Tà Thiếu Dược Vương

Chương 163: Đấu giá "người"!




"Ầm!"
Phương Thiên Ân nổi giận đứng lên, bộc phát lực lượng, lực lượng dưới chân chấn cho mặt đất không khỏi lắc lư, cả phòng ốc cũng run rẩy theo.
- Các ngươi . . . Nói gì, hắn . . . Hắn lại có thể nói không được, mẹ nó, nói nhanh hơn ba ngày, hắn lại nói không được . . . lại muốn đưa người của Phương gia ta vào phòng đấu giá để đấu giá?
Phương Thiên Ân nhìn hai vị trưởng lão mặt mũi tiều tụy, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, vừa tức giận vừa nói.
Hai trưởng lão kia cũng cúi đầu, bọn họ là người mà Phương gia phái đi ra để đàm phán cùng Nhậm Kiệt, hai ngày này bọn họ không ngừng đi tới đi lui.
Lúc ban đầu Nhậm Kiệt đưa ra giá tiền quá mức, bọn họ căn bản không thể tiếp nhận, đừng nói là bắt được Phương Nhạc Tùng những người đó, lúc ấy Phương Thiên Ân tức giận nên nói ra, cho dù bắt được chính mình cũng không thể nào.
Sau đó tự nhiên là không ngừng thảo luận lặp đi lặp lại, Nhậm Kiệt chiếm cứ thế chủ động, mỗi lần tới đàm phán đối với Phương gia mà nói cũng là một lần hành hạ, bất quá cũng may Nhậm Kiệt bên kia hiển nhiên cũng là rao giá trên trời, bọn họ trả tiền lại ngay tại chỗ, hai bên không ngừng thương lượng, giá tiền đang tiến tới một con số hợp lý.
Chẳng ai ngờ rằng, sau hai ngày hai đêm nói chuyện, đột nhiên truyền ra một cái tin như vậy.
Hai người kia không dám nhìn thẳng ánh mắt của Phương Thiên Ân, chỉ có thể nói rõ tình huống, nghe được tiếng hô nổi giận của Phương Thiên Ân, bọn họ chỉ có thể khẽ gật đầu tỏ vẻ chuyện đúng là như thế.
- Biến, lập tức cút ra ngoài cho ta.
Phương Thiên Ân bạo hống một tiếng, chỉ vào hai người kia, đuổi họ đi ra ngoài, sau đó không ngừng dạo bước trong đại điện.
Phương Kỳ cũng ngồi ở một bên, sắc mặt của nàng khá hơn một chút, nhưng lửa giận cùng sát ý trong mắt chỉ mạnh chứ không yếu hơn so với Phương Thiên Ân.
- Nhậm Kiệt . . . Ta thấy hắn đang tìm chết, nếu không phải như vậy thì sẽ không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích vào lúc này. Hừ!
Phương Thiên Ân không ngừng vừa dạo bước vừa nói, đột nhiên dừng bước nhìn về phía Phương Kỳ.
- Thật sự không được, cũng chỉ có thể dựa theo ngươi nói, hy sinh bọn họ. Mặc dù như vậy tổn thất sẽ rất lớn, nhưng tình huống hôm nay đã như vậy, tin tưởng trưởng lão của gia tộc cũng có thể hiểu.
- Chuyện lúc vừa mới bộc phát có thể tiến hành dùng chiêu này, nhưng hiện tại thì khó khăn, nếu như mạnh mẽ xông vào Nhậm gia hy sinh sẽ còn lớn hơn nữa, cái được không bù đắp đủ cái mất. Hơn nữa Nhậm Kiệt khẳng định sớm đã có chuẩn bị, nếu như bị hắn sử dụng ký ức linh ngọc ghi chép lại lần nữa thì sẽ phiền toái hơn, ta phát hiện tên khốn kiếp này chỉ thích như vậy, sau này phải đề phòng một chiêu này. Chuyện bây giờ đã đến loại trình độ này, thật ra thì cũng không có gì lớn, chúng ta không nói không cứu, cứ chầm chậm nói. Chúng ta có điểm mấu chốt trong lòng mình, cho dù hắn đi đấu giá thì như thế nào, chẳng lẽ còn có những người khác dám tranh đoạt sao? Về phần nói đến cái khác, ngay cả tình huống của Ngọ Dương Lâu cũng trải qua, những thứ khác thì có thể thế nào, dù sao mặt mũi đã mất, chúng ta ngược lại không sợ cái gì. Vừa lúc ngày mai ta muốn tới phòng đấu giá Ngọc Tinh xin Thiên ca tặng lễ vật cho ta, thuận tiện nhìn một chút xem Nhậm Kiệt kia có thể đùa bỡn cái gì, chuyện đã đến loại tình trạng này, ngược lại thật ra thì dễ làm.
Nghĩ đến lễ vật của Lam Thiên, trên mặt Phương Kỳ lập tức hiện lên nụ cười vui vẻ hạnh phúc.
Nhậm Kiệt, dù ngươi gây sức ép thế nào thì cái gì cũng không phải, so sánh với Thiên ca ngươi chính là đồ bỏ đi.
Hừ, ngươi chờ xem, món nợ của chúng ta ta sẽ thanh toán với ngươi từng chút một.
Phòng đấu giá Ngọc Tinh to lớn làm cho Ngọc Kinh Thành cũng là hưởng thụ tiếng tăm, phòng đấu giá Ngọc Tinh phồn hoa lại càng là chứng minh tốt nhất của Ngọc Kinh Thành, trước kia trong trí nhớ của Nhậm Kiệt thật đúng là chưa từng tới nơi này, cẩn thận nghĩ lại cũng biết chuyện gì xảy ra.
Con mẹ nó, trước kia nghèo quá, mặc dù mang trên mình danh tiếng gia chủ Nhậm gia, nhưng tới đây không có tiền cái gì cũng đều vô dụng.
Phòng đấu giá Ngọc Tinh căn bản không phải địa phương để người bình thường tới, giao dịch bình thường nhất cũng là sử dụng tiền ngọc để thanh toán, căn bản không giao dịch bằng bạc, vàng, đây cũng là nguyên nhân trong ấn tượng của Nhậm Kiệt lúc trước căn bản chưa từng tới.
Hiện tại Nhậm Kiệt bất đồng cùng trước kia, đừng nói là tiền ngọc, cho dù là linh ngọc hạ phẩm, linh ngọc trung phẩm hắn cũng . . . tiêu hết.
Mặc dù từng có rất nhiều, nhưng hiện tại trong túi áo Nhậm Kiệt cũng là rỗng tuếch, trở lại mặc dù bắt được Phương Nhạc Tùng bọn họ, nhưng tiền trên người bọn người kia thêm vào cũng không đủ một trăm vạn tiền ngọc, linh ngọc cộng vào cũng không đến 1500 đồng linh ngọc trung phẩm. Nếu là trước kia, Nhậm Kiệt có lẽ sẽ hưng phấn một chút, nhưng hiện tại hắn thật đúng là nhìn không vừa mắt, không có biện pháp, tiêu xài quá lớn những vật này như muối bỏ biển.
Cho nên hắn dám đến phòng đấu giá Ngọc Tinh này cũng không phải bởi vì trong túi áo dư dả, mà là bởi vì hiện tại hắn cho dù một đồng tiền ngọc không có cũng dám đến, đây chính là đảm khí, đây chính là sức lực.
Nhậm Kiệt mang theo đám người mập mạp đi tới phòng đấu giá Ngọc Tinh, hiện tại mặc dù Nhậm Kiệt không khống chế việc của Nhậm gia, nhưng cận vệ đội tùy thời cũng theo bên người, ngồi Linh Thú tọa giá, mỗi lần xuất động cũng lộ ra vẻ vô cùng có khí thế, cho nên mới vừa đến phòng đấu giá Ngọc Tinh lập tức có người vội vàng nghênh đón.
- Mời ngài vào trong, phòng khách chính đấu giá đã bắt đầu, trước mắt đã không còn bất kỳ chỗ ngồi nào. Bất quá trong tất cả mười sảnh khác cũng có đấu giá đang tiến hành, nếu như ngài muốn một mình mua hoặc là bán thứ gì, cũng có thể tự mình nói với quản sự.
Mặc dù chỉ là một người tiếp đãi, nhưng xử lý cũng vô cùng thỏa đáng.
Phòng bán đấu giá chính cũng không phải là lúc nào cũng có đấu giá, cách mấy ngày sẽ có một lần, giá trị của đồ vật bán đấu giá tất cả cũng không giống bình thường, cho nên vị trí bình thường cũng được đặt trước.
- Vậy hôm nay tham gia đấu giá ở phòng khách chính, bản gia chủ nhớ không lầm thì Nhậm gia hẳn là có bao phòng cố định ở chỗ các ngươi?
Nhậm Kiệt vừa nói đã trực tiếp đi vào trong.
- A . . . Ngài là gia chủ Nhậm gia, mời vào trong, mời vào trong, ta lập tức mời quản sự tới.
Người tiếp đãi kia nghĩ tới, không phải là gần đây tất cả mọi người đang nghị luận về gia chủ trẻ tuổi kia sao, chính mình mới vừa rồi cũng cảm giác được trận thế này thật giống như rất quen thuộc, thật giống như đã nghe nói qua ở nơi đâu, cuối cùng cũng nhớ ra.
Mặc dù Nhậm Kiệt không đến, nhưng Nhậm Kiệt dù sao cũng là gia chủ của một trong năm đại gia tộc của Minh Ngọc Hoàng Triều, phòng đấu giá Ngọc Tinh mặc dù rất cường đại, nhưng dù sao đang đặt chân ở Ngọc Kinh Thành, vẫn là phải cho Minh Ngọc Hoàng Triều một chút mặt mũi. Cho nên ngũ đại gia đều có bao gian riêng của mình, dĩ nhiên, trừ ngũ đại gia thì trong phòng khách chính cũng không có thiếu một số bao gian nhỏ, những thứ này chỉ cần ngươi nộp đủ tiền cũng có thể sử dụng.
Mà chút ít bao gian này bình thường cũng nắm chắc trong tay một số thế lực cùng người cường đại, ở trong Ngọc Kinh Thành coi như là tượng trưng cho một loại thân phận địa vị, mà nhất đẳng lại chỉ có thể tham gia cạnh tranh trong đại sảnh phía dưới.
Phòng đấu giá Ngọc Tinh lớn vô cùng, sân khấu khổng lồ ở chính giữa, hơn nữa sẽ có người đặc biệt lấy pháp thuật phóng đại tình huống ở trên sân khấu, bên trong không gian thật lớn chừng hơn mười lăm tầng, để cho Nhậm Kiệt không khỏi nhớ tới màn chiếu mà kiếp trước ở Địa Cầu đã dùng khoa học kỹ thuật văn minh kiến tạo ra.
Tầng mười lăm vị trí cao nhất, có thể đưa mắt nhìn được hết phía dưới, bất quá cũng chỉ có năm bao gian khổng lồ, đây chính là bao gian cố định của ngũ đại gia tộc ở Minh Ngọc Hoàng Triều. Trừ năm bao gian đó ra, cho dù là hoàng tử, Vương gia hay người của các đại gia tộc có thế lực hơn nữa, tất cả cũng được chọn bao gian ở tầng một, hơn nữa hàng năm còn cần thanh toán phí dụng nhất định.
Chỉ có năm bao gian này không cần bất kỳ phí dụng, đây cũng là một loại thái độ của phòng đấu giá Ngọc Tinh đối với Minh Ngọc Hoàng Triều. Hoàng gia bao gian ở trung tâm, sau đó hai bên mỗi bên có hai bao gian là của bốn gia tộc khác.
Tục truyền nói đã từng có một năm có một vị đại nhân vật vô cùng có lai lịch tới, bởi vì tiến vào phòng đấu giá Ngọc Tinh, vô cùng bất mãn đối với việc trên đỉnh đầu có người khác, nhất định phải tiến vào trong đó. Người này phi thường cường thế, nghe nói ngay cả hoàng thất của Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không dám đắc tội, nhưng phòng đấu giá Ngọc Tinh vẫn không để cho hắn tiến vào, cuối cùng thậm chí vì vậy mà tranh đấu, cuối cùng chuyện ầm ĩ vô cùng to lớn.
Người kia lúc ấy mặc dù rất mạnh, nhưng phòng đấu giá Ngọc Tinh triệu tập các loại nhân thủ, thực lực bày ra cũng siêu cấp kinh khủng, cuối cùng vẫn là Hoàng đế mật lệnh, hoà giải hai bên. Người kia cũng biết điều không dám la lối nữa, cộng thêm Hoàng đế cho hắn bậc thang, mời hắn vào bên trong bao gian của hoàng gia mới giải quyết xong.
Nhưng từ người này mà mọi người cũng hiểu một điều, phòng đấu giá Ngọc Tinh mặc dù là buôn bán, nhưng cũng không e ngại bất kỳ tồn tại nào, cho ngũ đại gia tộc ưu đãi là một loại thành ý, bày tỏ đối với người khai sáng quốc gia này, mà không phải là cái khác.
Không gian của bao gian này phi thường to lớn, Nhậm Kiệt mang theo không ít người đi vào cũng vẫn còn rất nhiều chỗ trống, Nhậm gia mặc dù đã nhiều năm không ai tới, nhưng bên trong vẫn sạch như cũ, Nhậm Kiệt mới vừa đi vào không đợi ngồi xuống để đánh giá trọn vẹn tình huống phía dưới, đã có một mỹ nữ chừng hai mươi đi đến.
Lông mi lá liễu cong, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, quần áo cũng vô cùng xinh đẹp, đồng thời trên người mang theo một cổ khí chất khôn khéo, lão luyện.
Vừa nhìn thấy cô gái đẹp này đi vào, cảm giác đầu tiên của Nhậm Kiệt chính là nữ cường nhân của kiếp trước, nữ nhân loại nghề nghiệp này cả đời Nhậm Kiệt vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Nguyên lai là Nhậm gia chủ đại giá quang lâm, Giám định sư trung cấp của phòng đấu giá Ngọc Tinh, quản sự Lê Nhu tham kiến Nhậm gia chủ.
Thanh âm chát chúa, đi vào với nụ cười trên mặt thi lễ vấn an Nhậm Kiệt.
Phòng đấu giá Ngọc Tinh lớn vô cùng, các loại sự tình nhiều không kể xiết, Giám định sư là người phụ trách giám định hàng hóa, đan dược, dược liệu, khí tài, . . ., người như vậy phòng đấu giá Ngọc Tinh có hơn mười mấy người, bất quá Giám định sư trung cấp cũng chỉ có bảy người. Mà quản sự là người quản lý trong phòng đấu giá Ngọc Tinh, số lượng cũng đạt tới hơn mười mấy người, Lê Nhu này được gọi là một trong tứ đại mỹ nữ quản sự của phòng đấu giá Ngọc Tinh, cộng thêm thân phận Giám định sư trung cấp, nàng ở phòng đấu giá Ngọc Tinh cũng là nhân vật quyền thế rất mạnh, nghe nói là người được chọn có tư cách tiếp nhận đại quản sự của phòng đấu giá Ngọc Tinh ở Ngọc Kinh Thành tiếp theo.
Mặc dù cho tới bây giờ Nhậm Kiệt chưa từng tới, nhưng Lê Nhu này hiển nhiên hiểu rõ vô cùng về các nhân vật quyền quý ở Ngọc Kinh Thành, hơn nữa cũng giữ vững tâm thái rất tốt, làm tốt chức vụ của chính mình.
Thần thức của Nhậm Kiệt thật ra thì đã sớm bao phủ Lê Nhu, bất kể là trước khi chưa vào hay sau khi đi vào thấy thái độ của mình, cũng giữ vững trình độ nghề nghiệp tuyệt đối, cũng không có bất kỳ thái độ khinh thị, như vậy là rất hiếm thấy.
Bởi vì Nhậm Kiệt đã thấy được quá nhiều người, ngoài mặt khách khí, nhưng thực chất bên trong thậm chí vẻ mặt cùng biểu hiện rất nhỏ đối với một phế vật, gia chủ con rối như hắn chính là không xem trọng, khinh thị thậm chí miệt thị.
- Bản gia chủ vừa lúc có thời gian tính toán tới đây xem một chút xem có vật gì tốt, mặt khác cũng có chút đồ vật muốn đặt bán ở chỗ ngươi, sẽ tham gia trận đấu giá hiện tại này.
Nhậm Kiệt từ bên trên có thể thấy hết thảy phía dưới, giơ một ngón tay lên, hiện tại đã bắt đầu có Đấu giá sư đi tới làm nóng không khí.
Ừm!
Lê Nhu khe khẽ sửng sốt, đồ vật đấu giá ở phòng đấu giá chủ của phòng đấu giá Ngọc Tinh đã quyết định xong, trước thời gian thật lâu sẽ báo cho khách nhân, để cho người có cảm giác hứng thú chạy tới, gia tăng giá cả thị trường khi bán đấu giá, hiện tại thêm đồ đấu giá hiệu quả hiển nhiên không được. Nhưng loại chuyện này cũng không phải là không có tiền lệ, Nhậm đại gia chủ này bất kể sau này như thế nào, bất kể gần đây tin đồn như thế nào, Lê Nhu cho rằng không liên quan tới chính mình, nếu hắn là khách nhân của tầng cao nhất này, vậy sẽ phải có phục vụ cùng đối đãi tốt nhất.
- Bình thường chúng ta là không cho phép như vậy, bởi vì như vậy sẽ phá hư toàn bộ tiến trình, hơn nữa hiệu quả cũng không đạt tới tốt nhất. Bởi vì trong tay chúng ta nắm giữ đại lượng tài liệu, đối với những vật phẩm mà người ta có nhu cầu cũng đã đưa tới, để cho vật phẩm đấu giá đạt tới một cái giá tiền tốt nhất, lý tưởng nhất, bất quá nếu Nhậm gia chủ lần đầu tiên tới đã nói như vậy, Lê Nhu liền làm chủ phá lệ một lần, không biết Nhậm gia chủ muốn đấu giá thứ gì, cảm thấy giá tiền là bao nhiêu?
- Cũng không có cái gì, chỉ là lúc trước bắt được một vài Tam trưởng lão của Phương gia cùng năm tên Thần Thông Cảnh, 20 tên Chân Khí Cảnh dưới tay hắn, đấu giá những người này đi. Giá tiền sao? Liền từ một tiền ngọc bắt đầu đi, nếu cao quá cũng không tiện lắm a.
Mặc dù bọn họ chưa tới, nhưng các loại đồ vật trên bàn đã bầy đặt chỉnh tề, hơn nữa còn có giới thiệu vật phẩm bán đấu giá hôm nay, Nhậm Kiệt tiện tay cầm lên xem, tùy ý nói.
Bên trên quả nhiên không có Cửu Tinh Phượng Hàm Châu, về phần những thứ khác cũng không thiếu, nhưng Nhậm Kiệt cũng không có hứng thú.
- A...
Vừa nghe vậy Lê Nhu trợn tròn mắt, mới vừa rồi Lê Nhu luôn luôn vẫn duy trì đủ chức nghiệp, đủ chuyên nghiệp cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, đấu giá . . . người? Còn là trưởng lão của Phương gia, năm tên Thần Thông Cảnh, 20 tên Chân Khí Cảnh . . . Người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.