Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 19



Lão nhị rất can đảm, cũng là người rất có chủ kiến, nhóm người của bọn họ phải dựa hắn ta mới có thể gom lại thành nhóm, lúc này phát hiện ra điều bất thường, tất nhiên không thể bỏ qua được, bây giờ là thời khắc mấu chốt, làm sao có thể xem nhẹ được? Ngay lập tức hắn ta cầm đèn pin trong tay đi tới nơi phát ra tiếng động.

Hắn ta không tin trên đời này có quỷ, nếu như có quỷ, vì sao không thấy quỷ tới tìm hắn để báo thù?

Càng đến gần, tiếng bang bang bang kia càng trở nên rõ ràng hơn, giống như âm thanh của một chiếc rìu đang chặt một vật gì đó rồi vọng lại.

“Bang —— bang —— bang ——!”

Lão nhị không tin ma quỷ, lạnh lùng cười một tiếng, hắn ta ngược lại muốn nhìn xem là ai đang giả thần giả quỷ! Lúc hắn ta sắp tới gần, lại đột nhiên phát hiện tiếng động kia tự nhiên im bặt! Trong lòng lão nhị cả kinh, đây là bị phát hiện rồi? Lập tức quát lớn: “Là người nào đang ở trong đó? Giả thần giả quỷ, đừng giả bộ nữa, tôi đã nhìn thấy rồi, còn không mau đi ra ngoài cho tôi!”

Hắn ta cầm đèn pin chiếu loạn xạ, ánh sáng đèn pin chiếu ra, nhưng một bóng dáng cũng không nhìn thấy, một trận gió lạnh thổi tới, thổi rơi lớp tuyết đọng trên cây, rơi trên đỉnh đầu của hắn ta, lạnh đến mức hắn ta run lập cập.

Lão nhị hừ mạnh một tiếng, lớn tiếng quát: “Ra ngoài đi! Đừng trốn nữa, tôi đã nhìn thấy rồi!”

Trong rừng yên tĩnh một hồi lâu, bóng cây lay động, giống như quái thú đang giương nanh múa vuốt.

Ngay lúc lão nhị đang nghi hoặc, bỗng nhiên hắn ta thấy bóng dáng một cô gái đang trốn ở phía sau một thân cây?! Hắn nhìn chăm chú, chỉ thấy cô gái kia nghiêng đầu, mái tóc dài vừa đen lại vừa thẳng, che đi nửa khuôn mặt của cô ấy, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt trắng xanh của cô, ngay lúc này cơ thể vặn vẹo một cách quái dị, hai chân lắc lư trong không trung, đung đưa, đung đưa……

Chân không chạm đất? Thứ gì mà chân có thể không chạm đất?

Đầu óc Lão nhị giật mình, cực kỳ sợ hãi, chân mềm nhũn ra, lúc trước dũng khí có nhiều đến mấy đi chăng nữa thì lúc này đều hóa thành tro bụi, run rẩy: “Cô, cô cô…… Cô là ai, tại sao cô lại ở đây?”

“……”

Cô gái kia cúi đầu xuống, một câu cũng không nói.

Lão nhị ra vẻ bình tĩnh lại hét lên một tiếng: “Cô rốt cuộc là đang làm gì?”

“……”

Dừng một chút, Lão nhị lại quát: “Nói nhanh lên! Nếu không tôi báo cảnh sát tới bắt cô!”

Lại thấy cô gái quỷ dị kia cúi đầu xuống, cuối cùng cũng mở miệng nói, tiếng nói yếu ớt: “Tôi rất lạnh, nên tới đây xin một cây để làm cho mình một chiếc quan tài.”

Cô nghiêng mặt, khóe miệng hơi cong lộ ra một nụ cười quỷ dị, đè lên cằm, đôi mắt tràn đầy tử khí nhìn chằm chằm hắn, gương mặt kỳ dị lộ ra một tia thành khẩn: “Tôi thật sự rất lạnh, rất lạnh, tôi chỉ muốn làm một chiếc quan tài ……”

…… Rất, rất lạnh?

…… Làm…… Quan tài…… Quan tài?!

“A ——!!”

Lão nhị hét lên một tiếng, quả nhiên nhìn thấy thân cây ở bên cạnh có dấu vết bị chặt lung tung, hắn kiên cường không nổi nữa, xoay người bỏ chạy, bởi vì chạy quá nhanh chân lại mềm nhũn, bịch một tiếng hắn ngã nhào về phía trước, sau đó sử dụng cả tay lẫn chân để bò dậy, đến nỗi đèn pin rớt ở bên cạnh cũng không dám nhặt, chạy về như điên!

“!!!”

Hắn vọt trở về, “Lão Tứ!! Đại béo!!” Giọng nói hắn ta khàn khàn, hàm chứa sự sợ hãi, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, nghe thấy giọng nói đó trong lòng Đại béo và Lão tứ không khỏi ngạc nhiên, chạy nhanh ra ngoài, liền đụng phải Lão nhị người đầy tuyết, lại nhìn Lão nhị, chỉ thấy mặt của hắn ta tràn đầy sự hoảng loạn, con ngươi mở to, không khỏi sợ hãi theo, vội hỏi làm sao vậy? Đã xảy ra chyện gì? Chẳng lẽ cảnh sát đã tìm tới đây rồi sao? Nếu cảnh sát tới thì ba người con trai của bọn họ có lẽ đã gọi điện thoại thông báo cho bọn họ rồi chứ……

“Quỷ! Có quỷ!” Lão nhị run rẩy chỉ ra bên ngoài nói, “Cô gái bên ngoài kia……”

Đại béo cả kinh nói: “Anh cũng nhìn thấy? Là cô gái tóc dài có đúng không, chân của cô ấy không có chạm xuống đất, cơ thể thì vặn vẹo đặc biệt kỳ quái!”

Lão nhị liên tục gật đầu, Đại béo vỗ tay một cái, nói: “Tôi đã nói tôi sao có thể nhìn lầm được!”

Lão nhị: “Tôi vừa nhìn thấy, chân của cô ta không có chạm đất…… Cô ta đang chặt cây…… Nói, nói rất lạnh, muốn làm cho mình một chiếc quan tài!”

Người nào muốn làm cho mình một chiếc quan tài?

Lão tứ và Đại béo vừa nghe, lập tức nhớ tới âm thanh bang bang bang kia, lúc ấy bọn họ không nghĩ tới là đang làm cái gì, nhưng giờ nghe Lão nhị kể lại, hóa ra là chặt cây làm quan tài, chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà.

Lão tứ là người duy nhất chưa nhìn thấy cô gái đó, miễn cưỡng mỉm cười, an ủi: “Có phải hai người nhìn lầm rồi không? Căn bản không có cô gái nào……”

Lão nhị và Đại béo lập tức nói: “Không thể, tôi không thể nhìn lầm, cô gái đó rất đáng sợ!”

Lão tứ: “……”

Ngay lúc bọn họ đang sợ hãi, âm thanh mơ hồ từ phía bên phải nhà bỗng nhiên vang lên: “Cốc…… Cốc…… Cốc……”

Ba người nhìn mặt nhau, đều nhìn thấy được sự sợ hãi thực sự từ trong ánh mắt của đối phương!

……

Lúc Tô Địch tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người lạnh băng, cứng đờ, hai chân và hai tay đều bị trói chặt, căn bản không thể động đậy được, bởi vì duy trì một tư thế trong thời gian dài mà cả người tê rần, động một chút cảm thấy cả người đau giống như bị kim đâm.

Tô Địch nhớ mình vừa tham gia xong một chương trình, lúc ấy chỉ uống một ly rượu vang, sau khi kết thúc chương trình thì trợ lý đưa anh trở về, nhưng mà anh hơi choáng váng, ký ức sau khi lên xe chỉ mơ hồ, giờ tỉnh lại thì đã ở một nơi xa lạ rồi.

Có lẽ là anh đang nằm trên mặt đất, mặt đất cứng ngắc, không khí còn có mùi ẩm mốc, còn có thể ngửi thấy mùi đất.

Mặc dù lúc này tâm trạng của Tô Địch cực kỳ sợ hãi, nhưng cuối cùng anh cũng giữ được bình tĩnh, không có kinh ngạc hét toáng lên, ngược lại tiếp tục giả bộ bất tỉnh, lại nhân thể quan sát tình huống bây giờ. Bởi vì anh hiểu rõ nếu lúc này mình hét toáng lên, chỉ bại lộ trước mặt người khác, làm tăng thêm sự đề phòng mà thôi. Mà bây giờ anh chỉ biết một điều duy nhất, là mình bị bắt cóc rồi.

Cơ thể Tô Địch cứng nhắc âm thầm quan sát xung quanh, sau đó anh kinh hoàng phát hiện, có tới ba người canh giữ anh!

Lúc này ba người đang ngồi canh giữ bên cửa sổ, bộ dạng toàn thân đề phòng, hầu như không phát ra một âm thanh nào, nếu không phải một trong những người đó thấp giọng nói một câu gì đó, anh nghe không rõ lắm, nếu không thì anh cũng sẽ không phát hiện có ba người đang ngồi bên cửa sổ!

Anh không khỏi có chút tuyệt vọng, những người này có phần quá cảnh giác rồi.

Anh không dám động, chỉ có thể nhẹ nhàng cử động cổ tay, chỉ tiếc bị trói rất chặt, anh chỉ nhẹ nhàng động một chút liền bị xiết đến đau. Tạm thời anh chỉ có thể từ bỏ, không dám làm quá nhiều động tác.

Tô Địch cố gắng hết sức duy trì để sự thanh tỉnh, nhưng mà cái lạnh thấu xương đã làm cho ý thức của anh dần tan rã, đầu anh bắt đầu mê man, cực kỳ khó chịu. Hình như anh nghe thấy một âm thanh kỳ quái, “Cốc…… Cốc…… Cốc……”

Đây là đang làm gì? Anh nghĩ không ra, chỉ là âm thanh này vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai, làm thế nào cũng không biến mất.

Lúc anh cho rằng mình sắp ngất lần nữa, đột nhiên có người thấp giọng nói: “Âm thanh kia sao lại dừng lại rồi…… Cô ấy có phải…… A! Tới rồi, tới rồi!”

Tô Địch lập tức tỉnh táo lại, tới rồi? Cái gì tới rồi? Chủ mưu bắt cóc anh sao? Anh còn đang hoài nghi, thì nghe thấy một giọng nói thô lỗ đang run rẩy nói: “Tới rồi…… Cô ấy tới rồi! Cô ấy thực sự tới rồi!”

Giọng nói lúc trước: “Làm sao đây anh hai? Nếu không chúng ta mau chạy đi!”

Lão nhị cắn răng quát: “Để cho lão tử bình tĩnh, trước tiên xem sao đã rồi nói sau!”

Lúc này Lão nhị, Lão tứ, và Đại béo ba người đều trốn ở phía dưới cửa sổ, lén lút nhìn về phía sân, lúc này chỉ thấy một cô gái tóc dài đang ló đầu tới, một màu u ám, cô vặn vẹo một tư thế kỳ quái, từng bước tới gần. Hai chân cô đong đưa, đong đưa, giống như đang đi, nhưng lại không đi, bởi vì chân của cô không có chạm đất, cơ thể cô bay lơ lửng trong không trung, cách bọn họ càng ngày càng gần! Cô gái tóc dài kia cũng bay lơ lửng, khuôn mặt trắng xanh cũng cực kỳ âm trầm khủng bố.

Lão nhị chỉ cảm thấy hai hàm răng run lên, không nói nên lời, Lão tứ và Đại béo thì nắm lấy đối phương, dùng sức bấm vào trong thịt của đối phương.

Đột nhiên.

“Cốc.”

“Cốc.”

“Cốc.”

“Cốc ——”

Tiếng gõ cửa vang lên bốn lần, rồi dừng lại không gõ nữa.

Lão nhị sợ tới mức toàn thân căng thẳng, bất chấp đôi mắt đầy tơ máu trừng thật lớn: “Tôi nghe người ta nói, quỷ gõ cửa chính là gõ bốn lần……”