Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 21: Môi giới đen bán trứng (1)



Edit: cầm thú

Dưới tầng ngầm ẩm ướt âm u, một căn phòng bảy thước vuông với ánh sáng đèn quang chói mắt.

Căn phòng quanh năm không có một chút ánh sáng mặt trời, dĩ nhiên trần nhà và góc tường mốc meo.

Lục Nguyệt nằm nghiêng trên giường, hơi hơi cuộn mình, bụng căng bự lên, giống như người mang thai năm tháng.

Vào sáng sớm hôm nay, cô dùng 13 khối trứng của bản thân để bán lấy 3 vạn.

Quá trình giải phẫu được tiến hành ở một căn nhà ở nông thôn.

Lục Nguyệt nằm trên bàn giải phẫu, quá trình lấy trứng rất đau đớn cô chỉ có thể dùng tay nắm chặt lấy khăn trải giường, kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Có thể do bác sĩ lấy trứng không quen tay, hoặc là do hoàn cảnh giải phẫu quá kém dẫn đến bị nhiễm trùng, sau khi Lục Nguyệt về nhà khoang bụng giống như từ từ đọng nước khó mà đứng thẳng được, đành phải nằm ru rú trên giường.

Đau.

Đau đớn không ngừng lại.

Lục Nguyệt nhíu mày, do dự hồi lâu, cuối cùng cầm lấy điện thoại di động, nhấn vào một số.

Hơn mười giây sau, có người bắt máy.

"...A lô, Vương Cách?"

"A lô?"

Lông mày Lục Nguyệt giãn ra một chút: "Buổi chiều em vừa mới trả thẻ tín dụng, anh xem còn nợ khoản nào không."

"Hết rồi."

"Vậy là tốt rồi." Lục Nguyệt dừng một chút, thật cẩn thận hỏi, "Hôm nay em mới làm phẫu thuật, bây giờ trong bụng toàn là nước, đau quá, anh có thể đi đến tiệm thuốc mua thuốc cho em được không?"

"Mua thuốc gì?"

"... Em cũng không biết, anh hỏi bác sĩ một chút được không?"

"Anh phải hỏi thế nào đây. Anh có biết em bị gì đâu."

"Trong bụng em hình như có rất nhiều nước, lại không đi vệ sinh được, đau lắm, anh hỏi bác sĩ giúp em có thể uống thuốc gì giảm đau được không? Bây giờ em đau lắm không đứng dậy nổi, nếu có thể đứng dậy, em đã..."

"Được được biết rồi." Người đàn ông bên kia điện thoại không kiên nhẫn cắt ngang cô, "Thể chất của em thật tệ quá đi, ba ngày thì hai ngày bị bệnh rồi, chút tiền bạc kia cũng không đủ uống thuốc chữa bệnh. Em cứ như vậy anh kết hôn với em thế nào được?"

Lục Nguyệt hít mạnh một hơi, trái tim giống như bị thứ gì đó đâm vào, trong lòng vừa oan ức vừa buồn.

"... Thực xin lỗi."

Lục Nguyệt mới vừa nói xong, trong điện thoại phát ra một tiếng 'tít' dài, vô cùng chói tai.

Cô đặt điện thoại xuống, bàn tay che khuất ánh đèn chói mắt, đôi má chảy xuống hai hàng nước mắt.

...

Dịch Tiêu xoa xoa khóe mắt trong sáng, mở to mắt, trước mắt một mảnh mơ hồ.

Cô vừa mới trở lại cục cảnh sát thế giới song song, còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền vó ngựa không ngừng tiếp tục đi làm nhiệm vụ thứ hai. Mới trợn mắt, đã xuyên không tới chỗ người bị hại thứ hai Lục Nguyệt.

Hình ảnh ban nãy, là một trong những kí ức đau khổ nhất của Lục Nguyệt.

Mọi chuyện bắt đầu ở app Mặc Mặc.

Lục Nguyệt lớn lên ở nông thôn, tốt nghiệp trung học xong liền không thi lên đại học nữa, làm nhân viên bán hàng trong một cửa tiệm quần áo ở thành phố B. Diện mạo của cô cũng bình thường, không biết trang điểm, không bằng cấp, tiền lương thấp, không nói chuyện yêu đương. Một lần bạn bè cô khuyên rủ nên Lục Nguyệt liền tạo tài khoản ở Mặc Mặc, ở trên đó quen biết Vương Cách.

Vương Cách là quản lý của một công ty bảo hiểm nào đó, tính cách tốt, yêu thích điện ảnh, âm nhạc và cà phê, bộ dạng lại đẹp trai dịu dàng, nhìn chung bộ dạng giống như nam chính.

Quan hệ của hai người nhanh chóng phát triển từ tuyến bạn bè, không lâu sau trở thành người yêu.

Mẫu người độc thân nhiều năm như Lục Nguyệt cảm thấy bản thân thật may mắn, chưa từng nghĩ tới chính mình có thể gặp gỡ quen biết với người như Vương Cách.

Nhưng không lâu sau, Vương Cách bắt đầu dùng mọi lý do mượn tiền của cô, sau cùng, Vương Cách còn lấy luôn ba cái thẻ tín dụng của Lục Nguyệt.

Lục Nguyệt là người bán hàng, lương một tháng được 3000, bản thân sử dụng 500, còn lại đều đưa cho Vương Cách.

Chừng này vẫn chưa đủ.

Một đêm kia, Vương Cách khóc lóc quỳ trên đất cầu xin cô cho hắn 5000, nếu không chủ nợ tìm tới sẽ cắt chân hắn.

Lục Nguyệt không còn cách nào khác, lại không muốn đi vay nặng lãi. Thường nghe tin tức nói người vay nặng lãi để càng lâu nợ càng khó trả, cuối cùng không trả nổi nợ mà tự sát. Cô vẫn muốn ở chung một chỗ với Vương Cách, kết hôn sinh con. Cô không muốn chết.

Trời không tuyệt đường người, ngay lúc đó Lục Nguyệt nhìn thấy quảng cáo quyên trứng lấy thù lao. Quảng cáo nói quyên trứng không hề gây nguy hiểm cho cơ thể cô gái, còn có thể tặng trứng cho gia đình nào đó cần, hơn nữa còn nhanh chóng nhận được tiền thù lao ít nhất là một vạn.

Lúc này Lục Nguyệt liền liên lạc với công ty môi giới quyên trứng "An Khang".

Ác mộng bắt đầu.

Quyên trứng căn bản không phải việc gì vui vẻ không đau đớn, huống chi công ty này là môi giới đen, quá trình giải phẫu không an toàn, đau muốn chết được.

Lục Nguyệt đã thề sẽ không đi lần thứ hai.

Nhưng sau đó Vương Cách lại hướng cô cầu hôn, Lục Nguyệt chịu thua, một lần nữa vì tương lai của hai người mà phấn đấu tích góp tiền. Thời điểm đó, Vương Cách 'lại' gặp phải mấy tình huống nợ đến hạn, liền khuyên Lục Nguyệt mau đi bán trứng kiếm tiền.

Lục Nguyệt lần lượt đi tới An Khang bán trứng ba lần, lần cuối cùng xảy ra sự cố --- bởi vì khi giải phẫu Lục Nguyệt bị nhiễm trùng nên khoang bụng đọng nước, bệnh tình kéo dài. Cô không còn người thân khác, do đó chỉ có thể dựa vào Vương Cách.

Vương Cách đi đến lấy khoản tiền cuối cùng liền không xuất hiện nữa.

Lục Nguyệt hết hy vọng cố gắng chịu đựng cái bụng phình trướng nước, đau đớn đi tới tìm Vương Cách ---

Phát hiện Vương Cách đang ngủ cùng một cô gái khác.

Lúc này Lục Nguyệt muốn tự sát. Nhưng cái tên tra nam Vương Cách này lại cầm tiền của cô đi mua nhà cửa cho cô gái khác, lừa gạt tình cảm của cô, dù thế nào Lục Nguyệt cũng muốn trả thù Vương Cách trước khi cô chết đi.

Nhưng số phận không cho phép.

Mấy ngày sau, Lục Nguyệt vì bị nhiễm trùng khi lấy trứng dẫn đến tử vong.

Người bị hại do bán trứng cho công ty môi giới đen nên chết, nhiệm vụ của cô là xóa bỏ trung tâm quyên trứng An Khang, để tên chủ mưu bị pháp luật trừng trị. Dựa theo quy tắc, phạm nhân phải bị tòa án trừng trị, người bị hại mới có thể trùng sinh.

Dịch Tiêu: "... Là Vương Cách sao?"

Vương Cách không phải đối tượng của nhiệm vụ lần này, cô có thể tùy ý xử trí. Nhưng nhớ kỹ hiệu ứng bươm bướm.

Hành vi của Vương Cách theo pháp luật mà nói chưa xem là phạm tội, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ không chịu trừng phạt.

Dịch Tiêu âm thầm hạ quyết tâm.

...

Giữa trưa hè, phòng thuê lại càng thêm nóng, không phải chỗ tốt để ở.

Căn phòng dưới tầng ngầm này một tháng chỉ cần trả 100. Từ khi Lục Nguyệt yêu Vương Cách, Lục Nguyệt liền chuyển tới ở nơi này.

Dịch Tiêu không chịu nổi môi trường thế này, đi ra khỏi tầng ngầm, ra ngoài mặt đất hít thở không khí.

Ra cửa không lâu, di động Lục Nguyệt liền truyền tới tiếng động có tin nhắn mới. Dịch Tiêu mở tin nhắn ra coi, một người tên là "Annie – trung tâm quyên trứng An Khang" nhắn tin cho cô:

Lục tiểu thư, ngày mai mong cô tới công ty chúng tôi một chuyến, nhớ mang theo phiếu kiểm tra sức khỏe, nếu không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô ở trong trung tâm.

Dịch Tiêu xuyên không tới là thời điểm lần đầu tiên Lục Nguyệt bán trứng, bây giờ chưa trễ, vẫn còn có thể cứu vớt toàn bộ mọi chuyện, bất kể là sinh mệnh Lục Nguyệt, hay là đối phó với Vương Cách.

Nhưng mà điều đầu tiên, cô muốn đem đám gian thương lòng dạ hiểm ác này đưa lên tòa án ---

Được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.

Pháp luật không cho phép bán trứng. Đối với một phần gia đình vô sinh mà nói, pháp luật quy định cho phép quyên trứng, nhưng không được đề cập tới vấn đề tiền bạc và giao dịch. Quyên trứng chính quy yêu cầu rất gay gắt, cung cấp không đủ số lượng, nhu cầu của thị trường thì lại lớn hơn, cho nên có những người lòng dạ độc ác nhắm đến thị trường môi giới đen bán trứng kiếm lời.

Một số công ty môi giới đen ngụy trang thành tổ chức quyên trứng chính quy, tuyên truyền khẩu hiệu "giúp đỡ", chung quy sẽ không chịu thừa nhận bọn họ đang mua bán trứng.

Chỉ có xâm nhập vào, tìm ra chứng cứ bọn họ buôn bán trứng, mới có thể một kích phá vỡ hang ổ của bọn họ.

...

Ngày hôm sau, Dịch Tiêu tới trung tâm quyên trứng An Khang đúng giờ.

Trung tâm quyên trứng An Khang nằm ở khu náo nhiệt trong thành phố B, bề ngoài nhìn không khác gì bệnh viện. Cho nên người ta không thể ngờ rằng phía sau trung tâm che giấu một đám người môi giới đen chuyên hút máu người.

Nhân viên kiểm tra giấy khám sức khỏe của Dịch Tiêu xong, rồi mời cô tiếp tục làm thủ tục nhập cư.

"Lục tiểu thư, cơ thể cô cực kì khỏe mạnh, phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Trước khi lấy trứng, cô cần phải vào ở trong trung tâm của chúng tôi, mỗi ngày uống một liều thuốc thúc giục trứng rụng."

Dịch Tiêu nhíu mày, không quá tin tưởng lời nói này.

Đối phương vội vàng giải thích: "Cô yên tâm, thúc giục trứng rụng chỉ là để trứng trong cơ thể cô mau chóng chín, không có hại cho cơ thể đâu."

"Khi nào thì chính thức lấy trứng?"

"Hai tuần sau. Đến lúc đó dựa theo số lượng chúng tôi sẽ trả tiền cho cô."

"Gía cả thế nào?"

Nhân viên cười cười: "Gía là 5000 một viên. Cũng có người bán 5 vạn một viên, cái đó còn phải xem tình trạng của mỗi người rồi."

"Chúng tôi có khách cao cấp đích thân tới chọn mẫu trứng, nếu như cô được chọn, tất nhiên có thể bán giá cao. Nhưng mà, khách yêu cầu rất nhiều, diện mạo, chiều cao, bằng cấp vâng vâng cũng đều nằm trong phạm vi yêu cầu."

Giống như nhắc nhở Dịch Tiêu.

Cô lập tức nhanh trí, gọi điện thoại cho Vương Cách.

...

Buổi chiều sau khi tan làm, Vương Cách cực kì hứng thú chạy tới trung tâm quyên trứng An Khang, vừa nhìn thấy Lục Nguyệt ngồi ở đại sảnh, hắn ba chân bốn cẳng đi tới:

"Nguyệt Nguyệt."

Dịch Tiêu ngẩng đầu, vô cùng thân thiết cười với hắn: "Anh đã đến rồi."

Trong lòng Vương Cách hồi hộp một chút. Trong ấn tượng của hắn mỗi lần Lục Nguyệt nhìn hắn đều là vẻ mặt yếu ớt ỷ lại, hôm nay không giống mọi khi.

Nhưng không phải vấn đề để hắn quan tâm. Vương Cách cong mắt, hỏi: "Em nói tìm được cách kiếm tiền, là chỗ này sao?... Quyên trứng?"

"Là bán trứng."

Dịch Tiêu đứng dậy, dựa vào tường, hỏi hắn: "Một viên trứng, anh đoán xem bán được bao nhiêu?"

"... 500?"

"Năm vạn."

"Năm vạn?!"

Vương Cách nghe thấy con số liền trợn mắt, giật mình hỏi: "Em có thể bán được mấy cái?"

"Cái này phải dựa vào anh rồi."

Đáy mắt Dịch Tiêu xẹt qua một tia xảo quyệt. Vương Cách khó hiểu, Dịch Tiêu liền nói: "Cho em năm vạn, hai tuần sau trả cho anh 50 vạn."

Nụ cười của Vương Cách lập tức cứng đờ. Hắn hành tẩu giang hồ lừa tiền gạt sắc nhiều năm, vừa nghe nói phải móc ví của bản thân ra, trong lòng lập tức đề phòng, híp mắt, tỉnh táo lại nói:

"Nguyệt Nguyệt, em đừng lừa anh, nào có chuyện tốt như vậy."

Dịch Tiêu không nhanh không chậm ngồi xuống, bắt chéo chân, từng câu từng chữ giải thích rõ ràng làm sao có thể biến năm vạn thành 50 vạn.

Đơn giản mà nói, năm vạn này dùng để mua quần áo và đồ trang điểm, một phần thì dùng để mua bằng cấp, một phần để đi chăm sóc diện mạo, toàn bộ dùng vào việc cải tạo điều kiện của Lục Nguyệt, để cô có thể nổi bật giữa một đám cô gái bán trứng, được khách hàng cao cấp chú ý.

Vương Cách có chút nửa tin nửa nghi ngờ.

Dịch Tiêu buông tay, đành phải tìm tới nhân viên trong trung tâm quyên trứng. Đối phương nhìn Vương Cách giải thích nói:

"Lục tiểu thư nói không sai. Khách của chúng tôi càng ngày càng coi trọng điều kiện của chủ nhân trứng, khách cao cấp của chúng tôi có thể sẽ đích thân tới chọn người. Vương tiên sinh, tiền này bỏ ra tuyệt đối không lỗ đâu, bán được rồi thì chính là tăng gấp mấy lần. Hơn nữa, hiện tại Lục tiểu thư chưa ăn diện lên thôi, nếu cô ấy trang điểm lên, dán mắt hai mí, đánh phấn trắng lên, còn có điều kiện tốt là cao 1m7, đây chẳng phải là đại mỹ nữ sao. Sau đó nghĩ cách lấy vài cái bằng cấp, vậy chính là đại mỹ nữ IQ cao rồi! Điều kiện tốt như vậy, ngài vẫn lo lắng Lục tiểu thư không bán được giá tốt à..."

Không hổ là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, nói một hồi, nói đến mức Vương Cách cười sáng lạn, cuối cùng kích động ôm lấy Dịch Tiêu:

"Nguyệt Nguyệt, em chờ anh, anh đi lấy thẻ!"

Một giờ sau, Vương Cách lấy ra một tờ check kí tiền giao cho Dịch Tiêu:

"Nguyệt Nguyệt, em cứ việc dùng, không đủ cứ tìm anh."

Nhân viên hâm mộ nói: "Lục tiểu thư, bạn trai của cô đối xử với cô thật tốt."

Dịch Tiêu cầm lấy tờ check, nhìn bóng lưng Vương Cách rời đi, nhếch môi cười không nói lời nào.

... Vương Cách này, so với suy nghĩ của cô ngu ngốc hơn nhiều.