Tà Thiếu Dược Vương

Chương 464: Uy lực chân chính của hai mươi tầng cuối cùng




- A... Nhậm Kiệt cảm giác thân thể mình có một loại tùy thời vỡ ra, thân thể sắp vỡ vụn, ý chí tán loạn. Nếu không nhờ thời khắc này hắn một mực mở đoạn phim Thánh nhân luận đạo, chỉ sợ sớm đã không chi trì nổi, bằng vào thần hồn lực cực hạn kinh khủng lúc này, Nhậm Kiệt vẫn còn thanh tỉnh.
Cộng thêm ở giai đoạn cuối cùng hắn còn làm rất nhiều chuẩn bị, nên thương tổn cũng giảm bớt 5, 6 thành, nếu không ngay khoảnh khắc bị đâm xuyên qua thân thể vừa rồi, thân thể tạng phủ sẽ hoàn toàn vỡ vụn, khẳng định toàn thân phải vỡ nát, cho dù thần hồn trước mặt có thể không tan, nhưng thân thể cũng xong rồi.
Nhậm Kiệt vùng vẫy đứng lên, toàn thân đều là máu, lấy ra một viên Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm thảy vào trong miệng, đồng thời phối hợp với rất nhiều dược phẩm tự mình luyện chế. Nhậm Kiệt luôn thiếu hụt tài liệu, nhưng hắn đã nghĩ tới một biện pháp khác, chính là hoàn toàn nghiên cứu hiểu rõ tình huống của Thiên Đan Tục Mệnh, sau đó phối hợp thêm một số dược phẩm, làm cho Thiên Đan Tục Mệnh này trở thành một bộ thuốc dẫn dược phẩm của mình, hiệu quả liền có thể mạnh hơn gấp mười so với Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm nguyên thủy.
- Làm sao có thể? Trông thấy Nhậm Kiệt rồi lại lần nữa đứng lên, Hoa Thanh Thanh cũng giật mình kinh sợ. Chính nàng biết rõ nhất một kiếm vừa rồi, nàng đã có chút ít phẫn nộ, nên khi ra tay hoàn toàn không định lưu lại tánh mạng tên đáng ghét này. Cho dù trở về bị ca ca dạy dỗ quát mắng nàng cũng quyết định làm như vậy. Đây chính là hao phí tinh huyết bản mạng, Vạn Kiếm Quy Nhất, trong nháy mắt tăng lên Thanh Diệp Kiếm Y thành Linh khí thượng phẩm. Với một kích đâm xuyên qua thân thể này, cho dù là lão tổ ngàn tuổi cũng không nhất định có thể bảo vệ tánh mạng... Hắn... hắn làm sao làm được?
- Đáng ghét, sao còn chưa chết? Thấy tên mang mặt nạ cười ở bên trong lại đứng lên, Hoa Mỹ Ngọc điên cuồng rống giận.
- Chết... Khụ... "Phốc" Nhậm Kiệt mới vừa lên tiếng nói chuyện, lại phun ra một búng máu kèm theo một chút tạng phủ vỡ vụn. Cũng may thời khắc này thân thể hắn đủ cường đại, lại uống vào dược phẩm đủ mạnh, với Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm làm chất dẫn, có thể so với Thiên Đan Tục Mệnh thượng phẩm, nếu không thật không chống đỡ nổi.
Nhậm Kiệt trong miệng ứa đầy máu, trên mặt mang mặt nạ cười lại nhìn đám người Hoa Thanh Thanh ở bên ngoài, chậm rãi dựng lên một ngón tay giữa là thế tay thông dụng quốc tế lúc ở địa cầu.
Ở thế giới này, bọn họ cũng không biết thế tay này có ý nghĩa gì, nhưng lúc này Nhậm Kiệt làm ra hành động đó, bọn họ lại hiểu rõ, đó là một loại cực độ xem thường, vũ nhục.
- Chết tiệt! Các ngươi đều chết sạch bản tôn cũng sẽ không chết! Muốn bảo tàng đúng không, hôm nay coi như trước mặt các ngươi ta lấy đi hết sạch bảo tàng này... Khụ... "Phốc..." Nhậm Kiệt nói xong liền cất bước đi tới hướng trung tâm động phủ phía dưới thác nước.
- Phá trận! Mau mau phá trận... Hoa Mỹ Ngọc điên cuồng rống giận.
- Hừ! Thấy Nhậm Kiệt lếch thân thể mệt mỏi, bị thương nặng đi tới động phủ phía dưới thác nước, Hoa Thanh Thanh hừ lạnh nói: - Tiếp tục phá trận, hắn trốn không thoát! Vừa rồi xem hắn đụng mạnh vào ngọn núi linh ngọc kia, ngọn núi đều không có gì xảy ra, hiển nhiên ngọn núi linh ngọc đó đã ngưng tụ làm một thể với không gian này, với lực lượng của hắn khẳng định không có biện pháp lấy đi những linh ngọc như núi kia!
- Mà bây giờ những linh ngọc này đã ngưng tụ làm một thể vững chắc với không gian này, ngoài ra, ở bên trong chưa chắc có vật gì nhiều lắm, nơi này quý trọng nhất nhất định là một số các thứ linh ngọc tuyệt phẩm, linh ngọc thượng phẩm ở khu vực trung tâm, có lẽ có Ngọc Tinh, nhưng những vật khác chưa chắc có bao nhiêu. Cùng chung sức với ta phá mở trận pháp, hắn không lấy đi bất cứ vật gì được đâu, cho dù ngẫu nhiên có thể cầm đi một vài thứ, một vài bí tịch hắn cũng chạy không thoát, các thứ còn là của các ngươi! Ngoại trừ linh ngọc sẽ phân cho các ngươi ba thành, mặt khác ta sẽ cho các ngươi một bộ công pháp tu luyện có thể giúp các ngươi tăng lên tới lão tổ ngàn tuổi... Hiện tại hãy vận dụng tất cả bản lĩnh của các ngươi, còn có bảo người của các ngươi cũng đừng nhìn xem nữa hãy cùng ra tay, để mau sớm đi vào bên trong!
Một kiếm vừa rồi, Hoa Thanh Thanh cũng bị tiêu hao rất lớn, Thanh Diệp Kiếm Y khó mà có thanh thế như trước, nên nàng cũng phải nhả ra một phần lợi ích cho Tư Mã Thiên Thần cùng Thủy Phi Tường, chính là để Tư Mã Thiên Thần cùng Thủy Phi Tường xuất ra toàn lực, đồng thời cũng bảo bọn họ kêu đến đám người bên cạnh Thiên Yêu Thú Hồng Quán, Thủy Chí Bằng, Tư Mã Dần.
Tuy rằng so với bọn họ, Thiên Yêu Thú Hồng Quán đều rất yếu, nhưng ở vào thời điểm này nhiều một người sẽ tăng thêm một phần lực lượng, có thêm ba người liên thủ cũng có thể bạo phát ra uy thế rất mạnh.
Đồng thời cũng tránh cho một hồi mọi người hao phí quá lớn, còn bọn họ bên đó có quân đầy đủ sức lực, ở thời điểm mấu chốt, vốn là người rất yếu lại có thể quyết định thắng bại... Hơn nữa kéo bọn họ cùng đến đây chung sức động thủ, cũng có thể liên lụy hai lão tổ Tư Mã Thiên Thần cùng Thủy Phi Tường này, tránh cho bọn họ khỏi mưu đồ, không dùng hết sức hoặc là đột nhiên làm ra hành động gì khác.
Tư Mã Thiên Thần cùng Thủy Phi Tường cũng đều là cáo già xảo quyệt, đều hiểu rõ dụng ý của Hoa Thanh Thanh, nhưng vào thời điểm này bọn họ cũng không có biện pháp, cũng không dám cự tuyệt, chỉ phải đáp ứng một tiếng, rồi rất không tình nguyện hạ lệnh cho Hồng Quán, Thủy Chí Bằng, Tư Mã Dần bọn họ cũng đến đây cùng chung sức phá trận.
- Đừng tưởng ngươi đi vào trước là có thể làm gì thì làm! Ngươi chết chắc rồi... Chết chắc rồi... Ta sẽ sưu hồn ngươi, hành hạ ngươi tới chết... Hoa Mỹ Ngọc ở một bên rống giận.
Những trận pháp nơi này, hoàn toàn đều là trận pháp phòng ngự lôi kiếp, cho nên lời nói của bọn họ, Nhậm Kiệt ở bên trong đều có thể nghe được, động tác của Nhậm Kiệt, động tác của bọn họ, hai bên đều có thể thấy rõ.
"Con bà nó, nguy hiểm thật! Vừa rồi thiếu chút nữa xong đời!" Thời khắc này Nhậm Kiệt cảm nhận được các chỗ tạng phủ vỡ vụn trong cơ thể, chỉ miễn cưỡng duy trì không tiếp tục vỡ ra, nhưng muốn chữa trị thì khó khăn rất lớn, chỉ dựa vào tác dụng của dược phẩm còn không được, bởi vì Thanh Diệp Kiếm Y kia ngưng tụ thành Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, uy thế cường đại vượt quá tưởng tượng, kiếm khí đâm xuyên qua thân thể thẩm thấu còn lại, mà những kiếm khí này không bức ra bên ngoài cơ thể, thì thương thế không thể hoàn toàn lành lặn.
Nhưng với lực lượng bản thân Nhậm Kiệt lúc này, đúng là không có biện pháp bức ra ngoài được, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì ở bên trong.
Mau sớm chiếm được các thứ rời đi nơi này, Nhậm Kiệt kéo lê thân mình đi tới động phủ kia, nhưng vừa nghe Hoa Thanh Thanh nói, Nhậm Kiệt nhìn lại xem ngọn núi linh ngọc vô cùng to lớn: "Con bà nó, linh ngọc chất đống như núi, chủ yếu là với linh ngọc trung phẩm là chính, nhưng cho dù là linh ngọc trung phẩm, khoản này cũng lớn kinh người. Chỉ tiếc, đúng như Hoa Thanh Thanh nói, bất luận là năm dãy núi linh ngọc Ngũ Long Đoạt Châu, hay là tất cả những linh ngọc phía dưới mặt đất tương liên với trận pháp, đều bị pháp lực ngưng đọng lại, ngưng tụ làm một thể với không gian.
Mình đúng là không thể mang đi, cũng không thể rút lấy được, vừa rồi ngay lúc va chạm trên núi linh ngọc, Nhậm Kiệt đã cảm nhận được.
Trước không quản nhiều như vậy, Nhậm Kiệt cất bước đi vào bên trong, thời khắc này hắn là bằng vào thần hồn lực cường đại của cảnh giới Thánh nhân luận đạo ổn định kiếm khí của Thanh Diệp Kiếm Y để lại ở bên trong thân thể, nhưng tốc độ tiêu hao linh ngọc nhanh đến kinh người, Nhậm Kiệt biết mình không còn cầm cự được bao lâu.
Tuy rằng đường này không dài, nhưng thương thế Nhậm Kiệt rất nặng, đợi đến lúc Nhậm Kiệt đi đến nơi, Hoa Thanh Thanh bọn họ đã còn kém không đủ 50 tầng là phá mở đại trận.
Tuy rằng đường này không dài, nhưng thương thế Nhậm Kiệt rất nặng, đợi đến lúc Nhậm Kiệt đi đến nơi, Hoa Thanh Thanh bọn họ đã còn kém không đủ 50 tầng là phá mở đại trận.
- Chết tiệt! Đi đến động phủ phía dưới thác nước, vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong, Nhậm Kiệt không nhịn được mắng to.
Tuy rằng trước đây hắn cũng không nghĩ có được nhiều thứ tốt cho lắm, chỉ có điều ngoài ý muốn phát hiện người quen cũ. Cừu nhân cũ đi tìm động phủ, tự nhiên hắn sẽ không để bọn họ được như ý, nhưng liều mạng đến bây giờ, bị hai đại tông chủ Thiên Thủy Tông, Thánh Đan Tông, cộng thêm Thái Cực Cảnh của Tàn Hồn đuổi giết, tổng cộng sáu vị Thái Cực Cảnh cùng hai vị tông chủ, trong tình huống bị thương nặng cuối cùng đã tới nơi này, dĩ nhiên là mong đợi có thể có chút thu hoạch, ít nhất có thể chọc tức đám người kia.
Thế mà đi xuống động phủ phía dưới, từ bên cạnh nhìn một cái có thể nhìn thấu hết bên trong, chỉ có một người ngồi ở đó, chung quanh toàn bộ đều là vách đá. Mấu chốt là thời khắc này thần hồn lực của Nhậm Kiệt đạt tới đủ cường đại, lập tức có thể phân biệt ra được, nơi này thật không có gì khác, chỉ có một vài công pháp, cùng với tâm đắc tu luyện của Trường Hồng đạo nhân ghi chép trên vách đá kia.
Nhưng với cảnh giới của Nhậm Kiệt hiện nay so với các thứ đó chỉ cao chứ không thấp, tu luyện lại là Ngọc Hoàng Quyết thượng cổ, đối với hắn những thứ đó đúng là không có mảy may hứng thú.
Giờ khắc này, Nhậm Kiệt có cảm giác dở khóc dở cười. Con bà nó, đoán được hắn muốn độ kiếp sẽ không để lại thứ gì nhiều lắm, không giống như những di tích khác, nhưng thật không nghĩ tới tên này lưu manh như vậy, cái gì cũng không lưu lại, chỉ có một tòa đại trận như vậy.
Đại trận!
Đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ tới điều gì, nhìn một vòng bên trong động đá không lớn dưới thác nước: nơi này cũng không phải chỗ hạch tâm của trận pháp đâu!
- Thấy không, bên trong quả nhiên không có đồ vật gì khác, phá trận đi! Cho dù hắn xông vào trước cũng là hai tay không... Trông thấy Nhậm Kiệt đứng ngẩn người ở trước động phủ dưới thác nước, rốt cục Hoa Thanh Thanh cũng xác nhận phỏng đoán của mình, liền nói.
Hoa Thanh Thanh nói như vậy, Hoa Văn Triết, Hoa Mỹ Ngọc bọn họ tuyệt không thất vọng, hiện tại trong mắt Hoa Mỹ Ngọc không có thứ gì khác, chỉ có một lòng điên cuồng muốn giết chết Nhậm Kiệt; còn Hoa Văn Triết bọn họ động tâm chính là đại trận Ngũ Long Đoạt Châu kia, là năm dãy núi linh ngọc kia!
Có cái này như vậy là đủ rồi, đây chính là toàn bộ linh ngọc của Trường Hồng đạo nhân để dành ngàn năm. Năm dãy núi linh ngọc như thế, đủ để bọn họ mua được hết thảy các thứ để đột phá vào Pháp Thần Cảnh. Dù sao bọn họ chỉ là tán tu, không có bối cảnh giống như Trường Hồng đạo nhân. Bọn họ có bối cảnh, nhưng tài nguyên không phải tùy ý hưởng thụ, lúc này có đủ tài nguyên, chuyện còn lại thì dễ làm.
Nhưng thật ra trong lòng Tư Mã Thiên Thần cùng Thủy Phi Tường rất là mất mát, bởi vì năm dãy núi linh ngọc này tuy rằng đủ động tâm, nhưng bọn họ lo lắng không có chiếm được bao nhiêu, cũng lo lắng Hoa Thanh Thanh nói công pháp kia có thực hiện hay không, nhưng đã tới nước này, bọn họ chỉ đành phải tận lực.
Mà lúc này Nhậm Kiệt phát hiện cái động phủ vách đá vuông vức này không phải hạch tâm trận pháp, lập tức dùng thần hồn lực dò xét lại toàn bộ: chỗ này không nhỏ, nhưng rất đơn giản. Đột nhiên, Nhậm Kiệt có cảm giác nước trong thác nước kia dường như có một loại tuần hoàn, cũng không phải là từ bên ngoài chảy vào, mà dường như thuần túy là để chế tạo cảnh quan.
Nhưng xem theo tác phong của Trường Hồng đạo nhân từ nơi này, hắn không giống như hạng người học đòi văn vẻ, mà hết thảy đều rất chú trọng thực dụng, làm sao lại làm ra một cái thác nước như vậy chứ.
- Còn hai mươi tầng nữa... Ha ha... Hiện tại có phải ngươi rất hối hận lời nói của ngươi vừa rồi phải không? Bây giờ ngươi muốn trốn cũng không thoát!
Lúc này, lại lần nữa vang lên tiếng cười điên cuồng, tiếng Hoa Mỹ Ngọc gầm thét.
- Nói thật lòng, hiện tại bản tôn thấy mình rất may mắn, đã không xem tên ngu ngốc đáng yêu như ngươi làm địch nhân, nếu không có địch nhân như ngươi đều cảm thấy mất mặt! Nhậm Kiệt nói xong, nhìn Hoa Thanh Thanh cùng Tư Mã Thiên Thần bọn họ đang phá trận: - Không sợ đối thủ như Pháp Thần, chỉ sợ đồng bạn giống như heo... Nói thật lòng, bản tôn cảm thấy rất bi ai thay cho các ngươi!
Nhậm Kiệt không thèm để ý, không thèm nhìn tới Hoa Mỹ Ngọc đang điên cuồng gầm thét, loại trạng thái này của hắn, để ý tới hắn cũng vô ích, Nhậm Kiệt rất tùy ý nói một câu với Hoa Thanh Thanh bọn họ, trạng thái đó giống như là bạn cũ nói chuyện phiếm với nhau.
Có cảm giác hoàn toàn không giống như lập tức sẽ bị đối phương đánh vào tới đây, muốn chém hắn ngàn vạn đao.
Nhậm Kiệt nói một câu, Tư Mã Thiên Thần cùng Thủy Phi Tường bọn họ không nhịn được nhìn thoáng qua, lòng đầy đồng cảm.
Về phần Hoa Văn Triết, thì lại cau mày, tiểu thiếu gia thay đổi thế nào thành như vậy.
- Ngươi tên khốn kiếp! Sắp chết tới nơi, ngươi không biết sống chết... ngươi... Hoa Mỹ Ngọc vừa nghe nói, càng tức giận, càng gầm thét.
- Mỹ Ngọc! Tĩnh táo lại! Không nên bị người khác thao túng tâm tình ngươi! Nhìn thấy Hoa Mỹ Ngọc như vậy, người khác không nói gì, Hoa Thanh Thanh thì không thể không quan tâm, lập tức lạnh giọng quát bảo Hoa Mỹ Ngọc ngưng lại, bảo hắn tĩnh táo lại.
Thật ra Nhậm Kiệt chẳng qua chỉ nói như vậy, nhưng thần hồn lực của hắn luôn luôn vận chuyển dò xét thác nước cùng tình huống chung quanh: nơi này không có địa phương bí ẩn nào khác, nhưng hiện tại Nhậm Kiệt cần phải tìm hạch tâm chân chính của cả đại trận này để khống chế.
Về phần bọn họ có phản ứng thế nào, Nhậm Kiệt cũng không hề để ý tới, bởi vì hắn cảm nhận được linh ngọc của mình còn dư lại đã không nhiều lắm, nếu như không chống đỡ được đến lúc cuối cùng, thì cũng chỉ có nước rút lui.
Nhậm Kiệt là có biện pháp rời đi, chính là đi vào phía sau chỗ này, Nhậm Kiệt đã nghĩ tới, loại không gian độc lập này nếu như hắn dùng toàn bộ linh ngọc thúc giục đoạn phim đi vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, rất nhanh thì có thể tìm được những lối ra khác, vừa rồi hắn đã tìm được ở bên trong một chỗ lối ra tương tự. Nếu như không phát hiện điều khác thường ở bên trong này, Nhậm Kiệt cũng không dám liều như vậy.
Mặt khác lúc này hắn xác định bên trong trận pháp có một cửa đi thông với không gian khác, đồng thời cũng dùng hết một điểm lực lượng cuối cùng, tìm được hạch tâm... hạch tâm trận pháp...
- Nơi này... "Bùm..." Đột nhiên, Nhậm Kiệt phát hiện cái ao phía dưới thác nước kia có điều cổ quái, liền không chút do dự nhảy xuống. Mực nước không tính sâu lắm, nhưng sau khi Nhậm Kiệt nhảy xuống mới phát hiện, trong nước này bị người làm một chút thủ đoạn, không trách được thần hồn lực dò xét trong nước không phát hiện được gì. Nếu không phải phát hiện một chút dấu vết của trận pháp ẩn chứa trong đó, nếu không phải thời gian không còn bao lâu, với ý nghĩ nhảy xuống nhìn xem một chút nếu không được thì không quản ra sao phải rút lui, có lẽ Nhậm Kiệt cũng không liều nhảy xuống như thế.
Không nhảy xuống, Nhậm Kiệt cũng sẽ không phát hiện, ở phía dưới ao nước này có một trận pháp to lớn, chỗ trung ương nhất lại có năm khối Ngọc Tinh, mà trận pháp phía dưới này nối tiếp cùng năm dãy núi linh ngọc, toàn bộ đều là linh ngọc thượng phẩm.
"Ầm..."
Lập tức, Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực dò xét trận pháp này, bằng vào cảnh giới cùng thần hồn lực hiện nay của hắn, không chút phí sức đã tìm ra phương pháp khống chế trận pháp.
- Còn lại hai mươi tầng đúng không? Vậy hãy để cho các ngươi kiến thức một chút uy lực chân chính của hai mươi tầng trận pháp cuối cùng này! "Ầm... Ầm..." Nhậm Kiệt lập tức thúc giục nội bộ trận pháp, trong nháy mắt dẫn động Ngũ Long Đoạt Châu đại trận, chân chính vận chuyển trận pháp. Cảm giác này giống như là "kim cương biến hình lại sử dụng như cục sắt", ngay tức thì kim cương biến hình sống lại bản chất của nó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.