Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 35



Chuyện này bảo cô cam tâm thế nào được?

Cho nên cô đến nhà lão Nhị.



Lão Nhị chết rồi, bởi vì lúc sống hắn không chỉ bắt cóc tống tiền mà còn giết người nên cả nhà hắn bị người trong thôn chỉ trỏ dèm pha đến mức không dám ngẩng đầu, sau khi thi thể được cảnh sát đưa về, tuỳ tiện mua một chiếc quan tài đặt vào chỉ chờ đào huyệt xong là chôn luôn, trước đó vẫn luôn đặt quan tài ở căn phòng kế bên, trời lạnh thế này nên không sợ thi thể bốc mùi hôi thối.

Chuyện kỳ lạ bắt đầu từ ngày đưa thi thể về nhà đó.

Một buổi sáng, cha lão Nhị phát hiện nắp quan tài của lão Nhị bị mở ra, quan tài lật nghiêng xuống đất, xác lão Nhị cũng lăn ra ngoài, cứng đờ co quắp quỳ rạp trên mặt đất, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người kinh hãi.

Cha lão nhị cố nén sợ hãi đưa xác lão Nhị vào cất lại, trong miệng lẩm bẩm người chết rồi thì nên đi thôi, chết rồi phải xuống âm phủ, đừng có lưu luyến dương thế nữa vân vân…

Nhưng ngoài việc quan tài bị lật đổ, thi thể văng ra ngoài thì lúc cha lão Nhị đi tiểu ban đêm còn cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân như bị người ta theo dõi, ông cố tình quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy gì cả, chỉ là lúc vô tình nhìn qua gương thì hình như thấy có một bóng dáng cô gái lướt qua…

Ông biết, người lão Nhị giết là một cô gái trẻ tuổi, ông đã xem ảnh chụp, cực kỳ giống cô gái trong gương.

Cha lão Nhị hoảng hốt, chuyện này kéo dài vài ngày mới không chịu nổi nữa phải mời đạo sĩ về trừ tà!

Cùng lúc đó anh trai lão Nhị đi đâu cũng không suôn sẻ, mỗi lần anh ta nhìn trúng cái gì cũng đều bị phát hiện. Có một lần anh ta sang thôn bên cạnh ăn trộm gà định đi bán lấy tiền tiêu, nhưng anh ta mới chui vào chuồng gà thì dây xích chó bị lỏng ra, chó ở nông thôn rất lợi hại, anh trai lão Nhị sợ tới mức phải té nhào chạy ra ngoài, bởi vì lũ chó sủa loạn kinh động đến chủ nhà, cuối cùng còn kinh động đến cả thôn, mọi người đều vác cuốc đuổi theo…

Anh trai lão Nhị trốn ở lùm cây bên bờ sông cả đêm, bị nhiễm lạnh nên ngày hôm sau thì ngã bệnh nghiêm trọng, sốt cao không hạ, nước mắt nước mũi giàn giụa, bị hành cho chết khiếp.

Em trai lão Nhị còn thảm hại hơn, lúc cậu ta đang lén lút qua lại với mối tình đầu thì không không ngờ người đàn ông của cô ấy đột nhiên trở về, đối phương vốn định đi công tác một tháng, vé xe cũng đặt xong xuôi rồi nhưng lại trở về bất ngờ làm hai người không kịp trở tay, lúc ấy hai người mới vừa cởi quần áo chui vào trong chăn thì nghe thấy tiếng mở cửa, em trai lão Nhị bị doạ chết khiếp, bất chấp tất cả nhảy ra khỏi cửa sổ định bỏ trốn.

Bên ngoài trời rất lạnh, lại không mặc tí quần áo nào nhưng cậu ta không bị đông chết mà lại bị gãy một chân do nhảy từ trên tầng ba xuống, chuyện yêu đương vụng trộm của bọn họ còn bị đồn ầm lên ai cũng biết!



Hôm nay cha lão Nhị mời đạo sĩ tới, anh cả lão nhị sốt cao không dứt và em trai lão Nhị bị què một chân cũng tới, bởi vì những chuyện xảy ra gần đây hết sực quỷ dị, giống như bị người khác cố ý nhắm vào, làm lòng người vô cùng hoảng sợ.

Anh trai nói: “Lúc tôi đi ăn trộm gà rõ ràng đã ném cho con chó đó một miếng thịt, tôi tận mắt thấy nó ăn sạch, loại thuốc đó rất mạnh, lại tác dụng nhanh, tôi đã thử rất nhiều lần đều thành công, ăn vào sớm hay muộn cũng đều phải chết. Tôi thực sự không ngờ con chó đó không những không chết mà còn chạy đuổi theo tôi 2 cánh đồng được.”

Em trai nói: “Tôi cũng cảm thấy có vấn đề, rõ ràng tôi chạy trốn ở ban công rất chậm, mọi người đều nói tôi bị trượt chân nhưng tôi nhớ rất rõ lúc ngã xuống như có ai đó đẩy từ phía sau…”

Cha lão Nhị nói: “Thật ra gần đây tôi cũng thường xuyên có cảm giác có một cô gái nhìn mình chằm chằm…”

“Không phải chứ, chẳng lẽ cô gái lão Nhị giết trở về tìm chúng ta báo thù?”

“Oan có đầu nợ có chủ, người giết cô ta không phải chúng ta, dựa vào đâu mà tìm chúng ta báo thù?”

“Đúng vậy, lão Nhị cũng đã chết rồi, cho dù có thâm thù đại hận gì cũng xong cả rồi, cô ta còn muốn thế nào?”

“Chẳng lẽ cô ta hại chết lão Nhị xong giờ lại tìm chúng ta báo thù tiếp?”

“…”

Ba người đàn ông to lớn rúc vào nhau run bần bật, càng nói càng thấy sởn tóc gáy, gió lạnh thổi vù vù.

Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đạo sĩ.

Vị đạo sĩ cao to, mặc một chiếc hoàng bào, trong tay cầm kiếm gỗ đào, vừa nhìn là thấy dáng vẻ vừa oai phong lẫm liệt vừa thần bí, cả nhà lão Nhị đặt kỳ vọng rất lớn vào ông ta, phải vượt qua mấy cánh rừng mới mời đến được, nổi tiếng khắp thôn xa xóm gần, cực kỳ lợi hại.

Đạo sĩ bước vào cửa nhà, nhìn nhìn rồi nói: “Âm khí quả nhiên rất nặng, có thứ dơ bẩn đã ở đây. Các người không cần sợ, tôi sẽ ra tay làm phép, vì dân trừ hại!”

Đầu tiên ông ta rắc gạo bốn hướng đông tây nam bắc, sau đó sai thịt gà trống, rồi lấy nến thơm ra đốt tụng niệm một hồi, nói là làm phép mời ông Tổ gia đình tới đuổi ma quỷ.

Đáng tiếc là ông Tổ không lên, nến thơm cũng tắt ngúm.

Đạo sĩ: “…”

Bàn tay đạo sĩ vung lên: “Do hôm nay gió lớn quá.” Ông ta lại thắp nến lên nhưng một trận gió âm u thổi qua, nến thơm lại tắt lần nữa.

Đạo sĩ: “…”

Một nhà lão Nhị: “…”

Như này chắc là không bình thường rồi.

Đạo sĩ nuốt nước bọt, thử lại lần nữa, nhưng lần này còn kinh khủng hơn, không chỉ ngọn nến nháy mắt tắt phụt đi mà cả ba nén hương còn trực tiếp gãy làm đôi!

Đạo sĩ kinh hãi!

“Đại sư, chuyện này là sao đây?”

“Tôi, tôi cũng chưa từng gặp qua tình huống này…”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây? Đại sư, xin ông cứu chúng tôi với, cho dù ông muốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng đưa!”

“Đúng vậy đúng vậy, đại sư, xin ông nhất định phải cứu chúng tôi!”

“Rầm-----!”

Đột nhiên có một tiếng vang lớn từ phía sau truyền đến, mọi người cả kinh, chưa kịp định thần quay đầu nhìn---- thì thấy quan tài vốn đặt trong phòng lại tự nhiên bay ra đây, thi thể lão Nhị bật ra ngoài, mặt hắn cứng đờ vừa trắng vừa xanh, đôi mắt vô thần mở to nhìn bọn họ!

Gió lạnh gào thét như nổi cơn giận dữ, lạnh đến thấu xương.

Cứu mạng với!!!



Ngủ trong quan tài đương nhiên là rất thoải mái, bởi vì kỹ thuật làm quan tài này rất tốt, kỹ càng không để lọt gió, lúc ngủ kéo nắp quan tài xuống chỉ để hở một chút để làm lỗ khí giúp cô hô hấp, cứ như vậy thì cho dù bên ngoài có thế nào thì gió cũng không thổi đến chỗ cô, không bao giờ sợ gió làm tỉnh giấc.

Bởi vì chân cô bị gãy rất bất tiện nên Cố Phi Âm còn nhờ cô gái hàng xóng mà Tống Na bê mấy khối đá bỏ đi dưới tầng lên để bên quan tài, bước lên thì đi vào dễ hơn nhiều, mấy tấm ván cô dùng trước kia cũng để đá lên lấy chỗ rửa mặt.

Đúng rồi.

“Mọi người có biết đây là cái gì không?” Cố Phi Âm lấy ra một túi chai lọ toàn chữ tiếng Anh cô xem không hiểu, cô mở ra xem thì thấy đó là một chất màu trắng giống như kem đánh răng nhưng thơm hơn kem đánh răng nhiều.

Cô gái hàng xóm: “…”

Bà lão: “…”

Tống Na: “Cái này là mỹ phẩm dưỡng da, dùng để bôi lên mặt.”

Cố Phi Âm: “Hoá ra là để bôi mặt à.” Người có tiền bôi mặt mà cũng cần đến mười mấy cái chai như này sao? Dùng từng lọ một không biết đến ngày tháng năm nào mới hết, không sợ quá hạn à. Cô không nhịn được cảm khái một chút, cái này đại khái là dùng một bỏ đi một trong truyền thuyết nhỉ, tượng trưng cho việc có tiền.

Tống Na nói: “Cái này rất quý đó, là nhãn hiệu nước ngoài tên là mai vàng, một bộ này phải không dưới ba bốn vạn.”

Cố Phi Âm: “…???!!”

Đây là bảo bối thần tiên gì chứ, còn quý hơn cả răng cửa của cô!

Cô gái hàng xóm và bà lão cũng nghĩ giống nhau, đồng thời nhìn về phía Cố Phi Âm, ánh mắt kia như đang nói: Nhìn xem… Nhìn xem…

Bởi vì vừa có tiền vừa có giường mới nên Cố Phi Âm cũng không bạc đãi bản thân, cô cầm đồ vào nhà tắm bên cạnh tắm rửa, còn dùng cả sữa tắm và dầu gội mới mua, tắm xong cả người đều thơm ngào ngạt. Đương nhiên, trước khi ngủ cô cũng không quên đống đồ còn quý giá hơn cả răng cửa của mình, dùng xong quả nhiên mặt mềm hơn nhiều, nhiều như vậy, nếu mỗi ngày chỉ dùng một chút thì có thể dùng đến bảy tám chín năm.

Đêm nay cô ngủ trong quan tài, nằm trên đống tiền, công việc lại ổn định không lo thất nghiệp, nghĩ đến hôm sau dậy sớm còn có thể ăn trứng luộc nước trà, chưa cần nói đến đã thấy tốt đẹp rồi, đây có lẽ là cảm giác tốt nhất từ khi cô làm người đến nay.

Hai người hàng xóm hình như cũng đặc biệt kích động, một người thì quét xoàn xoạt xoàn xoạt cả đêm, một người thì nhảy nhảy nhót nhót, nếu không thì cũng ngồi trên nắp quan tài cô kẽo kẹt gặm nến, nhưng mà cũng kệ họ, chỉ cần không chọc thủng trần nhà thành sàn nhà thì cô cũng không ngại.

Ngày hôm sau mới hừng sáng cô đã thức dậy, dựa vào quan tài viết mấy đoạn quảng cáo nhỏ, chờ buổi tối tan làm về là ra ngoài dán.

Viết đến khoảng 7 rưỡi thì Cố Phi Âm chuẩn bị đi làm, nhưng mà có chút chuyện ngoài ý muốn, cô phát hiện đùi phải mình như càng cứng đờ hơn, không động đậy nổi, Cố Phi Âm gục đầu nhìn nửa ngày, gãi gãi tóc: “Được rồi, tôi biết rồi, hôm này tôi sẽ đi quyên tiền.”

“…”

Trong phòng trống trải không một bóng người, cũng không ai lên tiếng trả lời cô nhưng chỉ một lát sau Cố Phi Âm đã bò ra khỏi quan tài, tuy rằng chân phải vẫn hơi cứng nhưng đã ổn hơn một chút.

Ánh mắt ông trời thúi cũng thật sắc nhọn, chỉ muốn trốn thuế tí thôi mà khó vậy.

Bởi vì muốn quyên tiền nên sau khi đi vào WC rửa mặt Cố Phi Âm liền đi đến cửa hàng bánh bao mua một cái bánh thịt bò, lại bỏ thêm năm đồng mua một quả trứng luộc nước trà, bởi vì trứng luộc nước trà này thực sự ăn rất ngon, ngửi mùi đã thấy thơm ngào ngạt, nên cô chỉ có thể từ bỏ bánh thịt bò.

Bà chủ tiệm bánh bao nhìn cô gái tóc đen dài rũ đầu nhìn chằm chằm quả trứng luôc nước trà, mũi hít hít, bởi vì ngày nào cô cũng tới mua bánh nên bà sớm đã quen thuộc, tuy rằng lúc trước nhìn hơi đáng sợ nhưng thực ra chỉ là cô gái nhỏ trầm mặc ít nói mà thôi.

Bà hạ giọng, thì thầm nói: “Con phải chú ý đó, toà nhà bỏ hoang bên đó rất nhiều tà ma, lúc trước là quần áo bay, bây giờ thì hẳn quan tài bay luôn… Con sông bên đó mấy năm nay cũng không ít người chết đuối, chắc chúng muốn tìm kẻ chết thay…”

Cố Phi Âm ngẩng đầu, bà chủ chỉ cảm thấy đôi mắt đen nhánh của cô nhìn bà bỗng lạnh đi vài phần.

“Được, con sẽ cẩn thận, cảm ơn cô.”

“…Ừ.” Lúc cô gái tóc đen dài đi xa, bà chủ mới tiếp tục nặn bánh bao, lúc vị khách tiếp theo đến lại lải nhải chuyện quan tài bay trên trời, cứ như vậy một đồn mười mười đồn trăm, cao ốc bỏ hoang đã âm trầm lại càng thêm khủng bố, ngay cả ban ngày đi qua cũng thấy u ám.

Nữ quỷ áo đỏ nghe thấy Cố Phi Âm hỏi phải quyên tiền như thế nào bèn sửng sốt một lúc lâu, cô ta không dám tin hỏi lại: “Cô muốn quyên tiền?”

Cô gái tóc đen dài này tiết kiệm đến mức hơi bủn xỉn, một chút tiền còn phải đến bốn vệ sĩ hộ tống, một ngàn tệ còn có thể giấu bảy tám lần trong WC, tự nhiên có thể bỏ tiền ra quyên góp???

Cố Phi Âm nằm trong quan tài, hai tay khoanh trước ngực, nhìn qua chẳng khác gì thi thể: “Đúng vậy, tuy rằng lão trời thối tha bắt tôi làm chuyện này nhưng đây cũng coi như là việc làm đúng đắn.”

Nữ quỷ áo đỏ nghi hoặc, cái gì mà việc làm đúng đắn chứ? Sao cô lại không biết?

Cố Phi Âm nói: “Chắc cô cũng biết có vài hoà thượng, đạo sĩ sẽ giúp người khác đoán mệnh sửa mệnh, mượn vận sửa vận để lấy một ít thù lao, như vậy là vi phạm quy tắc hoạt động do lẽ trời đặt ra, sẽ phải quyên một phần ra ngoài, cũng coi như là tích đức cho bản thân, làm trung hoà quy luật nhân quả của tự nhiên trên người mình. Tôi cứu Tô Địch cũng coi như làm thay đổi vận mệnh của anh ấy, đại khái tình huống đó cũng không khác biệt lắm.”

Nếu tích luỹ quá nhiều loại nhân quả tự nhiên này thì sẽ gặp báo ứng, cũng chính là cái gọi là “Ngũ tệ tam khuyết”. (Năm nhược ba thiếu, ngũ tệ là: Quan quả cô độc tàn, tam khuyết là: Tiền, mệnh, quyền).

Cho nên những hoà thượng đạo sĩ đó mượn vận sửa mệnh xong cũng đều quyên ra một ít tiền, tự tích đức cho bản thân. Giống như lúc trước cô gặp một hoà thượng xinh xẻo, nghe nói cũng giúp người khác sửa mệnh nên mới lọt vào báo ứng, thành ra bệnh tật liên miên rồi sớm qua đời.

Nữ quỷ áo đỏ cũng đã nghe nói hoà thượng đạo sĩ hay quyên tiền, họ cũng yêu cầu những người mà mình giúp phải làm nhiều việc thiện tích đức nhưng không ngờ nguyên nhân bên trong lại là như vậy.