Tà Thiếu Dược Vương

Chương 261: Một mình khiêu chiến đám đông




- Là Ô học trưởng đến rồi! Ha ha... Lần này ngươi chết chắc rồi!
- Ô đội trưởng đến rồi! Để xem lần này hắn chết như thế nào!
- Không biết tự lượng sức mình, cũng dám đến Ngọc Tinh Học Viện chúng ta khiêu khích, một hồi có hắn khóc lóc...
Vừa nghe thanh âm này, người bên dưới lập tức kích động, bởi vì giọng nói này rất bén nhọn, rất dễ phân biệt, người của Ngọc Tinh Học Viện đều biết, đây chính là một thành viên chính thức của Thiên Viện. Lần này Thiên Viện phái ra làm đội trưởng lãnh đạo cấp năm một, cấp năm hai đại biểu của Ngọc Tinh Học Viện cạnh tranh cùng Ngọc Hoàng Học Viện, là Ô Kinh.
- Lăn xuống đây! Ngươi tưởng mình là ai, mà dám đến Ngọc Tinh Học Viện ta giương oai! Đúng lúc này, một hướng khác vang lên một thanh âm hùng hậu, lại lần nữa làm cho đám người Ngọc Tinh Học Viện kia hưng phấn không thôi.
Mà gần như đúng lúc thanh âm này rơi xuống, ở hướng vừa rồi kia, Ô Kinh thân người cao gầy, chắp hai tay sau lưng, mắt hơi có hình tam giác, đã dẫn theo mấy người nhanh chóng chạy tới.
Một hướng khác, nơi phát ra thanh âm rất hùng hậu kia, cũng hiện ra một người trẻ tuổi mặt tròn, sóng mũi tẹt, tuy rằng vóc dáng không cao lắm, gương mặt cũng rõ ràng khác với Ô Kinh, nhưng ánh mắt lại tương tự kỳ lạ, rõ ràng có thể cảm giác được chỗ tương tự của họ.
Mà lúc này, Ngọc Tinh Học Viện học viên cũng nhận ra người này, là Ô Sát đệ đệ của Ô Kinh, thành viên chính thức cấp năm một trong Thiên Viện phái ra.
Ca ca Ô Kinh hơn một năm trước gia nhập Thiên Viện, đệ đệ vừa mới nhập học không lâu cũng gia nhập Thiên Viện, cái này cũng trở thành một truyền thuyết lớn của Ngọc Tinh Học Viện. Nên biết rằng Thiên Viện chọn lựa vô cùng nghiêm khắc, có thể đi vào bên trong trở thành một thành viên không chính thức, đã có đủ chỗ tốt rồi, huống chi trở thành thành viên chính thức.
Mà hai huynh đệ bọn họ đồng thời trở thành thành viên chính thức của Thiên Viện, ở Ngọc Tinh Học Viện cũng giống như một loại truyền thuyết. Lúc này thấy bọn họ chạy đến, mọi người tự nhiên rất vui vẻ. Tên này... tên kêu gào này chết chắc rồi!
- Con bà nó! Bảo ngươi lăn xuống không nghe sao? Lăn... xuống... đây... Sau khi đi ra tên hơi mập lùn một chút, sống mũi tẹt Ô Sát kia hiển nhiên tánh khí nóng nảy hơn, thân người vọt tới gần phát hiện Lý Thiên Thành vẫn còn diệu võ dương oai, mang Thất Thải Vũ Dực bay ở giữa không trung, hắn liền phẫn nộ, đột nhiên ngưng tụ pháp lực ngay ngực, trong giây lát bạo phát ra tiếng gầm giận dữ.
“Rầm... Rầm... Rầm...” Ba chữ cuối cùng kia, mỗi một chữ đều giống như sấm sét giữa trời quang, trong tiếng nổ vang đánh về phía Lý Thiên Thành giữa không trung.
Ngưng âm tụ pháp, tiếng như sét đánh, công kích loại thanh âm này trừ lực lượng kinh người ra, tốc độ còn mau kinh người. Phần nhiều người không có phòng bị, ngay cả phòng ngự cũng không có biện pháp vận chuyển đã trúng chiêu.
“Ông...” Nhưng Lý Thiên Thành sớm được Nhậm Kiệt chỉ dạy nên thời điểm này tất cả pháp bảo đều đang ở trạng thái thúc giục, chỉ là xem ra vừa thúc giục một cái uy lực càng cường đại hơn mà thôi. Vì thế trong nháy mắt Tụ Pháp Lôi Âm đánh tới, ở chung quanh thân thể Lý Thiên Thành đã hiện ra một tầng pháp bảo hình dáng cái chuông đồng, bên trên chớp động các loại phù văn, mơ hồ tản ra tia sáng đặc thù không ngừng xoay tròn, phù văn chuyển động.
Ngay lúc Tụ Pháp Lôi Âm kia đánh vào bên trên nó, chuông đồng kia lập tức tăng tốc vận chuyển, sau đó đột nhiên từ bên trong bạo phát ra thanh âm càng cường đại hơn.
Giống như là cái chuông đồng bị khua động, đột nhiên phát ra thanh âm kịch liệt vậy.
“Ầm... Bịch bịch bịch...” Thoáng cái lực lượng Tụ Pháp Lôi Âm cường đại của Ô Sát bạo phát ra kia, ầm ầm nổ tung, thanh âm cường đại tạo thành uy hiếp đáng sợ, đè ép đến không khí trực tiếp nổ vang.
- Cẩn thận... Ô Sát cũng không nghĩ tới, kiện pháp bảo của Lý Thiên Thành này thần kỳ như vậy, còn có thể phản kích lại công kích Tụ Pháp Lôi Âm của hắn. Hắn vội dang hai cánh tay, trong nháy mắt pháp lực cường đại tạo thành nửa vòng tròn phòng ngự, định ngăn cản công kích của sóng âm này.
Đáng tiếc hắn chỉ ngăn chặn một phần nhỏ, cho dù như thế, hắn cũng phải liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới đứng vững, cảm giác pháp lực trong cơ thể sôi trào một trận.
“Bịch... Bịch... A...” Mà lúc này, một số người ở chung quanh hắn, bị Tụ Pháp Lôi Âm này đụng vào trên chuông đồng phát ra dao động cường đại. Sóng âm kỳ lạ kia tuy rằng so ra kém tiếng hổ gầm của tiểu tử bộc phát trước kia, nhưng cũng đánh cho không ít người ở chung quanh bay ra ngoài, chấn thương mấy chục người.
- Con bà nó! Ta giết ngươi... “Ầm...” Ô Sát vừa thấy ánh mắt liền đỏ bừng quát to. Hắn cùng ca ca lưu lạc từ nhỏ, có điều kỳ ngộ. Chuyện giết người phóng hỏa làm không ít, sau đó được người nào đó coi trọng cho bọn họ gia nhập Ngọc Tinh Học Viện rồi chọn vào Thiên Viện. Tuy rằng tuổi của hắn không lớn, nhưng sớm đã không phải học viên bình thường, cho nên người ở trong Ngọc Tinh Học Viện mới đặc biệt sợ bọn họ. Hắn còn không giống đại ca Ô Kinh hắn có thể tha thứ cho người như vậy, một khi hắn phẫn nộ lên trên người toát ra khí tức âm lãnh, tanh máu là muốn ra tay giết người.
- Ô Sát! Đừng kích động làm loạn... Đúng lúc này, Ô Kinh cũng vọt lên, thấy Lý Thiên Thành thân ở trên không trung phát uy, hắn khẽ nhíu mày, đồng thời hắn cũng chú ý tới Nhậm Kiệt trên linh thú tọa giá phía dưới. Nhìn thấy Nhậm Kiệt thời khắc này nhàn nhã nằm ở nơi đó, dường như hắn nghĩ tới điều gì, cảm giác có điều gì đó không đúng... Ô Kinh liền giơ tay cản lại Ô Sát.
- Đại ca! Tên khốn kiếp này rất kiêu ngạo, ta không giết chết hắn ta... Ô Sát ánh mắt đỏ bừng kêu lên. Bọn họ trước nay đâu có bị tức giận thế này; trước kia khoái ý ân cừu, sau được người mang vào Ngọc Tinh Học Viện, ở chỗ này cũng là vạn người chú mục, không ai dám trêu chọc!
- Ta đi xử lý! Thanh âm của Ô Kinh bén nhọn mà rất thong thả, cũng không để đệ đệ nói thêm gì nữa, đã ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Thành.
- Hai tên này tuổi không lớn lắm, nhưng hoàn toàn không giống là học sinh, một thân đầy hơi hám giang hồ, tên vừa rồi kia khẳng định đã giết người không ít! Lúc này, mập mạp ở bên cạnh Nhậm Kiệt cũng nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ, cau mày khó chịu nói.
- Thật đúng là tưởng nơi này có thể không ngừng bồi dưỡng một nhóm học viên cường đại, thì ra ngay cả loại thủ đoạn này cũng dùng tới. Xem ra Thiên Viện này cũng lập ra chính từ mục đích đó đây! Về phần giống hay không giống học viên cũng không trọng yếu, chỉ cần tuổi không lớn lắm, cho bọn họ gia nhập học viện là được rồi. Chỉ tiếc làm như vậy lâu dài, Ngọc Tinh Học Viện coi như xong rồi! Không trách được lần này Ngọc Hoàng Học Viện tổn thất nghiêm trọng như vậy, tuy nhiên như thế cũng tốt... Nhậm Kiệt dùng thần thức nói với mập mạp, đồng thời cũng thông báo với Lý Thiên Thành: thấy huynh đệ Ô Kinh, Ô Sát như vậy, thì càng không cần lưu tình cho bọn chúng.
- Hai người các ngươi lên đi, để nhìn xem vị Thành vương gia này có bao nhiêu lợi hại, cũng dám không biết sống chết đến Ngọc Tinh Học Viện ta khiêu chiến! Ô Kinh ngăn lại Ô Sát, rồi quay qua nói với hai người phía sau. Hai người này cũng đều gia nhập Thiên Viện, tuy không phải thành viên chính thức, nhưng lực lượng cũng đều vượt qua Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy, còn lợi hại hơn rất nhiều so với lão sư trước đó. Bọn họ cũng là người tham gia tỷ thí lần này, nghe Ô Kinh nói liền đáp một tiếng, phóng vọt lên.
- Cẩn thận một chút! Vị Thành Vương này đúng là nhiều pháp bảo, thần thông, pháp thuật! Ô Kinh cũng không phải là người giữ đạo lý cứng nhắc cái gì, càng không nghĩ cái gì loại chuyện ngu xuẩn đơn đả độc đấu. Sở dĩ hắn ngăn lại Ô Sát, chẳng qua là muốn trước để cho người khác thử dò xét một chút mà thôi! Thử dò xét, làm tiêu hao, tự nhiên mọi sự đại cát hơn; nếu bị thua mình cũng có thể chiếm được trực quan hơn, có thể nghĩ biện pháp đối phó.
Một nguyên nhân khác, là sau khi hắn cảnh cáo hai người thủ hạ, liền dời ánh mắt nhìn về phía Nhậm Kiệt nằm ở nơi đó.
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là đại danh đỉnh đỉnh Nhậm gia chủ của Ngọc Kinh Thành, vốn còn định chờ trong tỷ thí sắp tới là có thể gặp được Nhậm gia chủ, không nghĩ tới Nhậm gia chủ trước lại đi theo tên tiểu tử này đến đây! Thế nào, Nhậm gia chủ cũng muốn trước thời gian tới đấu trước một trận sao? Khác với mọi người tại đây, Ô Kinh cũng không có bởi vì Lý Thiên Thành mà hoàn toàn bị hấp dẫn, hắn chú ý tới Nhậm Kiệt, hơn nữa hắn còn lo lắng về Nhậm Kiệt hơn.
Ở trong lòng hắn, Lý Thiên Thành cùng Nhậm Kiệt hoàn toàn bất đồng, tên Nhậm Kiệt này hôm nay đã bị liệt vào đại địch số một của Thiên Viện. Dù sao Phương Kỳ là nữ nhân chỉ định của Lam Thiên, là người chủ Thiên Viện. Nàng ba lần bốn lượt bị Nhậm Kiệt chèn ép, mặt mũi của Thiên Viện cũng đã đánh mất hết.
Hơn nữa Lục Thanh chính là một trong 10 đại cao thủ của Thiên Viện, kết quả biến mất không thể giải thích. Mặc dù sau đó Hải Vương xuất hiện, Nhậm gia lộ ra có lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Sát Thủ Vương chi viện, còn có lục gia Nhậm Thiên Tung tồn tại như vậy, Lục Thanh bị giết cũng có thể là bọn họ làm, nhưng Thiên Viện cũng rất ghi hận đối với Nhậm Kiệt.
Chỉ có điều có tin tức bên trên, tạm thời không nên khinh cử vọng động, cho nên mới một mực yên tĩnh như vậy.
Chỉ là không nghĩ tới, lần này động tác nhằm vào đối tượng Ngọc Hoàng Học Viện, trước hết dẫn ra lại có Nhậm Kiệt... tự nhiên Ô Kinh rất là coi trọng.
- Nơi đó? Nhậm Kiệt nhìn bầu trời, thuận tay chỉ chỉ lên hướng bên trên.
- Hả? Ô Kinh không hiểu Nhậm Kiệt có ý gì.
“Bịch... Bịch...” Đúng lúc này, trong bầu trời truyền đến hai tiếng vang nặng nề, hai người vừa mới vọt lên đã bị đánh rơi xuống.
- Hiện tại bổn gia chủ là đến đây xem náo nhiệt, về phần nói tới trước đấu một trận, ngươi còn không xứng nói lời này với bổn gia chủ, trước nghĩ biện pháp làm thế nào qua cửa ải này rồi nói đi! Thật là... lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện chúng ta này cũng quá khách sáo đi, nếu là bổn gia chủ, ở vào thời điểm này khẳng định sẽ lớn tiếng gào to, chẳng lẽ chỉ có đám phế vật này sao? Chẳng lẽ Ngọc Tinh Học Viện muốn dựa vào những tên này lớn lối như vậy sao? Chẳng lẽ Ngọc Tinh Học Viện không có ai sao? Cái gọi là Thiên Viện, trừ dùng thủ đoạn hèn hạ ra, ngay cả một đối thủ chân chính một chút cũng không có sao? Nhậm Kiệt hoàn toàn không thèm để ý tới Ô Kinh, chỉ nhìn Lý Thiên Thành trên bầu trời, nói lầm bầm lầu bầu.
Hôm nay loại thời điểm này, lời nói của Nhậm Kiệt tự nhiên Lý Thiên Thành có thể nghe hiểu. Trải qua chuyện vừa rồi, hôm nay Lý Thiên Thành đã tốt hơn nhiều, cũng hoàn toàn buông thả.
Hơn nữa cộng thêm lời nói vừa rồi của Nhậm Kiệt kích thích, cộng thêm chiến đấu liên tiếp, nhiệt huyết của hắn cũng đã sôi sục rồi.
- Chẳng lẽ chỉ có đám phế vật này sao? Chẳng lẽ Ngọc Tinh Học Viện muốn dựa vào những tên này lớn lối như vậy sao? Chẳng lẽ Ngọc Tinh Học Viện không có ai sao? Cái gọi là Thiên Viện, trừ dùng thủ đoạn hèn hạ ra, ngay cả một đối thủ chân chính một chút cũng không có sao? Người đâu, không phải rất lớn lối kêu gào muốn đánh bại Ngọc Hoàng Học Viện chúng ta sao? Lần này Nhậm Kiệt không có chính thức nói cho Lý Thiên Thành phải nói như vậy, nhưng sau khi nghe Nhậm Kiệt nói, Lý Thiên Thành lại lần nữa vận chuyển pháp lực, để cho cả Ngọc Tinh Học Viện đều có thể nghe được thanh âm của mình. Hắn cao giọng quát to vô cùng khiêu khích.
“Ầm...” Lần này đúng là bùng nổ rồi! Thời điểm này người của Ngọc Tinh Học Viện tới đã vượt qua 2000, mà còn đang không ngừng tăng thêm. Các niên cấp ở bốn phía, thậm chí có không ít người đang bế quan cũng chạy tới. Lúc này ngược lại có lẽ lão sư bị người nào đó ước thúc không có tới, nhưng có đủ các loại thần thức đang dò xét.
Nghe lời nói đầy khiêu khích của Lý Thiên Thành, lập tức kích nổ mọi người phẫn nộ, kích động, rống giận.
Nhưng lúc này bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, vừa mới vọt lên hai người đều đủ mạnh, mà lại không bao lâu đã bị đánh rơi xuống. Mà trong nháy mắt đó Lý Thiên Thành chuyển đổi tới ba loại pháp thuật, thay đổi liên tục, khiến mọi người đều nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ cho dù là tức giận đi nữa, cũng là có lòng muốn mà không đủ sức, từng người đều nhìn về phía Ô Kinh cùng Ô Sát.
- A... Lúc này Ô Sát như sắp cắn nát hàm răng, cặp mắt tức giận đến đỏ như máu: - Ca! Để ta lên giết chết hắn đi! Cứ để hắn kêu gào...
- Hừ! Ô Kinh vừa mới bị Nhậm Kiệt xem thường, nổi giận hừ một tiếng, trong nháy mắt pháp lực cũng kéo lên, đồng thời nhìn về phía Lý Thiên Thành trên không trung. Thời điểm này hắn đã bất kể ra sao, thế nào cũng phải trước đánh bại tên Lý Thiên Thành này mới được. chằng qua tên kia chiếm cứ trời cao, đích xác có ưu thế!
Ô Kinh tức giận hừ một tiếng nói: - Lý Thiên Thành! Ngươi tới khiêu chiến ngông cuồng như thế, có biết đây đã là đánh nhau sống chết mới có thể quyết định không? Ngươi muốn làm anh hùng, muốn làm loại chuyện của người cấp năm ba, cấp năm bốn Ngọc Tinh Học Viện chúng ta làm, phế bỏ tất cả học viên dự thi cùng lão sư Ngọc Hoàng Học Viện bọn ngươi... Vậy thì ngươi phải chịu hậu quả, cũng không biết ngươi có can đảm kia hay không, đừng để đến lúc đó bị thương, bị phế lại đi về nhà tìm gia trưởng khóc nhè náo loạn!
- Tên Nhậm Kiệt ở phía sau kia, bọn họ còn dám lớn lối đánh lên đây như vậy, nhất định là có chỗ ỷ lại, không náo loạn với bọn họ nữa. Lý Thiên Thành này có rất nhiều pháp bảo, pháp thuật thần thông, hãy đồng loạt ra tay, trước phế bỏ hắn rồi tính sau! Câu nói này, là Ô Kinh dùng thần thức nói với Ô Sát. Hắn không cho Ô Sát ra tay vội, cũng không phải là giả dạng rộng lượng cái gì, mà chỉ nhìn xem tình huống, chuẩn bị tập trung toàn bộ lực lượng đánh ra một kích lôi đình. Nếu tên này đã ngông cuồng như vậy, thì mình cũng không cần quản hắn sống chết. Đã trải qua chém giết vô số, Ô Kinh hắn biết rõ, thắng lợi mới là thực tế nhất, những thứ khác đều là hư không. Cho nên hắn mới không để từng người tiếp tục đi lên đấu với Lý Thiên Thành làm chi. Đồng thời lúc đang nói, thần thức của hắn cũng thông báo cho tất cả những người sắp tham gia dự thi khác.
Lý Thiên Thành này không phải muốn một người khiêu chiến tất cả mọi người sao? Vậy hãy để cho hắn nếm thử chút lợi hại, cho hắn biết vì sao Thiên Viện chỉ để hai huynh đệ bọn họ phụ trách chuyện lần này; để quãng đời còn lại của hắn sau này cũng sẽ hối hận vì chuyện hôm nay! Nếu không phải là hắn có thân phận đặc biệt, ngay cả tánh mạng của hắn, Ô Kinh cũng không muốn để lại. Tuy nhiên dù vậy trong giọng nói của hắn cũng bày tốt đường lui, một khi không cẩn thận đánh chết Lý Thiên Thành.
- Nhiều lời vô nghĩa! Hôm nay là ta đến đây thu thập các ngươi, sống chết do số trời! Có gan các ngươi mau lên đây... Thời khắc này Lý Thiên Thành cũng đánh đến tâm huyết sôi sục. Hơn nữa thông qua đối thoại giữa Nhậm Kiệt cùng mập mạp, hắn cũng biết hai người này không phải là kẻ tốt lành gì, nên hắn cũng lên tiếng nói không sợ hãi chút nào.
- Sát! Ô Kinh đang chờ hắn nói câu này đây! Lý Thiên Thành vừa nói xong, Ô Kinh dùng thần thức thông báo cho tất cả mọi người. Trong nháy mắt mười mấy người nhảy vọt lên đài, thành lập một đại trận ở phía dưới; còn hai huynh đệ Ô Kinh, Ô Sát cũng phóng người vọt lên không trung...
Hai huynh đệ bọn họ mặc dù không có pháp bảo bay trên không trung như Lý Thiên Thành, nhưng Ô Sát với lực lượng Thần Thông Cảnh tầng thứ tám, Ô Kinh với lực lượng Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, cộng thêm những thứ pháp bảo khác trong thời gian ngắn bay trên không vẫn không thành vấn đề. Hơn nữa phía dưới có người của bọn họ bố trí đại trận dẫn dắt, bọn họ chính là muốn lần này trực tiếp đánh cho Lý Thiên Thành rơi xuống mặt đất, hoàn toàn trừ diệt ưu thế trên không trung của hắn.
- Tinh phong huyết vũ, quỷ khóc thần gào! Ô Sát vừa rồi đã nín nhịn không được nữa, thời khắc này rốt cục có thể bạo phát, hơn nữa nghe Ô Kinh dùng thần thức thông báo bọn họ có thể buông ra tay chân, hắn liền phóng vọt lên, đồng thời, trong tay hiện ra một cây Linh khí trung phẩm Khô Lâu Côn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.