Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

Chương 12: Thanh mai thanh mai (4)



Edit: FAFOEVER

Hình xăm.

-----------------------

Hoa hồng giấy nhìn rất đẹp, tinh tế nhỏ xinh, sinh động chân thật, cũng rất tinh xảo.

Nhưng bất ngờ thay, một tác phẩm thủ công phức tạp như vậy, lại được tạo ra dưới bàn tay của một giáo bá (yang lake đó).

Thẩm Dạ Lam không dám nhận lễ vật này.

Nhưng cô sợ nếu mình không nhận đồ mà đại lão tặng, thì khả năng sẽ bị nói là không cho nàng mặt mũi, tại ở độ tuổi này cả nam lẫn nữ đều cực kì để ý tự tôn của bản thân mình hết.

Hứa Kiều nhìn thấy cô do dự, không chờ Thẩm Dạ Lam vươn tay lấy, nàng liền thu tay về, đang tính nói "Thôi vậy" thì nữ sinh lúc trước đẩy Thẩm Dạ Lam chạy qua, ánh mắt kinh ngạc mang theo sùng bái mù quáng, cẩn thận hỏi:

"Kiều Kiều tỷ, em thích, có thể cho em không?"

Hứa Kiều liền đem bông hoa giấy cho nàng.

Đây là đàn em trung thành của nguyên chủ, tên là Tô Hi, thành tích cũng không được tốt, nhưng tính cách hào phóng trượng nghĩa, chỉ cần đánh nhau mà có gọi nàng theo, thì chưa lần nào nàng không đi cả.

Tô Hi nhận bông hoa nhỏ, đang muốn hỏi Hứa Kiều có thể chỉ nàng gấp không, nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện Thẩm Dạ Lam còn đứng đó không đi, ngữ khí lại trở nên hung ác:

"Mày còn đứng đây làm gì hả?"

Thẩm Dạ Lam nghe vậy liền xoay người đi, nhưng không hiểu sao lúc đi cô lại thoáng quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy những nữ sinh đó vây quanh người nọ, biểu cảm của nàng vẫn là hờ hững, thanh âm trả lời cũng lãnh đạm.

......

"Chị...... đã về rồi sao?"

Lữ Bội nhìn bà chị mình tay cầm ly nước dừa đưa qua, đảo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, cảm thấy khó tin khi mà tin đồn của trung học 18 thế nhưng không ứng nghiệm trên người của Thẩm Dạ Lam.

Không nên a.

Chẳng lẽ Thẩm Dạ Lam tránh đi ngõ nhỏ mà đám người Hứa Kiều đang tụ tập kia sao, cố ý đi đường vòng mua?

Nếu không thì sao Thẩm Dạ Lam trên dưới không chút tổn hại vậy?

Tại vì danh tiếng Hứa Kiều hung dữ vang xa toàn trường mà.

Thẩm Dạ Lam không trả lời, cô biết Lữ Bội thích trêu đùa mình, muốn làm mình mất mặt, nhưng biết sao được khi cô đang ăn nhờ ở đậu nhà nàng chứ, với lại...... cô cũng không muốn thỏa mãn lòng hiếu kì của Lữ Bội.

Biết được nàng cũng không muốn nói nhiều, Lữ Bội ôm gối ngồi ở trên sô pha, nhìn nàng hất hất tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Chậc, chị chắn TV rồi, tránh ra coi."

Đúng lúc này, trong phòng bếp truyền tới tiếng của Lữ mợ: "A Lam, mày đi đâu mà giờ mới về? Chén bát chất cả đống lâu như vậy, còn không vào mà rửa à?"

Thẩm Dạ Lam mím môi, xoay người đặt ly nước dừa mà Lữ Bội không uống xuống bàn trà, xoay người đi vào bếp.

Ở cái nhà này sẽ không có ai chờ cô ăn cơm cùng cả.

Cô im lặng rửa chén, còn một ít cơm thừa canh cặn sót lại miễn cưỡng lấp bụng, cô rửa chén xong liền về phòng làm bài tập.

Kì lạ là, mở sách vở ra cả nửa buổi nhưng tâm trí cô quanh quẩn đều chỉ nghĩ đến đóa hoa hồng giấy Hứa Kiều đưa qua kia.

Cô không phải chưa từng thấy những đồ thủ công như vậy, chỉ mới ở nhất ban, cũng đã có nữ sinh âm thâm dệt khăn quàng cổ cho người thương của mình, đôi khi cô sẽ thấy ở trong hộc bàn, cách làm cũng là tinh xảo.

Nhưng mà......

Chắc có lẽ do cô chưa từng nhận được quà tặng nào cả......

Cho nên chỉ là câu nói thuận miệng từ người khác "Thích sao? Cho cậu." đều trở nên thật đặc biệt. Cô loáng thoáng cảm thấy, có lẽ dù qua 10 năm nữa thì cô vẫn sẽ nhớ rõ người này.

......

Hình như do tính toán ngày hôm qua bị thất bại, hôm sau Lữ Bội nhìn Thẩm Dạ Lam càng không vừa mắt.

Hôm nay là thứ tư, tiết 4 là tiết thể dục, Thẩm Dạ Lam không ăn sáng nên cũng chẳng có sức lực gì, xui cái hôm nay lại là học bơi. Lúc cô cầm đồ bơi để đi thay thì trùng hợp gặp được Lữ Bội cùng bạn tốt của nàng.

Phòng thay đồ khi đó cũng cực kì ít người, Lữ Bội ngồi trên ghế dài, say sưa trò chuyện cùng 2 đứa bạn, nhìn tư thế chắc cũng không định đi học.

Thẩm Dạ Lam cầm quần áo né tránh các nàng, đi đến ngăn tủ trong góc, mới vừa cởi áo trên, liền nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến.

Lữ Bội mang theo 2 đứa bạn đến gần, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, miệng thì nói với người bên cạnh: "Thế nào? Mình nói rồi mà, dáng người của nàng rất tốt đúng không."

"Wow, không ngờ tới thật, Thẩm Dạ Lam bình thường mặc đồ trông lỗi thời như vậy mà lại có dáng người ngon nghẻ đấy chứ." Nữ sinh còn lại gật đầu theo, nhìn đường cong lả lướt của cô, ánh mắt lộ ra một ít ghen tức rồi bỗng nhiên thò tay vào trong áo lấy điện thoại ra.

"Thẩm Dạ Lam, chúng tớ chụp cho cậu một bức chứ nhỉ?" Nữ sinh bên cạnh hiểu ý, cười tủm tỉm nói.

Thẩm Dạ Lam sắc mặt căng chặt lên, nhanh tay kéo khóa áo lên, đề phòng nhìn các nàng, ngữ khí từ chối khá cứng nhắc: "Không cần."

"Mọi người đều là đồng học, cũng phải cho ít mặt mũi chứ?" Nữ sinh cầm điện thoại cười hì hì đi tới, vươn tay muốn kéo khóa áo xuống thì bị Thẩm Dạ Lam hất mạnh đi.

Ánh mắt Lữ Bội lúc này mang theo châm chọc, cố tình nói: "Mình nói rồi mà, nàng chẳng phải là người dễ gần đâu, khó có ai muốn làm bạn với nàng lắm."

Nữ sinh kia nhìn xuống mu bàn tay đỏ ửng của mình, tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Dạ Lam. Sau đó đưa mắt ra hiệu với hai người còn lại, bầu không khí bất ổn bắt đầu xuất hiện.

Thẩm Dạ Lam đề phòng lui về phía sau hai bước, đụng vào cửa tủ của ai đó, "Ầm" một tiếng khá lớn.

Mắt thấy ba người sắp tới gần người mình, ánh mắt Thẩm Dạ Lam dần dần trở nên lạnh lẽo, cô nhìn chằm chằm Lữ Bội, vẫn không biết bản thân mình đã đắc tội nàng cái gì mà phải bị trêu đùa đến thế này.

Nếu cô đánh thắng 3 người này, bị lão sư phát hiện liền bị xử phạt, về nhà còn phải bị cậu mợ đánh.

Nhưng nếu cô không chống cự, ảnh chụp của cô không biết sẽ truyền tới tận đâu nữa.

Vào lúc cô đã chuẩn bị liều mạng đánh lại thì phía sau 3 người liền truyền đến một giọng nói, ngữ khí vừa lạnh lẽo lại trầm thấp, không nhanh cũng không chậm lên tiếng.

Nhưng lời nói lại cực kì có uy lực——

"Không cần điện thoại nữa sao?"

Toàn bộ đều đồng thời nhìn qua, thấy người nọ lặng im không một tiếng động xuất hiện, đang khoanh tay trước ngực dựa ở cửa tủ.

Thẩm Dạ Lam nhìn thấy người tới thì hơi ngẩn người, phản ứng đầu tiên lại là 'băng cá nhân hình hello kitty gỡ ra rồi sao'.

Hứa Kiều mặc một bộ đồ bơi liền thân màu đỏ, lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn đến lóa mắt, dáng người đầy đặn hơn so với bạn cùng lứa rất nhiều. Ngay cả con gái nhìn vào cũng không biết nên đặt mắt ở đâu.

Thẩm Dạ Lam tự dưng cảm thấy ánh mắt có phần mất tự nhiên liền rũ tầm mắt xuống, sau đó lại nhìn thấy đôi chân trần của người nọ.

Đầu ngón chân của nàng cũng không có sơn gì hết, ngón chân trắng nõn đáng yêu giờ phút này kết hợp cùng với khí tràng hai mét tám có vẻ khá trái ngược.

Cô chuyển tầm mắt đi rồi lại dịch trở về, dừng mắt ở mu bàn chân của đối phương, vô tình nhìn thấy hoa văn màu đen ở mắt cá chân nàng, nhưng ở góc nhìn của cô lại không thấy rõ, chỉ là cô có một suy đoán:

Là hình xăm sao?

Cho đến khi bị thanh âm của người khác kéo sự chú ý của cô trở lại, Thẩm Dạ Lam mới biết được chính mình nãy giờ đang thất thần:

"Hứa Kiều......"

Nữ sinh đang cầm điện thoại không biết đang nghĩ gì, vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng, trên mặt nở một nụ cười cứng đờ. Giải thích: "Chúng tớ không có chụp hình cậu."

Hứa Kiều lãnh đạm nhìn nàng, lại hỏi: "Có cần tôi nhắc nhở không nhỉ, ở phòng thay đồ mà lại lôi điện thoại thì định làm gì vậy?"

Lữ Bội sắc mặt thay đổi, liên tục dùng khuỷu tay nhắc nhở bạn mình, cười gượng nói: "Thực xin lỗi, chúng tớ không phải cố ý, chỉ là đùa một chút thôi."

Ba nữ sinh hai mắt nhìn nhau, cuối cùng đẩy ra Thẩm Dạ Lam, vội vàng đi ra một cửa khác.

Lưu lại Thẩm Dạ Lam vẫn đang cúi đầu rũ mắt, giọng nói không quá rõ ràng: "Cảm ơn."

"Không phải giúp cậu." Hứa Kiều nói một câu đó xong cũng liền đi ra ngoài, hình bóng nàng nhanh chóng mất hút.

Ánh mắt Thẩm Dạ Lam chỉ bắt giữ được động tác xoay người dưới chân nàng, nhìn thấy hình xăm thoáng hiện qua, nhưng không đợi đến khi cô nhìn rõ thì cũng đã biến mất.

......

"Ê, hôm nay ban 20 học thể dục chung với ban chúng ta kìa, uầy, mấy ông nhìn thấy cái dáng người kia của Hứa Kiều không?"

(#  ̄0 ̄)

"Ây ây, nhìn vừa vừa thôi nha má, nhìn nhiều chút nữa Hứa lão hổ liền đem tròng mắt ông móc ra giờ......"

( ̄ □  ̄ 」)

"Này nhá, ông dám nói là ông không thích nhìn không."

<( ̄ ヘ  ̄)>

"Thích chứ, nhưng thích cũng có làm gì được đâu, hồi trước á, có thằng ở ban 6 trả tiền mua chuộc được một đứa con gái bên ban 20, xong rồi bảo là muốn nhìn dáng người của Hứa Kiều, rồi biết kết cục như nào không? Nhỏ đó bị Hứa Kiều chặn trong WC luôn đó, xong biết sao không, nghe bảo là đổ máu luôn á, trời má ơi, chủ nhiệm giáo dục ở bên ngoài gõ cửa mà còn chưa dừng lại, rồi ông còn dám nghĩ tiếp nữa không?"

(;  ̄Д ̄)

"Không dám nghĩ không dám nghĩ."

ლ (¯ ロ ¯ "ლ)

Trong khi tập hợp xếp hàng, Thẩm Dạ Lam nghe được tiếng nói chuyện của mấy nam sinh phía sau, cuối cùng cũng biết vì sao nãy Lữ Bội các nàng cầm điện thoại nhìn thấy Hứa Kiều lại sợ hãi như vậy.

Cô nhớ tới một câu: Ở ác gặp ác.

Nhưng rất kỳ quái, cô nhớ lại vài lần chạm mặt với đối phương, cô lại cảm thấy, lời đồn này tính logic của nó liền không bàn đến đi, nghe qua thì có vẻ đó là một nữ sinh cực kì hung tàn, không những vậy còn có một mặt khác khiến người ta đoán không ra.

Hơn nữa......

Hình xăm ở mắt cá chân người đó, sẽ trông như thế nào đâu?

Rõ ràng Thẩm Dạ Lam là một người cực kì chán ghét tệ nạn như hút thuốc, rượu bia hay xăm mình, nhưng cô phát hiện bản thân đối với chuyện này lại không có mâu thuẫn, thậm chí cô lại đối với chuyện này dâng lên tò mò.

So với làm bài tập đều hứng thú hơn nhiều.

Nghe thể dục lão sư hô "Nghiêm", rồi "Sẵn sàng", Thẩm Dạ Lam thuận thế nhìn qua ban 20, thấy Hứa Kiều đang cúi người chuẩn bị nhảy xuống, ở góc độ này thì chỉ nhìn thấy mắt cá chân không có xăm hình và cả đường cong phần lưng của người nọ.

"Tuýt——" tiếng thổi còi của lão sư thể dục của ban 20 vang lên.

Sau đó vang lên tiếng "Bùm", "Bùm" khi từng người nhảy vào trong nước.

Có người khi nhảy xuống động tác quá lớn, làm nước hắt lên ướt cả hàng đầu tiên đang đứng, những người bị tạt ướt thì giơ tay lên xoa xoa mặt.

Thẩm Dạ Lam đứng ở vị trí may mắn thoát nạn.

Nhưng cô nhìn chăm chú vào bóng dáng ẩn hiện dưới làn nước kia, ma xui quỷ khiến mà liếm liếm môi dưới.

Yết hầu cũng chuyển động lên xuống.

Editor nhìu chuyện: lại 1 tuần đầy trầm cảm [± _ ±], má tuần này học code mới khó hiểu quá, huhu, đi làm mà nhân viên nghỉ lễ zìa quê hết trơn zậy, mấy đứa ở lại như tui bị chèn zô xong làm điên làm dại luôn, giảng viên còn cho quả bài tập nhóm ngày lễ, nhức cái nách luôn, thêm quả ppt tuần sau thuyết trình, ultr, xỉu ngang xỉu dọc.

Nhưng cũng ko phủ nhận, là bận rộn như này cái làm việc năng suất kinh khủng luôn (˙▿˙) /, qua mới vừa so sánh bảng theo dõi thói quen của những tháng trước thì tháng này hiệu suất đạt được gấp đôi trong khi thời gian thì cực kì ít ỏi, oh yeah

ヾ (・ ω ・ ') ノ

ps: đăng sớm để mai chạy deadline nữa, sợ quên:))