Ta Ở Tiên Tông Làm Thần Thú

Chương 8: Bắt đầu thí luyện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ắt đầu thí luyện

Mấy ngày sau, đã đến thời gian Luyện Tâm Cảnh mở ra.

Trình Tố Tích dẫn theo mười đệ tử Tiên Miểu Phong, cùng chạy tới chủ phong.

Sau khi mọi người đến đủ, chưởng môn Tần Giản nói: "Sau khi tiến vào Luyện Tâm Cảnh, tất cả các ngươi sẽ bị tách ra, độc lập tiến hành rèn luyện. Thời gian Luyện Tâm Cảnh mở ra là bảy ngày, bảy ngày bất luận có vượt qua rèn luyện hay không, cũng sẽ bị truyền thống đưa ra."

Mặc dù thử thách bên trong Luyện Tâm Cảnh có độ khó rất cao, nhưng trên cơ bản sẽ không xuất hiện nguy hiểm tới tính mạng. Quan trọng nhất chính là, nó sẽ điều chỉnh độ khó tùy theo tu vi của người vượt ải, dùng để rèn luyện đệ tử không thể tốt hơn.

Tần Giản năm mươi năm trước cũng từng đi vào một lần, mất năm ngày mới qua cửa. Mà sư tỷ yêu nghiệt nhà mình, chỉ dùng một ngày.

Nghĩ đến sư tỷ, Tần Giản nhìn về phía Trình Tố Tích......

......

Trong tay áo rộng lớn của Trình Tố Tích, có một cục bông mềm mại đang không thành thật nhích tới nhích lui. Nàng vươn tay giữ lấy thân thể nhỏ bé ấm áp kia, thấp giọng nói: "Đoàn Tử, đừng lộn xộn."

Hoa Linh đâu chịu nghe lời của nàng, từ lúc phá vỏ cho tới nay nàng đã không ra khỏi tĩnh thất. Mấy ngày kế tiếp, hai người duy nhất đã gặp qua, chính là chủ nhân và một tiểu Đồng tên Thanh Liên.

Thông qua đối thoại của hai người, Hoa Linh biết chỗ của mình là một Tu Chân Giới. Mà thân phận của nàng, là quả trứng được Thần Thú hộ sơn Băng Loan đẻ ra trước khi chết.

Hoa Linh cảm thấy cái tên "Càn Nguyên Tông" có chút quen thuộc, rồi không nhớ ra là đã từng nghe ở đâu, luôn cảm thấy đây là chuyện rất quan trọng, làm trong lòng nàng có chút để bụng.

Hôm nay chủ nhân chuẩn bị ra ngoài, Hoa Linh không chút suy nghĩ dính lên, mục đích chính là muốn tìm hiểu một chút tình huống của thế giới này.

Kết quả...... Dọc theo đường đi nàng đều bị chủ nhân nhét vào tay áo, dĩ nhiên là chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì!

Hoa Linh tức giận mổ lên lòng bàn tay chủ nhân hai cái.

Trình Tố Tích cũng không phải muốn cố ý che giấu tin tức Băng Loan đã phá vỏ, dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Thời gian trưởng thành của Thần Thú rất dài, nàng không thể vẫn luôn nuôi dưỡng tiểu gia hỏa ở trong cung điện Tiên Miểu Phong.

Chỉ là, tiểu Băng Loan mới vừa phá vỏ được vài ngày, đây là thời điểm cần phải ăn nhiều ngủ nhiều để phát triển cơ thể. Nếu không phải cân nhắc đến việc mình phải ở phong chủ ngây ngốc mấy ngày, tiểu gia hỏa lại dính cực kỳ, Trình Tố Tích cũng sẽ không đồng ý mang theo nó lại đây.

Bây giờ chủ phong nhiều người hỗn loạn, Trình Tố Tích sợ tiểu gia hỏa sẽ bị quấy nhiễu, nên mới nhét nó vào trong tay áo. Hết lần này tới lần khác tiểu gia hỏa lại không đợi được nữa, mỗi một giây cũng không muốn ở bên trong.

Trình Tố Tích cảm nhận được lòng bàn tay của mình bị tiểu gia hỏa bất mãn mổ nhẹ vào, bất đắc dĩ vén ống tay áo lên.

Trước mắt Hoa Linh đột nhiên sáng lên, khó chịu chớp chớp mắt, sau đó liền bắt gặp gương mặt tinh xảo hoàn mỹ của chủ nhân nhà mình.

Hoa Linh ngồi xổm trên lòng bàn tay mát lạnh nhẵn nhụi, nghiêng đầu "chíp" một tiếng.

Trình Tố Tích cong ngón tay lên búng lên đầu nàng một cái, "Không ngoan."

"Chíp ~ chíp ~"

Hoa Linh kéo dài âm thanh, giống như đang làm nũng.

Thấy tiểu gia hỏa muốn lừa cho qua, Trình Tố Tích đang muốn dạy dỗ vài câu, chợt nghe giọng nói kinh ngạc của Tần Giản vang lên, "Sư tỷ...... Đây là trứng kia?"

Tần Giản nhớ rõ nguyên hình Thần Thú hộ sơn Càn Nguyên Tông là một Băng Loan dài hơn mười mét, lông chim cả người lạnh buốt giống như mũi tên, vô cùng sắc bén. Mà tiểu gia hỏa trước mắt, hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, cả người trắng như tuyết, giống như bánh trôi mới ra lò, tròn vo mềm mại...... Đâu có một chút oai phong của Thần Thú?

"Ân," Trình Tố Tích thu liễm thần sắc, đặt tiểu Đoàn Tử lên vai, đợi nó sau khi đứng vững mới buông tay ra.

Hoa Linh ngoan ngoãn nắm chặt áo trên vai Trình Tố Tích, tò mò đánh giá nam nhân trước mặt.

Mày kiếm mắt sáng*, vai rộng chân dài, là một soái ca.

[*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa]



Nhớ kỹ dáng vẻ của người tới, Hoa Linh hết hứng thú, liền nhìn xung quanh.

Trên quảng trường nhộn nhịp đứng đầy mấy ngàn tu sĩ mặc đồng phục, tay cầm trường kiếm, nhìn qua đặc biệt chấn động, cũng làm Hoa Linh cuối cùng cũng có cảm giác chân thật khi xuyên tới Tu Chân Giới.

Nghe nói mình còn là Thần Thú! Nói không chừng sau này cũng có thể phiên vân phúc vũ, đại triển thần uy.

"Vẫn là sư tỷ lợi hại, lúc này Kính Minh trưởng lão chắc chắn sẽ tức chết." Vẻ mặt Tần Giản nhìn có chút hả hê nói.

Kính Minh trưởng lão tốn thời gian dài như vậy, cũng không thể ấp nở Băng Loan. Đến trong tay sư tỷ, trong khoảng thời gian ngắn ngủn đã phá vỏ, đây không phải là trần tụi vả mặt sao!

"Việc này không cần phô trương, thuận theo tự nhiên là được."

Vì cân nhắc cho sự an toàn của tiểu gia hỏa, Trình Tố Tích cũng không định lấy việc này viết văn*.

[*dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng]

Tần Giản suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy Trình Tố Tích nói có đạo lý.

Cấp bậc Băng Loan ở trong Thần Thú cũng không thấp, nếu được bồi dưỡng, sau này cũng là một trợ lực lớn của Càn Nguyên Tông bọn họ. Không cần vì khí phách nhất thời, mà đặt nó vào trong tình thế nguy hiểm.

"May là có sư tỷ." Tần Giản không khỏi thở dài một câu.

Nếu không phải trước đây Trình Tố Tích kiên trì, tiểu gia hỏa này có thể đã sớm chết ở trong trứng, mất đi cơ hội nở ra.

Trình Tố Tích lại lắc đầu, "Là Băng Loan thiện nhân kết thiện quả*."

[*Đại khái là làm điều thiện có thể kết ra quả tốt]

Nếu không phải Băng Loan lấy mệnh bảo vệ tông môn, nàng cũng sẽ không nguyện ý ấp ra đời sau của nó. Gánh vác nhân quả bên trong, khó có thể nói rõ.

......

Bởi vì Luyện Tâm Cảnh phải do chưởng môn mở ra, Tần Giản và Trình Tố Tích chỉ trò chuyện vài câu liền phải quay lại chủ trì đại cục.

Sau khi tách ra khỏi hắn, Trình Tố Tích mang theo Hoa Linh đi vào một nhã thất*.

[*căn phòng trang nhã]

Ở giữa nhã thất có một tấm gương lớn, có một vài tu sĩ lớn tuổi đang ngồi ở xung quanh.

"Lăng Khê trưởng lão."

Thấy Trình Tố Tích tiến vào, tất cả mọi người đứng lên hành lễ.

"Chư vị không cần đa lễ."

Trình Tố Tích ngồi ở một bên, nhẹ nhàng cầm chim non ở trên vai, để xuống bàn trà bên cạnh.

Hoa Linh nhìn một bàn trái cây không nhìn ra chủng loại ở trước mặt mình chính, tò mò muốn nếm một chút.

Lúc này, một ngón tay thon dài trắng nõn đột nhiên duỗi tới, để ở trên miệng nàng, "Đoàn Tử, cái này không thể ăn."

Hoa Linh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa lông mày tinh xảo và lạnh lùng của chủ nhân đầy vẻ không đồng tình.

Bên trong đĩa chính là linh quả hệ hỏa —— Chích Dương Quả. Với tu vi của Trình Tố Tích ăn cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng đối với linh thú non nớt Băng Hệ mà nói, có thể coi là độc dược.

"Chíp!"

Hoa Linh ngượng ngùng dụi đầu cọ cọ vào ngón tay kia.

Cũng không biết có phải do ảnh hưởng của thân thể này, Hoa Linh cảm thấy chính mình dường như trở nên trẻ con hơn rất nhiều. Trước đây nàng sẽ không ăn uống tùy tiện giống như trẻ con.

May là chủ nhân tương đối đáng tin cậy, kịp thời ngăn cản hành động tìm đường chết của mình.

Trình Tố Tích gọi người dọn đĩa đựng trái cây xuống, lấy linh cốc và Linh Ngọc Tủy trong túi trữ vật tùy thân đã chuẩn bị trước đó ra. Nghĩ đến động tác ban nãy của tiểu gia hỏa, lại bỏ thêm hai quả mọng màu xanh băng vào.

Linh cốc và Linh Ngọc Tủy là Hoa Linh đã ăn quen mấy ngày nay. Quả mọng màu xanh băng là một loại đặc sản trên Tiên Miểu Phong —— Băng Tinh Quả.

Băng Tinh Quả sinh trưởng trong sơn cốc quanh năm bị băng tuyết bao trùm, linh lực dồi dào và ôn hòa, là một trong những linh quả mà tu sĩ Băng Hệ thích nhất.

Đương nhiên, đối với chim non vừa phá vỏ như Hoa Linh, cũng được gọi là "đồ ăn vặt" vô cùng mỹ vị.

Hoa Linh bị mùi của Băng Tinh Quả hấp dẫn, vỗ vỗ đôi cánh còn chưa mọc lông dài, đi đến trước quả mọng, cúi đầu nhấp một ngụm ở phía trên.

"Chíp chíp chíp!"

Băng Tinh Quả ăn vào có vị hơi giống quả hồng đông lạnh, mềm mại thơm ngọt, mùi ngon cực kỳ.

Hoa Linh một bên ăn, một bên "chíp chíp", hạnh phúc đến mắt đều híp lại.

Thấy thế, Trình Tố Tích không khỏi bật cười, thật sự có ăn ngon như vậy.

Đồng tác lần này của một người một chim, làm cho mọi người trong nhã thất đều vô cùng kinh ngạc, nhưng khiếp sợ uy nghiêm của Trình Tố Tích, không có người dám tiến lên hỏi.

Vẫn là Lương Giáo Dụ trong đó, bởi vì chuyện giải độc cho đệ tử nên quen thuộc một ít với Trình Tố Tích, đầu tiên lên tiếng hỏi: "Lăng Khê trưởng lão, nghe nói Tố Hồi Phong đưa trứng Băng Loan về Tiên Miểu Phong, đây chính là Tiểu Thần Thú được nở ra từ trứng đó sao?"

Mặc dù Hoa Linh mới vừa phá vỏ không lâu, hơi thở linh thú Băng Hệ trên người vô cùng thuần khiết. Chư vị ở đây đều đã từng tiếp xúc với Thần Thú Băng Loan, tự nhiên có thể suy đoán ra thân phận của Hoa Linh.