Tà Thiếu Dược Vương

Chương 295: Chết yểu trẫm mới yên lòng




- Rời khỏi Nhậm gia, đi lãnh địa Trấn Hải đại tướng quân?
- Tên này lại muốn làm gì, hôm qua vừa quen biết con trai Trấn Hải đại tướng quân, chẳng lẽ hôm nay liền thân đến cỡ này. Hừ!
- Tiếp tục chú ý, lưu ý xem bọn chúng muốn làm gì?
- Chẳng lẽ Trấn Hải đại tướng quân muốn đầu phục Nhậm gia. Không thể nào, Trấn Hải đại tướng quân cân lượng không lớn, hơn nữa tính độc lập tương đối mạnh, cho dù năm đó lúc Nhậm Thiên Hành ở đây cũng không, sao bây giờ?
Sự thật đúng như Nhậm Kiệt nghĩ, hiện giờ mỗi một hành động của hắn đều bị vô số người chú ý. Mặc kệ những người này nghĩ thế nào, đều sẽ rất chú ý tình hình của Nhậm Kiệt. Bọn họ biết chuyện của Nhậm Kiệt ở Hội Văn hôm qua, biết chuyện Nhậm Kiệt uống rượu với Hải Thanh Vân, nhưng sao hôm nay lại bỗng muốn đi chỗ Trấn Hải đại tướng quân, quả thật làm bọn họ khó hiểu.
Nhưng ngay sau khi Nhậm Kiệt đi chưa được mấy canh giờ, nội bộ Nhậm gia đột nhiên xảy ra chiến đấu kịch liệt, quy mô vô cùng lớn, toàn là chiến đấu giữa Thần Thông Cảnh, còn có Âm Dương Cảnh tham dự vào.
Phòng ngự Nhậm gia đều khởi động, chỉ là rất ít người biết phạm vi lần chấn động này, chỉ có thể từ bên ngoài nhìn ra có chiến đấu, sau đó không có tin tức nào, tiếp theo là một chuỗi biến động xuất hiện.
Những người có quan hệ với Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc, Nhậm Quân Dương, trước đó vẫn không đụng tới, bây giờ lục tục bị xử lý, lần này động tĩnh quá lớn, dẫn tới không ít rắc rối nhiễu loạn.
Đương nhiên, trong này có rất nhiều nhiễu loạn có thể khống chế, là lục gia Nhậm Thiên Tung có ý buông thả, kết quả chuyện này nhìn rất lớn.
Lần này, những người vốn đang suy đoán tại sao Nhậm Kiệt rời đi, cuối cùng hiểu ra, Nhậm gia xảy ra chuyện lớn, xuất hiện biến động mạnh, đại tẩy rửa. Sau đó truyền ra các tin tức, ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc không hài lòng gia chủ, muốn bãi miễn, Nhậm Kiệt ra ngoài tạm tránh sóng gió. Còn bên trong gia tộc, Nhậm Thiên Tung dẫn người xảy ra xung đột với ba vị trưởng lão, trước mắt dường như Nhậm Thiên Tung chiếm thượng phong.
Nhưng nghe nói các trưởng lão cũng có hậu chiêu, tóm lại không ngừng truyền ra các loại tin tức, làm cho nhân vật thượng tầng Ngọc Kinh Thành căng thẳng chú ý biến hóa ở Nhậm gia.
Lúc này dường như đã hiểu được gì, nhưng lúc này Nhậm Kiệt đã sớm rời xa Ngọc Kinh Thành, đang trên đường nhanh chóng chạy đến lãnh địa Trấn Hải đại tướng quân.
Đối với Nhậm Kiệt, mặc kệ ở chỗ nào hắn cũng có thể tu luyện, có điều vì hiện tại vòng tròn pháp lực mang tới lực lượng phụ gia quá mạnh, bình thường hắn không dám tùy ý ngưng tụ vòng tròn pháp lực thành trận pháp.
Nhưng lần này lên xe linh thú, chuyện đầu tiên Nhậm Kiệt làm là ngưng tụ lực lượng Thần Thông Cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, hoàn thành trận pháp. Đương nhiên, hậu quả hết sức, hêt sức nghiêm trọng.
Nhậm Kiệt liền như trải qua một trận ác chiến, suốt mấy canh giờ không ngừng dùng dược phẩm, không ngừng tu luyện, mới từ từ khá lên được.
- Phiếu cơm lão đại, không sao chứ? Lúc này, mập mạp vẫn luôn canh bên cạnh Nhậm Kiệt, lau mồ hôi, cẩn thận hỏi, còn căng thẳng, nhẹ nhàng hơn cả mình bị thương hay tu luyện, nói rất nhỏ.
- Ừ, bớt được một chút, ngươi làm gì mồ hôi đầy đầu, ta không sao. Nhậm Kiệt cố nén áp lực cực lớn, cơ năng thân thể đau đớn, cố gắng nói chuyện bình thường, nhưng thực tế lại rất chậm chạp nặng nề.
Mập mạp nghe mà trong lòng khó chịu, vừa thấy Nhậm Kiệt còn lo cho mình, vội nói: - Ta không sao, nhưng mà phiếu cơm lão đại ngươi tu luyện quá khủng khiếp, vừa rồi ta nhìn mà còn cảm thấy muốn chết. Chỉ dựa vào hơi thở dao động, lực lượng thân thể biến đổi, không kém hơn lần ngươi bị sát thủ trọng thương, quá liều mạng, rốt cuộc là cái công pháp tu luyện gì, quá khủng bố.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy canh giờ vừa rồi, mập mạp vẫn còn thấy run sợ, cái này làm gì là tu luyện, quả thật là liều mạng mà.
Nếu không phải sớm biết phiếu cơm lão đại tu luyện không tầm thường, hắn phải hoài nghi phiếu cơm lão đại có phải trúng độc, hay là bị người ta trọng thương, nội thương, hoặc là có người nào muốn chiếm lấy thân thể phiếu cơm lão đại, đang giao chiến ở bên trong, bởi vì tình huống này quá khủng bố.
Ngay cả hắn đứng nhìn, chỉ nhìn thôi mà cảm thấy muốn không chịu nổi.
- Cha ta để lại một bộ công pháp, gọi là Ngọc Hoàng Quyết, tình huống cụ thể thì ta cũng không rõ, đau khổ thì có một chút, nhưng chống được thì hiệu quả rất rõ ràng. Thật ra chỉ là thích ứng mà thôi, hiện tại đỡ hơn nhiều... Nhậm Kiệt nói rồi, cũng thở phào một hơi.
- Hiện tại ta lại hiểu ra một chuyện, độc ác với kẻ địch không tính là độc ác, kẻ ác với chính mình mới là kẻ ác chân chính. Phiếu cơm lão đại ngươi thật là ác! Mập mạp nhếch ngón cái, tận đáy lòng nói.
- Đệch, lời nào tới miệng ngươi cũng liền biến vị. Nhậm Kiệt bị hắn chọc cười, cười mắng nói: - Đừng nói nhảm nữa, bảo ngươi sưu tầm tư liệu đã làm xong chưa?
- Đã sớm xong rồi, tư liệu này cũng không nhiều, cũng may sau đó Mặc Hồng phái người đưa đến một chút, không thôi để ta đọc cho. Mập mạp nói rồi đưa tài liệu đã chỉnh xong cho Nhậm Kiệt, nhưng lại thấy hai tay, thân thể của Nhậm Kiệt chịu áp lực rất lớn, hắn lại rụt tay về.
- Ngươi nói ta nghe là được, thật ra đường biển Minh Ngọc Hoàng Triều rất rộng, bờ biển rất dài, vốn xung quanh có mười mấy quốc gia nhỏ, nửa đảo nửa đất liền, dựa vào hải quân lợi hại một mực dây dưa với Minh Ngọc Hoàng Triều. Hải quân Minh Ngọc Hoàng Triều ban đầu cũng không mạnh, khi đó tình hình trên biển hỗn loạn, nối liền bốn phương. Nhưng sau đó ở giữa biển bỗng nhiên xuất hiện thêm một dải hắc ám cùng dãy vòng xoáy rất lớn, hai chỗ này vừa lúc hoàn toàn ngăn cách hải vực này.
- Tạo thành ngăn cách giữa Minh Ngọc Hoàng Triều với những chỗ khác, sau đó Minh Ngọc Hoàng Triều có thể bình định thế lực cùng quốc gia trên biển, một mặt là bởi hai chỗ cấm địa đặc thù này, mặt khác cũng là vì Hải gia đầu phục. Tư liệu Hải gia cho thấy, gia tộc bọn họ quả thật có chút liên hệ với Thiên Hải Đế Quốc, nghe nói bọn họ là con cháu dòng thứ Thiên Hải Đế Quốc, bị loại trừ đuổi giết, dẫn theo tư liệu trên biển đi đến Minh Ngọc Hoàng Triều, cuối cùng cắm rễ ở Minh Ngọc Hoàng Triều, đồng thời nhiều đời được phong làm Trấn Hải đại tướng quân.
- Sở dĩ gia tộc bọn họ không có nhiều liên hệ với người khác, là bởi không cần thiết, bọn họ cũng muốn yên tĩnh. Biển khơi dù rộng lớn, nhưng hòn đảo còn thừa lại đã không uy hiếp được, cho nên mọi người cũng không để ý tới Hải Dương cùng Trấn Hải đại tướng quân, cũng có chút coi thường hắn. Mà ở lãnh địa Trấn Hải đại tướng quân, còn một lực lượng mà chúng ta nhất định phải chú ý, Thánh Đan Tông. Vị trí Thánh Đan Tông vô cùng thần kỳ, vừa lúc ở giữa hai bên cấm địa trên biển, sơn môn cùng hòn đảo của bọn họ vừa lúc không bị ảnh hưởng.
- Cho nên chỗ bọn họ là nút thắt trọng yếu qua lại hai hải vực, bởi vậy Thánh Đan Tông từ một môn phái nhỏ trở nên ngày càng phồn vinh. Vốn bọn họ là một tông môn hải ngoại, nhưng hôm nay đã bắt đầu mở Hội giao dịch trên lãnh địa Trấn Hải đại tướng quân. Ban đầu chỉ là giao dịch đan dược, dược liệu, tài liệu trên biển, dần dần đạt được hiệp nghị với Minh Ngọc Hoàng Triều, thành lập riêng một một cái Hội giao dịch, trong thời gian cố định cho vô số tán tu hoặc người các thế lực đến giao dịch mua bán. Dù nói Minh Ngọc Hoàng Triều có thể rút được rất nhiều thuế thu, nhưng cũng thấy được ảnh hưởng rõ ràng của Thánh Đan Tông trong những năm gần đây.
Hiện tại không giống trước kia, không có ảnh hưởng của đám người Nhậm Quân Dương, Nhậm Kiệt đã nắm giữ quyền lực trong nội bộ Nhậm gia. Tuy rằng trước đó Nhậm Kiệt một mực không cố ý biểu hiện, vẫn làm bên ngoài hiểu lầm Nhậm gia vẫn còn là cục diện ba vị trưởng lão minh tranh ám đấu với hắn.
Cho nên hắn muốn cần một chút tư liệu, liền có thể lấy được thứ hữu dụng, như là Hải gia là từ Thiên Hải Đế Quốc đầu phục, chỉ có tầng đỉnh 5 đại gia tộc mới có tư cách biết.
Bao gồm các tư liệu Thánh Đan Tông, Hội giao dịch cũng thế, làm cho Nhậm Kiệt thuận tiện hơn nhiều.
Đương nhiên, những tư liệu này cũng có hạn, không có tư liệu sâu hơn, bởi vì bình thường thì như vậy là đủ rồi. Còn những thứ khác, mập mạp không ngừng đọc cho Nhậm Kiệt nghe, từ từ nói rõ tình huống vùng duyên hải đông nam. Bên này khá gần vùng đất phong của Phương gia, so ra thì giàu có hơn một chút, bởi vì hai cấm địa kỳ lạ xuất hiện, ở đây cơ bản không có chiến loạn gì, là vùng đất lành ở Minh Ngọc Hoàng Triều, ba thành lương thực trở lên của cả nước đều sản xuất từ chỗ này.
Sau đó lớn nhất là Trấn Hải tướng quân, tuy nhiên hắn không có quyền can thiệp sự vụ địa phương, chủ yếu là chuyện vùng duyên hải, đây là nguyên nhân Trấn Hải tướng quân không bằng Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ, Ngụy Thế Long. Các đại tướng quân bọn họ đều nắm giữ quân chính hành tỉnh, nắm hết quyền hành. Đương nhiên, trên danh nghĩa Trấn Hải đại tướng quân là người có quyền thế lớn nhất ở quanh đây, nhưng thực tế vẫn nằm trong khống chế của hoàng gia, lực ảnh hưởng của Phương gia lại còn lớn hơn một chút.
- Phiếu cơm lão đại, ta nghiên cứu qua, chúng ta muốn đi hải vực Trấn Hải đại tướng quân khống chế, có rất nhiều con đường để chọn, trong đó có một cái đi ngang qua Hội giao dịch, cho nên có thể không khiến người ta hoài nghi thì đi con đường này. Nhưng mà chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, dù sao Thánh Đan Tông, Phương gia đều có thù với chúng ta, nơi này không phải là Ngọc Kinh Thành. Tuy rằng bản thân mập mạp tùy tiện quen rồi, ngoài luyện chế dược phẩm ra, những chuyện còn lại đều tùy ý, thường hay có sai lầm.
Nhưng chuyện Nhậm Kiệt giao phó, nhất là nhìn Nhậm Kiệt tu luyện đau khổ như thế, vì không để Nhậm Kiệt phải hao tâm tốn sức, hắn vẫn làm thật tỉ mỉ, có thể tính đều tính, cho nên lúc giới thiệu rất cặn kẽ, cũng nói ra ý của mình.
- Nên tới thì phải tới, sợ cũng vô ích, nói thế nào đây là thiên hạ của Minh Ngọc Hoàng Triều, chúng ta làm gì cũng càng có chỗ dựa cùng nội tình hơn bọn họ. Nếu bọn họ muốn chơi lớn, chúng ta theo tới cùng. Nhậm Kiệt gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhưng hắn không có gì sợ hãi.
Ngay cả Ngọc Tuyền đạo nhân mà hắn cũng dám một mình ứng chiến, bảo bối của Tàn Hồn bố trí chặn giết Sát Thủ Vương mà hắn cũng dám cướp, ngay cả sát thủ Tàn Hồn chuyên giết chóc mà hắn cũng đánh lén, thật đúng là không có chuyện nào hắn không dám làm.
Trong hậu cung Ngọc Kinh Thành, tẩm cung của Dĩnh phi.
- Nhớ kỹ, nhất định phải tự tay giao cho tông chủ, chuyện này tuyệt đối không thể để đệ đệ của ta biết, tuyệt đối không thể ảnh hưởng hắn tu hành. Đi đi. Lúc này, Dĩnh phi sắc mặt tiều tụy, nhiều ngày qua một mực lấy lệ rửa mặt, không có tinh thần, lúc này trong mắt tràn đầy hận ý, quyết liệt.
Tay run run giao một miếng ngọc bài cho một lão già, sau đó căn dặn lần nữa. Vốn trong lòng nàng ngày hận đêm hận, nhưng không có cách nào, mỗi khi nghe tin về Nhậm Kiệt là làm nàng tức giận không thôi. Không ngờ hôm nay Nhậm Kiệt lại muốn đi đến chỗ Trấn Hải đại tướng quân, nơi đó không phải chỗ thế lực Thánh Đan Tông có thể tác động hay sao.
Nhậm Kiệt à Nhậm Kiệt, ngươi đang tự mình tìm chết mà.
- Xin hoàng phi yên tâm. Oành... Lão già khom người hành lễ, nháy mắt tiếp theo thân thể đã bay lên trời, một đoàn âm sát khí bao bọc trực tiếp bay vụt đi.
Có thể dựa vào lực lượng bản thân bay đi, tự nhiên là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, mà có thể tùy ý bay trong hoàng cung, tự nhiên cũng có thân phận công khai.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế ngẩng đầu nhìn phía lão già bay ra khỏi hậu cung, lão già này là do Thánh Đan Tông phái tới bảo vệ Dĩnh phi lúc gả vào hoàng cung, coi như một loại tôn trọng.
Đã qua nhiều năm, Dĩnh phi làm rất tốt, giữ bổn phận, không nhúng tay lung tung vào chuyện gì. Nhớ kỹ làm nữ nhân của hoàng đế, cũng trở thành cầu nối giữa hoàng đế và Thánh Đan Tông, đáng tiếc Quách Tông Hữu xảy ra chuyện, cuối cùng nàng không nhịn được nữa.
Nhưng mà như vậy cũng hay, tuy rằng Nhậm Kiệt không giống cha hắn, không phải hạng siêu cấp thiên tài xuất thế ngang trời, nhưng mà quá tà môn, chuyện có dính dáng tới hắn liền biến thành hỗn loạn. Tiếp tục như vậy không phải là cách, mặc kệ Nhậm gia nội đấu thế nào, nếu không cần tự mình ra tay mà có thể giết được hắn, đây là kết quả tốt nhất.
"Chết yểu." Hoàng đế thầm nghĩ, lập tức chầm chậm nhìn về phía tờ giấy trắng trên bàn, ngẫm nghĩ liền viết xuống hai chữ. Nhậm Thiên Hành, ngươi không thể lưu, con trai ngươi cũng chỉ có chết yểu thì trẫm mới yên lòng, mới yên tâm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.