Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 39: Món nợ này, nhất định phải trả!



“Mẹ nó!"

Một súng này cơ hồ lướt qua tai người đàn ông, dọa người đàn ông phát sợ.

"Lão Hồ, ông muốn bắn chết tôi à?" Người đàn ông lấy lại tinh thần, mắng to.

"Phi Miêu, chú ý phía sau cậu!" Nét mặt lão Hồ căng thẳng hô lớn.

Nét mặt lão Hồ hoàn toàn không giống nói đùa... Cũng không ai dùng súng để nói đùa!

Cảnh báo trong lòng Phi Miêu vang lớn! Lập tức quay người, đồng thời rút ra súng lục ở bên hông.

Một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước hai người.

Ánh mắt Phi Miêu nghiêm nghị, không chút do dự nâng súng ngắn lên, bóp cò súng.

"Bốp!"

Phương Vỹ Huyền đập súng ngắn của Phi Miêu bay ra ngoài.

Làm sao tốc độ của anh nhanh như vậy!

Sắc mặt Phi Miêu thay đổi, tay áo trái hất lên, ánh sáng bạc lóe lên trên tay, xuất hiện một con dao, đâm vào vị trí trái tim Phương Vỹ Huyền.

Đây chính là một tên sát thủ bản năng, mỗi một chiêu đều hướng về nơi trí mạng của mục tiêu!

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại, lúc con dao sắp đụng anh lại tung ra một chưởng!

"Á!"

Cổ tay trái của Phi Miêu gặp trọng kích, con dao rơi xuống đất.

Anh lui ra phía sau liên tiếp mấy bước, không thể tin nhìn Phương Vỹ Huyền, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này, lão Hồ ngồi ở buồng lái đã nhắm ngay đầu Phương Vỹ Huyền lần nữa, bóp cò súng.

"Bằng!"

Hình như Phương Vỹ Huyền sớm đã đoán được, đầu nghiêng sang một bên, lại tránh được viên đạn này.

"Chuyện này... Làm sao có thể?" Trong lòng lão Hồ giật mình.

Ông ta không phải chưa từng ám sát võ giả cấp cao, nhưng ông ta chưa bao giờ gặp phải võ giả có thân thủ như Phương Vỹ Huyền!

Khoảng cách một súng vừa rồi gần như vậy, xem như có là bán bộ tông sư cũng không thể tránh thoát!

Trong lúc lão Hồ hoảng loạn, Phương Vỹ Huyền nhặt con dao từ dưới đất lên đâm về phía trước.

"Choang!"

Con dao đâm trúng súng lục trong tay lão Hồ, trực tiếp chẻ khẩu súng làm hai nửa!

"Bình tĩnh chút đi, tôi chỉ muốn hỏi mấy người vài vấn đề, không cần phải động đao động súng." Mặt Phương Vỹ Huyền mỉm cười, mở miệng nói.

Lão Hồ nhìn mặt Phương Vỹ Huyền, cảm giác hơi quen mặt.

Lập tức ông ta nhớ tới, người này chính là mục tiêu nhiệm vụ ám sát đêm qua!

"Là, là cậu!" Ánh mắt lão Hồ vô cùng khiếp sợ.

Hiện giờ Phi Miêu ở bên cạnh cũng nhận ra Phương Vỹ Huyền.

Đây chính là người đàn ông làm nhiệm vụ thất bại từ lúc anh ta hành nghề đến nay!

"Các người là tổ chức gì?" Phương Vỹ Huyền nhìn lão Hồ hỏi.

Sắc mặt lão Hồ tái nhợt, không nói lời nào.

Làm một sát thủ, nguyên tắc cơ bản nhất là không thể lộ ra người mướn và tin tức tổ chức.

Thừa dịp Phương Vỹ Huyền và lão Hồ nói chuyện, Phi Miêu dấu tay vào trong túi, từ đó lấy ra một cái máy phóng kim độc thu nhỏ.

Đây là ám khí tổ chức phát ra làm đồ dùng cần thiết bên người của một sát thủ, độc châm độc tính cực mạnh, chỉ cần bắn vào cơ thể người, trong mấy giây có thể làm cho người đó phát độc mà chết.

Phi Miêu nhắm máy phóng kim ngay Phương Vỹ Huyền, ấn xuống nút bắn.

"Xùy!"

Cây kim độc nhỏ như sợi tóc bắn ra, bay thẳng đến cổ Phương Vỹ Huyền.

Lần này anh không trốn được nữa!

Ánh mắt Phi Miêu lóe lên ánh sáng lạnh.

Thế nhưng tiếp đó, anh ta ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Phương Vỹ Huyền nâng tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy giữa không trung trên cổ

Không thể nào...

Khi thấy giữa ngón tay Phương Vỹ Huyền thật sự kẹp kim độc lóe lên ánh sáng bạc, trong lòng Phi Miêu triệt để hỏng mất.

Phương Vỹ Huyền trước mắt vốn không phải con người!

Phương Vỹ Huyền híp mắt, quan sát kim độc trong tay.

"Hiện tại cũng lưu hành ám khí cổ xưa này sao." Phương Vỹ Huyền từ tốn nói, đồng thời ngón tay búng một cái.

Không trung xẹt qua ánh sáng bạc.

"Xùy!"

Cây kim độc này dứt khoát đâm vào trán Phi Miêu.

Khuôn mặt Phi Miêu hoảng sợ, hô lớn: "Á..."

Nhưng giọng nói của anh ta vừa mới phát ra đã im bặt.

Anh ta lập tức trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép, ngã sấp trên mặt đất, không còn thở nữa.

Nhìn thấy tận mắt đồng bọn đau khổ chết đi, lão Hồ chỉ cảm thấy sợ vỡ mật!

"Chúng ta tâm sự cho tốt đi." Phương Vỹ Huyền nhìn về phía lão Hồ, mỉm cười nói.

Lúc này Phương Vỹ Huyền mỉm cười, lão Hồ thấy vô cùng kinh khủng!

Lão Hồ cắn răng, đạp xuống chân ga, toàn lực xông về phía trước!

Ông ta muốn chạy trốn khỏi nơi này!

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền run lên, dưới chân khẽ động, thân hình biến mất ở tại chỗ.

"Ầm!"

Xe tải đang dốc hết tốc độ tiến về phía trước, dường như đụng phải thứ gì, không cách nào chạy về trước được.

Lão Hồ tập trung nhìn vào mới phát hiện Phương Vỹ Huyền đứng ở trước xe, dùng bàn tay chế trụ đầu xe.

Sắc mặt lão Hồ trắng bệch, dùng sức nhấn ga, đổi vị trí, chuyển tay lái, lại không có bất kỳ tác dụng gì.

"Đủ rồi." Phương Vỹ Huyền trực tiếp đưa tay đánh vỡ cửa sổ xe, bắt cả người lão Hồ ra.

"Tôi hỏi một lần cuối cùng, các người là tổ chức gì?" Phương Vỹ Huyền nắm lấy cổ áo lão Hồ, lạnh giọng hỏi.

Căn nhà của anh bị nổ sập, dược liệu cũng bị nổ hết, còn có rất nhiều quần áo, giường, rau xanh chưa kịp ăn...

May mắn những phương thuốc Hạ Minh An lưu lại, Phương Vỹ Huyền đã nhìn qua một lần từ lâu, cũng ghi tạc trong lòng.

Nếu không tổn thất càng thêm to lớn.

Những tổn thất này, ngoại trừ nhà họ Dương phải bồi thường ra, tổ chức sát thủ kia cũng không thể bỏ qua!

Lão Hồ vẫn ngậm chặt miệng, không chịu nói.

Ông ta biết, nếu ông ta mở miệng, coi như Phương Vỹ Huyền không giết ông ta thì ông ta cũng không sống được, nhất định tổ chức sẽ diệt khẩu dạng phản bội phá hỏng quy tắc như ông ta.

Dù sao cũng sẽ chết, không bằng chết oanh liệt một chút!

"Không chịu nói? Rất tốt." Phương Vỹ Huyền nở nụ cười lạnh lùng, đưa tay phải ra, bắt lấy đầu lão Hồ.

Sau đó một luồng chân khí tinh khiết cưỡng ép xuyên vào đầu lão Hồ!

Chân khí xuyên não!

Lão Hồ chỉ cảm thấy đầu nhói nhói, tựa như có người dùng mấy trăm cây kim châm trong đầu mình!

Đây là đau khổ cực hạn!

"Á..."

Lão Hồ lập tức chảy nước mắt, toàn thân co quắp.

"Tôi nói, tôi nói..."

Phương Vỹ Huyền thu hồi chân khí nhìn lão Hồ.

"Tôi, chúng tôi là tổ chức Violet..." Lão Hồ ôm đầu nói.1

Tổ chức Violet?

Phương Vỹ Huyền chưa nghe nói qua.

"Trụ sở chính ở đâu? Bây giờ còn có bao nhiêu người ở thành phố Giang Hải?" Phương Vỹ Huyền tiếp tục hỏi.

"Trụ sở chính... Tại Hoài Bắc, vị trí cụ thể không rõ, nhiệm vụ ngày thường đều giao cho chúng tôi thông qua Internet... Còn còn có bao nhiêu người ở thành phố Giang Hải, tôi cũng không rõ ràng." Lão Hồ nói.

"Bình thường các người liên hệ với nhau như thế nào?" Phương Vỹ Huyền hỏi.

"Dựa, dựa vào cái này." Lão Hồ cũng không muốn tiếp tục chịu nỗi đau như vừa rồi, trả lời rất nhanh, đồng thời móc từ trong túi quần ra một chiếc máy gọi màu đen.

"Hiện tại gọi cho cấp trên của các người." Phương Vỹ Huyền ra lệnh.

"Hiện, hiện tại sao?" Lão Hồ có hơi sợ hãi, nếu tổ chức biết ông ta tiết lộ nhiều tin tức như vậy thì ông ta có mười cái mạng cũng không đủ chết!

Nhưng chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Phương Vỹ Huyền, ông ta rùng mình, vẫn nhấn mật mã xuống gọi.

"Bíp, bíp, bíp bíp..."

Tiếng gọi hưởng ứng trong chốc lát đã được kết nối, nhưng đối phương không nói gì.

Phương Vỹ Huyền cầm máy gọi nói: "Tôi là Phương Vỹ Huyền, ông hẳn phải biết tôi là ai? Chính là người hôm qua bị các người cho nổ một căn nhà lầu."

"Tôi có món nợ muốn tính với các người."

Đối phương vẫn im lặng.

Phương Vỹ Huyền đang muốn tiếp tục nói chuyện, máy gọi truyền đến một tiếng động nhỏ.

Trò chuyện kết thúc.

Phương Vỹ Huyền trả máy gọi cho lão Hồ.

"Trở về nói với cấp trên của ông, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm được bọn họ. Món nợ này, bọn họ nhất định phải trả." Phương Vỹ Huyền nói xong, quay người rời đi.

Phương Vỹ Huyền vốn định tìm một chỗ ở mới ở thôn Thành Trung, nhưng dạo qua một vòng, cảm giác cũng không quá tốt.

Thôn Thành Trung này sắp bị hủy đi xây lại, rất nhiều nhà lầu đã bị nhà đầu tư phong tỏa, người không thể ở.

Nhà lầu còn lại, hoặc là có người ở, hoặc là cũ nát đến không cách nào ở.

Suy nghĩ, Phương Vỹ Huyền quyết định đến nhà họ Đường, châm cứu cho ông cụ nhà họ Đường, thuận tiện để Đường Mạnh Sơn hỗ trợ tìm chỗ ở.

Nửa tiếng sau, Phương Vỹ Huyền đi vào nhà họ Đường.

Đầu tiên Phương Vỹ Huyền tiến hành châm cứu một lần cho ông cụ nhà họ Đường.

So với tuần trước, rõ ràng khí sắc của ông cụ nhà họ Đường chuyển biến tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể đứng dậy đi lại.

Đối với Phương Vỹ Huyền, ông cụ nhà họ Đường vô cùng biết ơn.

Một thiếu niên thiên tài thế này, nếu có thể thân càng thêm thân với nhà họ Đường thì thật tốt.

“Thần y Phương, nghe nói cậu ngồi cùng bạn với Thanh Hiền ở trường học, hai người chung đụng thế nào?" Ông cụ nhà họ Đường hỏi.

"Cũng được." Phương Vỹ Huyền đáp.

"Có lẽ Thanh Hiền ngang ngược tùy hứng, nhưng con bé là một cô bé rất đơn thuần hiền lành, ngày bình thường..." Mắt ông cụ nhà họ Đường chứa ý cười nói về tính cách Đường Thanh Hiền, còn có một số câu chuyện khi còn bé.

Lấy kinh nghiệm của Phương Vỹ Huyền, lòng dạ của ông cụ nhà họ Đường làm sao anh lại xem không hiểu?

Không phải là muốn tác hợp anh và Đường Thanh Hiền à.

Nhưng Phương Vỹ Huyền và Đường Thanh Hiền không thể nào ở bên nhau.

Chồng già vợ trẻ, còn gọi là trâu già gặm cỏ non.

Nhưng Phương Vỹ Huyền đã gần năm ngàn tuổi tính là gì?

Lão yêu quái!

Lão yêu quái chỉ ăn người, không ăn cỏ.