cọ rửa sạch sẽ mấy lần, Lạc Anh ngồi thất thần bên cạnh.

Tối nay nấu ăn cho mười sáu người có mệt không?

Một chút, dù sao đây cũng không phải thân thể được Lạc Anh rèn luyện nhiều năm, thể lực có hạn.

Nhưng chỉ thể chất hơi mệt mỏi, đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo.

Tối nay, những người bạn mà Hạ đạo dẫn đến đều đã thêm Wechat, trong lúc trò chuyện mọi người đều khách khí nói sau này sẽ dẫn người nhà và bạn bè đến, hơn nữa còn nhờ bà chủ giữ trước một chỗ.

Chỉ riêng người đó, người đàn ông trùng tên trùng họ với Thẩm Trạm, thậm chí cả ngoại hình đều giống với nam nhân đó khiến trái tim Lạc Anh phải dậy sóng.

Nếu trên trán Thẩm ảnh đế có thêm vết sẹo do đao chém nữa thì càng giống hệt gương mặt của Thẩm Trạm ở kiếp trước.

Sau khi tiễn đoàn người rời đi, cô vừa tìm kiếm thông tin của người đàn ông đó trên mạng vừa rửa bát khử trùng.

Thẩm Trạm, 28 tuổi, Kim Long, Kim Phượng, còn có giải tam kim ảnh đế Kim Tượng quốc tế.

Những thông tin cơ bản về anh như lạnh lùng kiệm lời, giữ mình trong sạch, một lòng nghiên cứu diễn xuất và sống ẩn dật, từ khi ra mắt chưa từng dính scandal và cũng ít khi thị phi, mấy năm gần đây càng hiếm khi xuất hiện trong mắt công chúng, tài khoản cá nhân trên mạng xã hội bình thường vẫn như một xác chết lừa đảo.

Hơn nữa những năm gần đây, lần hot nhất của Thẩm Trạm không phải vì kỹ năng diễn xuất của anh mà bởi vì trong một lần trao giải, khi camera quét đến Thẩm Trạm quay lại cận cảnh tay anh đang cầm một một bình giữ nhiệt, điểm chết người chính là bình giữ nhiệt trong suốt phản chiếu rõ ràng những cẩu kỷ ngâm trong đó.

Lạc Anh tìm một số bài phỏng vấn và báo chí viết về Thẩm Trạm từ những nguồn chính thức cũng như nhiều kênh khác nhau trong mấy năm nay. Xem xong chỉ cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, khí chất của vị ảnh đế Thẩm Trạm trong video hoàn toàn khác với người nào đó trong trí nhớ của cô.

Vả lại, nếu thật sự mật sứ Thẩm Trạm cũng xuyên đến hiện đại giống như cô thì cả cô và đối phương nhất định sẽ nhận ra nhau.

Nếu Thẩm Trạm của kiếp trước biết được kiếp này còn có một người “anh em sinh đôi” như vậy, không biết sẽ cảm thấy thế nào.

Lạc Anh tưởng tượng một chút, nếu người đó gặp được vị ảnh đế này e rằng sẽ dùng ánh mắt sắc bén xoi mói quét từ trên xuống dưới ngay cả một sợi tóc cũng không bỏ qua, sau đó chậm rãi nói một câu: “Không phải con mèo con chó nào cũng có thể làm đệ đệ của bản quan.”

Máy rửa bát dừng hoạt động, Lạc Anh thu bát đĩa xếp lên chạn.

Nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Vị ảnh đế kia đến cũng được mà không đến cũng xong, nói cho cùng cũng chỉ là một vị khách bình thường mà thôi.

Gạt đi những ý nghĩ phức tạp, Lạc Anh xét lại những nguyên liệu nấu ăn cần cho sáng mai gần như đã đủ, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Anh tắm rửa xong liền xé một tờ lịch vạn niên treo trên tường.

Hôm nay “Lập xuân.”

Ông bà xa xưa vẫn nói “Một năm khởi đầu từ mùa Xuân”, đứng đầu hai mươi bốn tiết, lập xuân là một ngày trọng đại.

Mùa xuân là sự khởi đầu của vạn vật, bốn mùa thay đổi, bốn mùa xuân hạ thu đông bắt đầu từ xuân đi một vòng rồi lại vòng quay trở lại.

Khi ánh dương thức dậy, mọi thứ đã vào xuân.

Kiếp trước còn ở trong cung, mỗi khi đến lập xuân Ngự Thiện phòng đều rất náo nhiệt. Tập tục lập xuân mỗi nơi mỗi khác như “xin xuân, “cắn xuân”, “quất bò khai xuân”, “cúng gia tiên”…

Lạc Anh nhớ lại thời gian cô vẫn còn là một tiểu cung nữ, cung nữ cùng phòng tên là Quế Phương, mỗi khi tới lập xuân sẽ cắt một con én nhỏ bằng vải đeo trên người, đây là một phong tục ở quê hương Quan Trung*, Trường An của cô ấy. Dân thường dùng vải vụn, người phú quý dùng tơ lụa hoặc xây một tổ chim én dưới mái hiên đình viện.

(*) Quan Trung: lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc

Cái này gọi là “ngọc bội chim én”, bởi vì chim én là sứ giả của đầu xuân, đồng thời là biểu tượng của hạnh phúc và điềm lành.

Không chỉ là chim én, giờ phút này chiếc tạp dề trên người cô cũng đeo một bông lúa mì, tất nhiên đó không phải là bông lúa thật mà cô đã tìm sợi tơ nhiều màu sắc bện thành, thoạt nhìn trông sống động như thật.

Lập xuân đeo lúa mì trên người là lời sư phụ đã dạy cho cô, gọi là “Điếu xuân tuệ” tượng trưng cho một năm mưa thuận gió hòa, năm mới bội thu, đối với đầu bếp mà nói điều này là quan trọng nhất. Hiềm nỗi trước kia ở trong cung thường chỉ dùng sợi tơ và vải vóc để bện thành lúa mì, Lạc Anh đi theo sư phụ mười ba năm, cũng bện lúa mì mười ba năm.

Quét đi những buồn bã trong lòng, Lạc Anh bắt đầu chiên chả giò.

Là người dân của một quốc gia có nền ẩm thực phong phú, từ xưa đến nay, chỉ cần liên quan đến lễ hội đều phải ăn.

Cái gọi là “cắn xuân” chính là “cắn đứt sợi cỏ thì có thể làm được mọi việc”. Ngày lập xuân phải ăn năm món rau, thời hiện đại ngày nay đã phát triển thành ăn bánh xuân, chả giò.

Có điều bánh xuân không dùng được cho bữa sáng, hôm nay Lạc Anh làm món chả giò chiên cho bữa sáng!

Vì chỉ còn hơn một tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán nên gần đây ngày càng ít người tới tiệm ăn sáng, cô cũng không chuẩn bị quá nhiều.

Càng gần đến ngày Tết, chủ nhà phía tây đã bắt đầu đặt mua hàng Tết, Lạc Anh tính toán hết ngày hôm nay nên đi sắm một ít đồ Tết.

Năm đầu tiên đến hiện đại dù sao cũng phải trôi qua thật tốt.

Mẻ chả giò nóng hổi đầu tiên mới ra lò, quán cũng đón khách hàng đầu tiên trong ngày lập xuân.

Nhìn thấy người tới Lạc Anh sững sờ, mặc dù có mấy người nói sẽ đến đây ăn sáng nhưng thật sự không ngờ sẽ có người tới sớm như vậy.

Quả thật hôm nay Thẩm Trạm dậy rất sớm, có lẽ trong đầu suy nghĩ quá nhiều chuyện cần phải làm, anh đã lên kế hoạch hôm nay lên tàu về Bắc Kinh nhưng lại muốn đến ăn sáng để gặp cô. Anh đến hơi sớm, là một thời điểm tốt để tránh mặt những vị khách khác, tránh khiến cô gặp phiền phức.

“Chả giò đã chiên xong chưa? Lấy cả hai loại.” Thẩm Trạm đứng cách cô không xa, nhìn cô đeo một chiếc tạp dề màu xanh nhạt khác với bộ cô đeo tối hôm qua. Trên chiếc tạp dề cài một bông lúa mì bện, tóc vẫn buộc chiếc nơ bướm màu xanh, thoạt trông dịu dàng thanh thoát hợp lòng người.

Nghĩ lại tối hôm qua tốt xấu cũng gặp qua, Lạc Anh khẽ gật đầu: “Vừa mới xong mẻ đầu, tùy ý ngồi đi.”

Thẩm Trạm quan sát cô xắn tay áo gắp chả giò ra đĩa, cổ tay thon thả, da trắng môi đỏ hồng, nữ minh tinh trong giới giải trí có nhiều kiểu ngoại hình khác nhau nhưng theo anh, Lạc Anh đẹp hơn nhiều.

Lạc Anh đặt đĩa chả giò lên bàn: “Ăn nhân lúc còn nóng.”

Bởi vì không thân quen nên cô không có chuyện gì để nói, bản thân cũng không giỏi nói chuyện, bèn nói một câu ăn lúc còn nóng rồi tiếp tục quay về chiên mẻ khác.

Trái lại Thẩm Trạm rất muốn nói thêm nhưng nói gì cũng khiến cô bối rối. Nếu tùy tiện mở miệng lo lắng sẽ làm cô sợ, ngược lại càng đẩy cô ra xa hơn.

Nhìn thấy cô đã quay lại phòng bếp, Thẩm Trạm chỉ đành ngậm miệng, đợi ăn xong lại lấy chả giò làm đề tài vậy, anh nghĩ.

Thẩm Trạm chuyển tầm mắt sang đĩa chả giò, bên trái là chả giò tôm bóc vỏ rau hẹ, sau khi chiên ngập dầu phần vỏ bánh chuyển sang màu vàng ươm, đặc biệt rất đẹp mắt. Vỏ bánh ban đầu rất mỏng, sau khi chiên thay vì dày thì lại càng mỏng hơn. Mà dưới lớp vỏ ngoài mỏng và vàng này, loáng thoáng lộ ra phần nhân đầy đủ phong phú, xanh xanh hồng hồng hấp dẫn cực kỳ.

Anh nhẹ nhàng cắn xuống, chỉ thấy kêu “rắc” một tiếng.

Chả giò cực kỳ xốp giòn, lớp vỏ giòn rụm ôm lấy phần nhân nhai rất đã miệng, tôm tươi không có mùi tanh kết hợp cùng với rau hẹ thì càng ngon hơn nữa. Một bên là hải sản, một bên là vật sinh trưởng trong đất liền, rõ ràng hai nguyên liệu không tương quan chút nào nhưng khi kết hợp với nhau lại như duyên trời tác hợp.

Lá hẹ mang theo hương thơm ngát của trời đất cùng với tôm tươi mang mùi vị hải sản độc đáo, ngay cả khi chả giò chiên ngập trong dầu vẫn không bị ngấy mỡ, chỉ cảm thấy sảng khoái và thơm ngon, quá mỹ vị!

Sự kết hợp hoàn hảo giữa tôm bóc vỏ và rau hẹ dù làm sủi cảo hay nhân bánh bao cũng rất ngon, đổi qua chả giò lại tăng thêm tính xốp giòn đặc thù, càng ăn lại càng ngon.

Lạc Anh làm hai loại chả giò, Thẩm Trạm đương nhiên gọi cả hai. Một loại được nhồi với rau hẹ và tôm bóc vỏ, loại còn lại phần nhân phong phú hơn một chút.

Cắn một miếng, Thẩm Trạm tưởng chừng như mình đang ở giữa thôn dã núi non ngập tràn mùi thơm ngát của rau dại.

Rau giá đỗ tươi mềm, cà rốt giòn tan, nấm mèo đen dẻo, nêm cùng hành lá thái sợi, ăn một miếng đã thấy thanh mát dễ chịu, mùa xuân đến rồi.

Miếng chả giò này không hề có màu xanh nào nhưng Thẩm Trạm dường như đã cảm nhận được hơi thở của mùa xuân.

Sau chả giò được tặng kèm một bát canh, canh đậu phụ rau chân vịt.

Trong bát canh nhỏ là rau chân vịt xanh đậm và những miếng đậu phụ vuông vức trắng ngần, thanh mát.

Nước canh vẫn còn ấm, vì lo người ăn chả giò bị khô nên Lạc Anh đã làm một phần canh ăn kèm, hữu xuân hữu phúc, làm cho người ăn cũng cảm thấy dễ chịu.

Điện thoại nhắc nhở thông tin chuyến tàu, trong cửa hàng vẫn chỉ có Thẩm Trạm và Lạc Anh.

Ăn hết đồ ăn, anh gửi đĩa vào nhà bếp, nhẹ nhàng gật đầu với Lạc Anh, bước lên xe đã đặt trước.

Mặt trời mới nhú le lói những tia sáng mỏng manh, đúng lúc chiếu vào bảng hiệu của cửa hàng.

Nhất thời, ba chữ “Lạc Gia Lâu” được nhuộm vàng rực rỡ lóa mắt.

Trái tim Thẩm Trạm bỗng bình yên trở lại, thời gian tản mạn, chúng ta vẫn còn nhiều thì giờ.

Canh rau chân vịt đậu phụ