Tà Thiếu Dược Vương

Chương 470: Bán đồ




Nhậm Kiệt còn nhớ, lúc Hội Văn có nói Văn Thi Ngữ được xưng là Cầm Tiên Tử. Nhưng đây là Ngọc Kinh Thành, nơi này là Đông Hoang cách Ngọc Kinh Thành mấy chục vạn dặm, nhưng mà Nhậm Kiệt lập tức nghĩ tới một chuyện.
Khi Văn Dũng nhắc tới chuyện hôn ước với mình, cũng từng đề cập Văn Thi Ngữ không có ở nhà, nói là chờ bọn họ về rồi gặp mặt.
Lúc đó Nhậm Kiệt đang sức đầu mẻ trán, tình hình lúc đó đặc biệt không ổn, nên cũng không nói gì, càng không hỏi thêm.
Lúc này ngẫm lại, kỹ năng đàn của nàng thật vượt quá bình thường, tuyệt đối không thể là người tu luyện bình thường có được. Hơn nữa Văn Dũng nói nàng không có ở nhà, còn được gọi là Cầm Tiên Tử, từ nhỏ cách một thời gian mới trở về nhà một chuyến, nàng tu luyện đàn, nơi này lại là Cửu Âm Tông....
Nhậm Kiệt nhanh chóng tập hợp những tin tức này, lập tức cảm thấy Cầm Tiên Tử mà bọn họ nói, quá nửa là có liên quan tới Văn Thi Ngữ.
Đệch! Trong lòng Nhậm Kiệt không khỏi cười khổ thầm mắng, thầm nghĩ không lẽ đây là duyên phận, nếu mình không đi vào động phủ Trường Hồng đạo nhân, bất ngờ mở cửa ra khác, dù có vào Đông Hoang cũng chưa chắc đến được chỗ này.
Ở chỗ này lại đụng đến chuyện này, xem ra muốn không nhúng tay không được.
Chỉ là Nhậm Kiệt cũng không đổi sắc, lạnh lùng đi lên Vân Tiêu Các. Vân Tiêu Các này có thể nhìn bao quát những nơi khác, tầm nhìn rộng rãi, bên trên dầy đặc trận pháp, cảnh quan độc đáo.
Không gian rộng rãi, tựa như trên mây, nhìn chỉ mấy bước, nhưng kỳ thật đã lên đến trên cao ngàn thước.
Bởi vậy có thể thấy, thực lực Cửu Âm Tông thật không tầm thường, xem ra tông môn có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ, trải qua mấy ngàn năm kinh doanh, nội tình thâm hậu không kém.
Tinh... tang...
Tiếng đàn nhẹ nhàng, một cô gái Âm Dương Cảnh xinh đẹp đang đánh đàn, đợi Nhậm Kiệt ngồi xuống còn có những đãi ngộ tốt hơn.
Nhậm Kiệt không khách khí nếm thử, lực thần hồn sánh với lão tổ ngàn tuổi, tra xét xong cũng không sợ có vấn đề. Dưới hoàn cảnh này, thời gian như trôi nhanh, nửa khắc thoáng cái là qua, liền có một người trung niên mập mặt tròn, chưa đến đã truyền ra tiếng cười.
- Tiền bối có thể đến, thật là vinh hạnh cho Vân Tiêu Các, không biết tiền bối cần gì, Lữ Đức sẽ dốc hết sức phục vụ.
Người này là người phụ trách chân chính ở Vân Tiêu Các, cũng là chủ tổng tiệm Cửu Âm Tông. Tuy rằng nhìn như thương nhân, nhưng có thể ngồi đây tự nhiên cũng không yếu, Nhậm Kiệt liếc qua liền phát hiện hắn cũng là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong.
Tuy rằng còn kém cấp bậc Vương giả một chút, nhưng cũng đã khá lợi hại, dù sao cũng là thể diện Cửu Âm Tông đối với bên ngoài. Dù là nơi mua bán, nhưng bình thường sẽ tiếp đãi đủ loại người, chủ tiệm không thể quá yếu, bằng không sẽ mất mặt của Cửu Âm Tông.
Nhất là xuất hiện nhân vật cấp lão tổ như Nhậm Kiệt, hoặc là những tán tu Thái Cực Cảnh, càng cần người có đủ trọng lượng, còn phải hiểu chuyện đi ra mặt.
- Ừm!
Nhậm Kiệt lạnh lùng ừ một tiếng, tiếp theo cố ý cảnh giác nhìn xung quanh.
- Đi xuống, đi xuống. Lập tức khởi động trận pháp...
Lữ Đức được chọn làm chủ tiệm, chuyên phụ trách tiếp đãi Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả hoặc Thái Cực Cảnh, tự nhiên biết nhìn mặt đoán ý. Vừa thấy Nhậm Kiệt như thế, lập tức lệnh người hầu hạ đi xuống, cố ý thúc đẩy trận pháp.
Sau đó Lữ Đức tới cạnh Nhậm Kiệt, nói:
- Tiền bối, nơi này có trận pháp do lão tổ ngàn tuổi bố trí bổn tông bố trí, ngài cứ yên tâm.
Lão tổ ngàn tuổi bố trí trận pháp? Trong lòng Nhậm Kiệt cười thầm, hoang đường, tông môn có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ thật là thích nói chuyện gì cũng gắn với lão tổ ngàn tuổi, như là không gắn vào thì không tỏ vẻ bọn họ lợi hại.
Lão tổ ngàn tuổi không có nghĩa là trận pháp lợi hại, Nhậm Kiệt tra xét, trận pháp nơi này mạnh nhất hẳn là Tông sư trận pháp sơ cấp bố trí mà thôi. Tuy nhiên Nhậm Kiệt cũng không vạch trần, ngược lại làm ra vẻ như rất hài lòng yên tâm.
- Ngươi xem những thứ này, toàn bộ bán được bao nhiêu, nhớ, cho giá cao chút, nếu không ta lập tức đi.
Nhậm Kiệt nói rồi, tiện tay ném mấy cái nhẫn trữ vật cho Lữ Đức.
- Ngài yên tâm, Vân Tiêu Các ta làm việc khẳng định hợp lý, nhân vật như ngài có thể đến, tự nhiên chúng ta sẽ không cho giá thấp, cái này...
Lữ Đức vừa nghe, quả nhiên có mua bán lớn, vừa nhận đồ tra xét, lập tức làm hắn ngẩn ra.
Bởi vì bên trong quả thật không ít thứ tốt, nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện chút vấn đề.
- Thế nào?
Nhậm Kiệt ra vẻ không rõ.
- Tiền bối, những thứ của ngài... có chút khó giải quyết, rõ ràng là... À ờ...
Lữ Đức muốn nói lại thôi. Bởi vì hắn đã phát hiện, Nhậm Kiệt cho hắn toàn là nhẫn trữ vật trực tiếp cướp của người khác, bên trong lộn xộn các thứ không đụng tới, thậm chí còn viết cả Thiên Thủy Tông, Thánh Đan Tông.
Tuy rằng Đông Hoang to lớn, tông môn san sát, nhưng tông môn nhỏ nhiều nhất, còn đạt tới cấp bậc nhất định thì vẫn có giới hạn. Dù ở khu vực khác nhau, thậm chí cách xa Thánh Đan Tông, nhưng hắn cũng biết ít nhiều về hai tông môn này. Càng có chút đồ thần bí đặc thù quỷ dị, hiện tại hắn kỳ quái, rốt cuộc làm sao người này có được mấy thứ này...
- Giết mấy tên tự cho là đúng, sao hả, Vân Tiêu Các ngươi không dám thu. Không dám thu thì ta lập tức đi chỗ khác...
Nhậm Kiệt tự nhiên không sợ, trực tiếp nói thẳng ra.
- A...
Lữ Đức vừa nghe, thịt trên mặt co rút. Dù cho lão tổ một tông, bình thường giết Thái Cực Cảnh tông môn khác cũng không dám lớn lối như thế, trực tiếp cầm đồ ra bán nguyên vẹn. Bởi vì loại chuyện này tuyệt đối sẽ dẫn tới đối phương truy xét, Thái Cực Cảnh tông môn nào cũng không thể bị giết uổng, huống gì lần này là thuộc mấy thế lực mạnh mẽ, người này dám công khai cầm ra bán, thật là lớn lối quá đi chứ.
Nên biết, chuyện giết người cướp của là quá bình thường ở Đông Hoang, nhưng không ai dám công khai làm.
Càng đừng nói đối phương là tông môn mạnh mẽ, ngay cả Cửu Âm Tông có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ, cũng không dám đồng thời giết Thái Cực Cảnh của mấy tông môn mạnh mẽ, trực tiếp cầm ra nhẫn trữ vật của bọn họ.
Mà lúc này, người đeo mặt nạ cười này lại làm thế. Một cái dấu ấn thần bí thì hắn không rõ, hai cái khác ghi rõ là vật phẩm của Thánh Đan Tông, Thiên Thủy Tông, lại còn không ít, hẳn là có ba Thái Cực Cảnh bị giết, còn có rất nhiều đồ của cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh gộp chung vào một nhẫn trữ vật.
Thế này thật là quá xá cỡ, người này nghĩ gì, chẳng lẽ chỉ là tán tu đi ngang qua, mới dám không cố kỵ gì. Đúng rồi, chỉ có tán tu đi ngang qua mới dám làm vậy.
- Rốt cuộc có dám thu hay không?
Lúc này, Nhậm Kiệt ra vẻ không nhịn được, chuẩn bị đứng lên muốn thu hồi đồ bước đi.
- Thu, khẳng định sẽ thu...
Lữ Đức thấy thế, vội đồng ý. Cửu Âm Tông bọn họ không dám tùy tiện giết chóc, nhưng người khác đưa đồ đến thì bọn họ không sợ. Hơn nữa bên này không có tông môn nào quá mạnh, bởi vì hắn biếtcác tông môn Đông Hoang có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ. Về phần Thánh Đan Tông cách xa nhất, ngay cả lão tổ ngàn tuổi cũng không có. Thiên Thủy Tông thì ở Đông Hoang, nhưng cũng cách xa nơi này, dù bọn họ biết cũng không dám tìm tới cửa.
Mà đây tuyệt đối là mối lớn, đồ vật của ba vị Thái Cực Cảnh, chỉ pháp bảo đã mấy chục món, càng có vô số đan dược, tài liệu, thậm chí còn rất nhiều công pháp. Nếu như người này không phải tán tu, tuyệt đối không thể nào bán những công pháp này.
- Ngài chờ một lát, ta mời người xem xét, đánh giá giá trị những thứ này. Ngài yên tâm, khẳng định cho tiền bối một giá vừa ý.
Lữ Đức nghĩ thông suốt, lập tức trở nên tích cực. Nên biết, một mối lớn như vậy, thu được lợi ích tuyệt đối khả quan.
Diễn cũng được rồi, đạt đến mục đích, Nhậm Kiệt cũng không nói thêm, lẳng lặng ngồi đó, lực thần hồn thì tra xét Vân Tiêu Các. Trận pháp Vân Tiêu Các quả thật tốn công, còn cao hơn cả gia tộc, tổng bộ tông môn bình thường, nhưng lại không hề cản trở được Nhậm Kiệt.
- Cái gì hiến tế chó má, ta xem là bức hôn, vậy mới thế.
- Vốn Sử Vân Phong không xưng là thiên tài gì, vẫn kém xa Cầm Tiên Tử, lần này lại xảy ra chuyện, khẳng định là thế.
- Nghe nói đêm đó Sử Vân Phong kêu thật là thảm, nghe nói thân thể cũng không dùng được nữa.
- Đổi cái thân thể, dù ngắn hạn sẽ rất mạnh, nhưng sau này cuối cùng không xong.
- Nghe nói lần hiến tế này là hy vọng mời được tổ thú trấn tông, dùng lực lượng hiến tế thay đổi thân thể, trực tiếp giúp Sử Vân Phong đột phá Thái Cực Cảnh.
- Tổ thú Cửu Âm Tông, nghe nói chính vì có tổ thú này, Cửu Âm Tông mới cầm cờ đi trước giữa các tông môn lão tổ ngàn tuổi Đông Hoang. Nếu như không phải vì kém chút, có khả năng thừa cơ trở thành tông môn truyền thừa vạn năm.
- Mặc kệ thế nào, đều là hai cha con Sử Vân Phong chiếm tiện nghi, ôi!
- Cửu Âm Tông một đời không bằng một đời mà.
Lực thần hồn bao phủ càng rộng, Nhậm Kiệt không ngừng nghe các lời bàn luận, phát hiện có nói chuyện này thì chú ý một chút, phạm vi rộng ra, luôn có thể tìm được người đang nói đề tài này.
Nhưng rõ ràng đều rất cẩn thận, nhưng dưới lực thần hồn của Nhậm Kiệt, chỉ cần bọn họ không thông qua thần thức, Nhậm Kiệt đều có thể nghe được.
Loại bỏ tạp âm lộn xộn, Nhậm Kiệt dần thu được nhiều tin tức hơn, nhưng vẫn không có những chỗ mấu chốt.
- Để tiền bối đợi lâu, đã tính xong, ngài xem qua danh sách này. Bởi vì tiền bối cầm ra quá khổng lồ, cộng thêm thân phận như ngài có thể đến, cho nên chúng ta không kiếm lời gì. Ngài xem, giá cao hơn mấy phần so với thu mua lẻ...
Không bao lâu, Nhậm Kiệt còn đang tra xét, Lữ Đức đã cười cầm danh sách đến, cố ý khống chế linh ngọc ghi chép hiện ra trước mặt Nhậm Kiệt, còn cố ý chỉ vào giá tiền đằng sau, ra vẻ cao hơn giá thị trường.
- Những lời nhảm nhí, ta không có hứng thú xem cái này, tổng giá trị bao nhiêu?
Nhậm Kiệt khoát tay, căn bản không xem danh sách này.
- Ặc...
Làm cho Lữ Đức chuẩn bị cả một bụng lời nói liền bị nghẹn lại, liền cười nói tiếp:
- Là thế này, trải qua tính toán, nếu ấn theo giá thị trường thì không quá 5 vạn linh ngọc thượng phẩm, nhưng nếu là tiền bối ngài đến, chúng ta không thu lợi cũng không để ngài chịu thiệt. Cho nên cuối cùng ta linh động một chút, cao hơn thị trường 15%, cộng thêm không cần phần trăm của mình, quyết định cuối cùng trả cho ngài 6.8 vạn linh ngọc thượng phẩm.
Lữ Đức nói xong, nhìn như vô ý, thật ra cẩn thận nhìn từng chút phản ứng của Nhậm Kiệt.
Trong giới tu luyện, kết toán thế nào coi như tượng trưng cho thế lực, người tu luyện bình thường đều dùng linh ngọc hạ phẩm, tông môn thì dùng linh ngọc trung phẩm,. Còn tông môn có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ như Cửu Âm Tông, phải dùng linh ngọc thượng phẩm để kết toán.
Đương nhiên, đây là chỉ giao dịch giữa tông môn, phô bày thực lực, bởi vì tông môn nhỏ có thể lấy ra đủ linh ngọc trung phẩm, nhưng không thể gom được linh ngọc thượng phẩm tương ứng. 6.8 vạn linh ngọc thượng phẩm, tính ra là 680 vạn linh ngọc trung phẩm.
Mà giá này quả thật cao hơn bình thường, bởi vì hắn thấy người này không dám lén lút đến bán, dám trực tiếp bán ra là căn bản không quan tâm, giá không thích hợp thì trực tiếp đi. Cộng thêm không nhìn ra thực lực người này, cũng khiến hắn không dám làm quá.
- Các ngươi thu mua bình thường sẽ chém ít nhất nửa giá, ngươi nói bình thường là lén lút thu mua những đồ giết người cướp của, đôi khi ra giá 1/3, coi như ngươi nâng cao một chút, cũng chỉ được nửa giá. Những thứ này, bình thường giá trị tối thiểu 9 vạn linh ngọc thượng phẩm, nếu các ngươi tách ra bán hoặc chầm chậm tiêu thụ, vượt qua 10 vạn linh ngọc thượng phẩm cũng không vấn đề. Đừng nói không cho các ngươi không gian kiếm tiền, 8 vạn linh ngọc thượng phẩm.
Nhậm Kiệt không phải những tên cuồng tu luyện chỉ biết đóng cửa bế quan, hắn quản lý Nhậm gia lớn như thế, có chuyện gì mà hắn không quan tâm.
Nhất là từng bước dạy dỗ Thường lão tứ làm lớn mạnh Trường Nhạc Đổ Trường, Nhậm Kiệt rõ ràng chuyện này, trực tiếp tính ra cuối cùng bọn họ kiếm được bao nhiêu.
- A...
Lữ Đức vừa nghe 8 vạn linh ngọc thượng phẩm, trong lòng tê rần, nhất là nghe Nhậm Kiệt nói chính xác như thế, ngay cả chuyện bọn họ tách ra bán cũng hiểu, rõ ràng biết rõ chuyện trong này.
Trong lòng hắn kỳ quái, rõ ràng người này một mình tu luyện, sao còn hiểu nhiều chuyện như vậy.
- Tiền bối... Ngài xem, ngài nói đó là chúng ta làm trót lọt, chuyện này chúng ta cũng phải gánh một phần nguy hiểm...
Lữ Đức tự nhiên không chịu nhả ra, bản thân hắn suy tính các nhân tố, cho Nhậm Kiệt cái giá đủ cao rồi. Hơn nữa Nhậm Kiệt vừa mở miệng đã tăng thêm 1.2 vạn linh ngọc thượng phẩm, đó là 120 vạn linh ngọc trung phẩm đó.
Nếu đặt ở thế tục, đổi thành tiền ngọc, là 1.2 tỷ tiền ngọc, hơn nữa tính bằng linh ngọc thượng phẩm, vậy tiền ngọc cũng không mua được.
- Đừng nói nhảm, ta không thích cò kè mặc cả. Đồng ý, ta để đồ cầm linh ngọc. Không chịu, ta mang đồ đi.
Nhậm Kiệt căn bản không nhiều lời với hắn, đây là thái độ cứng rắn, cũng là tự tin. Dù đối phương áp giá rất nhiều, nhưng mua bán đủ lớn, đủ hấp dẫn, Nhậm Kiệt không tin bọn họ sẽ không đồng ý.
- Cái này...
Lữ Đức còn muốn nói, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, tuy rằng không thấy vẻ mặt người này, nhưng chỉ nhìn những cử chỉ rất nhỏ, cho thấy đã không còn đường thương lượng.
- Được.
Lữ Đức hạ quyết tâm nói:
- Nếu tiền bối đã nói thế, ta làm sao không đồng ý. Hiện tại ta cho người chuẩn bị 8 vạn linh ngọc thượng phẩm, mặt khác nếu như tiền bối mới đến Cửu Âm Tông, có thể ở lâu một chút.
- Không có hứng thú, tiếp theo ta phải lập tức đi.
Nhậm Kiệt lại khoát tay, không kiên nhẫn nói.
Lữ Đức cũng không phải thật muốn giữ hắn lại, nghe nói vậy, càng xác nhận, vội sai người đi chuẩn bị. Còn mình thì cười nói chuyện, câu có câu không.
- Đùng rồi, vừa nãy khi đi vào có nghe nói hiến tế gì, còn có Cầm Tiên Tử gì nữa, là chuyện gì thế?
Nói một hồi, Nhậm Kiệt như là nhàm chán, liền hỏi một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.