Tà Thiếu Dược Vương

Chương 504: Về nhà xưa




Bên con sông nhỏ cách Ngọc Kinh Thành ngàn dặm, nói là sông nhỏ, nhưng đối với người bình thường lại là một con sông lớn chảy siết. Nhưng đối với 3 người Nhậm Kiệt vừa mới từ Đông Hoang trở về thì nó dường như không chảy.
Bên bờ sông, Cổ Tiểu Bảo mặc áo da thú đen sì liên tục kéo tay áo Nhậm Kiệt không buông.
- Sư phụ! Người vào thành chung với chúng ta đi, nếu không... Ta và sư nương đi chung với ngươi, chúng ta đừng tách ra được không? Mấy tháng này, Cổ Tiểu Bảo đã lên sáu, nhưng mà ăn nói và làm việc lại hơn cả hài tử mười mấy tuổi, nhưng dù sao vẫn còn con nít, nhất là ở trước mặt Nhậm Kiệt.
- Ngoan nào! Nhậm Kiệt xoa đầu Tiểu Bảo nói - Nghe lời sư nương ngươi nhé! Sư phụ còn có một số chuyện phải làm ở gần đây. Nếu như có chuyện khẩn cấp có thể liên lạc với ta, nếu nhớ sư phụ thì ta có thể thông qua thần hồn lực hàn huyên với ngươi hàng ngày.
Nhậm Kiệt không thể cứ vậy trở về Nhậm gia, trong mấy vạn dặm quanh Ngọc Kinh Thành, bất cứ lúc nào Nhậm Kiệt cũng có thể dùng thần hồn lực nói chuyện với Tiểu Bảo.
Lúc trước Cổ Tiểu Bảo gọi mình là sư nương, Văn Thi Ngữ không nói gì. Nhưng lúc này nghe Nhậm Kiệt cũng gọi mình như vậy, trái tim nàng không khỏi đập rộn lên, trong lòng dấy lên cảm giác khó hiểu. Không biết làm sao, hơn nữa nghĩ tới phải cách xa, trong lòng lại không thoải mái.
Nhưng dù sao nàng cũng không như Cổ Tiểu Bảo, Nhậm Kiệt nói thùy thời có thể dùng thần hồn lực trao đổi, vậy khẳng định sẽ không đi đâu quá xa.
Văn Thi Ngữ cười khổ trong lòng, đi theo Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này lâu như vậy, nhưng mà nàng lại không rõ thần hồn lực của người thần bí này rốt cuộc mạnh bao nhiêu, có thể bao phủ được bao xa?
- Tốt lắm! Chúng ta đi thôi! Thấy Cổ Tiểu Bảo định dây dưa, Văn Thi Ngữ mở miệng nói, tiếp đó kéo theo hắn bay về phía kinh thành. Người bay lên không trung, Văn Thi Ngữ không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt.
- Sư phụ. Ta và sư nương ở trong cái gì ngọc, cái gì thành đó chờ ngươi. Ngươi phải mau trở lại tìm chúng ta đấy.
- Được! Nhậm Kiệt cười đáp ứng, sau đó bước ra một bước, thân hình đã biến mất tại chỗ. Vừa rồi hắn đã dò xét qua, trận pháp Nhậm Kiệt bố trí cho hai người Sát Thủ Vương và Cổ Nguyệt ẩn trốn đã bị bọn họ phá mở rồi. không biết bọn họ đi đâu, Nhậm Kiệt rời nhà lâu như vậy, tuy luôn có liên lạc với gia tộc, nhưng cũng phải gấp gáp trở về.
Lúc hai người Văn Thi Ngữ mới bay được mười mấy dặm, Nhậm Kiệt đã lặng lẽ tiến vào kinh thành, thần hồn lực vẫn luôn chú ý hai người bọn họ. Nhìn Văn Thi Ngữ an ủi Cổ Tiểu Bảo, Nhậm Kiệt không khỏi lắc đầu cười khổ.
Có hai thân phận đúng là phiền phức, nhưng cũng không thể làm khác được. Dù sao mình cũng là gia chủ Nhậm gia, không thể làm việc không kiêng kỵ như vậy. Nhậm gia làm chỗ dựa cho hắn, hắn cũng phải có trách nhiệm. Cho nên Nhậm Kiệt càng phải nhanh chóng khiến Nhậm gia trở nên cường đại hơn.
Nhậm Kiệt cũng không nôn nóng, sau khi đi vào kinh thành liền ẩn tàng, đổi lại thân phận gia chủ trở lại Nhậm gia.
Nhậm gia! Chỗ ở của lục gia Nhậm Thiên Tung có một đám người đang cười nói, mà Mặc Hồng và Cao Nhân, Thường lão tứ đều cúi đầu đứng một bên.
Thường lão tứ hôm nay chẳng những đã đột phá Âm Dương Cảnh dương hồn, mà địa vị Trường Nhạc Thiên Phủ cũng tăng mạnh. Hôm nay không người không biết lão bản Thường lão tứ, Thường lão bản, Thường bang chủ. Nhưng mà phú khả địch quốc, thân phận không tầm thường.
Cho dù Vương hầu gặp hắn cũng không dám tiếp đãi chậm trễ, không nói Trường Nhạc Thiên Phủ bây giờ là thế lực có tài lực khổng lồ, càng không nói sau lưng còn có Nhậm gia. Mà cửa hàng dược phẩm của Cao Nhân hôm nay cũng rất có tiếng.
Giá cả phù hợp, dược hiệu lại tốt, hiệu quả còn hơn cả đan dược, lại có thể làm được rất nhiều chuyện ngay cả đan dược cũng không làm được. Bất cứ lúc nào tu luyện giả cũng không quên mang theo dược phẩm phòng thân, đừng nói xảy ra chuyện cần dược phẩm cứu mạng, mà còn có thể dùng để tu luyện. Lực ảnh hưởng và lực uy hiếp của Trường Nhạc Thiên Phủ rất lớn, nhưng nhắc tới cửa hàng dược Cao Nhân, Thường lão tứ vẫn phải kính sợ.
Cũng vì Nhậm Kiệt bế quan, cho nên ai cũng biết nó do Thường lão tứ khống chế. Hiện tại hắn ở đâu cũng rất có địa vị, nhưng lại chỉ có thể đứng một bên nghe đám người này dạy dỗ.
- Hai ngươi các ngươi nha. Một thì làm tình báo, nhưng mà ngay cả gia chủ đi đâu cũng không biết. Tình báo như vậy thì làm làm cái gì? Thất bại, hiểu không, rất thật bại! Nhậm Thiên Tung đi tới trước mặt Mặc Hồng, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng.
Nói xong lại tới trước mặt Thường lão tứ nói: - Còn ngươi nữa. Nhậm Kiệt là sư phụ của ngươi, vậy mà sư phụ bế quan ở đâu ngươi cũng không biết. Vạn nhất có chuyện thì làm sao bây giờ? Ngươi làm đồ đệ kiểu gì thế?
- Vâng! Lục gia bớt giận, đều là lỗi của lão tứ. Thường lão tứ bị lục gia trách mắng một hồi, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong lòng vừa khẩn trương, lại vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lỗi về mình. Lục gia là lục thúc của sư phụ, tuy rằng lúc này có chút nóng giận, nhưng cũng vì lo lắng cho sư phụ, mình đúng là không làm tròn bổn phận đồ đệ, hắn cảm thấy lục gia dạy dỗ cũng không có gì sai, chỉ là không biết vì sao lục gia lại gây cho hắn áp lực quá lớn.
Nếu không phải gần đây hắn liên tiếp đột phá, hơn nữa thường ngày cũng tiếp xúc với tồn tại cường đại thì lúc này đã sớm chịu không nổi rồi.
Mặc Hồng từ nhỏ đã đi theo lục gia, đừng nói chỉ dạy dỗ, cho dù giết chết hắn cũng không tránh né. Trong mắt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, hệ thống tình báo hiện giờ nhìn như mình thành lập, nhưng chẳng khác nào Thường lão tứ, chỉ dựa theo Nhậm Kiệt phân phó mà thôi. Cho nên hệ thống tình báo có mạnh hơn nữa thì cũng khó biết được tung tích của gia chủ.
- Ôi! Tại lương đình cách đó không xa, Vân Phượng Nhi bắt đăc dĩ lắc đầu, dùng thần hồn lực an ủi hai người Thường lão tứ: - Ủy khuất cho hai người các ngươi rồi. Lục gia gặp vấn đề về tu luyện, cho nên tính khí... Không thu liễm được. Lại vì lo lắng cho Nhậm Kiệt, cho nên hơi tức giận. Người trong nhà, cho nên chớ để ý.
Vân Phượng Nhi cũng bất đắc dĩ, lúc trước Nhậm Kiệt đã nói với nàng, muốn khống chế được vấn đề Tu La Sát Đạo của lục gia thì phải tận lực đi theo hắn.
Tuy hai người Mặc Hồng không phải người ngoài, nhưng thấy Nhậm Thiên Tung dạy dỗ bọn họ nửa giờ, Vân Phượng Nhi cũng cảm thấy có lỗi.
- Đừng! Lục nãi nãi ngài đừng nói vậy. Lão tứ không chịu nổi đâu. Ta là đệ tử của sư phụ, lục gia chính là trưởng bối của ta, người dạy dỗ tức là quan tâm ta, lão tứ hiểu mà. Nếu là người ngoài thì lục gia đã sớm giết chết rồi. Thần hồn lực hoảng sợ dùng thần thức đáp.
- Chỉ cần lục gia ngươi giận, thì có làm cái gì cũng được. Mặc Hồng nói.
- Chúng ta uống trà đi. Khó có dịp thấy lão lục quản chuyện, ta cũng có thể nghỉ ngơi được một chút rồi.
Lão Đan Vương Ngọc Trường Không nhẹ giọng khuyên. - Được rồi, không động thủ luận chiến. Thì ra còn khổ hơn cả động thủ. Văn Mặc lão tổ cười nói. Mặc dù nói thế, nhưng tâm tình lão rất tốt. Trước khi đi Nhậm Kiệt đã trợ giúp lão khôi phục lại thương thế năm đó, hơn nữa còn đột phá bình cảnh, hôm nay đã tiến vào Thái Cực Cảnh tầng năm. Hơn nữa còn không muốn dừng lại.
Sau khi đột phá, lão vẫn ở lại Nhậm gia, luận bàn với lão Đan Vương Ngọc Trường Không, dù sao trong gia tộc khó có cơ hội bàn luận với người cùng cấp bậc. Lão ghé mắt nhìn thoáng qua Tề Thiên đang chơi đùa với hai con vượn nhỏ, bên cạnh còn một con mèo đỏ nữa.
Người này tuy thỉnh thoảng mới lên tiếng, nhưng mỗi lời nói ra lại vô cùng kinh người. Văn Mặc cũng hỏi qua lão Đan Vương Ngọc Trường Không xem Nhậm Kiệt mang người này từ đâu tới được, nhưng lão ta chỉ biết lắc đầu, tỏ ra không biết.
Mà càng làm cho lão giật mình là, Vân Phượng Nhi sau khi trở về lại đột phá Thái Cực Cảnh, hơn nữa còn là Thái Cực Cảnh tầng thứ hai. Mà Nhậm Thiên Tung lại không ngừng tìm lão Đan Vương Ngọc Trường Không thực chiến, mặc dù chỉ là luận bàn, nhưng mà llại khiến lão Đan Vương và Văn Mặc giật mình. Cảnh giới của Nhậm Thiên Tung lại không kém gì bọn họ.
Tuy không đột phá, nhưng cỗ hung sát khí kia lại gây cho bọn họ áp lực rất lớn, nếu không phải hôm nay hai người Thường lão tứ tới, thì hai người bọn họ chiến đấu năm ngày năm đêm chưa chắc đã xong.
- Phượng nhi lấy trà thay rượu, mời nhị lão một ly!
- Đừng nói vậy! Hai người Văn Mặc nâng chén, không dám chậm trễ. Dứt lời, hai người đều không nhịn được cười ầm lên.
- Khà khà! Hai người các ngươi không được chạy. Lộn nhào cho ta. Bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy vang lên, chỉ thấy một con mèo đỏ ra lệnh cho hai con vượn trắng lộn nhào, nếu cảnh này khiến người ngoài thấy được, nhất định sẽ bị giật mình. Nhưng ở Nhậm gia lại như người lớn nói chuyện, trẻ nhỏ một bên chơi đùa.
Mà Tề Thiên vẫn lặng lẽ ngồi, mắt vẫn nhìn mũi, mũi nhìn tim, trừ khi thỉnh thoảng liếc nhìn Hồ Hổ ra, thì dường như không có chuyện gì đả động được tới hắn.
- Hai người các ngươi bảo ta nói sao cho tốt đây. chuyện chính thì không làm cả ngày làm cái gì vậy. Bây giờ dừng lại mọi chuyện cho ta, lập tức đi tìm Nhậm Kiệt. Nếu tổ chức tình báo mà ngay cả gia chủ cũng không tìm được thì còn gọi là tình báo cái quái gì. Đồ đệ mà ngay cả sư phụ bế quan ở đâu cũng không biết, vậy làm đồ đệ thế nào đây? Nhậm Thiên Tung tiếp tục quở trách.
- Ha ha ha... Lục thú. Thế nào? Nhớ ta sao? Đúng lúc này, bỗng nhiên một thanh âm vang lên, thanah âm chưa dứt, Nhậm Kiệt đã từ trên không trung không gian nhảy xuống, giống như đi dạo trong nhà vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.