Ta Và Best Friend Khuấy Động Hậu Cung

Chương 22: Tính toán



Hoa Hiên Điện.

"Yên Yên, bát canh dâng lên Hoàng thượng của ta bị người khác đổ thêm muối."

"Sao có thể?" Cố Tử Yên dựa ngồi trên giường, lưng tựa vào gối, bàn tay phải vẫn bó thành một cục.

Châu Ân Hoa xoa mi tâm, nàng điểm lại chuỗi sự việc một lần nữa, khẳng định chắc chắn bản thân không động đến muối, nàng chắc nịch nói: "Có thể, lúc hoảng loạn ta đã đảy Đồng Ninh ra phía sau, nơi đó là gian bếp của ta."

Cố Tử Yên hiểu ra vấn đề ngay, nhỏ đáp: "Nhân lúc ồn ào, mọi người đều tập trung chỗ ta, không ai để tâm đến gian bếp của ngươi, lúc đó ra tay không khó."

Một mũi tên trúng hai con nhạn, thoạt nhìn chỉ là do sơ sẩy ngã vào người nhỏ, nhưng nếu thật sự là vô tình tại sao bát canh một chút cũng không bắn lên người ả ta, vậy tức là trước đó ả ta đã tính toán góc độ ngã để tránh ảnh hưởng đến bản thân, còn tranh thủ đổ thêm muối vào canh của Châu Ân Hoan, vừa hại bỏng tay phải của nhỏ, tiện thể khiến nàng bị loại. Kế hoạch thật hoàn mỹ.

Sau khi gây ra mọi chuyện, Đồng Ninh kia dửng dưng như không phải chuyện của mình, nhỏ nhìn bàn tay đau rát kia, căm phẫn quát: "Chúng ta không làm gì ả, tại sao lại muốn gây chiến."

Châu Ân Hoan trầm ngâm một lát, rồi nói: "Người có khả năng được phong làm hậu cao nhất là Thủy Lạc Quận chúa, thanh mai trúc mã của Bệ hạ. Còn lại xếp về gia thế ta và ngươi cũng là một kình địch nặng ký có thể đặt ngang với ả trên cán cân."

"Nói như vậy, ả muốn tung một đòn loại bỏ ngươi, hại hỏng tay ta vì cuộc tranh tài tiếp theo là cưỡi ngựa bắn cung, một tay bị thương nặng chuyện cưỡi ngựa bắn cung này chính là chìa khóa mở cổng hành cung đá ta ra." Nhỏ gật gù nói.

"Phải, ả ta muốn muốn trừ khử chúng ta để toàn tâm toàn lực đấu với Quận chúa." Nàng hồi đáp.

Cố Tử Yên mệt mỏi nhắm nghiền mắt, mọi chuyện không còn êm đềm nữa rồi.

Châu Ân Hoan nhìn bàn tay của Cố Tử Yên, trong lòng căm phẫn, ra tay không chút lưu tình, nếu vết bỏng kia để lại sẹo há chẳng phải gián tiếp loại ngầm nhỏ, Hoàng hậu tương lai làm sao có thể lưu lại vết sẹo lớn trên tay, bàn tay trở nên xấu xí tình cảm Hoàng đế sẽ dành cho nhỏ ư?

Làm quái gì có chuyện đó!

Nàng trước giờ không phải là người rộng lượng, có thù tất báo, nếu như ả ta muốn động thì nàng sẵn sàng chạm.

"Sáng nay ngươi hoảng hốt như vậy, e rằng chúng ta đã bị lộ." Nhỏ đề cập đến vở kịch bất hòa, Châu Ân Hoan hoảng loạn nhất thời không nhớ đến vở kịch kia, nàng nhảy đến chỗ nhỏ, thái độ lẫn hành động đều ngược lại với hai từ bất hòa, người như Đồng Ninh làm sao có thể không nhìn ra.

"Nếu đã vậy thì chúng ta chơi bài ngửa, ta cũng không thèm vở kịch này." Nhỏ tiếp tục nói.

Châu Ân Hoan gật đầu một cái, nàng gọi một tiếng: "A Tố."

A Tố đứng hầu ngoài cửa vội bước vào, cô nhún người nói: "Dạ có nô tì."

Châu Ân Hoan nâng chén trà lên, tay dùng nắp gạt bã trà sang một bên, nhẹ nhàng hỏi.

"Chuyện ta sai ngươi làm thế nào rồi?"

A Tố biết nàng đang nói về chuyện gì lập tức bẩm báo: "Thưa tiểu thư, lão gia đã chiếu cố ổn thỏa cho bọn họ."

Bọn họ được đề cập đến chính là những người trong danh sách chiếu cố mấy ngày trước nàng giao cho A Tố mang về Phủ Tể Tướng.

Châu Ân Hoan gật gù hài lòng, nhấp một ngụm trà rồi đặt chén lên bàn, nàng nhìn sang Cố Tử Yên đã thấy nhỏ say ngủ, ắt hẳn là do dùng thuốc Lý Bách đưa, nàng không muốn quấy rầy nhỏ, liền bước ra khỏi điện.

"Trở về nội điện của ta." Châu Ân Hoan cất tiếng.

A Tố dạ một tiếng rồi vội theo sau đỡ tay nàng.

"Đã đến lúc dùng người rồi, chọn một số người đáng tin, là nữ, giọng trầm càng tốt mang đến đây."

"Nô tì đã rõ." A Tố lui xuống làm việc.

Châu Ân Hoan mệt mỏi ngồi xuống giường, nha hoàn khác tiến vào hầu hạ.

Đến giờ trong đầu nàng vẫn còn suy nghĩ đến lão Hoàng đế bí ẩn kia, cớ sao món canh buồn nôn như thế lại lọt vào mắt lão, chẳng lẽ chế độ "cô gái này thật thú vị" đã bật, hành động nàng làm đã lại bị phản ứng ngược rồi, sớm biết như thế đã nấu món nào đó tử tế hơn.

Mấy ngày hôm trước ở lì trong điện, hôm nay ra ngoài lại không thấy bóng dáng Trình Hải đâu, Vương gia đi đến đâu, hắn phải theo hầu đến đó chứ, tại sao lại mất dạng. Không phải là bị cung nữ nào câu hồn đi mất rồi chứ.

Lại nhớ đến hôm đó, lúc hé cửa nhìn trộm Cố Tử Yên và Vương gia, hắn áp lồng ngực vào lưng nàng, tư thế lúc đó rất giống như hắn ôm nàng từ phía sau, thật ra lúc đó nàng cảm thấy rất vững chãi, lại nhớ đến đôi tay thon dài phủ lên mắt nàng chắn cho nàng những cảnh không nên nhìn.

Châu Ân Hoan thổn thức, mặt hơi đỏ, nàng chợt nhận ra Trình Hải kia cũng rất bí ẩn, nhìn thế nào cũng là người khó dò, khí chất bên người cũng không tầm thường, có lẽ là bằng hữu của Vương gia không phải là thân phận tùy tùng.

Chẳng lẽ Trình Hải là đương kim thánh thượng?

Vô lý! Hoàng thượng không có động cơ hạ mình cải trang thành tùy tùng của Vương gia được, nếu nói đó là sở thích thì càng vô lý hơn. Hắn tùy tiện như vậy không giống tư phong vị hoàng tử bình định biên cương thuận lợi đăng cơ.

Khả năng Trình Hải với Hoàng thượng là một người không thuyết phục.

Nàng trầm tư suy nghĩ một lúc thì A Tố trở về, cô ấy mang theo ba cung nữ.

Ba người bọn họ trông thấy nàng liền quỳ xuống.

"Đa tạ Châu tiểu thư ra tay chiếu cố, đại ơn đại đức này không sao báo hết."

Nàng ngồi thẳng lưng, giấu nhẹm vẻ mặt suy tư lúc nãy.

"Ta chỉ là ra tay cứu người tích đức cho Châu gia, các ngươi đứng lên đi." Nàng nói.

Ba cung nữ kia vẫn quỳ trên sàn, không nhúc nhích, một người dáng người cao, đã quá tuổi thiếu nữ, giọng cô ấy trầm trầm nghẹn ngào: "Châu tiểu thư giúp đỡ kẻ thảm cảnh như chúng tôi, từ rầy về sau A Hồng chỉ nhận một mình Châu tiểu thư là chủ tử."

"Bọn nô tì cũng vậy." Hai người còn lại cũng lên tiếng theo A Hồng.

Lúc này nàng thôi không giả nhân nghĩa nữa, ba cung nữ kia giọng nói rất trầm nàng rất vừa ý.

"Nếu các ngươi đã thành tâm như thế, ta từ chối cũng không tiện."

Bọn họ nghe nàng nói như thế, trên mặt tràn đầy mừng rỡ, vội vàng dập đầu: "Tiểu thư cứ mặc sai bảo nô tì."

Châu Ân Hoan gật đầu một cái, đưa mắt nhìn bọn họ một lúc không nói.

Bọn họ cảm thấy kì lạ nhưng không ngẩng đầu lên.

Cứ thế nàng không nói một lời, cả căn phòng rơi vào im lặng, nửa canh giờ trôi qua, Châu Ân Hoan mỉm cười thỏa mãn.

Rất tốt!

Nàng im lặng nửa canh giờ, bọn họ quỳ nửa canh giờ, tuyệt nhiên không chút hấp tấp hay mất kiên nhẫn mà nháo nhào hỏi nàng.

Ba cung nữ này có thể dùng được.

"Các ngươi khóc cho ta nghe."

Ba cung nữ kia ngạc nhiên nhìn nhau nhưng vẫn răm rắp nghe theo.

Nội điện của nàng vang vọng tiếng khóc trầm thấp, thanh âm ai oán như từ địa ngục rất là quỷ dị, dọa người.

Châu Ân Hoan vừa lòng vừa ý thốt lên: "Tốt lắm, tốt lắm!"

"Nửa đêm canh ba, các ngươi đến hồ Hương Liên, khóc nức nở như hôm nay, nói vài câu đòi mạng, khóc đúng nửa canh giờ có thể quay về, mỗi ngày đều lập lại."

Ba cung nữ kia gật đầu dạ vâng.

A Tố nhanh chóng dâng lên ba hầu bao đầy bạc, phát cho mỗi người bọn họ mỗi người một cái.

"Tiểu thư lo lắng cho thân nhân các ngươi, cầm cái này về trang trải khổ cảnh." A Tố vừa nói vừa phát hầu bao.

Bọn họ mừng đến phát khóc, liên tục dập đầu cảm tạ, nàng mệt mỏi xua tay cho bọn họ lui xuống.

Nàng thật muốn xem, người có tâm ma trông thấy ma thì có sợ không.