Tà Thiếu Dược Vương

Chương 59: Những người này điên rồi




Điên rồi, những người này điên rồi!
Xong! Xong! Lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
Bên này xảy ra chuyện lớn như thế, tuy rằng bởi vì Nhậm Kiệt gõ trống trận, bọn họ không có cách nào khống chế cục diện. Trên thực tế vào lúc này bọn họ cũng không có ý đứng ra, bởi vì náo loạn thành như thế, bọn họ không nghĩ ra cách nào để kết thúc được. Gia chủ trác táng này, nếu là hắn gây ra, vậy xem hắn làm sao kết thúc.
Bọn họ ở một bên chú ý, kết quả không ngờ tới Nhậm Kiệt vừa đi ra, tình huống liền biến đổi thành như vậy.
Đám người kia bị kích hoạt tâm huyết, nhiệt huyết, mỗi người khí thế tuôn trào, sát khí tận trời, làm bọn họ giật nảy mình, làm như vậy nữa sẽ thật xảy ra chuyện lớn.
Bởi vì một khi giết Phương Thiên Ân hoặc là người Phương gia, như vậy chuyện này tuyệt đối không thể nào dìm xuồng được. Về sau sẽ rắc rối vô tận, thậm chí ngay cả bọn họ cũng xui xẻo theo, chỉ là lúc này bọn họ càng không dám ra ngoài.
Thường Lão Tứ đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, cũng lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí này, cũng cảm thấy lúc này máu đang sôi trào, dâng lên trên não, tay nắm chặc Huyền Âm Kiếm, chỉ cần sư phụ ra lệnh một tiếng, đừng nói lúc này trước mặt là gia chủ Phương gia, ngay cả hoàng đế đương triều thì sao chứ.
Trong lòng Chiến Thiên Long có chút kỳ quái biểu hiện của Nhậm Kiệt lúc này, nhưng hắn càng thêm chắc chắn hơn người khác, dù là Nhậm Kiệt không nói thì hắn cũng vẫn kiên quyết, bởi vì trước khi đi đại soái đã chính miệng nói bảo mình lúc có chuyện thì chiếu cố Nhậm Kiệt. Cho nên, mặc kệ Nhậm Kiệt làm chuyện gì, hắn đều sẽ chống lưng.
Lúc này Phương Viêm nhìn đằng xa, vì sao còn chưa đến, xảy ra chuyện lớn như thế, lẽ ra bệ hạ phải sớm biết, thành phòng quân, Cấm Vệ Quân đâu?
Giết đi, giết cho máu chảy khắp nơi. Lúc này trên trà lâu, Cao Bằng lại vô cùng mong chờ, mong chờ Nhậm Kiệt hạ lệnh giết Phương Thiên Ân, mong chờ Phương gia khai chiến toàn diện với Nhậm gia. Hắn cũng không sợ loạn, hắn có đầy đủ tự tin mình có thể trỗi dậy trong loạn cục, thành tựu một phen đại nghiệp, thời thế tạo anh hùng.
Hiện tại chỉ là hắn có chút hối hận, những chuẩn bị trước kia của hắn đều nhắm vào yêu nghiệt Lam Thiên, cho nên Nhậm Kiệt đột nhiên bùng nổ trong hoàng cung đánh hắn trở tay không kịp. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy cũng không bố trí sớm, nếu như có một ít bố trí từ trước, tuyệt đối có thể thu được hiệu quả đặc biệt.
Cao Bằng không thích làm việc xung động, hắn thích mưu tính rồi bình định, mọi chuyện đều nắm giữ tình huống rồi bố cục. Lúc này chỉ âm thầm cảm thán, thật muốn lập tức thúc đẩy mọi chuyện theo phương hướng phát triển mà hắn muốn, đáng tiếc lúc này chỉ có thể nhìn.
Nhưng người xung quanh chạy đến như thế, người bên trong Nhậm gia càng thêm kích động.
Mấy năm qua này các trưởng lão Nhậm Quân Dương quản lý gia tộc, đã sớm không còn sắc bén năm đó, người Nhậm gia cũng không phải hạng ngang tàng, bá đạo, chỉ là một mực né tránh đã sớm lắng đọng rất nhiều bất mãn. Vào lúc này dưới bầu không khí như thế, nghe được những lời Nhậm Kiệt nói, cảm xúc lắng đọng lâu ngày của bọn họ cũng bị kích nổ.
- Gia chủ giỏi lắm, gia chủ hạ lệnh đi.
- Dám tới cửa Nhậm gia ta cướp người, giết bọn chúng.
- Binh sĩ Nhậm gia ta đều là hạng người tiểu đứng, trước nay chưa từng sợ bất cứ ai.
................
Lúc này trên trán Phương Thiên Ân cũng toát mồ hôi, cả đời hắn cũng lần đầu gặp phải tình huống thế này, nói không căng thẳng là giả. Thầm nghĩ tiểu tử này bị Cao Phi đánh xong liền thật sự trở nên điên cuồng, cái gì cũng không để ý, nếu hắn thật ra mệnh lệnh như thế, vậy coi như mình nguy hiểm.
Bệ hạ vẫn còn không có động tĩnh, xem ra là muốn chờ kết quả này, chẳng lẽ muốn mình hy sinh 1000 người hoặc là bản thân...
Hừ! Nếu Nhậm Kiệt thật ra tay, vậy chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng. Bệ hạ muốn cho một mình Phương gia toàn diện khai chiến với Nhậm gia là tuyệt đối không thể nào, mặc dù Nhậm Kiệt chỉ là gia chủ con rối, nhưng dù sao đội danh nghĩa gia chủ Nhậm gia, một khi ra tay sẽ bắt hắn ra ngự tiền...
- Bắt toàn bộ bọn họ lại, dám chống trả liền đánh cho ta, đánh cho má nó cũng không nhìn ra hắn. Nếu như bản thân có bản lĩnh đánh ra ngoài, hôm nay bổn gia chủ coi như ngươi có bản lĩnh, bỏ qua chuyện cũ, ai dám dùng vũ khí, giết. Kích nổ cảm xúc đến đỉnh điểm, Nhậm Kiệt trực tiếp hạ lệnh.
Hắn vừa ra lệnh, làm cho không ít người trầm xuống.
Dựa vào, thật dám hạ lệnh?
Thật đánh lên rồi!
Những tướng sĩ bị kích động nhiệt huyết sôi trào thì mặc kệ, trực tiếp ra tay, những người Phương gia ngoài những thủ vệ trung tâm Phương Thiên Ân, còn lại đều gia đinh, nào thấy qua trận thế này, hơn nữa bên ngoài quá đông người, toàn là mấy người xông lên đánh một người.
Căn bản không kịp chống trả đã trực tiếp bị đánh ngã, bởi vì lời Nhậm Kiệt đã nói, rất nhiều người trong bọn họ trực tiếp ném vũ khí xuống, trong nhất thời kêu thảm không ngừng, có ít nhất mấy trăm người Phương gia bị đánh ngã.
- Nhậm. . . Kiệt... Ngươi chờ đó cho ta, ngươi sẽ hối hận... Lúc này Phương Thiên Ân đã không biết nói gì nữa, thần thức vừa động đã chuẩn bị ra lệnh cho người ra tay. Đã đến tình trạng này mà còn không có phản ứng, vậy gia chủ như hắn cũng làm tới cuối rồi. Lần này không thể so với những lúc khác, đối phương công khai ra tay, náo loạn lớn như thế, vậy hiện giờ chỉ có thuận thế mà làm.
Cùng lắm thì hy sinh một số người, đến lúc đó xem Nhậm gia ăn nói thế nào....
Oành...
Ngay khi bên dưới đánh cho náo nhiệt, mấy trăm người Phương gia không ngừng bị tướng sĩ xông lên đánh ngã, trên bầu trời đột nhiên nổ vang một tiếng, một đoàn hào quang ầm ầm giáng xuống như tia sét, nháy mắt trực tiếp đánh trúng xe linh thú của Phương Thiên Ân.Còn Linh Lang thực lực tương đương Chân Khí Cảnh đại viên mãn nháy mắt bị đạo hào quang từ trên trời giáng xuống đâm thủng, không có cơ hội né tránh.
Ầm ầm!
- Bảo hộ gia chủ! Toàn bộ xe linh thú trực tiếp tan rã nổ tung, mấy cường giả Phương gia lập tức bay lên bảo vệ Phương Thiên Ân.
Nhưng ai cũng nhìn ra, bọn họ căn bản là làm chuyện đã rồi, nếu vừa nãy hào quang đỏ rực hư tia sấm trên trời trực tiếp nhắm vào Phương Thiên Ân, lúc này hắn đã sớm bị đóng đinh dưới đất như con Linh Lang kéo xe.
Lần này quá mức vang dội, làm cho mọi người ở đây khựng lại nhìn sang, chỉ thấy đó là một cây trường thương đỏ quấn quanh ngọn lửa, cắm lên trên người Linh Lang.
- Ha ha! Lục đệ, ta biết náo nhiệt như thế thì khẳng định là ngươi cũng không nhịn được. Vừa nhìn thấy trường thương màu đỏ, ngọn lửa quấn quanh, Chiến Thiên Long không khỏi cất tiếng cười to.
- Lục gia, là Lôi Hỏa Thương của Lục gia!
- Lục gia ra tay, Lục gia ra tay.
- Bái kiến Lục gia.
................
Ở chỗ này, hiển nhiên có không ít người biết lai lịch cây thương đó, có một số người thậm chí còn kích động quỳ xuống hành lễ. Phụ tá đắc lực của Nhậm Thiên Hành, đứng đầu chính là Lục gia Nhậm Thiên Tung, tiếp theo sau mới là Chiến Đại tướng quân Chiến Thiên Long.
Thậm chí rất nhiều người cho rằng, nếu không phải Nhậm Thiên Tung sinh ở Nhậm gia cùng thời đại với Nhậm Thiên Hành, vậy Nhậm gia sẽ xuất hiện hai nhân vật như truyền kỳ. Ở trong mắt người ngoài, hào quang của Nhậm Thiên Hành quá lớn, rất nhiều người không rõ Nhậm Thiên Tung lợi hại, nhưng Nhậm gia cùng rất nhiều người đi theo Nhậm Thiên Tung đều biết rõ sự lợi hại của Lục gia.
- Nhậm Thiên Tung... Đây... chính là thái độ của Nhậm gia các ngươi? Nếu như nói Nhậm Kiệt là trác táng không biết nặng nhẹ, điên cuồng, làm càn, vậy Nhậm Thiên Tung ra tay thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhớ lại một thương vừa rồi, như sấm sét giáng xuống trước mặt, đánh chết Linh Lang kéo xe của mình, Phương Thiên Ân đau lòng đồng thời cũng kinh hoàng, sợ hãi.
- Ngươi dám dẫn người mang theo vũ khí đánh tới Nhậm gia ta, đây là đã đãi ngộ tốt nhất với ngươi rồi. Nếu như là đại ca ta ở đây, diệt sát toàn bộ các ngươi. Bằng cái thứ như ngươi còn làm gia chủ Phương gia, khó trách Phương gia một đời không bằng một đời. Bên trong Ngọc Hoàng Học Viện, nếu không phải ta phái người lén cứu trị kịp thời, Phương gia các ngươi đã mượn tay người giết con duy nhất của đại ca ta, ta để người cho con gái ngươi chút bài học còn chưa đủ. Ngươi còn dám đổi trắng thay đen, còn nhắm vào Nhậm gia ta, vừa rồi nếu ngươi hạ lệnh cho người Phương gia ẩn nấp ra tay, lúc này bị đóng đinh chính là Phương Thiên Ân ngươi. Trong bầu trời, tiếng nói của Lục gia Nhậm Thiên Tung vang lên, mười mấy dặm xung quanh đều nghe được.
Lục thúc ra tay, Nhậm Kiệt cũng không bất ngờ, lần trước tiếp xúc với Lục thúc, Nhậm Kiệt đã biết hắn quan tâm tới mình.
Chỉ là làm Nhậm Kiệt bất ngờ, Lục thúc đúng là quá hung hãn, quá uy phong, quá quyết đoán, ra tay bất phàm, có phong phạm của mình, hắc hắc!
Nhìn sắc mặt Phương Thiên Ân, nhìn Linh Lang bị đóng đinh ở đó, con mẹ nó thiệt là thích,
Hắn biết là Lục thúc sợ mình thật làm lớn chuyện, hơn nữa cũng là vì trong thời gian này mình làm ra mấy chuyện quá lớn, hắn sợ gia tộc, bên ngoài đều tập trung chú ý vào mình. Lục thúc vừa nói như vậy, mọi người đều sẽ cho rằng những gì mình làm đều là do Lục thúc dạy ở sau lưng, như vậy mình cũng không đến mức nguy hiểm.
Tuy nhiên Lục thúc quả nhiên quá dữ, ra tay liền chấn nhiếp toàn trường, hơn nữa mình muốn làm cũng làm rồi, có thể diện lại sảng khoái, còn hắn lại gánh hậu quả.
- Thường Lão Tứ đã là người của Nhậm gia ta, gia chủ Nhậm gia công khai thu đồ đệ, trong tay hắn nắm giữ Linh khí thượng phẩm Huyền Âm Kiếm, trong lòng mọi người đều hiểu, ở Phương gia ngươi trăm năm cũng không sửa chữa được, ngươi lấy thứ luyện phế bỏ này đem làm Linh khí trung phẩm giao cho gia chủ Nhậm gia ta, ta tự mình tiêu hao giá đắt tu sửa lại. Nếu Phương gia ngươi dám cướp, ta tự mình đi Phương gia ngươi cướp trở về. Uổng ngươi là gia chủ 5 đại thế gia, chuyện bẩn thỉu hạ lưu như thế cũng là được, lập tức dẫn người cút ngay cho ta. Đừng nói cháu ta không làm gì sai, dù có làm bậy cũng không tới lượt các ngươi dạy bảo. Ngươi cũng tự cân nhắc trọng lượng của mình, có đủ tư cách tới Nhậm gia ta la hét hay không. Đừng cho rằng đại ca ta đi rồi là đám hề các ngươi ra xưng vương xưng bá, nếu ngươi cứ ép ta đi ra một chuyến, vậy là buộc ta đại khai sát giới, nếu ngươi còn muốn chuyện năm đó tái diễn lần nữa, vậy ngươi cứ ra tay đi. Lời của Nhậm Thiên Tung lại vang lên, càng mạnh mẽ, bá đạo hơn.
Có người từng nói, ở cùng thời đại với Nhậm Thiên Hành là một loại bi ai, bởi vì mặc kệ ngươi tỏa sáng cỡ nào cũng sẽ bị che lấp. Ngoài một ít người trong quân đội đi theo Nhậm Thiên Tung, chân chính hiểu biết Nhậm Thiên Tung thì không nhiều, nhưng Phương Thiên Ân chính là biết rõ sự lợi hại của Nhậm Thiên Tung, thậm chí còn là bản thân đã thử qua, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên cạnh đó.
Nhậm Thiên Hành còn có thể nói đạo lý với ngươi, nhưng Nhậm Thiên Tung thật muốn làm gì, căn bản sẽ không nói đạo lý, đừng nhìn bình thường hắn ôn văn nhĩ nhã, nhưng tàn nhẫn như tu la cái thế, hơn nữa còn là Tu La nấp trong bóng tối, trong máu tanh.
Hiện giờ Phương Thiên Ân là Hình Bộ Thượng Thư, lúc này cơ thể không khống chế được co rúm, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Hắn không cam lòng như thế, nhưng Nhậm Thiên Tung nói không phải đùa giỡn, thủ đoạn của mình đều là dưới tình huống Nhậm Kiệt không được Nhậm gia chống đỡ, hiện giờ Nhậm Thiên Tung ra mặt, còn có mấy vạn đại quân bên ngoài, trời biết nếu như mình còn tiếp tục muốn bắt Nhậm Kiệt thì sẽ tạo thành hậu quả gì.
Hơn nữa Thường Lão Tứ đã khẳng định không giết được, hôm nay không giết được hắn, mọi chuyện đã làm trước đó đều là lấy đá đập chân mình, xem như hoàn toàn mất hết thể diện. Thanh danh của Phương gia cùng thanh danh của mình đều bị đả kích to lớn.
Đáng ghét, đáng ghét, sớm phải nghĩ tới là sau lưng Nhậm Kiệt có người, bằng không tên bại gia tử trác táng làm sao trong thời gian này lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy, kết quả lại vẫn khinh thường.
Sớm biết là Nhậm Thiên Tung đạo diễn đằng sau, tuyệt đối không thể nào sơ sẩy, tuyệt đối sẽ không....
Có hối hận thế nào đi nữa cũng không kịp rồi, Phương Thiên Ân có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập bùm bùm.
- Nhậm Thiên Tung, xem ngươi có thể bảo hộ hắn được bao lâu, Phương gia chúng ta nhớ kỹ món nợ này. Dẫn người đi, rút. Có không cam lòng đi nữa, có mâu thuẫn thế nào đi nữa, cuối cùng Phương Thiên Ân vẫn không dám chọc Tu La cái thế năm đó.
- Gia chủ... Mọi chuyện quá nhanh, Phương Viêm vẫn bị trói trên cột trước cửa Nhậm gia, lúc này mới phản ứng lại. Nhưng lúc này hắn cùng Phương Thiên Ân đều bị ngăn cách thần thức không liên lạc được, chỉ có thể sốt ruột rống lên.
Mình còn ở đây mà!
Phương Thiên Ân quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy Nhậm Kiệt đứng ở đó, khiêu khích, kiêu ngạo nhìn hắn, có ý rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện thả người.
Phương Thiên Ân nghiến răng ken két, hận không thể tự tay bóp chết Nhậm Kiệt, nhưng cuối cùng đành bất đắc dĩ dẫn người rút đi, hắn thật sự không cách nào ở lại chỗ này được nữa.
Oành....
- Lục gia uy vũ, gia chủ quá giỏi.
- Quá dữ, Lục gia quá dữ dội, gia chủ quả nhiên là hạng người tiểu đứng.
- Cút đi, dám đến cửa Nhậm gia la hét, Nhậm gia có sợ ai, về sau xem còn ai dám ngông cuồng.
............
Bọn họ vừa đi, toàn bộ mấy vạn người xung quanh Nhậm gia đều hưng phấn hò hét như động đất, mười mấy dặm xung quanh cũng nghe được.
- Gặp nhau không dễ, hôm nay vốn là ngày bổn gia chủ thu đồ đệ, không ai được đi, uống cho nó không say không về, uống cho nó tối trời tối đất. Người đâu, dọn tiệc rượu, để cho mọi người Nhậm gia hành động. Lão Tứ, đừng nhìn tuổi ngươi không nhỏ, nhưng những người đến đây hôm nay đều là trưởng bối, ngươi lập tức đi gọi tất cả quán bán rượu trong 30 dặm xung quanh toàn lực đưa rượu đưa đồ ăn đến đây, 30 phút sau là mọi người đều phải có rượu uống, một tiếng sau phải có đồ nhắm. Nhậm Kiệt nói xong, khom người hành lễ với Chiến Thiên Long cùng tất cả tướng sĩ chạy tới, không nói cảm tạ gì khác, nhưng Nhậm Kiệt vừa nói đã sớm vượt xa mọi thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.