Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 242: Sát!



Cao Tùng Bách một thân bạch y đã nhuốm máu, lão ta đối mặt chính là bốn vị Thánh Tông viên mãn, huyết lôi của Cao Tùng Bách lợi hại đến mấy cũng không thể một chọi bốn, cực hạn của lão sắp đến rồi.

"Lão phu còn không có vô dụng đến như vậy đâu, Bạo Lôi Huyết Tinh Phá!"

Huyết lôi phóng ra tứ phía đánh bay bốn vị Thánh Tông viên mãn cùng mấy chục tên Thánh Tông đang vây công người Cao gia và Cúc gia ra, lôi kích cũng giết đi trăm vạn quân binh gần nhất làm cho chúng hôi phi yên diệt.

"Chạy!"

Cao Tùng Bách mở ra một con đường cho Cao gia và Cúc gia chạy thoát, hai thế lực này rất nhanh đã quay người bỏ trốn không một chút chậm trễ, dù rất muốn cứu Cao Tùng Bách, nhưng quân địch quá đông và mạnh thì họ chỉ còn cách là hi sinh mà thôi.

"Hay cho một Nam Cương Quốc, thời gian hai trăm năm lại sinh ra một viên mãn Thánh Tông, lão phu đáng ra phải tiêu diệt các ngươi từ trăm năm trước, chứ không nên đợi đến bây giờ."

Một lão già lam y râu tóc bạc trắng tay cầm một cuộn giấy và một cây bút đứng ở giữa bốn vị Thánh Tông viên mãn, khí tức kẻ này tản ra lại là đại viên mãn Thánh Tông hiếm thấy.

"Phùng Huy trưởng lão."

Phùng Huy không để ý tới bốn vị Thánh Tông viên mãn mà chỉ nhìn về phía Cao Tùng Bách với ánh mắt tràn đầy hứng thú, ngòi bút vẽ ra một sợi dây trói chặt Cao Tùng Bách ở giữa không trung, dù lão muốn vùng vẫy cũng không còn sức và không đủ khả năng trước một đại viên mãn Thánh Tông như Phùng Huy.

Cao Tùng Bách bị bắt đưa vào trong một cái lồng giam xe kéo, bên trong đây cũng nhốt rất nhiều tu sĩ của Nam Cương Quốc, đội quân Tây Phỉ lại di chuyển về phía trước, gặp sinh linh đều sẽ động thủ giết đi không hề nương tay.

"Bách Hoa Tàn Vạn Dặm Bi Thương."

Đột nhiên không khí xuất hiện vô số cánh hoa đủ loại hình thái rơi xuống như mưa, từng cái từng cái đều tuyệt đẹp và mang từng nét riêng biệt làm cho người khác mê mẫn.

"Nhụy Anh Bách Hoa Sát!"

Theo thanh âm này vang lên những cánh hoa trở nên sắc nhọn xuyên thủng mấy chục vạn quân binh, những tu sĩ Thánh Tông sớm đã chuẩn bị đã ngăn cản được công kích.

"Đúng là một cảnh đẹp chết người, phải không?"

Một đóa sen hồng phấn ở không trung, nữ tử tóc hồng mũi chân chạm nhẹ lên nhụy của đóa sen, Kiều Nguyệt Nga phong thái tuyệt diễm làm cho nam nhân nhìn thấy phải chìm vào trong ảo mộng.

Phùng Huy cầm bút vẽ ra mấy trăm con côn trùng cười nói:

"Yêu nữ lâu rồi không gặp, nếm thử Trùng Thực!"

Lão quẹt ngang cây bút mang theo pháp lực làm cho bầy Trùng Thực cử động, Trùng Thực bắt đầu hướng đến những cánh hoa tiến hành cắn nuốt.

Lão ta năm đó chứng kiến Kiều Nguyệt Nga đối đầu với trung vị Thánh Tông lại không rơi vào hạ phong, cuối cùng đã đạt tới Thánh Tông thượng kì cường đại.

Tốc độ phát triển này ngay cả Phùng Huy cũng rất khiếp sợ, lão sẽ không thể để cho nàng ta tiếp tục sống.

"Lưỡng Cực Hoa Vực, Thôi Hoa."

Kiều Nguyệt Nga mắt thấy cánh hoa bị Thực Trùng thôn phệ không có sức phản kháng, nàng ta lại bình thản mở ra khí vực khuếch tán ra ngàn dặm.

Khí vực của nàng như gió xuân thổi khắp ngàn dặm làm cho trăm hoa đua nở, hàng ngàn hàng vạn bông hoa khác nhau nở khắp ngàn dặm.

Lưỡng Cực Hoa Vực chính là Khí Vực song hệ, Thôi Hoa chính là làm ngàn vạn bông hoa đua nở tạo ra linh khí ngàn dặm hưng thịnh, cường hóa những đòn tấn công của nàng đến chục lần.

Hoa Tàn thì càng lợi hại làm cho ngàn vạn hoa lụi tàn tạo ra đòn tấn công mạnh nhất, đủ để làm sát chiêu tiêu diệt kẻ thù.

"Hà Anh Thuấn Quang."

Những bông hoa bay lên không trung phát ra kim quang chói sáng, tấn công thẳng xuống đám người Tây Phỉ phía dưới.

"Quần công quả thật phiền phức, Sơn Họa Đồ."

Phùng Huy cũng mở ra khí vực làm cho một ngàn năm trăm dặm mọc lên những đồi núi lớn, núi lớn phủ lấy đầy hoa như một bức tranh tuyệt đẹp vậy.

Nhưng thực tế thì những ngọn núi kia đã ngăn cản kim quang do vạn hoa phóng xuất, Kiều Nguyệt Nga thật không ngờ tới Khí Vực của Phùng Huy lại là loại hình phòng thủ.

"Hoa Tàn."

Kiều Nguyệt Nga cũng không có lúng túng liền búng ngón tay, hoa trải dài ngàn dặm lại héo úa lụi tàn nhanh chóng, hoa tàn liền tản ra luồng khí màu tím đen lan truyền vào đại quân Tây Phỉ.

"Hoa Tàn Gió Thổi Tan Thương."

Toàn bộ quân sĩ và cường giả ngửi được mùi hương hoa thối rửa, cơ thể lập tức hư nhược kèm theo tê liệt nhẹ, Kiều Nguyệt Nga lúc này mới mỉm cười nói:

"Hoa Lạc Nhân Đoạn Trường!"

Hoa tàn, người đứt ruột đứt gan giống tên gọi của nó, phàm là kẻ đã hít lấy luồng khí của bách hoa tàn, đều cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vạn kiếm trảm sát từ bên trong, đau đớn thống khổ không có gì sánh bằng.

Phùng Huy cảm thấy trong lòng đau nhói kịch liệt lại không biết nguyên nhân do đâu, cuối cùng lại nhận ra là thủ đoạn của nữ nhân trước mắt.

"Kinh Đào Hải Lãng!"

Phùng Huy bị thương không nặng nhưng đại quân tổn hại hơn trăm vạn, lão nhất định phải đánh bại nữ nhân này càng nhanh càng tốt.

Theo nét vẽ của Phùng Huy thì từng cơn sóng dữ quét tới, thổi tan toàn bộ cánh hoa rồi hướng tới Kiều Nguyệt Nga công kích tới.

<!-- PC_Midle1 -->

Nàng ta dùng thân thể anh hoa thần thụ đỡ lấy vẫn là nhận phải thương thế nghiêm trọng, Kiều Nguyệt Nga dùng ra vô số chiêu thức lại chỉ làm bị thương nhẹ Phùng Huy, mà lão ta chỉ cần vung một nét bút đã đánh nàng trọng thương, thực lực chênh lệch quá lớn.

"Kim Nhụy Thần Quang Phá!"

Kiều Nguyệt Nga hai mắt phóng ra kim quang đẩy lui Phùng Huy, nàng thân hình tan rã hóa thành hàng ngàn cánh hoa biến mất.

"Chạy rồi?"

Phùng Huy bị kim quang làm hỗn loạn tinh thần, tới khi lấy lại tinh thần thì Kiều Nguyệt Nga đã thoát khỏi đây.

"Bốn tên vô dụng, từ đầu tới cuối các ngươi làm được gì ngoài phòng thủ không?"

Phùng Huy nhìn bốn tên Thánh Tông viên mãn lại tràn đầy tức giận, vốn chỉ là một Thánh Tông thượng kì đến gây náo loạn, vậy mà tổn thất hơn trăm vạn quân binh, Phùng Huy nếu không nổi giận với bốn tên cầm đầu thì trút giận lên ai.

Hàn Vũ Thiên đứng đỉnh ở một tòa tháp trong thành trì đã di tản, hắn nhìn về hướng khói bụi mịt mù cách đây ngàn dặm, hắn nhìn bông hoa đã héo trong tay thở ra một hơi nói:

"Cực thân cho nàng."

Kim quang chói sáng trên đỉnh đầu hắn, Kiều Nguyệt Nga ngã xuống liền được Hàn Vũ Thiên đỡ lấy, hắn kinh ngạc nhìn nàng nói:

"Xảy ra chuyện gì?"

Kiều Nguyệt Nga trọng thương vẫn cố gượng nói:

"Một Thánh Tông đại viên mãn, là Phùng Huy."

Hàn Vũ Thiên trầm mặc không ngờ tới Tây Phỉ Quốc lại còn có tồn tại Thánh Tông đại viên mãn, hắn tính toán mọi chuyện khá tốt lại sơ ý trong việc phán đoán thực lực đối phương.

"Nàng nuốt đan dược này trị thương đi, ta sẽ giải quyết chuyện còn lại."

Hàn Vũ Thiên cho nàng nuốt vào một viên đan dược, hắn vung tay liền thấy bão tuyết nổi lên bao trùm cả ngàn dặm xung quanh.

Phùng Huy thấy trời đang nắng tốt lại hóa thành bão tuyết, thì sắc mặt trở nên cảnh giác cũng dùng ra khí vực của mình.

Núi cao chắn lại bão tuyết để đại quân không bị cái rét của băng tuyết tổn hại, một vị Thánh Tông viên mãn toàn thân bốc lên nhiệt hỏa nói:

"Hỏa Vũ Vô Song."

Chỉ thấy không trung xuất hiện hư ảnh nữ tử bốc lên hỏa diễm, hỏa nữ nhảy múa tạo ra hoa lửa rơi xuống đại quân phía dưới, hơi ấm truyền ra tứ phía đã giúp họ tránh được giá rét.

Hàn Vũ Thiên bước trong gió tuyết lại thấy mỗi bước chân hắn đi, đều có băng nhận được hình thành phía sau lưng.

Băng Thiên Hóa Vực có khả năng che giấu khí tức, nên Hàn Vũ Thiên bước vào trong khí vực của Phùng Huy mà không bị phát hiện là điều bình thường.

"Sương Tuyết Lưu Tinh Nhận."

Theo cánh tay Hàn Vũ Thiên hạ xuống thì băng nhận cũng theo đó mà phóng tới phía Tây Phỉ.

Bão tuyết che đi tầm nhìn làm cho đại quân đón nhận từng đợt băng nhận kinh người, mỗi khi bị băng nhận đâm trúng thì cơ thể lập tức đóng băng.

"Gì chứ?"

Phùng Huy kinh ngạc nhìn lấy đại quân bị tấn công mà không hề phát giác được là do đâu mà ra, lão ta xuất hiện bên dưới bàn tay vung ra đã ngăn được mấy trăm đạo băng nhận.

"Lại còn che giấu được khí tức của công kích, kẻ này không hề tầm thường, Liệt Chiếu Thiên mau động thủ."

Thánh Tông viên mãn Liệt Chiếu Thiên nghe được mệnh lệnh liền mở ra khí vực.

"Hỏa Thiên Chi Vực."

Hỏa nữ tản ra sức nóng bao trùm ngàn dặm cùng với băng tuyết tranh phong, băng nhận theo đó mà bị suy yếu và lộ ra khí tức, Hàn Vũ Thiên kinh ngạc cảm nhận được một sức nóng đang hòa vào trong lạnh giá.

"Loại hỏa diễm này thật đặc biệt, vừa hay khắc chế băng hoàng."

Hàn Vũ Thiên bàn tay sờ vào trong hư không lại không có vẻ gì là lo lắng.

Y phục của hắn từ màu lam băng đã chuyển đổi thành hắc sắc, theo màu áo chuyển đổi thì băng tuyết cũng hóa thành hắc ám.

Ngàn dặm băng tuyệt đột ngột thay đổi thành địa ngục hắc ám, Phùng Huy trong lòng không khỏi sợ hãi một trận, đối phương trong tối vậy mà có thể tùy tiện chuyển đổi khí vực, độ thành thục như vậy e là còn hơn cả đại viên mãn.

"Hải Thần Nộ, Hãn Hải Cuộn Trào."

Phùng Huy mở ra cuộn giấy ở tay trái, nét bút chấm lên quẹt một đường hoa mỹ của họa sư, sóng biển từ cuộn giấy ào ào lao ra cùng với hắc ám tranh phong.

"Không mau liên thủ."

Phùng Huy dùng ánh mắt tức giận nhìn bốn tên viên mãn Thánh Tông, bọn họ lập tức phản ứng phóng xuất khí vực ra ngoài, sáu loại khí vực cùng lúc hiện thế là cảnh tượng không thể hình dung.

Mà năm cái khí vực đồng dạng nhắm vào hắc ám khí vực mà tiến hành áp chế và chiếm diện tích của nó, dần dần hắc ám đang bị đẩy lui.

"Âm Sát Ma Thủ."

Hàn Vũ Thiên ẩn nấp trong một tầng hắc vân vung ra một chưởng, hắc khí hội tụ kèm theo tử sắc hóa thành cự thủ giáng xuống, hắc ám bị rơi vào hạ phong lại như được tăng cường bắt đầu lan tỏa.

Phùng Huy thấy ma thủ lập tức vung ra một quyền mang theo sóng biển đánh tới, bốn vị khác cũng lần lượt vung ra chưởng và quyền, một đấu năm ngay khi va chạm lại không hề rơi vào hạ phong.

"Thực lực này là đại viên mãn Thánh Tông, Nam Cương Quốc chỉ mới trăm năm hưng thịnh lại có cường giả cấp bậc này?"

Phùng Huy không khỏi trầm mặc khi chứng kiến thực lực của ma thủ kia, năm đó áp đảo Nam Cương dễ dàng bao nhiêu, thì bây giờ lại là khó khăn gấp mấy trăm lần.

Phùng Huy không có lui bước mà nét bút lại vẽ ra một đạo hào quang vàng đất, thổ nhưỡng xung quanh hội tụ lại hóa thành từng mũi thích sắc bén, hướng tới ma thủ đâm tới.

Hàn Vũ Thiên trong đám hắc vân đôi mắt hơi lóe lên một tia lam sắc, hắn như cảm nhận được thứ gì ẩn sâu bên trong đại quân Tây Phỉ kia.

Ma thủ chống đỡ thêm một lần công kích của Phùng Huy liền sụp đổ, hắn mỉm cười lại vung ra một ma thủ khác to hơn gấp hai lần.

"Một cái không đủ thì ta cho thêm cái thứ hai."

Hàn Vũ Thiên lần này dùng năm thành thực lực vung ra ma thủ thứ hai, hắn đang muốn kiểm chứng suy đoán của bản thân có chính xác hay không.

Phùng Huy cắn răng không thể tin được đối phương lại có thể ra công kích mạnh hơn nữa, lão tay trái đặt lên mặt của cuộn giấy pháp khí quát lớn:

"Hải Đồ Xuất, Hải Long Khuynh Vũ!"

Cuộn giấy hóa thành màu lam biển rồi chui ra hàng ngàn con thủy long, hải long như sóng kình ầm ầm nhắm tới ma thủ.

"Lôi Minh Báo Toạt Sát!"

"Phong Tật Trảm Nha!"

Từ trong đám đông cũng vọt ra hai bóng người mang theo khí tức đại viên mãn Thánh Tông, lôi minh ầm vang hóa thành ngàn vạn lôi kiếp bổ tới ma thủ, cuồng phong sắc bén lại biến ra bán nguyệt bổ tới.

Ma thủ dưới sự kết hợp của ba vị Thánh Tông đại viên mãn đã ầm ầm vỡ vụn, người sử dụng lôi minh chính là Tấn Dương đã rất quen thuộc, kẻ sử dụng cuồng phong thì tên là Võ Vũ.

"Hừ, không ngờ tới bọn chúng lại phát triển tới trình độ này, ép ta và Võ Vũ phải hiện thân."

Tấn Dương nhìn lên hắc vân không có phẫn nộ mà mang theo tâm trạng phức tạp, Võ Vũ nhắm mắt cảm nhận mùi hương và cảm giác gió mang lại.

"Hướng đó."

Võ Vũ mở mắt chỉ về chỗ Hàn Vũ Thiên đang ẩn nấp, Hàn Vũ Thiên không ngờ được dưới sự che chở của hắc vân vẫn bị phát giác, thủ thuật của kẻ kia thật không tầm thường.

"Cho hắn hiện hình đi."

Phùng Huy cùng với hai vị khác lần nữa liên thủ đánh tới tầng mây mà Hàn Vũ Thiên ẩn nấp.

Từ trong hắc vân cũng lao ra một đạo lam kiếm va chạm cùng với đòn công kích của ba vị Thánh Tông đại viên mãn, ầm ầm khói bụi nghi ngút cũng là lúc họ thấy một bóng người ở trong đó.

"Phùng Huy, Tấn Dương, bản cung chủ không phải đã từng nói ta xưa nay không sợ đấu, chỉ sợ không có đối thủ để đấu sao?"

Phùng Huy và Tấn Dương nghe thấy âm thanh quen thuộc này, sắc mặt liền ngưng trọng như lâm đại địch.

"Hàn Vũ Thiên, ngươi vậy mà đạt tới trình độ Thánh Tông đại viên mãn?"

Khói bụi tán ra để lộ thân ảnh một nam tử anh tuấn tóc trắng cùng đôi con ngươi màu lam tuyệt đẹp, Hàn Vũ Thiên nắm trong tay Cửu Hàn Kiếm dùng ánh mắt khinh thường thế nhân nhìn xuống Tây Phỉ.

"Dù ngươi có là một cường giả đại viên mãn Thánh Tông, thì một mình đối đầu với một quốc gia có chút quá sức đấy."

Tấn Dương cười lạnh khi thấy Hàn Vũ Thiên chỉ xuất hiện một mình ở giữa không trung.

"Vạn Niên Cung chi chủ, ngươi đến nhanh hơn cả lão phu dự tính."

Một âm thanh trẻ trung vang vọng mang theo kim lôi rầm rầm nổ vang, từ trong kim lôi ngưng tụ một đứa trẻ ngũ quan như ngọc, chính là vương gia Hồ Niên.

"Hai tên giặc các ngươi vẫn còn dám quay lại à?"

Hỏa diễm bùng cháy một đầu hư ảnh hỏa long, Tiêu Hạo đứng trên đầu hỏa long vẻ mặt âm trầm nhìn Phùng Huy và Tấn Dương.

Hàn Vũ Thiên thấy hai người này đã tới liền nhìn Phùng Huy cười nói:

"Vậy một quốc gia đấu với một quốc gia thì sao đây?"

Hắc ám khí vực tiêu tán để lộ sau lưng Hàn Vũ Thiên là mấy trăm vạn quân sĩ khắp nơi tụ hội, tinh linh hoàng Linh Vệ cũng đứng cùng chỗ với trưởng lão Vạn Niên Cung.

Phùng Huy thu lại vẻ mặt âm trầm thay vào đó là nụ cười phấn khích nói:

"Tốt, đây mới chính là cảnh tượng mà ta muốn thấy nhất, bao nhiêu năm rồi lão phu chưa có cuồng nhiệt như vậy."

Tấn Dương một tay đặt sau lưng, một tay còn lại phất vào không trung, từ dưới đội quân Tây Phỉ đông nghìn nghịt lao ra trăm bóng người, khí tức kinh khủng tản mát đều là Thánh Tông cường giả.

Nam Cương Thành, Thanh Hoa Lâu, Vạn Niên Cung, Cúc gia, Cao gia gộp lại còn chưa đến năm mươi vị Thánh Tông, nhưng đứng trước số lượng quân địch nhiều hơn một nửa thì họ không hề e ngại.

Phùng Huy tay không biết khi nào đã cầm một thanh kiếm chậm chậm giơ lên, Hàn Vũ Thiên mỉm cười cũng nâng kiếm dứt khoác, cả hai đồng thanh quát lớn:

"SÁT!!!"

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!