Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 14



Đào Lập Chí từ nhỏ tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, tài năng hơn người, nó dùng đầu óc thông minh của mình đem những sự việc gần đây nhất, suy nghĩ thật cẩn thận trước sau vài lần, hiển nhiên có thể đoán ra lần này không phải là do tổ tiên đã phù hộ cho cậu ta, giúp cậu ta ngăn chặn tai họa, mà ngược lại là do miếng ngọc này có điều kì lạ, không biết vì sao con quỷ ở trong đó chỉ muốn ăn cậu ta.

Mà nữ quỷ tóc dài hiển nhiên cũng không muốn hại cậu ta như cậu ta đã nghĩ, mà ngược lại đã cứu cậu ta.

Cậu ta nhớ mang máng bóng đen từ trong miếng ngọc này chạy ra ngoài đã nói cô gái tóc đen dài đã năm lần bảy lượt phá hư chuyện tốt của hắn ta, hắn ta muốn giết chết hết tất cả bọn họ cho hả giận. Cô gái tóc dài có thể phá hư chuyện tốt của hắn ta? Chỉ sợ là có liên quan tới mình.

Cũng may bóng đen kia cuối cùng không thành công, không có thể thắng được miệng của cô gái tóc dài, bị cô ấy nuốt tươi luôn……

Vì vậy nếu không phải là tóc đen dài đã cứu cậu ta, rất có thể hồn của cậu ta đã sớm về tây thiên rồi!

Đào Lập Chí ý thức được điều này cuối cùng cũng biết vì sao mỗi lần cô gái tóc dài xuất hiện, cậu ta đều không chết, ngược lại còn tung tăng nhảy nhót, bởi vì cô căn bản là không muốn tổn thương đến cậu ta —— còn chị gái nhảy nhảy và bà lão ở cùng cô gái tóc dài, được cậu ta lựa chọn bỏ qua.

Nhìn miếng ngọc đã bị vỡ, Đào Lập Chí che quai hàm, không chỉ cảm thấy sợ hãi, còn cảm thấy răng mình rất đau, lại nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cha mẹ mình khi được tổ tiên phù hộ, nhịn không được thở phì phò nói: “Hai người đừng nói nữa, con quỷ đã hại con chính là từ trong ngọc này chạy ra, nếu không có…… Cao nhân giúp đỡ, thì bây giờ con đã tự mình đi gặp tổ tiên nói lời cảm ơn rồi!”

Mẹ Đào ngẩn ngơ: “Con trai, con lại nói bậy gì đó?”

Đào Lập Chí nói: “Nói bậy cái gì, con chính là tận mắt nhìn thấy, chính là miếng ngọc này đã hại con! Đêm qua con đột nhiên phát bệnh, cảm giác cơ thể giống như là bị một vật gì đó lạnh như băng xiết lại, xiết tới mức con không thể thở được, lúc đó con cho rằng mình chết chắc rồi, thật vất vả mới đợi đến khi bác sĩ đến cứu con, nào ngờ đến bác sĩ cũng không dùng được, đi vào được được vài giây thì toàn bộ đều ngất xỉu trên mặt đất! Con còn nghĩ mình lần này là thật sự không cứu được nữa, cũng không thể gặp mặt ba mẹ lần cuối……”

Nói đến đây, Đào Lập Chí cũng muốn khóc rồi, mẹ Đào cũng bắt đầu lau nước mắt, trực tiếp nói con trai bảo bối đã cực khổ rồi.

Đào Lập Chí: “Ngay lúc con tuyệt vọng hết sức, cao nhân đột nhiên xuất hiện, không chỉ cứu con, còn đem quỷ đã hại con …” Cậu suy nghĩ một từ gần nghĩa, “Bắt đi rồi! Cho nên chuyện này thật sự cùng với tổ tiên không có quan hệ.”

Ba Đào nhíu mày, nói: “Con nói là thật? Không phải là nằm mơ? Ngọc đó là ông nội con cho, sao có thể có…… Có quỷ gì đó?”

Đào Lập Chí nghiêm túc nhớ lại một chút, nụ cười khủng bố của tóc đen dài còn in đậm trong đầu cậu, cậu không thể quên được, càng không thể nhìn lầm: “Đương nhiên là sự thật, con quỷ kia chính là từ trong miếng ngọc chạy ra ngoài, còn nói còn nói để cho tất cả chúng ta chết hết đi, hắn ta nhất định là không có ý tốt, người mà mấy lần trước đã hại con nhất định là hắn ta!”

Vẻ mặt của ba Đào mẹ Đào vẫn có chút hoài nghi, không dám tin tưởng.

“Mặc dù dây chuyền là ông nội cho con, nhưng rất khó bảo đảm con quỷ kia sẽ không chạy vào trong, hai mắt con nhìn thấy con quỷ kia xác thực là từ trong ngọc này đi ra, nếu không phải cao nhân xuất hiện, con thật sự đã chết rồi……”

“Ba, mẹ, con nói đều là sự thật, không tin hai người đi hỏi những bác sĩ y tá đó một chút, hỏi bọn họ có phải g mới vừa tiến vào thì toàn bộ đều hôn mê? Một người ngất xỉu còn có thể nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều ngất xỉu hai người không cảm thấy kỳ quái sao?”

…… Hình như nói cũng đúng?

Hoài nghi của ba mẹ Đào đối với con trai ngốc nhà mình cuối cùng giảm đi không ít, đương nhiên cũng không quên đi tới chỗ các bác sĩ y tá chứng thực một chút, khỏi nói, lần này vừa hỏi ra một chút nội dung, lại có thể nói y giống như đúc lời của con trai ngốc nhà mình!

Lúc ấy tình huống của Đào Lập Chí rất khẩn cấp, sau khi bác sĩ nhận được tin tức lập tức chạy qua đó, nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, sau đó liền mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại thì phát hiện chính mình lại nằm trên mặt đất, Đào Lập Chí mặc dù hôn mê, nhưng tình huống đã ổn định lại rồi.

Tất cả những điều này đều quá mức ly kỳ, lúc ấy bọn họ đều sợ ngây người, trực giác chuyện này rất kỳ lạ, lại cũng không nói được nguyên do, nhưng thực sự nói rằng họ đã gặp quỷ…… Chỉ là nghĩ đến, liền nhịn không được rùng mình một cái.

Hiện giờ cha mẹ Đào gia hỏi, bọn họ tự nhiên nói không rõ, nhưng cũng xác thực thừa nhận chuyện bọn họ ở phòng bệnh ngất xỉu, đến nỗi bệnh tình của Đào Lập Chí làm sao ổn định lại, làm sao ổn định lại, bọn họ xác thực không biết, bởi vì bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đã ngất xỉu rồi, sau khi tỉnh lại thì bọn họ đã không cần làm gì nữa.

Sau khi ba Đào nghe xong thì đăm chiêu, nói: “Nói như vậy thì thật sự có người đã tới phòng bệnh, có người cứu Tiểu Chí? Camera đâu, tôi muốn xem camera.”

Bệnh viện đều sẽ có camera theo dõi, chuyện của Đào Lập Chí là đặc biệt, nếu thật sự giống như Tiểu Chí nói đã có người cứu nó, vậy khẳng định sẽ được quay lại, chỉ cần nhìn vào camera, nhìn xem rốt cuộc là ai, thì mọi thứ đều rõ ràng.

Ai ngờ bác sĩ lại lắc đầu.

Việc camera theo dõi bọn họ sau khi tỉnh lại đương nhiên cũng đi qua đó điều tra, còn hoài nghi có phải có người trước tiên bỏ thuốc mê đem bọn họ hôn mê hết, đáng tiếc camera cái gì cũng không quay được, cũng không biết là hỏng rồi hay là như thế nào, một màu đen thui, cái gì cũng không nhìn thấy.

Ba Đào nghe xong có chút thất vọng, nếu thật sự có cao nhân tới cứu Đào Lập Chí, ông đương nhiên muốn tự mình nói lời cảm ơn với anh ta, cũng muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Tuy rằng nói quỷ đã bị bắt, nhưng cũng muốn biết là người phương nào muốn hại con của ông? Vì cái gì lại muốn hại nó? Lại nói con quỷ kia vì cái gì ở trong dây chuyền? Đồ vật của lão gia tử cho như thế nào sẽ hại người.

Chuyện Đào Lập Chí bị bệnh kỳ lạ bọn họ không nói cho mấy người, lão gia tử tuổi tác đã lớn không được kích thích, bọn họ tự nhiên cũng không nói tin tức này cho nhà cũ bên kia biết, hiện giờ lão gia tử còn không biết chuyện Đào Lập Chí sinh bệnh.

Nếu thật sự là miếng ngọc xảy ra vấn đề, ông cần phải trở về điều tra một chút.

……

Đào Lập Chí đang ăn cơm, canh gà nhân sâm uống một chén lại thêm một chén, cậu bệnh nặng một trận, hiện giờ rỗng thật sự, vừa lúc bồi bổ một chút.

Vừa nghe cha cậu ta trở về nói camera bị hỏng rồi, cậu ta cũng sửng sốt một chút, hỏng trùng hợp như vậy sao? Không cần nghĩ, nhất định là con quỷ xấu xí kia làm ra, chăc là muốn đem cậu ta ăn sạch đến thần không biết quỷ không hay, là chết không có chứng cứ. Đương nhiên con quỷ kia khẳng định không nghĩ tới cuối cùng chính mình là bị người ăn mất, cái này gọi là gì? Cái này gọi là tự làm bậy thì không thể sống được, đáng đời!

Chỉ là camera hỏng rồi, đương nhiên cũng không nhìn thấy cô gái tóc dài, khiến cho Đào Lập Chí có chút tiếc nuối.

Chẳng qua mỗi lần cô gái tóc dài tới đều lặng lẽ, rồi lặng lẽ đi, nếu không phải cậu không hoàn toàn hôn mê, khẳng định cũng không biết, chỉ nghĩ chính mình là bị bệnh một trận, ở bệnh viện mấy ngày thì khỏi. Nào có thể nghĩ đến tính mạng của mình đã từng ngàn cân treo sợi tóc? Nếu như không có cô, khẳng định là cậu ta đã chết rồi.

Coi như cô gái tóc dài là quỷ, vậy thì cô cũng là một con quỷ tốt bụng.

Đây là thần tiên tốt cỡ nào chứ, lại yên lặng vì cậu mà làm nhiều việc như vậy!

Ba Đào thấy Đào Lập Chí ngơ ngác, cũng không biết nghĩ tới nơi nào rồi, liền hỏi cậu ta còn có nhớ tới tướng mạo của người đó không? Nếu nhớ rõ, vậy là tốt rồi. Vẽ một bức chân dung, người cũng dễ dàng tìm. Đến lúc đó nhà bọn họ nhất định sẽ long trọng cảm ơn anh ta!

Mẹ Đào cũng nói, nếu đã cứu con trai của bà, vậy thì phải cảm ơn bọn họ cho tốt.

Đào Lập Chí nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy quên đi, cô gái tóc dài nếu không muốn lộ diện, vậy khẳng định có suy nghĩ của cô ấy, cậu ta tùy tiện vẽ một bức chân dung làm bại lộ cô ấy, vậy không phải đi ngược lại ý nguyện của cô ấy sao? Cậu ta không làm chuyện đáng ghét như vậy. Lại nói cậu ta thật sự muốn đi tìm cô gái tóc dài, có thể tới cao ốc bỏ hoang nhìn xem, không chừng có thể gặp được ở đó, dù sao cậu ta nhất định sẽ tìm được cô ấy!

Cậu ta phất phất tay: “Không cần, cô ấy đã cứu con, nhưng một chữ cũng không nói, đây chính là nói người quang minh chính đại căn bản là không coi trọng tiền bạc, đây mới là cao nhân chân chính! Không giống mấy cái đạo sĩ giả kia, quá thô tục!” Nói đến điều này cậu ta liền tức giận, cậu ta đã dán lá bùa khắp căn phòng hơn nữa còn tốn hơn mười vạn mời đạo sĩ về, đánh rắm cũng không có, tới lúc mấu chốt liền biến thành đồ trang trí, chọc cho cậu ta tức đến muốn phát bệnh tim.

“Ba, mau báo cảnh sát, nói mấy đạo sĩ thúi phong kiến mê tín kia gạt tiền con, đem bọn họ đều bắt lại! Thật sự quá đáng!”

Ba Đào: “……”

……

Cố Phi Âm ngủ mà trong lòng tràn đầy sự lạnh lẽo, trong mơ cô bị đòi nợ, đáng sợ là mấy triệu người trực tiếp đè lên cô, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã bị doạ cho tỉnh, sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa.

Cô bọc chăn, tay chân đều lạnh, khỏi nói khó chịu như thế nào. Đều nói từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó, lời này thật sự không phải là giả, quen với cuộc sống tốt đẹp trong quan tài, nhìn lại nơi này, thật sự có chút không tiếp thu được.

Nếu như phòng này cũng có thể chắn gió chắn mưa thì tốt rồi, kỳ thực lúc mới chuyển đến đây cô còn nghĩ có một chiếc giường có thể giữ ấm một chút, nơi này tứ phía lọt gió, còn không bằng trực tiếp ngủ ở góc tường cho ấm áp, có giường hay không có giường thật sự không gì khác biệt, nhưng bây giờ cô đột nhiên có một ý tưởng tốt, nếu như nơi này cũng có một cái quan tài thì tốt rồi, ít nhất không sợ gió thổi mưa dột nữa rồi!

Quan tài, quả thực là một thiên đường à!

Tất nhiên là cô không có tiền mua quan tài rồi.

Cô quấn một chiếc áo bông đi tìm cô gái hàng xóm và bà lão, cô gái hàng xóm khó có khi không nhảy nhảy nhảy, mà là đứng ở bên cửa sổ bộ dạng ưu sầu, Cố Phi Âm đi qua đó, cô gái hàng xóm bỗng nhiên quay đầu lại thất khiếu* chảy máu, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, cũng không nói lời nào.

*Thất khiếu: gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và một miệng.

Cố Phi Âm cũng nhìn chằm chằm cô ấy, do dự nói: “Xin hỏi có thể đem quan tài của cô cho tôi mượn được không?”

Cô gái hàng xóm: “……???”

Ày, cô cũng biết thứ này mượn không được.