Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

Chương 2: Cùng tỷ động phòng (2)



"Thật ngọt."

________________________

Edit: FAFOEVER.

Muội muốn cùng sư tỷ nhập động phòng đây.

Hứa Kiều nghe thấy lời thì thầm quỷ dị của nàng, rõ ràng là thanh âm uyển chuyển lại dễ nghe, ngữ điệu kéo dài ra, như ngâm nga trầm thấp, nhưng nội dung cố tình nói ra lại là tương phản điên cuồng như vậy.

Nhập động phòng?

Nàng cười nhẹ ở trong lòng, trên mặt lại không một gợn sóng, rõ ràng là đen nhánh mặt mày, ở dưới ánh nến, thật như cũng mang theo một tầng nhân tình, đem khuôn mặt lạnh nhạt của nàng đều trở thành ôn nhu.

"Nàng làm nơi này là muốn cùng nhập động phòng? Ta xem nàng là muốn nhập – ta thì có." Hứa Kiều ở thức hải cùng hệ thống nói.

Hệ thống: 【 Ký chủ lời nói vi phạm cơ chế hài hòa, đã vì ngài tự động che chắn. 】

Hứa Kiều: "......" Cứng nhắc, không thú vị.

Cố tình hệ thống liên tiếp dỗi nàng vài lần còn ngại không đủ, lại tiếp tục dùng giọng lạnh như băng mà nhắc nhở:【 Trước mắt Hạ Kinh Chập giá trị hắc hóa tới 99, nếu hắc hóa trị số đầy, vi phạm với chủ nghĩa xã hội hài hòa của hệ thống khi sáng tạo ra thế giới chân thiện mỹ, gây bất lợi với kết cục của thế giới là hướng về tương lai phát triển tốt đẹp, thỉnh ký chủ nỗ lực cởi bỏ khúc mắc của vai chính, tiêu trừ đi giá trị hắc hóa. 】

Hứa Kiều vô tội mà phản bác: "Nàng hắc hóa chuyện này có thể trách ta sao?"

"Ngươi xem, nếu là ngươi không đem ta mang tới đây, dựa theo tiến triển ban đầu tới xem, nàng lúc này vẫn là tiểu đáng thương vô tội lại thê thảm, đến nỗi sẽ biến thành bộ dáng không chiếm được tình yêu liền muốn hủy diệt thế giới này sao?" Nàng tùy tay đem nồi quăng lại trên người hệ thống.

Hệ thống thanh âm máy móc nhắc nhở: 【 Ký chủ lại đã quên nguyên nhân ngài được lựa chọn rồi sao? 】

Nghe thấy vấn đề này, Hứa Kiều không nghi ngờ chút nào, nếu không phải hệ thống thiết lập là không có cảm tình, lúc này nó phỏng chừng có thể nhân cách hoá hướng tới chính mình hung hăng phỉ nhổ một ngụm.

Nàng thở dài một hơi, có lệ trả lời: "Nhớ rõ, nhớ rõ, bởi vì ta viết văn chương nội dung không phù hợp với giá trị quan của chủ nghĩa xã hội, cho nên các ngươi lựa chọn ta, để cho ta vào trong văn trợ giúp vai chính cảm thụ được tình yêu cùng tốt đẹp, tiến hành sửa chữa kết cục bi thảm——"

Trước mắt Hạ Kinh Chập chính là vai chính trong một quyển tiểu thuyết 《 Thiên Tôn không cần cảm tình 》 của nàng.

Hứa Kiều với giả thiết "vai chính người đẹp mạnh mẽ lại bi thảm", cho nên thân thế của Hạ Kinh Chập cùng chuyện xưa đều có rất nhiều khúc mắc.

Hạ Kinh Chập sinh ra tại một thôn xóm, vừa vặn là nơi vào vạn năm trước là đại chiến thần ma, cũng là vị trí trọng yếu mà Tiên giới phong ấn Ma giới, nhưng mà vạn năm qua đi, phong ấn Ma giới dần buông lỏng, liền vào ngày nàng sinh ra, ma khí của Ma giới lọt ra, nửa bầu trời bị nhuộm thành màu đen.

Nương của nàng khi sinh nàng xuất huyết quá nhiều, cứu không được, mà ngày đó trong thôn chỉ có một mình Hạ Kinh Chập là được sinh ra, nàng liền bị coi là điềm xấu hiện thân, người trong thôn đều cho rằng nàng là bị ma vật bám vào người, không phải người, có thể khắc chết thân nhân, yêu cầu cha nàng đem nàng giao ra, muốn đem nàng đi chôn sống.

Cha nàng bởi vì đau đớn khi mất vợ, trực tiếp ở ngoài phòng sinh ngất xỉu, không thể ngăn cản thôn dân, cứ như vậy, ở thời tiết lạnh giá, mới vừa sinh ra còn đang phát ra mỏng manh tiếng khóc liền bị đem vào quan tài, bị thôn dân khiêng ra ngoài thôn, ở một địa phương xa đào đất chôn.

May mà do thời tiết rét đậm này, ở trong thôn có một bà lão chân thọt bởi vì tìm không được thức ăn, muốn ở bên ngoài đào rễ cây ăn đỡ đói, ở xa thấy thôn dân, trộm đi theo ở phía sau, đám người đi rồi, mới lặng lẽ khiêng cái cuốc đem người lại đào ra.

Chỗ ở của bà lão ở trong thôn lúc trước đã bị một trận sạt tuyết đổ xuống, không còn chỗ để đi, cũng không dám mang tiểu hài tử đáng thương quay lại thôn, tay chân đóng băng dưới trời lạnh thấu xương đi đến thôn xóm gần đó, cầu xin được một vị trí ở, gian nan mà đem nàng nuôi sống.

Có lẽ là thân thể nhược, lại bởi vì chịu đông lạnh, Kinh Chập khi là em bé ngày đó tiếng khóc vang dội, sau lại hoặc là không hé răng, hoặc là giống như sắp tắt thở mỏng manh kêu hai tiếng, thẳng đến đầu xuân năm sau, bà lão xem tiểu oa nhi này cuối cùng có thể sống sót, mới tìm người cho nàng đặt một cái tên.

Dựa vào tiết trời ngày đó, Kinh Chập*.

[*] Tiết kinh trập: 1 trong 24 tiết khí của các nước Trung, Việt, Nhật và Triều Tiên. Bắt đầu vào ngày 5-6 của tháng 3 khi kinh độ mặt trời tới góc 345 độ. (từ 'trập' nghe kỳ kỳ, nên tui để từ 'chập')

Tiểu oa nhi cùng bà lão sống nương tựa lẫn nhau, dựa vào cứu trợ của thôn dân mà sống, khi mới trưởng thành một chút, nàng có thể đi ra ngoài rồi, liền mùa xuân đi lên núi đào rau dại, mùa hè đi leo cây trích quả dại, mùa thu ngồi canh ở bờ ruộng nhặt lại bông người ta làm rơi, nỗ lực cùng nãi nãi cùng nhau vượt qua mùa đông.

Đáng tiếc......

Vào năm nàng 5 tuổi, một lần nọ bà lão lên núi thật lâu vẫn không về, đã hơn nửa đêm nên không ai chịu cùng nàng vào núi đi tìm, nàng chỉ có thể cầm cây đuốc một mình vào núi sâu, lại đến con đường mòn trên núi tìm, tìm được thi thể lạnh băng của bà lão.

Không biết dã thú gì lại đem lão nhân cắn đến cả người không còn một chỗ nào nguyên vẹn, chung quanh trái cây cũng bị đạp vỡ, nước sốt chảy đầy đất, túi áo còn có một mùi thơm ngọt, giống như mùi hương của mật ong——

Trong đêm tối, vạn vật yên lặng, Hạ Kinh Chập nho nhỏ, toàn bộ thế giới liền cũng ở đêm đó sụp đổ, lặng yên không một tiếng động.

Nàng ở trong đêm tối ngồi thật lâu, một đêm không có việc gì xảy ra, chờ đến trời tờ mờ sáng, nàng mới che đi sương mù buổi sáng, tay chân cứng đờ mà đi bên cạnh đào cái hố, đem lão nhân chôn xuống.

Chờ nàng trở về thôn, đúng lúc gặp được con trai béo mập của thôn trưởng mặc y phục quý giá đẹp đẽ, nàng hướng ven đường lãng tránh, không muốn trêu chọc những người này.

Kết quả tiểu mập mạp lại cười hắc hắc mà tới gần hỏi nàng: "Ta nghe nói ngươi hôm qua lên núi? Cha ta nói trong núi có hùng yêu, chuyên môn ăn thi nữ oa da thịt non mịn, ngươi thấy sao?"

Hạ Kinh Chập chết lặng muốn tránh đi, lại bị tiểu mập mạp một chân từ phía sau đá tới: "Hắc! Cùng ngươi nói chuyện đâu! Ai, lão bất tử nhà ngươi có trở về không? Vài ngày trước ta cùng nàng nói trong núi có cái tổ ong, ta từ thợ săn được dùng qua, tư vị không tồi, nàng đi tìm sao?"

"Nàng sẽ không thật đi đấy chứ?! Ha ha ha, ta giống như đã quên nói cho nàng, kia tổ ong là là địa bàn của hùng yêu, đừng nói là người bình thường, chính là thợ săn tài nghệ không giỏi, cũng là có đi mà không có về a!"

Hạ Kinh Chập ngã trên mặt đất, răng cửa đều thiếu chút nữa bị đập gãy, nghe thấy lời này, đôi tay gầy nhưng rắn chắc chống trên đất, đứng dậy lẩm bẩm nói:

"Ong......"

"Tổ mẫu đi tìm mật ong, là ngươi xúi giục?"

Nàng đứng dậy, ánh mắt không hề cảm tình, xoay người đi xem tiều mập mạp ở sau, bị hắn chụp thêm một cái tát tới: "Ngươi, ngươi đây là ánh mắt gì? Ngươi không được nhìn ta như vậy!"

Hạ Kinh Chập lại phảng phất không cảm giác được đau đớn, lảo đảo theo lực đạo của hắn mà lui về phía sau hai bước, sau đó nặng nề bước tới, chấp nhất mà lặp lại nói: "Tổ mẫu đi tìm mật ong, là ngươi xúi giục sao?"

"Phải hay không?"

Kia mập mạp bị khí thế của nàng làm sợ tới mức lui về phía sau hai bước, ý thức được chính mình như vậy có chút khí nhược, lại đi tới đẩy nàng, thậm chí còn dùng tay đấm nàng, ngẫu nhiên có thôn dân đi ngang qua, đều là mắt nhìn thẳng, phảng phất cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Hạ Kinh Chập nằm ở ven đường, nhìn không trung, ánh mắt giống như người chết.

Không biết khi nào bắt đầu, bầu trời xanh thẳm biến thành xám xịt, sau đó là đậm đặc đen tối, phảng phất muốn phá vỡ bầu trời, đem thế giới kéo vào vực sâu vạn quỷ khóc thét.

Đột nhiên, một trận gió quỷ dị từ phía chân trời ập xuống——

Đang muốn ập xuống thôn xóm, lại bị một cổ lực lượng gột rửa làm hồn phách đều run lên.

Đám khí đen đặc bị người phất tay làm biến mất, phía chân trời có tiên hạc, chim muông từ bốn phương tám hướng bay tới, ở thôn xóm, hoa trong núi toàn bộ nở rộ, thậm chí còn có tiên nhạc từ nơi xa truyền đến.

Dưới cảnh tượng thần tích đó, một đạo thanh âm tự chân trời truyền đến: "Yêu vật phương nào tới đây tác quái?"

.....

"Nàng là Thuần Âm Chi Thể, mệnh số mang sát, là ma chuyển thế thành người, vô tình vô nghĩa, máu lạnh tàn khốc, giáng thế liền mang tai họa, sư huynh, nàng không thể lưu."

"Côn Luân ta lập giáo vạn năm, liền một ma vật đều giáo hóa không được, nói gì đến muôn dân bá tánh?"

"Nhưng...... Nhưng nàng một thân tà cốt, liền môn phái trước đăng tiên đều mang không được......"

"Có thể mang."

Hạ Kinh Chập mặt vô biểu tình mà xem hai cái tiên nhân đi tới trước mặt nàng, bên cạnh thôn dân đều quỳ bò đầy đất, luôn miệng kêu "Tiên nhân hiển linh!" Nàng có loại khó có thể tin cảm giác.

Thế gian này thế nhưng thực sự có thần tiên?

Nàng nghe lời nói kia của tiên nhân, trong đầu tràn đầy hoảng hốt, không biết chính mình vì sao lại là trời sinh mang sát, như thế nào liền vô tình vô nghĩa?

Không ai nghe nàng thanh âm.

Bọn họ cũng không màng đến nàng nguyện ý không, đem nàng mang đi tới chân núi phái Côn Luân, người chủ trương giáo hóa nàng cười tủm tỉm hỏi:

"Ngươi tên gọi gì?"

"Kinh Chập."

"Kinh Chập? Tên hay...... Nói vậy ngươi cũng biết ngươi thân thế không tầm thường, sinh ra liền cấp người khác mang tai họa, ngươi có nguyện ý sửa đi mệnh này?"

Hạ Kinh Chập rũ mắt hỏi: "Sửa lại, vậy sau này người bên cạnh ta, là có thể không chết sao? Sửa lại, ngày sau liền lại không còn người khinh nhục ta sao?"

"Đúng vậy." tiên nhân nói.

Hạ Kinh Chập lại hỏi: "Như thế nào sửa?"

"Bản thân ngươi có chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín (99.999) cấp thang trời, chính là thời gian mà năm đó thần ma đại chiến, Tiên Tôn Tiên giới giáng thế tạo kết giới, ma khí không thể xâm, ma vật không thể nhiễm ——"

"Nhưng nếu ma vật nguyện trừ bỏ một thân ma khí, cải tà quy chính, liền ba quỳ chín lạy, đến đỉnh là lúc, liền có tiên khí gột rửa ma thể, từ đây lại thành tâm phụng dưỡng Côn Luân trăm năm, trăm năm sau, ngươi chính là đệ tử Côn Luân ta, chịu tiên đạo chính khí phù hộ."

Vì thế.

Hạ Kinh Chập dùng thời gian ba ngày ba đêm, đầu gối đều phải dập nát, trán đều lạy đến sưng đỏ, tới đỉnh của thang trời Côn Luân, được ban cho đan dược giảm đau tịnh thể (làm sạch thân thể), cứ tưởng chính mình đã vượt qua cái gọi là đau khổ tuyệt vọng.

Không ngờ rằng, nàng bò không phải thang đăng tiên, mà là đường vào địa ngục.

Ở Côn Luân phái, nàng sinh hoạt so lúc với lúc trước càng tệ hơn, bởi vì nàng không phải đệ tử nhập môn chính quy ở Côn Luân, đến cả đệ tử lau dọn quét nhà đều coi thường nàng, cắt xén thức ăn của nàng, phái nàng làm việc nặng nhọc nhất......

Nàng bị các đệ tử dùng thuật pháp trêu cợt, thật vất vả chịu đựng trăm năm, thu được thân phận đệ tử, đi đến bí cảnh Côn Luân thí luyện, rồi lại bị coi như mồi tung ra dẫn đi ma thú, thiếu chút mất mạng.

Nàng liều mạng muốn hết khổ, vì thế cái gì cũng chịu đựng, cuối cùng cũng chỉ chờ được một câu:

"Ngươi trời sinh tính tình tàn bạo, tới Côn Luân ta trăm năm, không chút tiến bộ, đắm mình vào trụy lạc, không xứng làm đệ tử Côn Luân ta, bây giờ phế bỏ đi một thân tiên pháp, rút đi tiên cốt, trục xuất môn phái, vĩnh không không được ghi tên vào môn phái."

Cố tình những sư tỷ ở Côn Luân còn ngại không đủ, sau khi nàng bị trục xuất, trong cơ thể khi tu tập tiên pháp chính khí còn chưa hoàn toàn tan đi, thuận tay đem nàng vứt vào phụ cận vực sâu Ma giới.

Nàng bởi vì thân phận ma vật này, vẫn luôn gắng sức mà hướng lên trên bò, bò đến máu tươi đầm đìa, cuối cùng vẫn là ngã trở về bùn đất.

.....

《 Thiên Tôn không cần cảm tình 》 toàn bộ chuyện xưa, chính là Hạ Kinh Chập không ngừng trưởng thành, lại bị thế lực hắc ám lớn hơn đánh bại, cuối cùng nàng bằng thân thể tiên ma, trở thành chí tôn hai giới tiên ma——

Nhưng mà chuyện xưa còn chưa kết thúc.

Ai cũng không biết tác giả Hứa Kiều nghĩ như thế nào, ở đại kết cục thời điểm, nàng bỗng nhiên lại cấp tiền nhiệm Tiên Tôn Tiên giới bỏ thêm suất diễn, nói Hạ Kinh Chập có thể bước lên ngôi vị chí tôn này, đều là được thiết kế tốt, tiền nhiệm Tiên Tôn sớm biết rằng ma vật muốn hiện thế, cho nên sớm chuẩn bị tốt hết tất cả, chờ Hạ Kinh Chập bước lên ngôi vị chí tôn, cùng Thiên Đạo cảm ứng, nàng sẽ biết, ngày mà nàng trở thành chí tôn, đó cũng chính là lúc thế giới này sụp đổ.

Đọc hết ba bốn trăm chương chuyện xưa khổ tận cam lai này, các độc giả khi đặt mua đến đại kết cục:

"......" Lật bàn! (╯ ° □ °) ╯ ┻━━┻

Khu bình luận oanh tạc!

Vô số bình luận ác ý như lưỡi dao bay tới, các độc giả hận không thể xé lương tâm của tác giả ra hỏi: "Vì cái gì chứ!"

Đến tột cùng là vì cái gì mà cuối cùng còn thọc thêm một đao? Thù lớn đến nhường nào a? Tác giả cùng vai chính rốt cuộc thù bao lớn?

.....

Trước mắt, Hứa Kiều ý đồ cùng hệ thống cộng minh: "Nhưng ngươi không cảm thấy cái này kết cục xử lý thực nghệ thuật sao? Tựa như có một câu nói—— bi kịch là vẻ đẹp vĩnh hằng a."

Bi kịch có đẹp hay không thì hệ thống không biết, nó chỉ biết chuyện xưa này năng lượng quá mức tiêu cực, phải đến sửa.

【 Thỉnh ký chủ không cần nói sang chuyện khác, mau chóng tiêu trừ giá trị hắc hóa của Hạ Kinh Chập. 】Hệ thống chết lặng nhắc nhở.

Hứa Kiều âm thầm đánh giá Hạ Kinh Chập trước mặt chờ cùng chính mình "Nhập động phòng", có chút khó xử mà ở trong lòng cùng hệ thống thương lượng: "Nếu không ta trước tiên phối hợp một chút? Nói không chừng nàng cao hứng, giá trị hắc hóa liền giảm xuống?"

Hệ thống: 【 Thỉnh ký chủ tự mình quyết định. 】

Lúc này, chợt thấy Hạ Kinh Chập đứng dậy, đi tới bên kia bàn, lúc quay lại, tay phải mang theo bình rượu bạc, tay trái kẹp hai ly rượu bạc.

"Sư tỷ, chúng ta liền từ rượu giao bôi bắt đầu đi?" Hạ Kinh Chập ôn thanh hỏi nàng, ánh mắt đều là tình ý.

Hứa Kiều nhìn nhìn ly rượu, mới vừa nói tốt sẽ phối hợp, hiện tại lại sinh ra do dự, sau đó không lâu, lông mày nhẹ nhăn lại, thanh âm cự tuyệt ngắn ngủi liền toát ra tới: "Ta không uống rượu." Nàng thật sự không thích uống rượu.

Hệ thống: 【? 】

Hạ Kinh Chập ý cười trên mặt cũng ngưng hẳn.

"Đúng rồi, muội đã quên sư tỷ từ trước đến nay đều là lạnh nhạt vô tình, cự tuyệt người cách xa vạn dặm——"

Cô ném hai cái ly bạc xuống nền, va chạm phát ra âm thanh thanh thúy.

Rồi sau đó, tay xách bầu rượu đổ xuống, rượu cứ thế hướng trên người Hứa Kiều đổ xuống, từ phần cổ chảy xuống dưới, rượu lạnh lẽo cứ thế tiến vào trong quần áo, làm nàng lúc này giống như từ trong thùng rượu vớt ra, một thân men say.

Nàng kinh ngạc mà nhìn Hạ Kinh Chập một lời không hợp liền làm: "Ngươi......"

Hạ Kinh Chập lại cúi người mà đến, hơi thở nóng rực dừng lại ở cằm, nhẹ nhàng liếm đi giọt rượu đọng lại trên cằm, mặt mày vui vẻ mà nói: "Thật ngọt."

"Nếu sư tỷ không uống, muội đành phải chính mình tới nếm thử."

Nói xong, Hạ Kinh Chập lấy tay dùng một chút lực, "Rẹtttt" thanh âm xé vải vang lên, đạo phục trắng như tuyết của Hứa Kiều rơi xuống như màn che lúc trước vậy, trong phòng độ ấm cũng không cao, chỗ da thịt trắng nõn lộ ra đều bị lạnh tới mức lông tơ dựng đứng lên.

Đúng lúc này, Hạ Kinh Chập lại cúi đầu, giống như lời của chính cô vừa nãy vậy, bắt đầu nhấm nháp mỹ vị của rượu hợp cẩn ——