Tà Thiếu Dược Vương

Chương 87: Dám chiến hay không???




Nhậm Kiệt đem lời Quách Tông Hữu vừa nói ném trở lại nguyên xi, lập tức khiến sắc mặt Quách Tông Hữu càng ngày càng khó coi.
- Phì... Đúng vào lúc xấu hổ nhất này, sắc mặt Quách Tông Hữu thay đổi mấy lần khó coi nhất, đột nhiên một tiếng cười không kìm được truyền đến, lập tức phát vỡ bầu không khí lúng túng này.
- Ha ha... Xin lỗi... Ha... xin lỗi, ta thật sự không nhịn được. Quá buồn cười, thật đấy! Mập mạp ôm bụng, ở trong linh thú tọa giá, ở bên cạnh Nhậm Kiệt hắn đã cười đến gập cả người.
Đừng nói là mập mạp, ngay cả Thường lão tứ vừa rồi vô cùng khẩn trương cũng trợn mắt cứng lưỡi.
A! Không thể nào, sư phụ chơi cũng quá lớn chứ hả!
Lần trước vừa mới gõ vang trống trận... Lúc này lại muốn gõ vang. Tuy nhiên lần này gõ lên nếu thật sự đánh nhau thật sự là thây ngã đầy đất, không đúng, là thây ngã đầy nghĩa địa.
Thường lão tứ giờ phút này chỉ có một loại cảm giác, mặc dù mình là cường giả Thần Thông Cảnh tầng 9, nhưng trái tim nếu là năng lực chịu đựng hơi yếu, thể nào cũng bị sư phụ dọa cho ra bệnh. Sư phụ lần này chơi lớn hơn lần trước, lần sau hung hơn lần trước!
Mà người bên phía Quách Tông Hữu, Thánh Dược Đường giờ phút này lại vô cùng xấu hổ, nguyên bản còn tường rằng bất luận từ số lượng cường giả, nhân số đều chiếm ưu thế, giờ phút này Nhậm Kiệt chỉ lấy trống trận ra, bọn họ liền đều phát ra từ trong lòng Rúm!
Không có biện pháp, trống trận của Nhậm Kiệt vừa vang lên, mấy vạn đại quân tề tụ, đều là đại quân từng đánh trận giết người, trận này căn bản là không có biện pháp đánh.
Quách Tú giờ khắc này nắm tay nắm chặt đều đang run rẩy, trước sau chênh lệch quá lớn, hắn thở dốc thật mạnh, vô cùng tức giận lại không làm sao được. Tại sao lại như vậy, kẻ này rồi lại mang theo trống trận ở trên người, hắn... cmn chẳng lẽ thật sự muốn gõ vang bất cứ lúc nào hay sao?
Người khác nghĩ như thế nào đi nữa cũng còn đỡ một chút, lúc này khó coi nhất, khó chịu, xấu hổ nhất chính là Quách Tông Hữu.
Hắn đứng ở đó, giờ khắc này đã ngây ra.
Tiếng cười của mập mạp, ánh mắt của những người bên mình, cùng với lời vừa rồi Nhậm Kiệt nguyên xi đập lại trên mặt hắn, nhưng cố tình hắn lại không thể, cũng không dám nói gì khác.
Cảm nhận được mâu thuẫn, thống khổ trong lòng hắn giờ phút này, Tam Nhãn Dược Lô cùng hắn tâm ý tương thông ở dưới chân đều hơi hơi run run.
Lần này mất mặt về đến nhà bà ngoại, mất hết. Nguyên bản hắn cho rằng nắm chắc phần thắng, lại không nghĩ tới sẽ như thế. Rồi lại gặp phải cái tên Nhậm Kiệt này, chính mình nghĩ tới tất cả khả năng, thời gian, hoàn cảnh của Nhậm Kiệt, hắn không có khả năng có duy trì khác mình đều nghĩ tới, chỉ quên hắn còn có một chiêu này.
Tuy nhiên ai lại có thể nghĩ đến, trên thế giới này sao lại có loại người này, rồi lại đem trống trận mang theo trên người. Đây... Đây cmn là người nào hả!
Kỳ thật một tên như Tả Thủ Tà Kiếm đã bị phế, còn không thể giết, Quách Tông Hữu lại làm sao quan tâm. Nguyên bản cũng chỉ chẳng qua là vì cưng chiều con trai, khiến cho hắn trước khi đi tông môn có thể phát tiết tâm tình buồn bực một chút.
Nhưng cố tình dưới loại tình huống đó, mình đã đem lời nói quá toàn vẹn, hiện tại trước mặt nhiều người Thánh Dược Đường như vậy, nếu lại đem người giao ra...
Quách Tông Hữu đã có chút không dám tưởng tượng, hình tượng của mình sẽ bị tổn thất bao lớn, sau này mình còn làm sao lãnh đạo những người này, còn làm sao...
Nhìn thấy Quách Tông Hữu đứng ở nơi đó, thần tình không ngừng biến hóa, sắc mặt càng ngày càng khó co, đám người Thường lão tứ, Đồng Cường đồng thời phát hiện một chuyện một chuyện trước kia bọn họ đều không phát hiện. Lợi hại, sư phụ, gia chủ quá lợi hịa. Cái này so với trực tiếp đánh người một trận còn ác hơn nhiều.
Hóa ra thu thập một người có thể làm như vậy, có thể sướng như vậy, sảng khoái, quá sảng khoái.
- Có phải là cảm giác rất khó xử hay không? Kỳ thật giao ra một người không tính là gì, nhưng mặt mũi thật sự không chịu nổi. Dù sao lời vừa nói ra, thu lại thì quá khó chịu.
Một hồi lâu, nhìn thấy Quách Tông Hữu không mở miệng, Nhậm Kiệt đột nhiên lên tiếng.
- Ừm, phiếu cơm lão đại, ngươi muốn làm gì? Mập mạp phản ứng nhanh nhất, lập tức ý thức được không thích hợp. Cục diện đã vững vàng, phiếu cơm lão đại đây là muốn làm gì?
Bởi vì với kinh nghiệm của hắn, phiếu cơm lão đại của mình vừa nói như vậy, phía sau khẳng định sẽ có chuyện. Mập mạp không cần hỏi, một ánh mắt đã đem suy nghĩ trong lòng hắn biểu đạt ra.
- Chờ xem trò vui đi. Nhậm Kiệt quay đầu hướng về phía hắn nháy mắt, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài.
- Không có gì khó chịu hay không khó chịu, hôm nay bị ngươi tính toán, thắng bại...
Nhậm Kiệt vừa nghe liền biêt Quách Tông Hữu tiếp theo muốn nói gì, muốn cho hắn tìm bậc thang để xuống, muốn chịu thua rời đi. Cơ hội tốt như vậy Nhậm Kiệt sẽ không cho hắn đi.
- Không nên không tiện thừa nhận, tuy nhiên bản gia chủ làm người là rất phúc hậu, cũng không phải là không cho các ngươi cơ hội. Nglà các ngươi nhất định phải thả, tuy nhiên muốn từ nơi này đi ra ngoài, trừ phi ngươi có thể cùng gia chủ chiến một trận, bất luận thắng bại bản gia chủ đều thả các ngươi rời đi. Nhậm Kiệt nói xong, giành trước khi Quách Tông Hữu chịu thua chỉ vào Quách Tú, khiêu khích nói.
- Móa, phiếu cơm lão đại ngươi chơi thật à! Mập mạp Cao Nhân há miệng, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt. Biết ngay phiếu cơm lão đại là sẽ không chịu yên, chỉ là hắn gần nhất làm sao vậy, ở trong sòng bạc giết Cao Phi thật ra còn có lý do, sau lại nghe xem cảm giác cũng không tồi. Nhưng hiện tại đã nắm chắc phần thắng cùng Quách Tú này đánh có sướng gì chứ.
Mấu chốt là, Quách Tú này cũng không phải là người vừa đạt tới Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất như Cao Phi, Quách Tú này nhưng là Chân Khí Cảnh tầng 8 thứ thiệt, hơn nữa với sự cưng chiều của Quách Tông Hữu đối với hắn, đồ tốt trên người nhiều không xuể. Lần trước đồ vật bọn họ cướp được trên người Quách Tú là có thể nói rõ hết thảy. Cho dù là Chân Khí Cảnh tầng 9 cũng chưa chắc là đối thủ của Quách Tú. Phiếu cơm lão đại nói thế nào cũng chỉ là Luyện Thể Cảnh. Đùa gì thế, đùa quả này hơi lớn hả.
Nhưng là nhìn biểu tình của phiếu cơm lão đại, ở đâu là đang nói đùa. Mẹ kiếp, điên rồi, thế giới này đều điên rồi.
Mập mạp dù cho trước khi Nhậm Kiệt lên tiếng nói lời này được Nhậm Kiệt ám chỉ đều như vậy, những người khác càng không cần phải nói. Vừa nghe Nhậm Kiệt nói lời này, ngay cả Thường lão tứ đều thất thần, cho là mình nghe lầm xoay đầu nhìn về phía sư phụ.
Càng đừng nói là những người của Thánh Dược Đường đám Quách Tông Hữu, Quách Tú. Quách Tông Hữu chớp chớp mắt, cái gì, mình không nghe lầm chứ?
- Ngươi... muốn đấu với ta? Quách Tú nhìn Nhậm Kiệt, lại chỉ chỉ ngực mình, không dám tin tưởng lời nghe được, lại xác nhận hỏi.
- Không sai, ngươi đem mộ của sư phụ người khác đào ra, ngươi cho là mình muốn đi là có thể đi sao? Nhậm Kiệt đột nhiên thanh âm trầm xuống, không hề có vẻ vui đùa, lạnh lùng nói: - Vốn hôm nay nên đem các ngươi đều giết hết, tuy nhiên ta tin tưởng thù này có người muốn tự tay báo. Nhưng hôm nay bản gia chủ nếu đã nhìn thấy như vậy liền thu chút lời trước. Trước giáo huấn kẻ bại hoại, khốn kiếp, cặn bã, súc sinh đào mồ quật mả nhà ngươi mới được.
Nếu như nói vừa rồi Nhậm Kiệt lên tiếng nói lời kia, đa số người đều cho rằng mình nghe lầm, cho rằng Nhậm Kiệt đang nói đùa, cho rằng đây căn bản không có khả năng. Như vậy giờ phút này nghe lời này của Nhậm Kiệt, không ít người lòng lập tức hoảng sợ.
- Ngươi cmn mắng ai... Quách Tú giận chỉ Nhậm Kiệt: - Chỉ loại rác rưởi sắp lưu ban ngươi, ngay cả Chân Khí Cảnh đều không đạt tới cũng dám nói so với bản thiếu chủ, ta...
- Tú nhi! Ngay khi Quách Tú muốn đáp ứng, Quách Tông Hữu thấp giọng quát một tiếng, lập tức ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nhậm Kiệt.
Bình thường mà nói, 100 Nhậm Kiệt cũng không có khả năng là đối thủ của Quách Tú, dưới tình huống chính diện giao thủ. Nhưng là, Nhậm Kiệt này lúc trước vừa mới đánh chết Cao Phi, tin tức này sớm đã truyền khắp Ngọc Kinh Thành, Quách Tông Hữu tự nhiên biết.
- Bình tĩnh một chút đừng bị hắn chọc giận mắc mưu. Nhậm Kiệt này rất cổ quái, tuy rằng không phải loại thiên tài ngang trời quật khởi, quét ngang hết thảy như lão tử hắn Nhậm Thiên Hành, nhưng lại lộ ra một vẻ tà khí. Lúc trước chuyện Cao Phi ngươi còn nhớ không, Cao Phi cũng là Chân Khí Cảnh, bình thường Chân Khí Cảnh tầng ba, bốn cũng không thể đánh chết, mà Nhậm Kiệt lại ở trong chiến đấu ăn miếng trả miếng huyết chiến đến cùng mạnh mẽ đánh nát áo giáp Linh khí hạ phẩm, đánh chết Cao Phi kia. Ngàn vạn đừng mắc mưu, cẩn thận làm việc, cùng lắm thì chúng ta trở mặt với hắn, ta đưa ngươi tiến vào hoàng cung tìm tỷ tỷ ngươi, tìm Hoàng đế phân xử. Chúng ta còn có thể tìm tông môn, nhưng ngươi tuyệt đối không thể có việc. Quách Tông Hữu thần thức khẽ động, ngầm cảnh báo Quách Tú chớ làm loạn.
- Chỉ bằng hắn... Quách Tú cũng đồng dạng thông qua thần thức nói với Quách Tông Hữu, khinh thường nói:
- Tên ngu ngốc Cao Phi kia là vừa mới đạt tới Chân Khí Cảnh, hơn nữa áo giáp Linh khí hạ phẩm kia lúc trước phụ thân các người cũng từng phân tích, là Cao Chiến Uyên lâm thời lấy ra, hẳn là đạt được trong chiến đấu lần trước, hẳn là có tổn hại mới có thể như thế. Nếu không bằng vào Nhậm Kiệt làm sao có thể có loại lực lượng này. Hơn nữa hắn cũng là mượn dùng ngoại lực của Kim Cương Bất Hoại Thể của hộ vệ hắn, mượn dùng ngoại lực có mạnh mấy cũng là như trẻ con cầm đại đao, nếu như đao này quá lớn, quá nặng, hắn cũng không gánh vác nổi. Ta cũng không tin, một đấu một hắn dựa vào cái gì đấu với ta.
- Không được, ta luôn cảm giác Nhậm Kiệt này lộ ra một vẻ tà khí, không thể dựa theo lẽ thường để đánh giá... Quách Tông Hữu hết thảy lấy an nguy của con trai làm trọng, những thứ khác đều không sao cả.
- Làm sao, lén sử dụng thần thức thương lượng hả. Ngươi nhưng là Chân Khí Cảnh tầng 8, bản gia chủ chẳng qua là Luyện Thể Cảnh tầng 6 mà thôi. Đây là kết quả gần đây nhất cố gắng, trước đó vài ngày còn Luyện Thể Cảnh tầng năm đấy. Chênh lệch... Nhậm Kiệt cố ý gập ngón tay đếm: - Luyện Thể Cảnh tầng 7, 8, 9, đại viên mãn, Chân Khí Cảnh tầng 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8. Cmn kém những 12 tầng, bao hàm một cảnh giới lớn, bản gia chủ 10 ngón tay đều không đủ dùng. Nếu loại khiêu chiến này ngươi đều không dám tỷ thí, như vậy ngươi đời này cũng sẽ không cần tu tiên nữa, về sau cũng không cần ngẩng đầu làm người!
Ầm... Lúc này thật sự không có biện pháp nhịn nữa, không chỉ nói là loại tính tình như Quách Tú, đổi là bất kỳ ai bị một người thấp hơn mình một cảnh giới lớn, kém 12 tầng kêu gào khiêu chiến cũng không có biện pháp nhịn. Quách Tú chân khí tuôn trào.
- Nhậm Kiệt, ngươi đang tìm chết... Quách Tông Hữu giành ở trước con trai muốn nổi bõa, cùng lắm thì trực tiếp cùng Nhậm gia xung đột, trước khi Nhậm Kiệt gõ vang trống trận xông ra ngoài vẫn là không có vấn đề.
- Nếu không như vậy đi, bản gia chủ lại nhường một bước. Vừa rồi bản gia chủ nói, ngươi đào mồ quật mả, bại hoại, cặn bã tới cực điểm, chết chưa hết tội, đáng tiếc có người nhất định hy vọng tự tay báo thù, như vậy ta hôm nay chỉ muốn dạy dỗ ngươi một chút, thu chút lời mà thôi. Cho nên ngươi yên tâm, bản gia chủ sẽ không lấy tính mạng ngươi. Còn nữa, các ngươi nhất định cũng đang thảo luận bản gia chủ vừa cùng Cao Phi chơi huyết chiến đến cùng hả. Dám hay không, chúng ta tiếp tục liền chơi cái này. Điều kiện này của ta đã đủ tốt rồi, nếu như ngươi còn không dám ứng chiến nữa, như vậy ta đều hoài nghi ngươi có phải là ngay cả cái phía dưới đều không có. Nhậm Kiệt lại giành trước khi Quách Tông Hữu phẫn nộ khiêu khích Quách Tú, nhìn Quách Tú.
- Nhậm Kiệt... món nợ lần trước bản thiếu chủ còn chưa tính với ngươi, chính ngươi muốn tìm chết thì cứ tới. Chỉ bằng loại rác rưởi như ngươi, ngươi có mượn lực lượng thế nào đi nữa bản thiếu chủ nghiền chết ngưoi cũng dễ dàng như nghiền chết một con kiến. Ầm! Quách Tú cũng hoàn toàn bị chọc giận, cất bước tiến lên, chân chạm đất đồng thời một luồng chân khí điên cuồng tấn công, trong nháy mắt đem bùn đất dưới chân đánh ra một vòng tròn đường kính khoảng ba thước, đã hình thành mộtvòng tròn huyết chiến đến cùng.
- Tú nhi... Quách Tông Hữu lo lắng muốn ngăn cản.
Quách Tú lập tức thần thức khẽ động: - Phụ thân, nói thế nào ta cũng là Chân Khí Cảnh tầng 8, còn có áo giáp Linh khí hạ phẩm ngài mới cho ta. Áo giáp này cũng không xảy ra vấn đề như của Cao Phi kia. Kém 12 tầng thứ, nếu như hôm nay ta không thể đưng sra, như vậy ta còn sống không bằng chết, về sau cũng không cần đi tông môn tu luyện. Ít nhất hiện tại còn không phát hiện hắn che giấu cái gì. Nếu hắn thật sự là giả heo ăn thịt hổ, như vậy phụ thân ngài có thể ra tay bất cứ lúc nào, nếu hắn chỉ là muốn mượn dùng Kim Cương Bất Hoại Thể của thủ hạ của hắn... Hừ, hôm nay ta liền phế hắn, hoặc là trực tiếp giết hắn.
Kỳ thật Quách Tông Hữu biết, loại cục diện này đổi thành bất kỳ một người tu luyện nào khác đều không có biện pháp rút lui. Đạo tu luyện chính là đấu cùng người, đấu với trời. Từ khi bước vào Âm Dương Cảnh bắt đầu tuổi thọ tăng lên, liền bắt đầu quá trình đấu với trời. Nếu như ngay cả dũng khí, quyết tâm đấu với người, đều không có, lại làm sao nói đấu với trời.
Kém 12 tầng thứ nếu là lùi bước, tương lai càng thêm không cần phải nói đấu với trời, tranh đoạt tuổi thọ, muốn bước vào con đường tu tiên.
Đổi là chính hắn, sớm đã đánh rồi, chỉ là sự cưng chiều của hắn đối với Quách Tú khiến hắn mới tận lực không muốn cho Quách Tú có chuyện. Nhưng lúc này Quách Tú đều nói như vậy, hắn cũng thật sự không có biện pháp ngăn cản nữa. Nếu cố ngăn cản, không cho Quách Tú chiến đấu, như vậy sau này Quách Tú cũng không có biện pháp lại đối mặt với tất cả mọi người nơi này, thậm chí không có biện pháp làm người, đường tu luyện cũng hoàn toàn bị hủy.
- Ừm, chính ngươi cẩn thận nhiều một chút, ta một mực cảm giác Nhậm Kiệt này có chút cổ quái. Tuy rằng không phải như cha hắn ngang trời quật khởi, quét ngang hết thảy, nhưng cũng lộ ra một cỗ tà khí, rất tà môn, cẩn thận! Quách Tông Hữu lo lắng nhắc nhở con trai.
- Ngài cứ yên tâm đi. Quách Tú đáp ứng một tiếng, trong lòng đã không chờ đợi thêm muốn đấu với Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt a Nhậm Kiệt, ngươi đem Cao Phi đánh chết liền cho rằng mình rất lợi hại đúng không. Cao Phi tính cái rắm a, cũng dám đánh đồng với bản thiếu chủ. Ăn miếng trả miếng, huyết chiến đến cùng đúng không, bản thiếu chủ hôm nay liền đánh chết ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.