Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 40: Vén màn bí mật



Hắn mơn trớn phần lưng thẳng tắp, qua lớp áo ngủ có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của phụ nữ.

Hắn ngậm chặt môi cô, đem cái lưỡi ẩm ướt trơn tru tiến vào bên trong khoang miệng thơm tho của Tiêu Ngữ Lam.

Cô nắm hai bên vạc áo hắn, siết chặt!

Vốn chỉ là động tác lau bánh kem trên môi, bây giờ nó lại biến thành nụ hôn cuồng nhiệt đến không thể cuồng nhiệt hơn. Cô không muốn dây dưa với hắn nữa, nhưng cô lại không có cách nào từ chối hắn được.

Là do hắn hôn giỏi, hay trái tim cô đã trót trao cho hắn rồi?

…Rầm…

Tiếng cửa phòng đập mạnh vào tường, khiến cho Tiêu Ngữ Lam giật bắn mình đẩy hắn ra.

Trình Phong hắn tới rồi, còn tức giận đẩy cửa. Lúc nảy Mạc Tử Dương đi theo sau cô vào, vậy mà hắn không chốt cửa. Tình cảnh bây giờ giống như cô bị bắt gian tại trận vậy, bây giờ có tới hai người đàn ông đang nhìn cô.

Tiêu Ngữ Lam khó xử, giờ cô phải làm sao đây?

Trình Phong tiến tới lôi cổ áo của Mạc Tử Dương lên muốn đánh một trận cho ra trò. Tiêu Ngữ Lam liền chạy tới tách hai người ra, cô nói:“Cả hai đều về đi, tôi mệt rồi.”

Cô đẩy cả hai ra cửa, rồi khoá trái bên trong. Khoá cửa xong cô mới lén nhìn qua mắt mèo, bọn họ vẫn hừng hực sát khí muốn đánh nhau.

Tiêu Ngữ Lam đành phải nhắn tin cho từng người:

Mạc Tử Dương:“Anh Mạc anh về đi, đừng có đánh nhau.”

Trình Phong:“Anh Trình ngày mai tôi mời cơm anh nhé.”

Mạc Tử Dương xem xong tin nhắn, mặt hắn đen lại tỏ vẻ không cam tâm.

Trình Phong thấy thái độ này của hắn, lại cười vô cùng sảng khoái. Đưa điện thoại có chứa nội dung tin nhắn lên phẩy phẩy với hắn:“Anh Mạc, anh nên bỏ cuộc được rồi đó.”

Hắn bực dọc, nhưng cũng nghe lời cô mà trở về, không đánh nhau. Vì hắn biết cô sẽ không vô tình đến thế đâu, nếu cô không liên lạc trước thì hắn lại tới. Cổ nhân có câu, lấy lòng nữ nhân không dễ!

*

Tiêu Ngữ Lam mời cơm Trình Phong là vì muốn cám ơn hắn đã giúp mẹ cô tìm bác sĩ giỏi, ở đời có qua có lại cô cũng không muốn mắc nợ ai.

Hắn nói muốn ăn bữa cơm do chính tay cô nấu, cô cũng về nhà họ Trình nấu nướng cho hắn. Cô đây là thật lòng muốn mời cơm hắn.

Trình Phong ăn rất ngon miệng, suốt quá trình ăn cơm hắn tàn gẫu lại còn hay cười. Tiêu Ngữ Lam cũng mừng thầm trong lòng, vậy là mấy tin tức ngoài kia là giả, không ảnh hưởng tới hắn.

Nói thật chứ cô mong mọi người đều tốt, cô cũng chẳng căm ghét ai cả.

“Anh Trình anh lên trước ngồi đi, tôi rửa chén là được rồi.”

“Ừm…”

Trình Phong đứng phía sau ôm eo cô, hắn tựa cằm lên đầu vai cô, tư thế này hết sức thân mật.

Tiêu Ngữ Lam cứng cả người, cô thật sự không quen.

Hắn thở đều, hơi thở phả lên cổ cô rất nhột cũng rất khó chịu.

“Anh Trình… Cái này… Tôi không quen…”

“Từ từ sẽ quen thôi.”

Hắn hôn lên gáy cô, Tiêu Ngữ Lam giật bắn mình. Trình Phong không cho cô cơ hội phản ứng, hắn xoay người cô lại đối diện với hắn.

Ánh mắt hắn nóng bỏng quét qua da thịt cô, Tiêu Ngữ Lam muốn lùi về sau nhưng mà phía sau cô là bồn rửa chén, không có đường lui.

Đi con đường này, cho dù là Mạc Tử Dương hay Trình Phong cũng vậy sao cô lại có cảm giác bài xích Trình Phong đến thế.

Hắn tiến tới gần muốn hôn cô, Tiêu Ngữ Lam hai tay đặt ở ngực hắn đẩy ra. Hắn cũng không tức giận, đem hai tay cô ôm lên cổ hắn.

Ánh mắt cô nhìn hắn sợ hãi, cô muốn bỏ chạy. Nhưng cô cần có hắn, mẹ cô cần có hắn.

Sau cùng Tiêu Ngữ Lam nhắm chặt mắt, cô tự nhủ với mình rằng cô không có thật, cô chỉ cần nhắm mắt cho qua là được rồi.

“Anh Phong…”

Trình Phong thấy cô nhắm mắt, cô đã chấp nhận hắn. Trong lòng hắn liền vui vẻ, tiến tới hôn cô nhưng chưa tới đâu đã có người tới phá đám.

Lưu Phi Yến gọi hắn.

Tiêu Ngữ Lam mở mắt, nhìn thấy Lưu Phi Yến đang đứng ở cách đó không xa. Không biết vì sao cô lại có cảm giác nhẹ nhõm, cũng may là có cô ấy xuất hiện.

Cô đẩy Trình Phong ra, lúng túng nói:“Anh Trình anh có người tìm, tôi… Tôi tự mình về trước nha.”

Cô vội xách túi ra ngoài, cũng may cô đã tránh được một kiếp nạn.

Tiêu Ngữ Lam về được tới nhà, gánh nặng trong lòng cô cũng buông xuống, vừa nảy cô sợ chết đi được.

*

Cả đêm đó Trình Phong cũng không có gọi điện cho cô, hắn dường như có chuyện gì đó với Lưu Phi Yến. Cô cũng không quan tâm chuyện người ta, miễn sao hắn giúp mẹ cô là được rồi.

Sáng sớm Tiêu Ngữ Lam đến thăm mẹ, cô nhìn bà qua ô cửa sổ của phòng. Dáng vẻ bà vẫn xanh xao, ốm yếu, cô nén nước mắt, dặn mình phải cố lên chỉ còn một chút nữa thôi là được rồi.

Mạc Tử Dương thu hình ảnh này vào trong mắt, hắn tới đây để hỏi thăm bệnh tình của Tiêu Ngữ Lam. Tô Hoài nói bác sĩ kiểm tra cho cô chính là ở bệnh viện này, hắn muốn biết rõ hơn nên đã đích thân tới xin thông tin bệnh nhân.

Thông thường những thông tin này là điều không thể tiết lộ, chỉ có đúng bệnh nhân đó mới được quyền biết bệnh tình của mình thôi. Nên Mạc Tử Dương mới đích thân tới đây, lấy danh nghĩ là vị hôn phu của cô để hỏi.

Không ngờ hắn gặp được cô, lại trong tình trạng nước mắt lưng tròng.

Người phụ nữ nằm trong phòng bệnh ấy là ai mà khiến cô phải khóc, hắn cảm giác được cô có cái gì đó đang giấu hắn.

Mạc Tử Dương không xuất hiện vào thời điểm đó, hắn nghĩ hắn nên âm thầm điều tra sẽ tốt hơn.

*

“Ngữ Lam chị đến gặp em…”

Lưu Phi Yến ở trước cửa phòng khách sạn, khổ sở nói.