Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 37: Một quyền knock out!



“Ồ? Cậu chính là Phương Vỹ Huyền?" Hàn Hành Thuấn hơi híp mắt lại, dò xét Phương Vỹ Huyền.

Ông ta có thể cảm ứng được hơi thở của Phương Vỹ Huyền chỉ là một gã võ giả Tiên Thiên bậc năm mà thôi.

Chút thực lực ấy, nói thật ông ta không cần thiết phải ra tay.

Nhưng mà dù sao ông ta đã nhận thù lao kếch xù từ nhà họ Dương, vẫn phải ra chút sức.

Vả lại gương mặt thằng nhóc trước mặt bình tĩnh, hình như vốn không để ông ta vào mắt, càng làm cho ông ta cảm thấy rất khó chịu.

"Thằng nhóc kia, cậu rất có gan, chỉ tiếc..." Hàn Hành Thuấn chậm rãi đi tới chỗ Phương Vỹ Huyền.

"Cậu gặp tôi."

"Trái lại ông nên tranh thủ thời gian ra tay đi." Phương Vỹ Huyền hơi không kiên nhẫn nói.

Nhìn thấy gương mặt khinh thường của Phương Vỹ Huyền, Hàn Hành Thuấn dấy lên lửa giận.

Làm một bán bộ tông sư, ông ta chưa bao giờ bị người ta khinh thường như thế!

"Nhóc con, nếu cậu rượu mời không uống, vậy cũng đừng trách tôi ra tay quá nặng!" Đang nói chuyện, Hàn Hành Thuấn đã vọt tới chỗ Phương Vỹ Huyền.

Khi vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, Hàn Hành Thuấn không chút do dự, một quyền đánh vào ngực Phương Vỹ Huyền.

Làm một bán bộ tông sư, Hàn Hành Thuấn đã có thể khống chế chân khí.

Trong một quyền này của ông ta, ẩn chứa sức mạnh chân khí, uy đủ sức để đánh nát một khối đá to bằng quả bóng rỗ!

Mặt Phương Vỹ Huyền không biểu cảm, cũng đánh ra một quyền.

Chỉ là một võ giả tiên thiên bậc năm, cũng dám đối đầu với tôi sao?

"Muốn chết!"

Ánh mắt Hàn Hành Thuấn lóe ra tia sáng lạnh.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn.

Chân khí đụng nhau trên không trung nổ tung, một luồng năng lượng tản đi, bọn người Đường Mạnh Sơn xem cuộc chiến chấn động đến lui về sau mấy bước.

Tập trung nhìn vào, phát hiện Phương Vỹ Huyền còn đứng tại chỗ.

Mà Hàn Hành Thuấn đã không thấy người!

Đường Nam Tư nhìn về phía trước, trong lòng rung động!

Chỉ thấy trên vách tường bên cạnh hành lang, có một người bị lõm vào.

Cả người Hàn Hành Thuấn bị dính ở trong đó!

Thất khiếu ông ta chảy máu, biểu lộ vô cùng đau khổ, trong mắt đầy khiếp sợ!

Chỉ là một võ giả tiên thiên bậc năm, làm sao có thể có thực lực thế này?

"Phụt!"

Hàn Hành Thuấn phun ra một ngụm máu, người nghiêng về phía trước, rơi xuống từ trong tường, ngã trên mặt đất, không đứng lên nổi nữa.

Bán bộ tông sư bị Phương Vỹ Huyền một quyền knock out!

Hai học trò của Hàn Hành Thuấn thấy cảnh này, sợ vỡ mật, đâu còn dám ra tay với Phương Vỹ Huyền?

"Dẫn thầy của các người cút đi." Phương Vỹ Huyền nói.

Hai học trò ôm lấy Hàn Hành Thuấn bị thương nặng, lao xuống lầu như chạy trốn.

Nhà họ Dương.

Dương Yến Xuân ngồi trên ghế sô pha, đang trò chuyện với cha mẹ đi công tác ở nước ngoài.

"Rốt cuộc tình huống hiện tại như thế nào! Anh Tâm ra sao?" Trong điện thoại, Dương An Thành lòng nóng như lửa đốt hỏi.

"Cha, con đã mời đại sư Hàn của võ quán nhà họ Hàn đi, nếu như ông ta..." Sắc mặt Dương Yến Xuân âm trầm nói ra.

Lời còn chưa nói hết, điện thoại di động của cô ta đã vang lên.

Dương Yến Xuân lập tức kết nối, nghe được đối phương nói xong, sắc mặt triệt để dữ tợn.

"Bụp!"

Cô ta dùng sức đập điện thoại di động xuống đất!

Thậm chí ngay cả bán bộ tông sư cũng không thể chế ngự Phương Vỹ Huyền!

Thực lực của Phương Vỹ Huyền, rốt cuộc mạnh cỡ nào?

"Yến Xuân, cuối cùng tình huống thế nào?" Một bên khác, Dương An Thành lo lắng hỏi.

Dương Yến Xuân đưa tay bụm mặt, không nói gì, hô hấp dồn dập hơn.

Cho tới bây giờ cô ta không nghĩ tới, có một ngày nhà họ Dương gặp phải tình huống nguy cấp thế này.

Thực lực của Phương Vỹ Huyền vượt xa khỏi tưởng tượng của cô ta.

Xem ra đến bây giờ, cứng đối cứng, tất nhiên nhà họ Dương phải chịu thiệt thòi.

"Cha, con phải rời nhà họ Dương Gia một thời gian, cha cũng đừng về nước trước, cứ ở bên mẹ một thời gian, xem như du lịch giải sầu đi."

Sau khi im lặng một hồi, Dương Yến Xuân dùng giọng nói khàn khàn.

"Con rời đi, chúng ta lại không quay về, vậy Anh Tâm làm sao bây giờ? Hiện tại tình huống của nó ra sao chúng ta còn chưa biết!" Giọng điệu Dương An Thành vội vàng.

"Chúng ta chỉ có thể phái người đưa em ấy đi bệnh viện, đồng thời chăm sóc em ấy... Trước khi anh cả xuất quan, chúng ta chỉ có thể thế này. Tiếp tục dừng lại ở thành phố Giang Hải sẽ chỉ bị Phương Vỹ Huyền tìm tới cửa, đến lúc đó..." Dương Yến Xuân không thể tiếp tục nói.

Dương An Thành bên kia cũng im lặng.

Vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!

Dương Anh Tâm sắp bị đánh chết, bọn họ là người thân, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tới, thậm chí phải trốn đi thật xa!

Đây là sỉ nhục cỡ nào!

Đầu bên kia điện thoại, Dương An Thành nổi gân xanh trên trán, nắm chặt hai tay, đốt ngón tay bóp trắng bệch.

"Cha, chúng ta chỉ cần nhẫn một hơi, chờ anh cả xuất quan, chúng ta trở lại... Đến lúc đó, con thề nhất định sẽ nghiền xương tên con hoang Phương Vỹ Huyền này thành tro! Trước đó, con còn muốn cắt đứt tay chân của anh ta, móc mắt... Để anh ta quỳ gối dập đầu với nhà họ Dương chúng ta!" Dương Yến Xuân cắn răng, vô cùng oán độc nói, trong ánh mắt đầy sát khí.

Quán bar Thâm Lan.

Phương Vỹ Huyền biết, sau khi Hàn Hành Thuấn bị anh đánh bại, nhà họ Dương sẽ không phái người đến.

"Đi thôi." Phương Vỹ Huyền nói với đám người Đường Mạnh Sơn.

Đám người Đường Mạnh Sơn vẫn còn đang khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đầy kính sợ.

Đi vài bước, Đường Mạnh Sơn quay đầu nhìn vào phòng nói: "Dương Anh Tâm..."

"Nhà họ Dương nhất định sẽ phái người mang cậu ta đi, không cần để ý." Phương Vỹ Huyền nói.

Phương Vỹ Huyền cảm thấy Dương Anh Tâm thật đáng thương.

Người nhà của cậu ta thực sự quá tỉnh táo và tàn nhẫn.

Tỉnh táo đến gần như máu lạnh, ngay cả Dương Anh Tâm bị đánh thành dạng này, chỉ có thể không nhịn được đến xem thử.

Nhưng trong lịch sử, có mấy nhân vật máu lạnh, hầu như cuối cùng sự nghiệp đều đạt thành tựu to lớn.

Hoặc là xưng hoàng xưng đế, hoặc là hùng bá một phương, thành bá chủ.

Nhà họ Dương, hình như cũng có một nhân vật như vậy?

Sau khi rời khỏi quán bar Thâm Lan, Phương Vỹ Huyền đi thẳng tới bệnh viện nhân dân thành phố Giang Hải.

Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của Cơ Hiểu Nguyệt.

Quả nhiên Dương Yến Xuân đã rời khỏi nhà họ Dương, ngồi lên máy bay, bay mất.

Về phần đi đâu, Cơ Hiểu Nguyệt không tra được.

Điều này Phương Vỹ Huyền đã đoán trước, cho nên anh vốn không có ý đi đến nhà họ Dương, đi cũng sẽ vồ hụt, không thể tìm được người.

Sau khi đánh Dương Anh Tâm thành người thực vật, lệ khí của Phương Vỹ Huyền đã tiêu tán.

Về phần những người khác của nhà họ Dương, bọn họ cũng sẽ trở lại.

Đến lúc đó lại tìm bọn họ cũng không muộn.

Trong phòng bệnh, Vu Ánh Hà nhắm mắt nằm trên giường bệnh, coi như sắc mặt không tệ.

Như Phương Vỹ Huyền nói, Vu Ánh Hà chỉ chấn động não rất nhỏ, không tính là vấn đề lớn gì.

Chỉ là đùi phải của cô ấy bị gãy xương.

Bác sĩ nói phải bỏ một tấm thép vào, mới có thể để Vu Ánh Hà tiếp tục sử dụng đùi phải.

Nhưng kể từ đó, nhất định đùi phải của Vu Ánh Hà sẽ có ảnh hưởng, sau này cũng không thể vận động mạnh như nhảy múa các kiểu.

Nghe được tin tức này, Vương Duyên Tú rơi nước mắt như mưa.

Vu Ánh Hà mới mười sáu tuổi, cuộc sống tương lai còn rất dài. Nhưng trẻ tuổi như vậy, đùi phải lại bị tổn thương mãi mãi, sau này cũng không thể nhảy múa nữa.

Vu Ánh Hà thích nhất là nhảy múa... Kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay, cô ấy còn muốn lên đài biểu diễn tiết mục...

"Dì Vương, dì không cần quá lo lắng, cháu có thể trị chân cho Ánh Hà, có lẽ không thể hoàn toàn khôi phục, nhưng hiệu quả khẳng định tốt hơn khảm thanh thép vào." Phương Vỹ Huyền nói với Vương Duyên Tú.

Vương Duyên Tú nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt nghi ngờ.

Phương Vỹ Huyền là một học sinh trung học, chẳng lẽ còn biết y thuật?

"Dì Vương, nếu như dì tin tưởng lời của cháu, hiện tại cháu sẽ có thể giúp Ánh Hà trị liệu." Phương Vỹ Huyền nói.

Vương Duyên Tú biết, Phương Vỹ Huyền tuyệt đối không hại Vu Ánh Hà.

Mặc dù bà ấy không rõ Phương Vỹ Huyền trị liệu như thế nào, nhưng bà ấy vẫn lựa chọn tin tưởng Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền để Vương Duyên Tú rời khỏi phòng bệnh trước, bởi vì sau đó anh cần vô cùng tập trung.

Vết thương đùi phải của Vu Ánh Hà đã bị bó bột, băng bó lại.

Phương Vỹ Huyền trực tiếp cởi bột ra.

Lúc này có thể nhìn thấy vết thương màu đỏ tím của Vu Ánh Hà.

Ở ngay vị trí này, xương cốt đứt gãy.

Phương Vỹ Huyền đưa tay phải ra ấn tại vị trí này.

Chân khí đỏ nhạt phát ra từ trong tay Phương Vỹ Huyền, truyền đến miệng vết thương của Vu Ánh Hà, chữa trị xương cốt cho Vu Ánh Hà...

Nửa giờ sau, Phương Vỹ Huyền mới kết thúc trị liệu.

Lúc này, trán của anh đã toát ra một tầng mồ hôi rịn.

Lợi dụng chân khí sửa lại thân thể, yêu cầu khống chế chân khí cực kỳ tỉ mỉ.

Vừa rồi Phương Vỹ Huyền thao túng hàng vạn luồng chân khí còn nhỏ hơn sợi tóc xuyên thẳng qua lượn vòng trong xương cốt, quá trình khá phức tạp.

Trong đó nếu làm sai một bước sẽ tạo thành tổn thương đối với đùi phải của Vu Ánh Hà, khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.

May mắn chính là Phương Vỹ Huyền không phạm sai lầm.

Sau khi Vu Ánh Hà tỉnh lại sẽ không cảm thấy đùi phải bị đau.

Phương Vỹ Huyền đẩy cửa phòng bệnh ra, Vương Duyên Tú ở ngoài cửa lo lắng chờ đợi nói: "Dì Vương, Ánh Hà sẽ không sao đâu."

Vương Duyên Tú bước nhanh đi vào phòng bệnh, nhìn thấy đùi phải của Vu Ánh Hà đã khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả sưng đỏ cũng không nhìn thấy nữa.

"Đây, đây..." Vương Duyên Tú vốn không ôm hi vọng với Phương Vỹ Huyền, nhưng bà ấy không nghĩ tới, thế mà Phương Vỹ Huyền thật sự làm được.

Chí ít nhìn từ bề ngoài, đùi phải của Vu Ánh Hà đã không có việc gì.

"Vỹ Huyền, dì thật sự không biết nên cảm ơn cháu làm sao mới được..." Vương Duyên Tú lau nước mắt nói.