Tá Túc Nhà Bạn Thân

Chương 13



21.

Bạn tốt ở một đêm tại nhà tôi, rời đi trước khi ăn cơm trưa, tôi vốn định kéo nó đi ăn cùng, nghĩ tới chỉ có một mình tôi đối mặt với Hạ Giác, tôi liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Trải qua một tuần ở chung, tôi vốn đã quên những chuyện mất mặt của mình xảy ra trước mặt hắn rồi.

Nhưng tôi lại không nghĩ tới, chuyện mất mặt nhất của tôi, hắn lại chưa bao giờ nhắc qua.

Sau khi tiễn bạn tốt về, đi ngang qua cửa nhà Hạ Giác, thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp tới trước cửa nhà hắn, duỗi tay ấn chuông cửa.

Quả nhiên, người ưu tú như hắn, sao có thể thích tôi chứ?

Nhìn thấy cô gái này, lòng tôi nảy lên một cảm xúc chua xót mãnh liệt, còn có chút tự ti nữa.

Hạ Giác nên ở bên cạnh cô gái tốt đẹp như thế này, chứ không phải là một đứa bình thường như tôi.

Tôi rũ đầu bước nhanh về phía nhà mình, nhưng mà đúng lúc này, Hạ Giác mở cửa nhà mình đi ra.

“Hạ Giác, anh thật sự đã về rồi.” Trong mắt cô gái lóe lên nước mắt, thanh âm ngọt ngào mang theo chút nghẹn ngào.

Hạ Giác tránh khỏi cái ôm của cô ấy, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía tôi.

Tôi nhấc chân muốn đi về phía cửa nhà mình.

“Đồng Ngôn Tây.” Hạ Giác không có ôm cô gái ngoài cửa mà là mở miệng gọi tôi lại.

Tôi quay đầu, có chút xấu hổ cười cười: “Hạ tổng…”

Vốn tưởng rằng hắn gọi tôi lại là muốn giới thiệu bạn gái làm quen với tôi, thuận tiện nói cho tôi biết trưa nay không thể ăn cơm cùng tôi.

Ai ngờ hắn lại đi tới, duỗi tay ôm lấy vai tôi, dùng ngữ khí sủng nịnh nhẹ nhàng nói với tôi: “Chạy cái gì?”

“Tôi…” Tôi muốn thoát khỏi hắn, kết quả hắn lại ở bên tai tôi nói: “Đã từng giúp em một lần, hôm nay muốn em giúp tôi một chút, không quá phận chứ.”

A…

Hắn là đang nói, buổi liên hoan trước đó tôi gặp phải bạn trai cũ sao?

Hắn ôm lấy tôi đi tới trước mặt cô gái kia, khách khí hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì sao? Nếu không có việc gì thì tôi muốn cùng bạn gái chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa.”

Tôi rõ ràng thấy, biểu tình của cô gái kia chợt biến đổi.

“Anh có bạn gái rồi sao, em xin lỗi, em không biết.”

“Bây giờ biết rồi, cô có thể đi rồi.” Hạ Giác không cho chút mặt mũi nào cả, trực tiếp đuổi cô gái đi.

Cô gái kia cũng không phải người lì lợm la liếm, cười cười nói: “Thực xin lỗi, quấy rầy rồi, tạm biệt.”

Nói xong lời này, cô ấy xoay người rời đi.

Thẳng đến khi cô ấy đi vào thang máy, tôi mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu hỏi: “Bạn gái cũ?”

“Không hẳn.” Hắn nhàn nhạt đáp.

“Ồ…” Hắn không tính giải thích, tôi cũng không hỏi nhiều.

Ý thức được hắn vẫn còn đang ôm mình, tôi giật giật thân thể kéo ra khoảng cách với hắn, kết quả hắn càng ôm chặt hơn.

“Cái đó… Hạ tổng, diễn cũng diễn xong rồi, ngài có thể buông tôi ra không?”

“Sao thế? Ghen sao?” Hắn cúi đầu nhìn tôi, duỗi tay xoa xoa đầu tôi.

Tôi ha ha cười nói: “Ghen cái gì chứ, sao tôi lại ghen…” Tôi có tư cách gì để ghen chứ…

“Đồng Đồng nói, em rất thích ăn dấm.”

Tôi: “…”

“Có điều ăn nhiều dấm không tốt cho dạ dày. Đối với tim mạch cũng không tốt. Cho nên em yên tâm, sau này anh sẽ tận lực không để em ghen.”

Tôi: “?” Lời này của hắn là có ý gì?

“Hạ tổng…”

“Đừng gọi anh là Hạ tổng.”

“Thế gọi là gì?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.

22.

Hắn có chút bất đắc dĩ cười cười nói: “Sao em cứ mãi không lớn thế này, ngốc như vậy.”

“Hở?” Tôi càng ngơ ngác hơn.

“Anh thích em rõ ràng như vậy, chẳng lẽ em không nhìn ra sao?”

Hắn nói cái gì?

Thích tôi?

“Không nhìn ra…” Tôi ngốc nghếch đáp lại một câu.

“Vậy thế này thì sao?” Hắn bỗng nhiên cúi đầu hôn môi tôi, thân thể tôi phảng phất như bị tiêm thuốc tê, tê tê dại dại.

“Sau này, muốn biết cái gì thì đừng bảo Đồng Đồng đi thử anh, trực tiếp hỏi anh là được.”

Quý Đồng Đồng con nhỏ kia… chết tiệt! Thế mầ nó lại bán đứng tôi!

“Em biết rồi.” Tôi ngơ ngác gật đầu.

“Trưa nay chúng ta đã hẹn đi ăn lẩu.” Hắn vừa nói tôi mới phản ứng lại, vốn định sau khi tiễn Quý Đồng Đồng đi thì trở về sửa sang lại bản thân, cho nên hiẹn tại tôi chỏ mặc mỗi bộ quần áo ở nhà mà thôi.

Muốn chết quá, thời khắc mấu chốt như vậy, thế mà tôi lại để mặt mộc.

“Em… em về nhà thay quần áo.” Tôi hoang mang rối loạn chạy về nhà mình, đổi một bộ quần áo khác rồi đi ra Hạ Giác đã đứng ở cửa chờ tôi.

Chờ tới khi tôi đến bên cạnh hắn, hắn liền chủ động nắm tay tôi, kéo tôi tới bên người hắn.

Tôi có chút xấu hổ, lòng bàn tay rất nhanh đã đổ mồ hôi.

Không nghĩ tới, tôi với hắn thế mà lại bắt đầu theo cách này, lại còn bắt đầu nhanh như vậy.

Chúng tôi quen nhau vừa mới được hai tháng mà thôi!

Thế nhưng sao có cảm giác như phảng phất đã quen hơn nửa đời vậy.

Sau khi lên xe, hắn đột nhiên xòe tay ra với tôi, tôi cho rằng hắn muốn một tay nắm tôi, một tay lái xe, kết quả lại nghe thấy hắn nói: “Bùa bình an em cầu được đâu?”

Tôi: “…”

Quý Đồng Đồng, con nhỏ ăn cây táo rào cây sung này, thế mà đến cả chuyện này cũng nói cho cậu của nó biết!

“Trở về lại đưa anh.” Tôi cho rằng sẽ không thể tặng đi nên cất nó vào trong ngăn tủ rồi.

Ăn lẩu xong, hắn lại đưa tôi đi xem phim, đi dạo phố, buổi tối đi dạo chợ đêm xong rồi cơm nước rồi mới về nhà.

Cả ngày nay, tôi cảm giác như mình đang bay, phảng phất như việc làm bạn gái của Hạ Giác chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Buổi tối trở về, lúc đi ngang qua cửa nhà hắn, tôi muốn rút tay ra khỏi tay hắn, tạm biệt hắn rồi trở về nhà mình, kết quả hắn lại nắm tay tôi kéo tới cửa nhà tôi, “Em nói trở về sẽ cho anh bùa bình an.”

Chậc… không phải chỉ là một lá bùa bình an thôi sao, có cần phải nhớ thương đến vậy không.

Tôi cho rằng hắn thật sự chỉ là nhớ thương cái bùa bình an, không nghĩ tới vừa mở cửa ra, hắn đột nhiên ôm lấy eo tôi, sau đó hôn về phía tôi.

Quả thật là ý của Túy Ông không nằm ở rượu mà, tên này nào có nhớ thương cái bùa bình an chứ, rõ ràng là…

Hôn được một lúc, hô hấp tôi đã bắt đầu không thông thuận, lúc này hắn mới buông tôi ra, lại lần nữa xòe tay với tôi: “Bùa bình an.”

Hắn đúng là chỉ nhớ thương cái bùa bình an?!

Lúc này thế mà chỉ muốn bùa bình an?. Ngôn Tình Cổ Đại

“Em đi lấy cho anh.” Tôi chạy chậm vào phòng ngủ, đem bùa bình an hôm qua cầu được cùng Quý Đồng Đồng đưa cho hắn.

Hắn: “Ngày mai lại đưa anh, hiện tại, em chính là bùa bình an của anh.”

Tôi: “…”