Ta Dùng Mỹ Thực Chinh Phục Giới Giải Trí

Chương 19: Bánh xuân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà

Bữa sáng của Lạc Anh cũng là chả giò chiên, dạo này ngày càng ít người tới ăn sáng. Hôm nay mười giờ cô đã đóng cửa.

Cô tự hỏi nên mua đồ gì cho ngày Tết?

Thời gian nghỉ Tết ở hiện đại trên cơ bản từ 30 Tết đến mùng 7 Tết. Trong những ngày này rất ít cửa hàng buôn bán, nhà nào cũng về quê ăn Tết.

Cô chỉ có một mình, nếu mua nhiều quá cũng không ăn hết nhưng vẫn phải tích trữ đủ đồ đạc cho mấy ngày mừng năm mới. Vì trong dịp Tết nên nhà nào cũng sắm sửa, số lượng lớn có thể để lại địa chỉ để người ta giao hàng đến tận nơi.

Thịt lợn thịt bò, sườn và chân giò hun khói, bắp cải trắng khoai tây, các loại gia vị đều cần phải mua về.

Các nguyên liệu được chuyển thẳng đến cửa tiệm, Lạc Anh tình cờ trông thấy có người bán câu đối xuân, quầy hàng nhỏ đủ loại hình dạng và màu sắc, đính kim, hoa văn, kiểu mẫu khác biệt và ấn cầm tinh. Lạc Anh nghĩ đến quy cách cửa tiệm nhà mình, cô nghĩ liệu có thể tìm mua được một ít giấy đỏ mang về tự viết.

Lạc Anh đi mua sắm một mình, mấy người hàng xóm quen biết vừa thấy cô đã đến chào hỏi.

“Tiểu Lạc đi mua đồ Tết đấy à.”

“Vâng ạ, bác mua được gì rồi?”

“Trương thịt lợn đằng kia nói mai có hai cái đầu heo, cháu đi sớm mà tranh.” Một bác gái ghé đầu nói nhỏ với Lạc Anh.

“Mua rau trước một hai ngày tiết kiệm tiền mà dễ bị hư, trước tiên mua mấy miếng sườn lợn bỏ tủ lạnh đi, hôm nay mua rẻ hơn hôm qua 8 hào đó.” Một bác gái khác cũng góp lời.

Có người đang ôm trẻ con, đứa trẻ nhìn thấy ven đường bán mứt quả thì không thèm nhúc nhích, bà cụ hết cách đành phải mua một cái, đứa nhỏ lập tức vui vẻ ra mặt liếm mứt đường, ngày Tết thật tốt.

“Tranh thủ mua đi, toàn cá tươi không đấy, hai ngày ăn Tết không có ai bán đâu.” Người bán hàng rong bên cạnh ồn ào.

Trước thềm năm mới, Ảnh Thị Thành đã tràn ngập hương vị Tết.

Lạc Anh đi ngang qua cửa siêu thị thực phẩm tươi sống, bên trong đang mở bài hát chúc Tết “Mừng năm mới, mừng năm mới, mừng năm mới an khang thịnh vượng ~”

Lời bài hát hơi lạ với Lạc Anh quen nghe nhạc cung đình, ngôn ngữ thẳng thắn bình dân nhưng lại tràn ngập niềm vui ngày Tết, hợp với thị hiếu của người dân hơn.

Đêm qua Trần Lâm đã nói với cô, hầu hết nhân viên đoàn phim hôm nay sẽ lên xe, ngày mai là giao thừa, tất cả mọi người đều đang gấp rút về nhà.

Bận rộn hết một năm cũng đến lúc nên nghỉ ngơi.

Có điều đoàn phim cần kết toán vài việc, sân bãi và nhân công. Gia đình Hạ đạo và Tiền Văn Khuê sẽ ở lại thêm một ngày, ngày mai mới về ăn Tết, tối nay lại đến ăn tối.

Lạc Anh vẫn chưa nghĩ ra lúc nào nên treo biển nghỉ bán, trước Tết tắm rửa thay quần áo cũng cần phải có thời gian.

Bận rộn từ trưa đến chiều, buổi trưa nấu cho mình một bát mì, đến chiều Lạc Anh lại tiếp tục nấu mì.

Mấy người hạ đạo phải đi, trước khi đi muốn ăn cái gì đó ngon một chút.

Ngày lập xuân, buổi sáng ăn chả giò, vậy tối sẽ ăn bánh xuân.

Kiếp trước, Đại lương có phong tục ăn bánh xuân trong ngày lập xuân, từ hoàng thất quý tộc, văn võ bá quan đến dân chúng bình thường đều như thế.

Trong ngày lập xuân được cung đình ban thưởng “Bánh xuân” hay “Đĩa xuân” có nghĩa với việc đang ban cho vị triều thần đó tôn vinh và mặt mũi.

[Tứ thì bảo kính]* có đoạn: “Lập xuân ăn củ cải, bánh xuân, rau diếp, gọi là đĩa xuân.”

(*) Tứ thì bảo kính: Gương báu bốn mùa

Đĩa xuân chính là bánh xuân. Ban đầu, ngày lễ Tết trong cung ban thưởng đồ ăn đối với các triều thần mà nói không khác gì vật trang trí, từ trong cung đưa ra đều đã đông lạnh không thể ăn, đổi lại những món khác như cá thịt trên bề mặt đều đóng một lớp dầu, căn bản không thể ăn được.

Theo thói quen mỗi lần được thưởng đồ ăn đều dâng lên cúng tổ tiên, nói là cung phụng tổ tiên phần thưởng của bệ hạ thì không ai có thể bắt bẻ. Thật sự không thể ăn được phần đồ ăn lạnh lẽo nhiều dầu mỡ như vậy, nhưng đây là hoàng cung ban cho nếu lén đổ đi hoặc ăn không hết đều là cấm kị.

Đĩa xuân có mấy loại, thông thường vào ngày này tiểu Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái hậu còn có đích xuất Hoàng tử và công chúa sẽ ngồi cung một bàn cùng ăn đĩa xuân, người một nhà cùng nghênh đón Tân Xuân, mỗi người có một sở thích khác nhau cho nên phải làm mỗi thứ một phần.

Người này thích ăn rau giá, người kia thích ăn thịt, người khác thích ăn khoai tây bào sợi, cuộn bánh xuân của mỗi người đều không đồng đều.

Một cái bánh lớn có thể cuốn vạn vật, Lạc Anh còn làm một con vịt, bánh cuốn vịt nướng ăn cực kỳ hợp, nếu tối nay ăn bánh xuân vậy cứ làm vậy đi.

Đồng hồ điểm năm giờ, mấy người bạn đã bước vào.

Nồi bánh xuân vừa mới làm xong, người tới đúng lúc.

Trên chiếc bàn tròn bày đĩa bánh xuân xếp chồng nhau, không thể đếm được có bao nhiêu cái, trái lại không hề dày chút nào.

“Anh Anh, mấy cái đây?”

“Hai mươi cái.” Lạc Anh bưng đĩa đầu hành thái sợi lên.

“Hai mươi?” Trần An Ni ước lượng độ dày, còn mỏng hơn cả móng tay của Tiểu Hạ.

Bánh xuân màu trắng bạc trong mờ, không hề ngoa khi nói nó mỏng như cánh ve, mềm dẻo, Trần Lâm cầm một miếng bánh xuân trong tay từ từ gỡ nó ra, chỉ sợ vô tình chọc thủng nó.

Trên bàn có năm món, rau xào, thịt lợn băm sốt tương Bắc Kinh, vịt quay thái mỏng, miến xào dưa cải và khoai tây bào sợi.

Đây đều là nguyên liệu để cuốn bánh xuân cực kỳ tuyệt vời!

Ngoài ra còn phối với nước chấm tương ngọt đậm đà vừa miệng, hành lá thái nhỏ, ớt xanh, tép tỏi cũng được bày ra đĩa riêng, tùy ý ăn cùng.

Những món ăn đầy màu sắc thực sự rất bắt mắt, khiến người ra phải thèm thuồng chảy nước miếng.

Những món này dù ăn vã hay cuốn cùng bánh xuân đều trở thành mỹ vị.

Món tiếp theo Trần Lâm nâng lên chính là đồ xào, điều quan trọng nhất đối với món xào chính là phải xào ra “hơi”, xào xong món ăn phải khô ráo không làm mất đi độ thơm ngon, càng không thể bị nhũn.

Thịt băm, giá đỗ, hẹ, miến, rau chân vịt, cà sốt bào sợi được xếp chung cùng một chỗ ngập tràn hơi thở mùa xuân. Màu sắc đa dạng, tươi sáng, chỉ cần nhìn thôi đã kích thích cảm giác thèm ăn của người đối diện.

Trong năm món đĩa xuân, thứ không thể bỏ qua khi ăn bánh xuân nhất chính là hành lá!

“Con gái, con muốn ăn gì?”

“Con muốn ăn giá đỗ, thịt băm.” Tuy bạn học Tiểu Hạ rất muốn tự cuốn nhưng bàn tay nhỏ bé không còn cách nào khác, một số món ngoài tầm với chỉ đành phải nhìn đồ ăn thở dài.

“Muốn ăn đầu hành thái nhỏ không?”

“Không muốn!”

Trần Lâm gắp một ít rau xào cuốn lại đưa cho con gái.

Bàn tay nhỏ của Tiểu Hạ cầm một cái gỏi cuốn trông có vẻ buồn cười, cô bé nghiêm mặt nhìn cái bánh xuân trước mặt mình: “Tớ sẽ ăn cậu.”

Há to miệng cắn xuống, vỏ bánh xuân mỏng mềm vô cùng, nhân bên trong là giá đỗ tươi, hẹ và miến trơn trượt, thơm ngon nức mũi, thanh non sướng miệng, ăn hết miếng này đến miếng khác, một cái bánh xuân lập tức trôi tuột xuống bụng, tuyệt cú mèo!

“Mẹ ơi, con muốn tự cuốn.” Không chịu nổi con gái kích động muốn thử, Trần Lâm gắp một ít đặt vào đĩa của con.

Tiểu Hạ nhìn những món ăn trước mặt, thứ gần nhất với cô bé chính là thịt băm sốt tương Bắc Kinh, cô bé hít hít mũi, thịt thịt, thịt ăn ngon vô cùng.

Thịt sốt tương Bắc Kinh bày trong đĩa, hai bên còn bày đậu phụ khô cắt miếng và đầu hành thái sợi. Màu sắc nồng đậm, nhìn một cái bất giác phải tưởng tượng đến hương vị của nó ngay.

Lúc Tiểu Hạ cùng bố mẹ đi ăn nhà hàng rất thích món này, có thể ăn với cơm hoặc màn thầu, chỉ cần một món này cô bé có thể ăn hơn nửa cái màn thầu, ngon hơn khi ăn với cơm!

Gắp một đũa thịt sốt lên vỏ bánh, tiếp đó cô bé lại lấy một ít đầu hành rồi cuộn lại cho vừa phải, gấp mặt trên, mặt dưới, hai bên trái phải thành một cái hộp hình vuông kín kẽ, Tiểu hạ rất hài lòng.

Vỏ bánh mỏng tang, Tiểu Hạ nhấc lên có thể nhìn thấy rõ ràng nhân thịt lợn và hành lá bên trong. Hai tay cầm chặt rồi cắn xuống, ăn chung hành lá và thịt băm, thịt lợn mềm mại như bôi dầu, vừa thơm vừa ngọt, hành lá nõn nà hơi tê tê nở rộ cùng vỏ bánh trong miệng, vị tương đậm đà, quá ngon!

Cô bé thõa mãn híp mắt, u là trời, nguyện vọng sinh nhật năm nay của bé là ngày nào cũng được đến ăn những món do chị Anh Anh làm.

Trước mặt Hạ Hiểu Phong là đĩa miến xào dưa cải, vị chua xộc thẳng vào mặt khiến con sâu tham ăn trong bụng lập tức thức tỉnh.

Mì xào dưa cải là món ăn mà người miền Bắc nào cũng không thể bỏ qua, dưa chua nhà mình hầm trong nồi sắt lớn cũng không nấu ra được mùi vị như thế này.

Tuy rằng phía nam cũng có dưa chua nhưng hoàn toàn khác với dưa cải ở miền bắc.

Hầu hết dưa muối ở miền Nam làm bằng dưa cải xanh, còn cải muối chua ở miền Bắc lại dùng cải trắng để làm, một lần muối là cả vại lớn. Một gia đình mua cả trăm cân bắp cải trắng ăn hết mùa đông.

Mấy trăm cân thậm chí một ngàn cân cải trắng, nghe thì nhiều nhưng thực ra cũng không bao nhiêu, cơ bản đều là bà nội, bà ngoại khí thế bừng bừng đến sạp rau đặt trước mấy trăm cân, gọi một chiếc xe điện nhỏ chở đến dưới lầu.

Đặt ở gầm cầu thang, dưới ga ra hoặc trong phòng bếp nhà mình, một vại dưa cải lớn sẽ đồng hành cùng người miền bắc vượt qua mùa đông giá rét.

Biếu nhà phía đông một ít, tặng nhà phía tây một ít, làm vằn thắn một ít, xào miến một ít… Ăn hết vại dưa chua mùa xuân cũng đã sang.

Có rất nhiều cách để chế biến món dưa cải, Tiền Văn Khuê có thể kể ra ngay hơn chục tên món ăn, canh huyết hầm dưa cải dưới quê hay nấu trong dịp tết quả thực điên đảo. Sủi cảo nhân dưa chua mẹ làm chua chua ngon như ý. Sườn lợn hầm dưa cải, thịt luộc dưa cải, thêm mấy khối đậu phụ đông nữa thì đúng là sống sướng như tiên.

Nếu mà có nồi đồng, ôi chao, nhất định không thể bỏ qua món lẩu dưa cải chua, thịt lợn kho dưa cải trong nồi đồng thì tuyệt không thể bàn cãi.

Ngày nay người ta còn biến tấu thêm vài món dưa cải, trên bếp than nướng thịt cũng có thể làm được một mâm dưa cải nướng, xà lách cuốn thịt ba chỉ nướng dưa chua, thêm một hai lát tỏi thì càng độc đáo khiến người ta ăn không thể dừng lại.

Đĩa miến xào dưa cải này màu vàng tươi, miến và thịt ba chỉ băm trộn lẫn vào nhau, dậy mùi chua thơm phức. Hạ Hiểu Phong không cuốn bánh xuân mà trực tiếp gắp một đũa miến xào vào miệng.

Dưa cải thơm nồng đậm vị chua giòn giòn, sợi miến trơn mềm đàn hồi trôi tuột vào miệng, thịt ba chỉ thấm đẫm mùi dưa chua, ba loại nguyên liệu hòa lẫn vào nhau bùng nổ mạnh mẽ trong khoang miệng.

Gắp thêm một đũa dưa chua lên miếng vỏ bánh xuân, cuộn lại rồi nhét vào miệng, bánh xuân và dưa chua giao hòa, Hạ Hiểu Phong chợt nhớ ra hình như dưa cải cũng có thể làm bánh xuân xào?

Nếu đĩa miến xào dưa chua được thêm một ít bánh xuân thái sợi mỏng thì phải gọi là bánh xuân xào, chắc chắn ăn cũng rất ngon!

Tiền Văn Khuê nhanh chóng phóng đũa sang đĩa thịt băm sốt tương Bắc Kinh, sau đó lại gắp khoai tây bào sợi, bàn tay mập mạp linh hoạt cuốn xong chiếc bánh xuân.

Khoai tây xào tươi sáng vàng ươm, sợi khoai mỏng điểm chút ớt xanh đỏ, thoạt nhìn đã thấy thanh mát hấp dẫn.

Chiếc bánh xuân mỏng thật to gói chắc thịt lợn và khoai tây bên trong, hương vị được khóa trọn vẹn trong chiếc bánh mỏng như cánh ve này.

Nóng lòng cho vào miệng, thịt heo và khoai tây xào mằn mặn hòa quyện một chỗ nhưng không làm mất đi hương vị của nhau, mỗi một loại đều có đặc trưng riêng. Thịt băm đậm đà vị mặn, khoai tây bào sợi cay chua vừa phải, một loại màu sắc phong phú còn một loại tươi mát dễ chịu, khi kết hợp với nhau trang trí thêm hành lá, bánh xuân dung dị đã biến thành một món cơm nhà đẹp đẽ.

Thứ mà Trần An Ni chú ý chính là món bắt mắt nhất trên bàn này.

Đó là vịt quay!

Da vịt quay màu đỏ như táo tàu, cho dù đã thái thành những miếng nhỏ cũng không khỏa lấp được vẻ bóng loáng, vịt quay Bắc Kinh nổi tiếng khắp thế giới, vào tay của Lạc Anh chắc chắn không tồi!

Thịt vịt đầy đặn không hề ngấy, da vịt giòn sừng sực, thịt vịt mềm ngọt, chấm thêm chút nước tương ngọt cùng hành lá cuộn bằng bánh xuân, vừa vào miệng lập tức cảm giác ngay được vị béo ngậy, thỏa mãn vô cùng.

Món vịt nướng này tựa hồ không tẩm ướp quá nhiều gia vị, không có nguyện liệu quá nặng vị mà nên giữ lại một ít mùi tanh mới được, có điều khi ăn chỉ thấy vị thịt tươi ngon, một khuyết điểm cũng không có.

Thậm chí trên mình vịt nướng cũng có mùi thơm ngát của cây trái! Như đóa phù dung trong nước*, tươi đẹp tự nhiên dù không cần trang trí cầu kỳ vẫn có thể gọi là mỹ vị tuyệt luân.

(*) Phù dung trong nước: Hoa sen

Đồ ăn kèm có củ cải và dưa chuột bào sợi, Trần Lâm gắp một miếng vịt quay, vịt quay được Lạc Anh thái miếng vừa phải, không lớn không nhỏ, một cái bánh xuân gói cùng hai miếng thịt vịt sẽ không bị ngấy.

Thịt vịt ngập mùi hương cây trái, tựa hồ còn vương chút vị thơm ngọt.

“Anh Anh, em dùng mật ong đúng không?” Trần Lâm lên tiếng hỏi.

Lạc Anh nhướng mày: “Vâng, cho một chút mật.” Từ xa xưa mật ong đã là một gia vị ngon, da vịt quay được quét một lớp mật không ít không nhiều gia tăng thêm mùi thơm, giúp da vịt vàng hơn nhưng không quá ngọt.

Trần Lâm gắp miếng thịt vịt gói nó với củ cải và đầu hành trắng. Thịt vịt chấm tương ngọt cuốn bánh xuân ăn rất ngon, hành thái thanh đạm sảng khoái, ăn xong một cái bánh xuân vừa đậm vừa nhạt, ngọt thanh sảng khoái, rất phù hợp.

Trong vô thức đưa cuốn bánh xuân vào miệng, Lạc Anh lại làm thêm hai mươi cái đều bị năm người quét sạch.

Sau khi ăn xong hết bốn mươi cái bánh xuân, các món trên bàn cơ bản đã trống trơn, ngay cả hành lá Lạc Anh cũng cho thêm hai lần, một đám cá muối đều xụi lơ trên ghế.

“No quá, no quá, không muốn nhúc nhích nữa.” Trần Lâm dứt lời, cả đám gật đầu tán đồng.

Tiểu Hạ vuốt cái bụng tròn vo của mình: “Mẹ ơi, mai chúng ta được đón lập xuân nữa không.”

Ngày mai tiếp tục đón lập xuân, chẳng phải lại có cơ hội được ăn ngon sao?

Mấy câu nói của trẻ con không khỏi khiến người ta phải bật cười: “Lập xuân một năm chỉ có một lần, nhưng bánh xuân ăn lúc nào cũng được.” Hạ Hiểu Phong xoa đầu con gái nói.

“Bố đừng đụng, nhưng mai chúng ta về nhà rồi đâu được ăn bánh xuân chị Anh Anh làm nữa.” Bé dẫu môi nói.

Lạc Anh bước đến bên cạnh Tiểu Hạ: “Ngày Tết nên ở cạnh người nhà, ăn cơm thật ngon, ngủ thật say, sau này chị Lạc Anh sẽ làm nhiều món ngon hơn nữa.” Cô sờ đầu nhỏ của Tiểu Hạ nói.

“Chúng ta hứa rồi nha, chị Lạc Anh nấu ăn siêu ngon!”

Vốn dĩ Tiểu Hạ đang buồn vì phải rời đi, nhưng đã hẹn với chị Lạc Anh lần sau gặp lại có nhiều món ngon hơn, cô bé không khỏi khấp khởi mong đợi.

Cô bé mới bảy tuổi, vẫn còn rất nhiều nhiều năm để ăn món do chị Lạc Anh nấu, thật sự quá tuyệt!

Hai người đàn ông bị sai sử đứng lên làm việc, thu dọn xong bát đũa và lau bàn.

Lạc Anh vỗ đầu, hôm nay bận rộn mua sắm đến nỗi suýt quên mất.

“Lão Tiền, lần trước anh nói tôi bớt thời gian khắc rau củ, anh xem xem được chưa.”

Được người khác ủy thác, Lạc Anh lấy rau củ trong bếp ra bắt đầu khắc.

Khắc trái bí đỏ thành hùng ưng giương cánh với bộ lông sống động, đại bàng sải cánh định bay cao cùng đôi mắt sắc bén, oai phong lẫm liệt, tưởng chừng như được trông thấy một con đại bàng bay lượn trên bầu trời!

Bên cạnh đại bàng là những cánh sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn được tạc từ củ cà rốt, cánh sen là những lát cà rốt mỏng, tâm sen làm từ nguyên liệu không rõ, lộng lẫy, phảng phất giống như thật.

Kinh diễm hơn chính là trái dưa hấu, quả dưa hấu tạc hoa phú quý, cùi bên trong xen kẽ với lớp vỏ xanh trắng của quả dưa, những bông hoa vươn cánh bung nở nháy mắt khiến người xem phải ngẩn ngơ!

Lạc Anh do dự nói: “Anh xem thế này được không? Không được thì thôi.”

Tiền Văn Khuê đột ngột ngẩng đầu, không phải vấn đề ở chỗ có làm được hay không, mà nếu không được thì còn cái gì được?

Chắc chắn được!

Anh ta định tìm góc độ chụp ảnh nhưng bị Trần An Ni giật điện thoại ghét bỏ nó quá xấu. Dưới bàn tay của phó nháy Trần An Ni, các tác phẩm cắt tỉa trở nên sống động và tinh tế như thật.

Sau khi đăng tải, đạo diễn [Thực thần ký] bên kia phản hồi cực nhanh.

Không ngờ đối phương lại cấp bách như vậy, Tiền Văn Khuê nhìn Lạc Anh bằng ánh mắt dò hỏi, gấp gáp vậy có đi được không?

Vịt quay

Thịt băm sốt tương Bắc Kinh

Miến xào dưa chua

Thức gói bánh xuân

Bánh xuân