Ta Là Em Gái Pháo Hôi Của Nữ Chính Hệ Thống

Chương 3-2



Diệp Anh không để tâm đến những chuyện nhỏ này, cô vẫn nghĩ đến cô gái nhỏ gầy kia, hẳn là đã gặp được đối phương, nhưng lại gầy đến mức cô không thể so sánh với người trong trí nhớ.

 Bất quá, từ khi lên tiếng, Diệp Anh đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại lạ, muốn phỏng vấn cô, Trương Lệ trước đây chưa từng gọi nay cũng lại phá lệ đánh máy: "Đừng nói lung tung với phóng viên, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của chị gái!"

 "Mẹ, con không còn thanh danh nữa, mẹ không lo lắng cho con sao?"

 "Con thì phải lo lắng cái gì? Con và Diệp Hạ có thể so sánh sao? Mẹ sắp có việc bận rồi, con tự nói chuyện cẩn thận một chút, đừng gây phiền phức cho mẹ!"

 【Khổ sở không? Tôi đã cho cô cơ hội, nhưng cô lại không biết nắm lấy. 】

 Ngoài ra, Diệp Anh cũng nhận được một cuộc gọi đặc biệt từ đội chương trình "Diễn viên trình diễn", đội chương trình đến nơi Diệp Hạ tham gia cuộc thi tuyển chọn diễn viên mới, họ hỏi cô có muốn tham gia cuộc thi không.

 "Đây rõ ràng là để cho cậu đi làm nền cho Diệp Hạ, lấy hotsearch, Anh Anh đừng đi!"

 "Để tớ cân nhắc."

 "Cân nhắc cái gì chứ, không phải cân nhắc, không đi!"

 【Cô thật sự muốn tham gia chương trình sao? Đừng có nằm mơ nữa, với bộ dạng cô hiện giờ, căn bản không có khả năng thắng được Diệp Hạ. 】

 Thể trạng của Diệp Anh đúng là thực sự không phù hợp, cô quá béo, trên mặt quá nhiều thịt, biểu cảm không phải rất khoa trương thì không thể nhìn thấy được, đôi mắt híp lại dưới khuôn mặt béo ú, trông rất kém năng động. Hơn nữa, cô không có kinh nghiệm diễn xuất, đến đó chỉ làm trò cười cho người ta.

 Buổi tối là bữa tiệc tối cuối cùng do giáo viên chủ nhiệm tổ chức. Cả Diệp Anh và Trương Lệ đều đi. Nó ở tầng một của một nhà hàng lẩu. Thật không may, nhóm tên lửa nhỏ của Diệp Hạ cũng đến ăn bữa tối trên lầu, nghe nói Diệp Hạ cũng có mặt.

 Trần Ngư lẩm bẩm: "Quả nhiên ghét của nào trời trao của ấy*, chúng ta tạo nghiệt gì chứ!"

 *Câu gốc: 果然不想遇见越会遇见 - Không muốn gặp thì lại gặp. Ta thấy để thế kia hay hơn nên dịch vậy:)

 Diệp Anh cũng không ngờ Diệp Hạ lại ở trên lầu, huống chi còn có Lục Trần. Lục Trần không biết ở đâu nghe nói bọn họ đang ăn tối dưới lầu, sắc mặt lạnh lùng nhìn sang.

 Điểm thi đại học của Lục Trần là 693. Anh ấy là trạng nguyên khoa học tại trường Trung học Nam Bắc, là một trạng nguyên khoa học ngoại trường. —— Điều này luôn khiến Lục Trần không vui.

 Giống như Diệp Hạ, anh là một trong số những trạng nguyên đầu tiên từ trường trung học Nam Bắc, và cũng là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ.

 "Cô ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói."

 Diệp Anh và Lục Trần đi tới dưới gốc cây bên đường ngoài cửa hàng, Lục Trần lạnh lùng nói: "Tôi tưởng tôi đã nói rõ rồi mà, tại sao cô lại khiến cho Tiểu Hạ xấu hổ trước mặt mọi người?"

 Diệp Anh phản đối: "Anh hiểu lầm, tôi hỏi Diệp Hạ có cảm thấy có lỗi hay không, không liên quan gì đến anh."

 "Không phải là do tôi? Vậy thì vì cái gì. Tiểu Hạ có nợ cô cái gì sao? Trò cười."

 "Anh muốn biết thì đi hỏi Diệp Hạ, cô ấy biết chính mình nợ tôi chỗ nào."

 Diệp Anh không nói thêm nữa, xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị Lục Trần kéo lại

 "Từ từ, nói rõ ràng chút."

 Diệp Anh quay đầu nhìn anh, rút ​​cánh tay về, khuôn mặt mập mạp lộ vẻ hơi khó hiểu, ôn hòa nói: "Tôi giải thích có chỗ nào không rõ ràng sao? Anh thi đại học 693 điểm gặp được một cô nương IQ liền phế sao?"

 Lục Trần: "Cô — "

 "Sao trên trời còn có thể đếm được, với ám khói trên mặt lại như tai điếc mắt mù.**"

 **Câu gốc: 天上的繁星数得清,自己脸上的煤烟看不见。---Ta thay đổi chút, nghĩa không đổi.

 "..."

 Diệp Anh đi được hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn về phía lớp học múa ba lê bên kia đường.

 Trở lại bàn ăn, Trần Ngư đè thấp giọng hỏi cô: "Cậu không sao chứ?"

 Diệp Anh: "Không sao."

 Một lúc sau, cô thấy Lục Trần đi lên lầu.

 —— "Cô gái gầy yếu ta gặp ở trường sáng nay, bị đoạt đi thứ gì?"

 【Cô đã đoán được, còn hỏi. 】

 "Diệp Hạ không cần khiêu vũ, chị ấy rất ít khiêu vũ."

 【Khí chất, vũ công ba lê rất có khí chất. 】

 --------------------------

 Vote cho ta có động lực edit a ---

 Edit lâu thế mà không có ai vớt truyện, ta cũng tuyệt vọng lắm chứ ---