Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia

Chương 47: Đảo thực nhân kinh hoàng (2)



Edit: Hồ ly lông xù

Vì tò mò, Dịch Tiêu lướt qua từng hình ảnh để tra xét, da đầu cô nhất thời tê dại, sống lưng dường như có hàng vạn con kiến bò qua.

Ngay lúc này, người dị dạng đứng ngoài cửa sổ một nửa đầu hiện đầy những vết gỉ sưng đỏ dày đặc tụ chung một chỗ, khiến cho nỗi sợ hãi càng trở nên khó chịu.

Người dị dạng dùng cả hai tay cậy cửa sổ, khuôn mặt xấu xí tỏ ra hưng phấn khi nhìn thấy con mồi, cả hai bàn tay trái phải cộng lại mới chỉ có bảy ngón, trong bóng đêm càng trở nên đáng sợ.

Dịch Tiêu nín thở, cùng người dị dạng ngoài cửa sổ giằng co. Một lúc sau, cô hỏi Trịnh Hi Hi:

''Cái người dị dạng này, chính là người ban ngày đuổi theo cô phải không?''

Trịnh Hi Hi đưa mắt liếc qua từng kẽ tay, vừa khóc vừa nói: ''Là hắn, chính là hắn!''

Chỉ số IQ của đám người dị dạng này rõ ràng tốt hơn vẻ bề ngoài của chúng, đối phương ném thanh sắt một cách quyết đoán, cực chính xác và đủ tàn nhẫn, một đường truy tìm đến tận biệt thự trong rừng cây đại thụ, cho đến hiện tại, chúng thậm chí còn không có ý định tấn công, mà đứng tận hưởng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của những chú chim nằm gọn trong lồng trước lúc chết.

Mặc dù căn biệt thự này được tổ chức nhân quyền xây dựng lên, nhưng nó chỉ sử dụng để cho những nhân viên khai thác quặng ở tạm thời, cho nên vật liệu xây dựng nên căn biệt thự này không khác gì những căn biệt thự thông thường khác.

Như ô cửa sổ mà người dị dạng đang đứng ôm ngoài kia, chỉ cần 1 tảng đá cũng có thể đập vỡ.

Dịch Tiêu nuốt một ngụm nước miếng, không lên tiếng mà chạy thẳng tới cửa chính và cửa sổ kiểm tra từng cái xem đã đóng lại chưa.

Dịch Tiêu chạy đến đâu, người dị dạng kia cũng chạy theo tới đó, đồng thời giương nanh múa vuốt về hướng Dịch Tiêu.

Trịnh Hi Hi ngội thụp xuống mặt đất không còn sức chiến đấu. Nếu như người dị dạng kia xông vào, Trịnh Hi Hi chính là phiền toái lớn nhất.

Dịch Tiêu đỡ Trịnh Hi Hi đi sâu vào trong biệt thự.

Người dị dạng đứng bên ngoài cửa thấy vậy, trong miệng chúng ê a thứ ngôn ngữ mà con người nghe không hiểu, hai tay dùng sức đập mạnh vào cửa sổ.

''Bang —— "

''Bang —— "

Mỗi âm thanh vang lên giống như tiếng gọi từ địa ngục, khiến Trịnh Hi Hi kinh hồn bạt vía.

Trái tim Dịch Tiêu đập dữ dội, nhanh chóng đưa Trịnh Hi Hi xuống tầng hầm biệt thự rồi khóa cửa lại.

''Cô ở đây sẽ an toàn, đừng lên tiếng, được không?''

Trịnh Hi Hi che miệng, trong ánh mắt tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi lập tức gật đầu một cái.

Bên hông giắt một con dao găm, trên tay nắm chặt khẩu súng, Dịch Tiêu chạy ra phòng khách, cô đang suy nghĩ biện pháp giải quyết người dị dạng bên ngoài kia như thế nào bất chợt sống lưng lạnh toát, cô đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng biết từ lúc nào, bốn đến năm người dị dạng đã đứng đầy kín các ô cửa sổ.

Bọn chúng nở nụ cười toe toét, tay liên tục đập lên cửa kính.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Những người dị dạng này cũng là người, có thể chế ngự chúng bằng dao găm và súng, chỉ cần chúng phá cửa sổ xông vào, vào một người giết một người là ổn rồi!

Người dị dạng đứng bên ngoài cũng dần trở nên mất kiên nhẫn, không lâu sau, chúng bắt đầu tụ tập thành một nhóm, ba bốn người tập trung tấn công một ô cửa sổ, chúng vừa công kích vừa nhảy nhót la hét, giống như đang ăn mừng kỉ niệm một ngày lễ trọng đại.

Chỉ bằng một nắm đấm không thể nào phá vỡ được ô cửa kính, người dị dạng lùi về phía sau vài chục mét, trên tay chúng cầm thanh sắt nhắm ngay hướng cửa sổ rồi ném mạnh qua.

Thanh sắt xuyên qua cửa sổ và lao thẳng vào phòng khách tạo nên một tiếng động vô cùng lớn.

Sau đó, nhóm người dị dạng kia đồng loạt tấn công mãnh liệt về phía ô cửa đã bị phá vỡ, không lâu sau ô cửa đó đã bị đập tan thành từng mảnh vụn, bọn chúng lần lượt từng người từng người bò qua cửa sổ tiến vào trong biệt thự.

Cửa sổ đã bị vỡ, không còn gì cản trở!

Trên tay Dịch Tiêu cầm súng nhắm thẳng vào người di dạng đầu tiên xông vào, cô bắn một phát súng đúng đầu của hắn ta. Tiếng súng vừa phát ra, người dị dạng đó ngã nhào xuống sàn phòng khách.

Nhóm người dị dạng phía sau cũng không chịu thua, chúng lần lượt bò vào, Dịch Tiêu nhắm chuẩn xác bắn vào đầu tất cả bọn chúng.

Chỉ tiếc rằng đây không phải là một khẩu súng ngắn, nếu không sẽ thấy được cảnh tượng màu máu xanh biếc bắn đầy hiện trường.

Năm người dị dạng nằm trên mặt đất, Dịch Tiêu còn đang suy nghĩ về cách xử lý đống thi thể này ra sao, chợt phát hiện ngón tay của một người dị dạng trong đống thi thể kia đang cử động.

Sau đó, hắn ta từ từ bò dậy khỏi mặt đất, cười khúc khích đi về phía Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu giật mình, vội vàng lùi về phía sau vài bước, trong giây lát, năm người dị dạng bị bắn bể đầu đồng loạt đứng dậy, tựa như nhận được mệnh lệnh lao về phía Dịch Tiêu.

—— Vì súng bắn vào đầu chúng cũng vô dụng, cho nên dao găm cũng không thể tạo thành vết thương trí mạng được.

Hiện tại.... Chỉ có đánh trực diện thôi!

Từng nhóm người dị dạng lao về phía Dịch Tiêu, cô giắt súng vào thắt lưng, hai tay phối hợp, một tay cầm dao găm, tay còn lại nắm chặt cổ họng của người dị dạng, đưa dao dứt khoát cứa một đường.

Cho dù bị tấn công như thế nào đi chăng nữa, chúng vẫn có thể đứng dậy sau khi bị đánh ngã.

Không tìm được điểm trí mạng của chúng, cứ tiếp tục duy trì tấn công như vậy cũng vô ích, càng kéo dài thời gian thì càng bất lợi với Dịch Tiêu.

Cô nhanh chóng suy nghĩ, ngoại thương không thể giết được chúng, nhưng nhất định phải có thứ gì đó... Nhất định phải có thứ gì đó là khắc tinh của chúng!

Đột nhiên, Dịch Tiêu chợt nghĩ tới, cô xoay người, chạy ra khỏi biệt thự.

Dịch Tiêu chạy một mạch đến căn cứ, người dị dạng đuổi sát phía sau không ngừng nghỉ.

Chạy ước chừng khoảng hai cây số, cuối cùng cũng chạy tới bên ngoài khu căn cứ, Dịch Tiêu nhanh chóng chạy vào kho hàng khiêng một thung dầu hỏa, cô cầm theo vài chiếc bật lửa rồi chạy ra ngoài.

Vừa chạy ra khỏi kho hàng, người dị dạng đã chặn ngay trước mặt, Dịch Tiêu khiêng thùng dầu hỏa liều mạng chạy cách xa kho hàng, cho đến khi cách chừng trăm mét, cô mới dừng lại, nhanh chóng xoay người hắt toàn bộ dầu hoản lên toàn bộ nhóm người dị dạng.

Năm người dị dạng sửng sốt, dường như chúng ý thức được sắp có chuyện kinh khủng nào đó phát sinh.

Một giây kế tiếp, chúng nhìn thấy một cành cây phát tia lửa bay về phía chúng.

Ngọn lửa chạm phải dầu hỏa, nó nhanh chóng bùng cháy thành ngọn lửa lớn lan tràn từ trên xuống dưới, ánh lửa che kín toàn bộ thân thể đám người dị dạng.

Người dị dạng đầu tiên bị ngọn lửa thiêu đốt giương nanh múa vuốt kêu gào, tiếng kêu thảm thiết giống như dã thú lúc sắp chết. truyện tiên hiệp hay

Ánh mắt Dịch Tiêu lạnh lùng từng bước lùi về phía sau, cô cầm bật lửa, châm lửa dẫn đốt dầu hỏa dưới chân. Trong phút chốc, bốn người dị dạng còn lại đều bốc cháy.

Một mảnh rừng rậm hắc ám, năm người dị dạng cứ như vậy bị chết cháy, thi thể cháy thành than đen ngổn ngang trên mặt đất.

Ngọn lửa từ từ dập tắt, chỉ còn dư lại một đốm nhỏ chiếu sáng không gian hắc ám.

Nhóm người dị dạng cũng không thể đứng lên được nữa.

Trong không khí tràn ngập mùi thối xen lẫn mùi khét, Dịch Tiêu nhíu mày, cô nhìn chằm chằm đống thi thể suy nghĩ, cô quyết định đem đống thi thể đã bị hỏa thiêu này về.

Cô vừa bước đi, đột nhiên nghe thấy tiếng lá cây xào xạc sau lưng, âm thanh đó đột ngột dừng lại cùng với tiếng bước chân của Dịch Tiêu ——

Có người ở sau lưng.

Dịch Tiêu giả vờ bước tiếp, cùng lúc đó cô nhanh chóng xoay người, mượn ánh lửa lẻ tẻ phía sau lưng, phát hiện trước mặt lại là một người dị dạng khác!

Không nói lời nào, cô đá lên thân cây khô nhanh chóng nhặt thùng dầu hỏa trên mặt đất bước tới trước mặt người đó ——

''Đừng đừng đừng, là tôi, là tôi.''

''Người dị dạng'' nói xong bèn lấy khăn chùm đầu xuống, lộ ra một nửa khuôn mặt của trưởng khoa.

Dịch Tiêu: ''...''

Trưởng khoa xoa xoa cái hông của mình: ''...''

...

Theo như lời kể của trưởng khoa, lúc hắn chạy tới biệt thự thấy đám người dị dạng bao vây xung quanh, hắn không dám tùy tiện hành động, suy nghĩ một chút rồi giả dạng thành hình dáng của người dị dạng, lẫn vào trong nhóm người đó mượn thời cơ giải quyết bọn họ.

Dịch Tiêu liếc mắt.

Não của trưởng khoa và người thường quả thực không giống nhau.

Sau đó, hắn thấy Dịch Tiêu lao ra khỏi biệt thự, hắn cũng chạy theo sau đám người dị dạng, cùng chạy về phía căn cứ bên này, chính mắt nhìn thấy Dịch Tiêu làm cách nào thiêu cháy bọn chúng.

Dịch Tiêu: ''Khi đó lẽ ra anh nên đến giúp tôi.''

Trưởng khoa: ''...Tôi sợ cô cũng thiêu tôi luôn.''

Trưởng khoa bình thường rất thích nghiên cứu khoa học, đồng thời hắn cũng có một dị năng khiến ai cũng phải ghen tỵ —— sao chép tạo vật.

Chỉ cần trong đầu hắn phác thảo ra hình dáng cấu trúc vật đó, hắn đều có thể sử dụng dị năng tạo ra vật này, và vì để phát huy dị năng của bản thân, bình thường trưởng khoa dùng phần lớn thời gian học tập cấu tạo các loại vật thể và ghi tạc chúng trong đầu, thời điểm cần dùng thì có thể lấy ra sử sụng một chút.

Tuy nhiên, việc sử dụng dị năng cũng tạo nên nhiều gánh nặng cho cơ thể, nên không thể sử dụng chúng dễ dàng vào lúc bình thường.

Chỉ có một chuyện trưởng khoa không lo lắng về vấn đề sử dụng dị năng ảnh hưởng tới cơ thể, đó chính là tự biến đổi.

Dịch Tiêu: ''Ông già lần trước tôi gặp cũng là anh?''

''Không phải là tôi.''

''?''

''Không phải tôi, thì còn có thể là ai.''

Trưởng khoa mỉm cười, như thể hắn đang phô trương kĩ năng biến đổi tuyệt vời của mình.

Dịch Tiêu: ''...'' Kể cả hắn có dị năng nhưng việc biến đổi như vậy cũng rất vô dụng được không.

Hai người quay trở lại biệt thự, bế Trịnh Hi Hi từ dưới tầng hầm lên phòng ngủ nghỉ ngơi. Phòng dưới đất không có ánh đèn, gió thổi cũng chẳng lọt, Trịnh Hi Hi ngất đi.

Trưởng khoa sử dụng dị năng sửa lại cửa sổ, suy tính đến việc người dị dạng dùng thanh sắt ném xuyên qua cửa, trưởng khoa nghiền ngẫm nghiên cứu chế tạo ra một tấm kính có độ bền cao hơn, ngăn cản được các tác động vật lý, bị tấn công không còn là vấn đề lớn nữa.

Biệt thự tạm thời an toàn, nhưng hai người vẫn chưa thể thả lỏng.

Trưởng khoa cầm lên một nhúm bột cốt của người dị dạng để vào lòng bàn tay nghiên cứu hồi lâu:

''Đây chính là tro cốt người.''

Dịch Tiêu: ''Nhưng súng bắn vào đầu bọn chúng cũng không chết, máu màu xanh biếc, chỉ sợ không phải người bình thường.''

''Có lẽ là do bức xạ hạt nhân. Bọn họ sống lâu ở trên đảo, cơ thể bị biến dị bởi tia phóng xạ.'' Trưởng khoa ngừng một lát, ''Cơ thể con người chính là một vũ trụ thu nhỏ, ngay cả một sự biến đổi gen nhỏ thôi cũng tạo nên một sự khác biệt to lớn.''

Dịch Tiêu mím môi, hồi lâu, hỏi: ''...Vậy những người dị dạng này sống ở đâu?''

Bọn họ ở trên đảo gần hai tháng, nhưng chưa từng gặp qua người dị dạng nào a...

...

Ngày hôm sau, Trịnh Hi Hi cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, cô nhớ lại được một số chi tiết mạch lạc hơn.

Lữ đoàn Cự Mãng thả neo ở một hòn đảo phía nam, một nhóm sáu người lên bờ, đi qua một hoang mạc đúng lúc gặp phải nhóm người dị dạng, sáu người hoảng sợ tách nhau bỏ chạy thục mạng.

Lữ đoàn gồm sáu người đều là bạn tốt quen biết nhau nhiều năm, kinh nghiệm dã ngoại vô cùng phong phú, tỷ như Trịnh Hi Hi mang theo giày đinh để trèo cây, cuối cùng cũng thoát chết được một cách ly lỳ.

...Những người khác nói không chừng vẫn còn sống sót.

Dịch Tiêu không thể thấy chết mà không cứu những người đang gặp nạn trên đảo, càng không thể để đám người không rõ lai lịch kia tập kích bọn họ một lần nữa, vì vậy cô quyết định dẫn theo Trịnh Hi Hi đến hoang mạc tìm kiếm những người bị mất tích.

''Trưởng khoa, anh ở lại căn cứ đi, có chuyện thì chúng ta liên lạc qua bộ đàm.''

''Tôi sợ. Tôi muốn đi cùng các người.''

Dịch Tiêu: ''...''

Một nhà nghiên cứu khoa học thoạt nhìn hào hoa phong nhã, đường đường là trưởng phòng vật tư của sở cảnh sát ở thế giới song song mà lại nói ra được những lời khôi hài này.

Dịch Tiêu: ''Ai ở đây theo dõi căn cứ?''

Trưởng ban: ''Để cho Tiểu Ngô trông đi.''

Tiểu Ngô: Tôi đã làm gì có lỗi với vị cấp trên vô nhân tính này vậy...

Ba người mang theo những vật phẩm cần thiết, sau đó đạp xe đạp do trưởng khoa thiết kế lên đường.

Từ biệt thự đi thẳng một đường xuống phía nam, một giờ sau, bọn họ đã đến bìa rừng cây đại thụ, đi về phía xa hơn nữa là rừng cây nhiệt đới rậm rạp, phía trước rừng nhiệt đới là sa mạc nơi xuất hiện những người dị dạng.

Hòn đảo này quanh năm là khí hậu nhiệt đới, theo lẽ thường mà nói thì không có sa mạc tồn tại. Tuy nhiên sa mạc này lại nằm ở khúc quanh của dòng hải lưu, có lẽ dòng hải lưu đã biến vùng đất này thành một nơi hoang vắng.

Sau khi bình tĩnh lại, dọc theo đường đi, Trịnh Hi Hi cũng không nói nhiều, thường xuyên lấy từ trong túi ra một tấm ảnh, chăm chú xem rồi mỉm cười.

Người đàn ông trong bức ảnh có vẻ ngoài rạng rỡ như ánh mặt trời, hàm răng trắng gọn gàng và đều tăm tắp, anh ta mỉm cười ngọt ngào vòng tay ôm lấy Trịnh Hi Hi.

Trong lúc nghỉ ngơi trên đường, Dịch Tiêu hỏi: ''Người đàn ông trong ảnh kia... Là bạn trai cô?''

Trịnh Hi Hi đỏ mặt, gật đầu một cái, đuôi lông mày hơi nhíu lại:

''Ban đầu chính anh ấy là người đưa ra ý tưởng thám hiểm trên đảo. Anh ấy rất thích mãng xà, nghe nói trên đảo này có một loại mãng xà tên Yabu trông rất đẹp, cho nên muốn tận mắt nhìn thấy chúng.''

Trịnh Hi Hi nói xong, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, khóe mắt còn có chút ướt: ''Anh ấy đưa tôi đến rừng đại thụ bên kia, rồi chạy đi chiến đấu cùng nhóm người dị dạng kia rồi... Nếu không có anh ấy, tôi ngay cả thời gian xỏ giày đinh cũng không có.''

Vị trưởng khoa - người không dính khói lửa nhân gian: ''Nếu như không có hắn, cô cũng không cần đặt chân lên hòn đảo này chịu tội.''

Dịch Tiêu quay đầu lườm trưởng khoa.

Trưởng khoa nhặt một chiếc lá xanh hình bầu dục trên mặt đất, ngón trỏ vặn xoắn phần màu trắng, đầu ngón tay có cảm giác dính dính, hắn ngửi thử, nhíu mày nói:

''... Chúng ta cách ổ rắn không xa.''

''... Rắn, ổ rắn?''

Trịnh Hi Hi nuốt khan, hai chân co lại.

Trưởng khoa nhìn về phía cô, nhàn nhạt hỏi: ''Cô sợ rắn như vậy thì còn lên đảo này làm cái gì?''

''Tôi... Bạn trai tôi kêu tôi đến, tôi cũng đến rồi... Tôi muốn ở bên anh ấy mọi lúc, không muốn anh ấy... Không muốn anh ấy bị cô gái khác cướp đi.''

Dịch Tiêu và trưởng khoa liếc nhìn nhau, không nói gì.

Ba người nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục lên đường.

Rừng nhiệt đới không yên tĩnh như rừng cây đại thụ. Nơi đây bừng lên sức sống, muôn loài động, thực vật đều sinh trưởng ở đây.

Ở những nơi mà mắt thường không thể thấy được, quy luật sinh tồn trong thế giới tự nhiên này vẫn diễn ra hàng ngày.

Âm thanh của xích xe đạp và âm thanh của thiên nhiên trong cánh rừng nhiệt đới tạo nên một bản nhạc hài hòa. Ngay sau đó, một tiếng kêu yếu ớt như có như không từ phía xa vọng tới, khiến cho bản nhạc hài hòa đó tăng thêm một nét bất ổn.

Lắng nghe thêm lần nữa.

Không sai, đây chính là tiếng kêu của con người.

Dịch Tiêu rất chắc chắn, gia tăng tốc độ đạp xe hướng về phía âm thanh phát ra.

Tiếng kêu càng ngày càng gần, chừng năm phút sau, giọng nói của cả nam và nữ xen lẫn vào nhau, phảng phất ngay bên tai của cả ba người.

Ba người lặng lẽ xuống xe, lục tung khắp vùng phụ cận tìm kiếm.

Một lúc sau, Dịch Tiêu phát hiện một chiếc lều cỏ ở phía nam, xung quanh có hàng rào bao quanh, bên ngoài hàng rào có một cái hố lớn đường kính chừng mười thước, độ sau khoảng tầm hai mét xuất hiện ngay trước mặt.

Dịch Tiêu chỉ nhìn lướt qua thôi đã thấy choáng váng.

Trịnh Hi Hi rụt rè bước tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt suýt chút nữa hét lên, trưởng khoa vội vàng lấy tay che miệng cô, tránh làm kinh động đến những người bên cạnh cái hố.

''Cứu mạng a...! Cứu mạng a...!''

Hai nam một nữ trong hố cứ như vậy lớn tiếng kêu gào.

Dưới tình huống này, không một ai là không thể kêu gào thảm thiết được.

... Ba người bị ném vào cái hố lớn xung quanh là bầy trăn khổng lồ to như thân cây, tính mạng của bọn họ đang bị đe dọa.