Tả Thực Phái Mary Sue

Chương 35



Vì vậy, nguyên soái vốn là đang ấp ủ dự định trực tiếp hôn lên đành phải lúng túng thả Diệp Hi ra, xoay lưng lại mặc quần lót.

Đây là bởi vì trước khi không khống chế được biến thân, gã đã phải dùng tốc độ nhanh như chớp cởi sạch quần áo, bằng không sau khi biến thân quần áo sẽ bị hình thể khổng lồ của Kraken xé toạc thành từng mảnh nhỏ mất. Mà dạt trôi đến hòn đảo này, nguyên soái cũng không có quần áo để thay...

Hầy, hẳn là gã cũng thực mệt mỏi đi, ngay cả cuồng hóa mà còn phải lo nghĩ nhiều như vậy, một chút cũng không đủ điên cuồng!

Nguyên soái ăn mặc chỉnh tề, chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa: "Em cũng không biết vì sao có thể trấn an tôi lúc đang cuồng hóa sao?"

"Em thật sự không biết." Diệp Hi lệ nóng doanh tròng nhón chân nhìn xa xăm, cảm xúc dạt dào nói: "Có lẽ, đây chính là sức mạnh của tình yêu."

Nguyên soái bị tiểu ngu ngốc này chọc cười, lần thứ hai bá đạo kéo Diệp Hi vào trong lòng, dùng ngón trỏ và ngón cái nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, muốn hôn một cái.

"Dừng dừng dừng!" Diệp Hi bị hành động này của nguyên soái dọa sợ tới mức nổi hết cả da gà, vô cùng thất lễ mà lấy một tay che miệng gã lại, đồng thời đẩy đầu gã ra sau, dùng ánh mắt khiển trách trừng trừng.

Ơ đờ mờ cái tên nam phụ này, anh đang định làm giề đấy? Trên thế giới này chỉ có Thẩm tổng mới có thể hôn tui thôi có biết không!!

Dù sao nếu Thẩm tổng không thực hiện được nhiệm vụ chủ tuyến, nhiệm vụ chủ tuyến không hoàn thành thì nam phụ làm gì có cửa mà được lên sàn diễn!

"Em vừa nói là sức mạnh của tình yêu..." Ánh mắt nguyên soái từ vui mừng biến thành thất vọng, cau mày hỏi: "Là do tôi hiểu lầm gì sao?"

"Không có gì sai, nhưng mà tiến triển của chúng ta có thể chậm lại chút được không?" Diệp Hi nói, chà xát từng mảng từng mảng da gà vừa bị dọa nổi đầy trên tay mình, nhắc nhở: "Tỉ như trước tiên anh... tỏ tình một chút?"

Nguyên soái dùng ánh mắt cưng chiều nhìn chăm chú mỹ thiếu niên hết sức dễ thẹn thùng trước mặt, khóe miệng cong thành một độ cong đẹp mắt, mang theo vài phần lười biếng ý vị giơ tay chào theo nghi thức quân đội, thanh âm từ tính có thể làm cho lỗ tai mang thai: "Tuân mệnh."

Không thể không nói, chiêu thức này của nguyên soái nếu như dùng cho con gái hoặc là trên người tiểu thụ chân chính, sợ là đã sớm đem đối phương thần hồn điên đảo mất rồi. Nhưng mà thật đáng tiếc, người gã gặp được lại là cái tên trong mắt chỉ có EXP - Diệp cặn bã...

Nguyên soái: "Mộ Dung tiên sinh, thực ra tôi cũng không thật sự là người theo chủ nghĩa độc thân. Tôi chỉ là e sợ trạng thái cuồng hóa đêm trăng tròn sẽ khiến cho tôi không cẩn thận xúc phạm tới người tôi yêu..."

Nhưng mà Diệp cặn bã thậm chí còn không thèm nghiêm túc lắng nghe! Cậu chỉ toàn tâm toàn ý chờ đợi hệ thống công bố EXP của nguyên soái, giống như lúc chờ đợi điểm thi học kỳ ở trong lòng yên lặng cầu khấn —— cao hơn một chút, cao hơn một chút, làm ơn đi hệ thống thân yêu! Ban nãy tui suýt chút nữa đã bị con bạch tuộc kia bỏ vào mồm rồi đó, không cho 50 ngàn EXP thì quả thực là không còn gì để nói!

Nguyên soái vẫn đang thâm tình chân thành thổ lộ: "... Tâm hồn thuần khiết thiện lương kia của em đã cứu rỗi tôi, trong lúc đầu óc tôi hỗn loạn điên cuồng, tôi đã cảm nhận được tình yêu của em, dòng năng lượng ấm áp ấy chảy vào trái tim tôi..."

Diệp Hi vẻ mặt mơ màng chăm chú nhìn vào hai mắt nguyên soái, có tiết tấu mà liên tiếp gật đầu, giống như đang vô cùng nghiêm túc lắng nghe!

Haizz, nói tới bạch tuộc đột nhiên lại nhớ tới bạch tuộc viên, thèm ghê ahuhu. Ở cái quán ngay cạnh ga tàu điện ngầm đó, biểu bì nướng đến xốp giòn tan, bao bọc lấy lớp thịt màu mỡ, phía trên phải cho thêm nhiều nhiều mù tạc một chút, thừa dịp còn nóng cắn ngay một miếng, ôi cái mùi thơm ấy, chậc chậc chậc, đúng là hương vị mối tình đầu.

Nguyên soái đã bắt đầu cầu hôn: "... Em là định mệnh của đời tôi, là người duy nhất trên cõi đời này có thể ở bên cạnh tôi. Em đã từng nói em rất yêu biển rộng, giấc mơ từ bé chính là được cưới hải quân đúng không? Nếu vậy... Em có nguyện ý gả cho tôi không?"

Diệp Hi từ trạng thái treo máy ngay lập tức phục hồi tinh thần, không nghe rõ hỏi lại: "Cái gì cơ?"

Nguyên soái trìu mến nhìn vật nhỏ phản xạ hình cung rất dài này, lặp lại rõ ràng từng chữ một: "Em có nguyện ý gả cho tôi không?"

Thông báo công lược nam phụ thành công vẫn chưa vang lên, vì vậy Diệp Hi liền phối hợp đáp ứng: "Có, em đồng ý gả cho anh."

Cậu vừa dứt lời, trong cặp mắt sâu thăm thẳm kia của nguyên soái liền bắn ra ánh sáng rực rỡ, giống như ở sau mắt hắn có thứ gì đó đang mãnh liệt cháy lên. Gã cầm tay Diệp Hi, đặt ở vị trí vốn dĩ thuộc về chiếc huân chương tượng trưng cho vinh dự cao nhất nhất trên ngực mình, dứt khoát nói: "Từ nay về sau, trái tim của tôi sẽ chỉ đập vì một mình em... Em là vinh dự lớn nhất cuộc đời tôi, tôi yêu em."

Lúc này, thông báo của hệ thống liền vang lên trong tai Diệp Hi, có thể là bởi vì lần công lược này có độ nguy hiểm nhất định, Diệp Hi cuối cùng cũng nhận được mức thưởng cao nhất - 50 ngàn điểm EXP, đồng thời đồng bộ chia sẻ cho đồng đội.

Một tia chớp màu tím lóe lên xé rách màn đêm, tiếng sấm nổ đùng đoàng dùng tư thế dời sông lấp biển vang lên tận mây xanh, một tiếng lại tiếp một tiếng, dày đặc đến dường như không có gián đoạn. Nhưng mà trận sấm vang chớp giật này chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi lại giống như khi đi tới, đột nhiên chìm xuống.

Vừa nhìn là biết Thẩm tổng đang niệm thần chú "không nên tức giận"!

Diệp Hi bị 50 ngàn EXP làm cho choáng váng đầu óc kích động nhảy tại chỗ ba lần, nguyên soái bị vị hôn phu thỏ con của mình manh đến tim, ôm lấy Diệp Hi lần thứ hai nỗ lực hôn môi cậu, Kết quả là, lúc này Diệp Hi linh hoạt ngồi xổm xuống, thân hình mảnh khảnh từ trong lòng nguyên soái trượt ra ngoài, sau đó không nói hai lời liền quay đầu bỏ chạy!

Bởi vì một loạt động tác này của cậu quá đột nhiên cho nên nguyên soái còn chưa kịp phản ứng lại, chờ đến khi gã ý thức ra thì Diệp Hi đã chạy ra khỏi phòng, không bắt được.

Cái vật nhỏ yêu xấu hổ này... Nguyên soái một đầu tóc ngắn xanh lục hạnh phúc lại tiếc nuối nở nụ cười, tâm lý như được tắm trong mật ngọt! Cả người gã tươi cười rạng rỡ, ngay cả mái tóc xanh lục kia cũng giống như bởi vì vui sướng mà lấp lánh ánh hào quang xanh mơn mởn.

Ha ha ha câu xong liền chạy thật kích thích! Ngay tại khi nguyên soái đang mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, Diệp Hi đã phi nước kiệu trở về, gương mặt thanh tú xinh đẹp vui tươi nở nụ cười xán lạn như con trai ngốc nhà địa chủ!

Nhưng mà chạy chạy, Diệp Hi chợt phát hiện trên đường về biệt thự nhiều thêm một ngọn núi kỳ quái, hình dáng bình thường, có cạnh có góc, giống như một cái Kim Tự Tháp cực bự, bịt kín lối về của cậu.

...Đường về biệt thự sao lại có núi, chẳng lẽ mình đi nhầm hả? Diệp Hi hoang mang chạy về phía ngọn núi, lúc tới gần mới phát hiện đó thế nhưng lại là một cái lều trại to đến mức làm nguời giận dữ! Diện tích cái lều nói ít cũng phải vượt quá năm trăm mét vuông, được thêu bằng tơ vàng sợi bạc có đính thêm trân châu ngọc thạch, vô cùng xa hoa lộng lẫy. Trên đỉnh lều cao cao cắm mấy cột thu lôi bằng phỉ thúy, xanh non thơm mát, nguy nga ngút trời!

Dưới ánh trăng, lều trại bốn phía phản ra ánh sáng thanh mát nhè nhẹ, từ vị trí của Diệp Hi vừa vặn có thể thấy được một góc của lều trại, cọc lều là một cây kim cương to dài được cắm sâu vào bãi cát, vừa nhìn là biết vô cùng chắc chắn.

Diệp Hi trợn mắt há hốc mồm đứng dưới chân "núi" lều: "..."

Rộng lớn tráng lệ như vậy, vừa nhìn liền biết ngay đó là hàng chuyên dụng cho Thẩm tổng của chúng ta!

Chỉ là không biết Thẩm tổng đây là đột nhiên bị trúng ngọn gió nào?

Lúc này, một người hầu cách đó không xa nhìn thấy Diệp Hi liền cung cung kính kính hành lễ đi tới, nói: "Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đang chờ ngài ở cửa Đông, xin mời đi theo tôi."

Cho nên là, lều trại của Thẩm tổng đến tột cùng là có bao nhiêu cánh cửa!? Diệp thiếu phu nhân câm nín bước theo người hầu đi về cửa Đông —— cũng chính là cánh cửa hướng mặt về phía biển rộng. Thẩm Tu Lâm đang đứng đón gió trên một khối đá ngầm, dáng người kiên cường thon dài, trước mặt hắn là biển rộng óng ánh sắc lam.

Thẩm Tu Lâm quay đầu, để cho Diệp Hi nhìn thấy đường nét hoàn mỹ nơi gò má, hắn ngoắc ngoắc tay với cậu, nhẹ giọng nói: "Lại đây."

Đám người hầu tất cả lui ra, Diệp Hi đạp lên sỏi nhỏ cùng đá ngầm vững chắc đến bên người Thẩm Tu Lâm, lại bám vào tay hắn trèo lên tảng đá dưới chân hắn, phóng mắt nhìn ra...

Mây đen che lấp mặt trăng đang dần dần tan rã lui quân lộ ra ánh trăng lạnh lẽo theo gió mềm nhẹ lay động trên mặt biển. Nước biển sâu thăm thẳm ở phía xa xa giống như đã cùng bóng đêm hòa làm một thể, nhưng mà càng đến gần bờ, màu nước lại dần dần sáng lên. Đến khi chạm vào đá ngầm dưới chân hai người thì nước biển đã chuyển sang màu xanh thẫm, trong làn gió nhè nhẹ, dưới ánh trăng thanh khiết, từng làn từng làn sóng vỗ vào nhau, giống như một chiếc váy xanh ngàn lớp đang bay phấp phới trước gió...

"Đây là một loại rong biển phát sáng." Thẩm Tu Lâm nói, tay hướng ra phía ngoài, nắm chặt lấy tay Diệp Hi, ngay tại lúc Diệp Hi theo thói quen muốn tránh thoát thì lập tức nắm chặt hơn một chút. Diệp Hi liền ngoan ngoãn lại, vì vậy Thẩm Tu Lâm vừa nắm tay cậu, vừa tiếp tục nói: "Anh đã đặc biệt phân phó người đi học tập, sau đó liền dựng lên ở chỗ nước cạn này cho em nhìn, có thích không? Trong thế giới hiện thực rất khó để thấy được những cảnh tượng như thế này."

"Em thích, đẹp quá!" Diệp Hi sung sướng đáp lời, khóe miệng mềm mại như chú mèo con nhếch lên, cậu xắn ống quần qua đầu gối, đá rơi giày, từ trên đá ngầm bước vào nước cạn, để cho nước biển sáng lấp lánh tràn qua mắt cá chân và quá nửa cẳng chân mảnh khảnh của mình. Diệp Hi tràn đầy hứng khởi cúi người xuống múc lên một vốc nước, ngắm nhìn rong biển phát sáng như đom đóm trong lòng bàn tay, có mấy giọt tràn ra từ khe hở ngón tay, vẽ nên từng đạo ánh sáng đẹp mắt trong không trung.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm lành lạnh quăng ra một quả bom: "Em vừa đi công lược nam phụ về."

Diệp Hi trong lòng căng thẳng, vội nói: "Anh đã bảo là mặc kệ em còn gì, 50 ngàn kinh nghiệm đó. Chúng ta đồng thời trở về, đừng nghịch."

Thẩm Tu Lâm không tỏ ý kiến đá rơi giày, xắn ống quần lên đứng bên cạnh Diệp Hi trong nước hỏi: "Gã đã làm gì? Nói anh nghe một chút."

"Không có gì, thật sự không có gì, gã chỉ ôm em một chút, còn muốn hôn em nữa..." Diệp Hi vội vàng biểu đạt lòng trung thành: "Thế nhưng em không để cho gã hôn, em đã bịt miệng gã lại, ha ha."

"Chuyện gã làm với em, anh phải làm hết một lần." Thẩm Tu Lâm giống như đứa trẻ giận dỗi, duỗi tay ôm lấy Diệp Hi, nâng cằm cậu lên, chậm rãi cúi đầu hôn xuống. Có lẽ bởi vì nước biển quá đẹp, bầu không khí quá tốt, Diệp Hi thế nhưng ngốc như tượng đất ngoan ngoãn đứng tại chỗ để cho hắn hôn, hơn nữa còn đỏ bừng một đường từ tai xuống thẳng đến gót chân. Hai người hôn nhau một hồi lâu, cậu mới lắp bắp quát lớn: "Đừng, đừng nghịch!"

Vừa hôn xong, Thẩm Tu Lâm tựa vào trán cậu, ôn nhu nói: "Sao em không che miệng anh?"

Diệp Hi đỏ mặt mạnh miệng nói: "Em đây không phải là... là thói quen à!"

"Tức là em đã cho phép anh về sau được làm như vậy?" Thẩm Tu Lâm buồn cười hỏi.

"Dù, dù sao hôn cũng không mất miếng thịt nào, thế nhưng cái khác thì không cho, anh đừng được voi đòi tiên!" Diệp Hi mặt đỏ tới mang tai ngồi xổm xuống nghịch nước, che giấu dao động không rõ và sảng khoái trong lòng mình!

"Anh có cái này là đủ rồi." Thẩm Tu Lâm ngồi xuống sát bên cạnh cậu, lại nhanh chóng nhẹ nhàng mổ hôn trên mặt cậu một chút. Sau đó nhanh chóng múc lên một vốc nước tràn đầy rong biển phát sáng quăng vào không trung, để đề phòng việc Diệp Hi đổi ý, rất có tâm cơ mà dời đi sự chú ý, hắn nói: "Nhìn kìa, nước biển rơi xuống giống như sao."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm tổng: A, ngay cả cột thu lôi trên đỉnh lều trại cũng là xanh biếc.

Nguyên soái: Tôi ngay cả tóc cũng xanh lè nè, tôi biết nói gì đây.