Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 4: Bí mật của mẹ con nhà họ Tiêu



Tiêu Ngữ Lam đang dùng cơm ở quán cafe ở trung tâm thành phố, bất chợt cô nhận được điện thoại từ "Mẹ". Gặp người thân hơn nữa lại là người rất thân cận nhất với Tiêu Ngữ Lam cho nên cô có chút căng thẳng. Cô không biết người phụ nữ này có tính cách như thế nào, trong sách cũng chưa từng nhắc đến bà.

"Giờ này còn có tâm trạng mà ăn, con hay thật đấy!"

Người phụ nữ trung niên đứng trước mặt Tiêu Ngữ Lam là người toát ra phong thái vô cùng trang trọng. Từ trên xuống dưới bà ấy dát toàn đồ hiệu, vừa nhìn đã biết là phu nhân của nhà có tiền.

"Mẹ..." Cô máy móc gọi.

Người phụ nữ ngồi xuống đối diện, tháo kính râm và mũ thời trang xuống để lộ ra gương mặt xinh đẹp và trẻ trung. Tiêu Ngữ Lam có thể đánh giá bà ấy giống hệt mấy phu nhân đóng phim truyền hình, rất sang trọng và khí chất.

"Chuyện của con và Mạc Tử Dương sao rồi?"

"Cũng bình thường thôi mẹ." Cô đáp qua loa, cô và hắn thì có chuyện gì cần giải quyết đâu?

"Có cái gì xảy ra chưa, biết mấy tháng rồi không hả?"

Thái độ vị phu nhân này rất nôn nóng, hình như có chuyện gì đó mà cô chưa rõ.

Tiêu Ngữ Lam nghi ngờ nhìn bà, giả vờ hỏi:"Mấy tháng gì cơ ạ? Mấy bữa xảy ra chút chuyện cho nên não bộ của con bác sĩ chuẩn đoán là tổn thương. Có vài chuyện con không nhớ rõ lắm..."

Tiêu phu nhân ngạc nhiên trợn mắt, sau đó bà thay đổi nét mặt ngay lập tức. Từ người phụ nữ khí chất sang trọng lúc nãy mà bây giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy chán ghét.

"Còn chơi chiêu giả vờ mất trí nhớ với tôi à?"

"Giả vờ cái gì thế hả mẹ, con không hiểu." Cô vẫn trưng ra vẻ mặt ngây ngô, nhưng có một linh cảm trong lòng cô là Tiêu Ngữ Lam và nhà họ Tiêu có cái gì đó đang giấu mọi người.

"Tiêu Ngữ Lam!!!" Tiêu phu nhân giận tới mức đập mạnh xuống bàn.

Sau thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình, bà ấy mới hít thở thật sâu để ổn định lại tâm trạng.

"Ngữ Lam con sống ở trong Tiêu gia hưởng không ít vinh hoa phú quý rồi đúng không? Con nên nhớ tất cả vinh hoa phú quý đó của con đều nhờ mẹ mà có được. Mẹ chỉ nói vậy thôi, nếu con còn tiếp tục đóng kịch mẹ thì hậu quả ra sao con cũng biết rồi đấy."

Nói xong, Tiêu phu nhân không đợi cô trả lời mà lập tức rời khỏi. Bà ấy mang theo sự tức giận cùng nôn nóng, điều đó làm cho cô càng tò mò hơn bí mật của bọn họ. Rốt cuộc Tiêu Ngữ Lam và Tiêu phu nhân có chung một bí mật gì?

*

"Tiêu Ngữ Lam cô lại chạy đi đâu rồi?" Giọng Mạc Tử Dương nghiêm túc nói qua điện thoại.

"Tôi đi ra ngoài dạo phố, không lẽ đến chuyện này mà vị hôn phu như anh cũng muốn quản tôi hả?"

"Thưa cô Tiêu, cô đi đâu tôi không cần biết, không cần quản. Nhưng tôi yêu cầu cô nói lời hãy giữ lấy lời."

"Có ý gì vậy?" Cô nghe không hiểu.

"Tiệc sinh nhật tối nay của bà nội, cô đã hứa sẽ tham dự. Bà của tôi rất vui vì có cô, cô Tiêu xin mời về nhà chuẩn bị."

Tiêu Ngữ Lam không biết có loại tiệc tùng này nha, cô chỉ xuyên vào cơ thể cô gái này thôi còn ký ức của cô ta cô không biết được.

"Biết rồi, biết rồi tôi sẽ đến mà."

Cô tắt máy làm mặt quỷ với Mạc Tử Dương, cái người đàn ông đó không khác gì tản băng trôi đâu. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra cô tới giờ, hình như chưa từng có người đàn ông nào đối xử với cô lạnh nhạt như hắn. Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như cô và Tiêu Ngữ Lam cũng không làm lung lay được sự lạnh lùng của Mạc Tử Dương, hắn đúng là không có mắt nhìn người!

Bữa tiệc sinh nhật của Mạc lão phu nhân được diễn ra tại gia trang Mạc gia, chỗ này không khác gì một cái cung điện cả. Tiêu Ngữ Lam bị sốc bởi sự xa hoa này, nhà cô cũng thuộc gia đình giàu có nhưng cũng không phải ở nhà đẹp và to như cung điện thế này đâu.

"Lát nữa cô nên diễn một chút, đừng để bà nội mất hứng."

"Anh cũng nên diễn đi, sao phải là tôi chứ."

Cô cau mày lầm bầm...

Thân là cháu trai cho nên Mạc Tử Dương vừa đến đã bị một đống người bao vây, nói mấy chuyện làm ăn trên thương trường chán ngắt. Tiêu Ngữ Lam thà đi tìm thức ăn bỏ bụng, còn tốt hơn là nghe chính sự gì gì đó.

"Hứ, người như cô cũng có thể xuất hiện tại chỗ này hả. Bẩn mắt người khác chết đi được ấy."

Tiêu Ngữ Lam đang ăn bánh ngọt, vừa hay nghe được tiếng người ta cãi nhau. Tuy là không lớn tiếng, nhưng mà cô đứng cách xa hai mét còn có thể nghe thấy. Cô hướng tầm mắt qua phía đó, nhìn thấy một đống phụ nữ.

Nhìn kỹ hơn một chút thì nhận ra đó là Lưu Phi Yến, cô ấy cùng đám người đó cãi nhau.

"Cô nói vậy là có ý gì chứ? Tôi là vợ của Trình Phong, vợ chồng chúng tôi có thiệp mời nên mới vào được đây."

"Hừ, vợ hả? Anh Trình đúng là mắt có vấn đề mới nhìn trúng cô đó. Lưu Phi Yến cô là đồ nghèo hèn khố rách áo ôm, cho dù là có khoác trên người bộ đồ đắt tiền thì vẫn toả ra mùi nghèo hèn đấy. Cô không ngửi thấy hả?" Vị tiểu thư kia mắng người cũng không kiên dè gì, mắng rất lớn.

Mấy vị tiểu thư quạt quạt tay, người khác lại nói:"Ôi tại sao tôi phải hít chung không khí với đám người nghèo đó chứ, ô nhiễm quá đi mất!!!"

"Các người... các người quá đáng rồi đó nha." Lưu Phi Yến uất ức, nước mắt đã lưng tròng.

"Lưu tiểu thư!"

Tiêu Ngữ Lam sải bước đi tới chỗ bọn họ, một tiếng gọi của cô thu hút không ít sự chú ý.