Ta Ở Tiên Tông Làm Thần Thú

Chương 4: Có ma khí



Lại đến ngày bãi đàn giảng đạo, Trình Tố Tích vừa đến quảng trường Tuyết Dung, liền thấy đệ tử Vân Lan đến đây nói lời cảm ơn.

"Đa tạ phong chủ đại nhân ban thuốc."

Vân Lan tướng mạo tuấn tú, khí chất thanh tao lịch sự, mang theo thái độ tiêu sái phóng túng. Lúc này thương thế của hắn mới khỏi, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng cũng không lộ ra vẻ yếu ớt.

Trình Tố Tích liếc nhìn một vòng trên người hắn, nhíu mày, truyền âm nói: "Ngươi lần này rèn luyện ở đâu? Sao trên người lại có ma khí?"

Vân Lan khẽ giật mình.

Ma khí?

Thấy vẻ mặt của hắn, dường như không phải xảy ra xung đột với Ma tộc, Trình Tố Tích hơi thả lỏng, "Lát nữa hết giờ học, ngươi theo ta về Thương Lãng Điện."

Vân Lan biết việc này không thể coi thường, nghiêm túc trả lời: "Cẩn tuân quân lệnh*."

[*là cung kính với mệnh lệnh của Trình Tố Tích]

Trình Tố Tích để Vân Lan tạm thời quay lại trong nhóm đệ tử tiếp tục nghe giảng, trong lòng lại âm thầm suy tư: Ma khí trên người Vân Lan rất nhạt, như là trong lúc lơ đãng nhiễm phải. Nhưng đối với Trình Tố Tích đã từng chính tay chém giết mấy vạn Ma tộc mà nói, tuyệt đối không thể nhận sai. Đến nay đại chiến vừa kết thúc, Ma tộc đã toàn bộ lui về Ma giới, nếu vẫn có cá lọt lưới, không dám đảm bảo sẽ lại có tai vạ mầm.

Tóm lại, việc này cần phải điều tra rõ ràng.

Kết thúc giảng bài, Trình Tố Tích nhảy xuống từ cao đàn, trực tiếp đưa Vân Lan ngồi phi kiếm rời khỏi.

Động tác lần này ở trong mắt một số đệ tử lại có ý nghĩa khác.

"Từ lâu đã nghe nói Vân Lan sư huynh ở Tiên Miểu Phong được phong chủ yêu thích, bây giờ vừa thấy đúng là thật sự không lừa ta."

"Vân Lan sư huynh thiên phú Song linh căn, lại là đệ tử của Lăng Nguyệt sư thúc, phong chủ quan tâm nhiều thì có chuyện gì sao? Ngươi nói chuyện chua như thế, là ngâm mình ở trong dấm lớn lên sao?"

"Ta chỉ cảm khái có vài câu, vị sư đệ Tiên Miểu Phong này cần gì phải hung hăng như vậy? Chẳng lẽ trên Tiên Miểu Phong còn có chuyện gì không thể nói ra sao?"

"Vừa lúc ta cũng có một câu muốn hỏi vị sư huynh này một chút, đả nha lược chủy*, trả đũa có phải là sở trường đặc biệt của đệ tử Tố Hồi Phong không? Sư huynh thích xen vào chuyện của người khác như vậy, chẳng lẽ là cầm tinh con chó?"

[*Chỉ những lời trêu chọc, cười đùa qua lại]

"Ngươi, ngươi ngươi ngươi, quả là...... Không thể nói lý!"

"Vị sư huynh này, đừng giận đừng giận, sư đệ cũng chỉ nói thật mà thôi...... Nè nè nè, sư huynh đừng có đi gấp quá!"

Vân Sanh châm ngòi ly gián làm người kia hận không thể nói được lời nào, cuối cùng giận dữ rời đi, mới đắc ý nói với nam nhân hắc y ở bên: "Ta thấy người ở Tố Hồi Phong chỉ có nhiêu đây bản lĩnh."

Vân Mạc ôm cánh tay dựa vào cột đá, mặt không biểu tình đánh giá, "Khua môi múa mép, không phải là chuyện người giỏi nên làm."

Vân Sanh liếc nhìn vị sư huynh như hũ nút này, chỉ vào mặt mình nói: "Ở dưới mũi chính là miệng, nếu không dùng để nói chuyện, vậy chẳng phải uổng phí sao?"

Vân Mạc nói: "Bình tâm tĩnh khí, tâm vô cấu nhiễm, ác thanh tự bất nhập nhĩ*. Lời nhiều ắt sẽ có thiếu sót, mong rằng sư đệ tự tìm nguyên nhân, cảnh tỉnh bản thân."

[* Chỉ cần bình tĩnh, trong lòng không nhiễm một hạt bụi, lời nói hung ác tự nhiên sẽ không lọt vào tai]

Cả ngày bị sư huynh giáo huấn, Vân Sanh cảm thấy lỗ tai cũng muốn bị mài ra kén. Nhưng hắn cũng không dám lấy lệ, nếu không sư huynh nhất định sẽ kéo hắn đi sân luyện võ: "Giáo dục một phen lần nữa".

"Sư huynh nói rất đúng, Vân Sanh nhất định sẽ sửa sai, trở thành một con người mới."

Vân Mạc liếc một cái cũng nhìn ra hắn nói một đằng nghĩ một nẻo, những cũng lười vạch trần, chỉ nói: "Ta biết ngươi và Mạnh Lập An có quan hệ mật thiết, nhưng việc tuyển chọn phong chủ, ngươi ngàn vạn lần không thể nhúng tay."

Nhìn bề ngoài, Tiên Miểu Phong và Tố Hồi Phong không liên quan với việc tuyển chọn phong chủ, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, hai phong này đại diện cho hai thế lực cũ mới. Mặc dù không biết chưởng môn và phong chủ có tính toán gì không, nhưng với tư cách là đệ tử Tiên Miểu Phong, ít nhất không thể gây trở ngại vào thời điểm mấu chốt này.

Vân Sanh không thể hiểu ý nghĩa sâu sa trong lời nói của Vân Mạc, nhưng cũng vươn hai ngón tay ra phát thệ*, "Ta bảo đảm tháng này sẽ tu luyện thật tốt trên Tiên Miểu Phong, sẽ không đi đâu cả."

[*thề]

Vân Mạc: "Kêu Thanh Duẫn đi cùng đi."

Thanh Duẫn là tiểu Đồng hầu hạ Vân Sanh, kháu khỉnh bụ bẫm, thông minh đáng yêu. Đều nói là người hầu nghe theo chủ nhân, tính cách mặt mũi của hắn và Vân Sanh cũng giống nhau đến mấy phần, cho nên tính cách hợp nhau, thường xuyên giúp Vân Sanh làm chút chuyện "Bất hợp pháp".

Sắc mặt Vân Sanh suy sụp.

Tiên Miểu Phong ở đâu cũng tốt, chỉ là quá ít người, phong chủ đại nhân lại quá mức yêu thích yên tĩnh.

Không giống mấy phong còn lại, không chỉ có náo nhiệt xem không hết, còn thường xuyên có thể đào ra một số thứ mới lạ từ trong tay đệ tử ngoại môn. Vân Sanh thường xuyên mang theo Thanh Duẫn đi tới dạo một vòng, thể nghiệm niềm vui đào bảo.

Hắn vừa rồi vốn định bản thân mình ra không được, có thể để Thanh Duẫn mang một vài thứ về cho hắn, bây giờ xem ra sợ là không được.

......

Bên kia, Trình Tố Tích đã đưa Vân Lan trở về Thương Lãng Điện.

Cho lui tôi tớ, Trình Tố Tích bày ra cấm chế, nói với Vân Lan: "Nói đi, rèn luyện ở đâu, lại ở đâu gặp Ma Tộc."

Vân Lan không dám giấu giếm, kể lại toàn bộ hành trình trên đường đi và tất cả chuyện đã gặp phải.

"Đệ tử một đường hướng Tây, đi qua thôn trang của người phàm, chém giết mấy yêu quái làm việc ác. Đi tới qua đêm ở bờ sông, gặp được một nữ tu bị thương. Nàng tự xưng là đệ tử Thiên Lăng Phái, bởi vì bị Tà tu mai phục, mới bị trọng thương. Ta thấy hơi thở này, cũng không phải là Nhân tộc. Nàng liền giải thích mình là đệ tử phòng giữ của Thiên Lăng Phái."

Thiên Lăng Phái là môn phái đặc biệt nhất trong Tu chân giới. Bởi vì thành viên phức tạp, không chỉ có Nhân tu, còn có Yêu tu. Trong đó Yêu tu sẽ tự xưng là "Đệ tử phòng giữ".

Dựa vào tin đồn, bởi vì người sáng lập Thiên Lăng Phái vừa lúc chính là một người một yêu, hơn nữa bọn họ còn là đạo lữ. Có điều đây đã là chuyện mấy vạn năm trước, đôi đạo lữ kia cũng đã sớm phi thăng Tiên Giới, suy cho cùng ngay cả đệ tử Thiên Lăng Phái cũng không thể biết được tình huống cụ là như thế nào.

"Ta đưa nàng thuốc chữa thương, cũng đưa nàng đến Thiên Lăng Phái, thấy có những đệ tử khác giúp đỡ, liền rời đi. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nàng là khả nghi nhất."

"Trên người nàng có yêu khí không?"

Vân Lan suy tư một lát, trả lời: "Xác thực có một ít yêu khí, thế nhưng cũng không rõ ràng. Ta chỉ tưởng rằng là do nàng bị thương, vẫn không nghĩ nhiều."

"Có biết tên của nàng?"

"Ta nghe được những đệ tử Thiên Lăng Phái kêu nàng là 'Tuyền Nguyệt'."

"Vậy ngươi làm thế nào lại bị thương?"

"Trên đường đệ tử trở về tông, gặp được vài vị đồng môn Huyền Nguyên Tông, trong lời nói có chút lục đục......"

Lời nói của Vân Lan tuy mơ hồ, nhưng Trình Tố Tích lại có thể tưởng tượng ra tình cảnh ngay lúc đó. Theo lý thuyết, Huyền Nguyên Tông và Càn Nguyên Tông đồng căn đồng nguyên*, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau, nhưng hết lần này tới lần khác hai quan hệ của hai môn phái cực kém, môn hạ đệ tử cũng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

[*cùng nguồn góc]

Hiểu mọi chuyện cũng không sai biệt lắm, Trình Tố Tích lấy ra một miếng ngọc bài từ trong túi Càn Khôn.

"Ma khí dễ làm cho đạo tâm không ổn định, ngọc bài này được làm từ băng tâm ngọc tủy, có hiệu quả trấn tĩnh tâm thần. Ngươi đeo ở trên người, mấy ngày liền có thể thanh trừ ma khí."

Vân Lan hổ thẹn lại cảm kích, "Làm phong chủ đại nhân thêm phiền."

Mặc dù Trình Tố Tích không thích những chuyện vụn vặt, nhưng từ trước đến nay đều bao che khuyết điểm, cũng không cảm thấy đệ tử trong phong gây phiền toái cho mình. Nàng kêu Vân Lan không cần nghĩ nhiều, liền kêu hắn đi trở về.

Sau khi Vân Lan rời đi, Trình Tố Tích lấy ra lệnh bài truyền âm. Đây là một vị hảo hữu chí giao của nàng*, Giang Linh Ngọc để lại cho nàng.

[*Hảo hữu chí giao /至交好友/: bạn tốt]

Người này cũng chính là đệ tử đứng đầu của chưởng môn Thiên Lăng Phái.

Trình Tố Tích thông qua lệnh bài truyền âm cho bạn thân, nhờ nàng điều tra tình huống của đệ tử tên "Toàn Nguyệt", hơn nữa dặn dò nàng không nên đánh rắn động cỏ.

Có lẽ là đối phương đang bế quan, cũng không có lập tức trả lời.

Trình Tố Tích đành phải tạm thời buông việc này.