Ta Và Best Friend Khuấy Động Hậu Cung

Chương 35: Diễn xiếc



"Này Yên Yên, chúng ta ngồi trên lưng con ngựa này một khắc rồi. Nó vẫn đứng yên một chỗ, ngươi có thật sự là biết cưỡi ngựa không vậy?" Châu Ân Hoan mất hết niềm tin, nhăn nhó hỏi Cố Tử Yên.

"Là do con ngựa rách này không chịu chạy chứ kỹ thuật của ta đúng mà."

Cố Tử Yên không hiểu tại vì sao con ngựa này cứ đứng mãi một chỗ nhất quyết không thèm nhấc chân dù chỉ là một cái. Rõ ràng là nhỏ làm đúng quy trình rồi mà, con ngựa nâu này muốn chống đối hai người bọn họ.

Châu Ân Hoan nhìn con ngựa gầy kia, rồi lại đưa mắt nhìn cả nàng và nhỏ. Nàng xoa cằm nói: "Hay hai chúng ta nặng quá nó đi không nổi?"

"Hoang đường, hai chúng ta nhỏ nhắn gầy gò phải nói là nhẹ như lông hồng làm quái gì chở không nổi chứ."

Ngựa nâu hí dài một tiếng, nó lại phì mũi nghiến răng.

Phải rồi bà cô của ta ơi! Hai bà nhẹ lắm, nhẹ người cưỡi mà nặng kiếp ngựa của ngựa ta đây. Ngựa nâu ta mà cưỡi hai bà chạy chắc là chạy đến vòng luân hồi chuyển kiếp. Nói đến đây, thân ngựa gầy yếu này cầu mong kiếp sau không làm ngựa nữa được đầu thai làm con gì khó cưỡi một chút. Như con ruồi chẳng hạn? À thôi, con ruồi bẩn lắm.

Ngựa nâu chưa kịp tự sự chuyện đời xong, lưng nó đau điếng. Đau đến mức nó phải hí dài mấy tiếng rồi tung vó chạy như dại.

"Châu Ân Hoan ngươi làm cái gì thế?" Cố Tử Yên gào lên.

Con ngựa nâu đột nhiên phát điên, sải chân phóng như bay. Nó bất ngờ chạy như thế khiến nhỏ không kịp chuẩn bị cả người chao đảo phải túm chặt cái bờm của ngựa nâu.

Loài người độc ác kia! Dám nắm tóc của ta!

Ngựa nâu nổi giận giãy người một cái khiến hai người bọn họ phải kêu la toáng loạn.

"Ta... ta làm rơi mũi tên cắm vào lưng nó thôi mà." Châu Ân Hoan ôm chặt lấy Cố Tử Yên rít lên.

"Con mẹ nó! Cầm mũi tên cũng không nên thân, đây là cái danh bá đạo cung thủ mà ngươi nói đây hả?" Cố Tử Yên vẫn kiên trì bấu víu cái bờm của ngựa nâu, nhỏ quát ầm lên.

Châu Ân Hoan hơi chột dạ, vừa bám chặt nhỏ vừa gân cổ cãi cố: "Bà nó! Bá đạo cung thủ chỉ ở trong game thôi ngươi không biết à? Còn nữa ngươi nói ngươi biết cưỡi ngựa mà, mau khống chế nó đi chứ."

"Châu Ân Hoan! Ta chỉ có một tay!"

Ngựa nâu nghe hai tên hề trên lưng mình cãi cọ, lại biết lý do thân ngựa của nó bị đau. Nó như mất hết ngựa tính quẫy mạnh thân mình, vùng vẫy dữ dội hòng hất cả hai người bọn nàng xuống. Kiếp làm ngựa của nó cuối đời hận nhất vẫn là loài người!

Cuối cùng ngựa nâu đã thành công, nó cứ ngông cuồng lắc lư thân mình. Cố Tử Yên chỉ có một tay không kiềm nổi dây cương bị ngựa nâu hất lên.

"Châu Ân Hoan! Đều tại ngươi chơi game quá một trăm tám mươi phút!"

Châu Ân Hoan bám chặt Cố Tử Yên. Nhỏ bị hất đi thì không lý nào nàng vẫn yên vị trên lưng ngựa được, vì thế nàng và nhỏ cùng bay.

"Cố Tử Yên! Đều do ngươi diễn trò xiếc cưỡi ngựa một tay!" Nàng sợ đến nỗi nhắm tịt hai mắt, miệng vẫn kêu gào.

Thôi được rồi, kiếp này sống lại không bị đấu đá mà chết. Lại chết dưới con ngựa nâu đáng ghét này!

Đúng là số khổ!

Một canh giờ trước tại Sùng Đức Điện.

"Hoàng huynh triệu kiến thần đệ có việc gì ạ?" Bắc Viễn hành lễ với Hoàng thượng.

Hôm nay tấu chương rất ít, vị Hoàng thượng nào đó đã phê duyệt xong. Tâm trạng hắn đang rất vui vẻ, hắn chóng tay lên cằm đầu hơi nghiêng. Tấu chương dù ít hay nhiều thì hắn trông lúc nào cũng uể oải. Bắc Viễn nhìn trộm nhị ca của y, Hoàng thượng mới hai mươi bốn tuổi thôi mà trông hắn lúc nào cũng mệt mỏi nhìn còn thảm hơn cả Thái thượng hoàng.

"Ngươi đi cùng trẫm đến chuồng ngựa." Hắn đáp.

"Này, Hoàng thượng đừng nói là muốn thần đệ làm ngựa cho người cưỡi đấy nhé?" Bắc Viễn tối sầm mặt, nhớ lại hôm trước hoàng huynh của y cũng đòi y đến vườn Ngọc Uyển đẩy xích đu cho hắn.

Bắc Hải bày ra vẻ mặt hốt hoảng, liếc nhìn lão tam nhà hắn với ánh mắt hoài nghi: "Ngươi... ngươi đọc được suy nghĩ của trẫm?"

"..."

"Thứ nghịch đệ nhà ngươi! Ai cho phép ngươi nghĩ về trẫm một cách xấu xa như thế hả?" Hắn đập bàn một cái rồi quát y.

Rõ ràng là hoàng huynh của y xấu xa lại không cho phép y nghĩ đúng sự thật. Bắc Viễn nhất thời nghĩ rằng sự thật của thế giới này đã bị Hoàng thượng cưỡng ép lấp liếm hết cả rồi.

Bắc Viễn chỉ nghĩ trong bụng, ngoài miệng lại nói: "Không biết bệ hạ có hứng thú cưỡi ngựa muốn thần đệ theo bồi?"

"Tây Vực vừa tiến cống một cặp ngựa tuyệt đẹp. Trên danh nghĩa là quân chủ anh minh trẫm ban thưởng cho trọng thần có công điều tra mấy chuyện vặt như ngươi. Trên danh nghĩ là một người huynh trưởng trong nhà, trẫm đi xem ngựa với ngươi."

Xùy!

Muốn rủ đi cưỡi ngựa chung thì nói thẳng đi, còn ra vẻ quân chủ, huynh trưởng gì đó. Giả tạo!

Bắc Viễn vâng dạ một tiếng rồi lui ra ngoài, đến hậu điện thay y phục cưỡi ngựa.

Bắc Hải từ lúc xảy ra sự cố thay y phục tròn vườn Ngọc Uyển. Hắn đã rút kinh nghiệm, nếu không thượng triều, không duyệt tấu chương hoặc bàn việc với trọng thần. Khi đi dạo, đi chơi thì luôn mặc thường phục đơn giản. Lần này chọn y phục cưỡi ngựa cũng như thế.

Nguyễn Phúc cũng biết rõ điều này, những bộ y phục cưỡi ngựa xa hoa dành Hoàng đế đều bị bỏ xó. Dâng lên những y phục vải thô tầm thường nhìn trông y hệt thị vệ.

Hắn liếc mắt nhìn một cái vừa ý rồi tiến hành thay.

Hai huynh đệ nhà họ Bắc kia vừa tản bộ, vừa trò chuyện đôi ba câu về những vấn đề khác nhau. Đôi khi là chuyện chính sự, đôi khi là chuyện tuyển tú, thỉnh thoảng còn có thêm vài câu chuyện vặt. Thoáng chốc cũng đã đến được chuồng ngựa trong hành cung.

Vừa đến bọn họ phải lùi về sau mấy bước nhìn cho kỹ có phải đã đến đúng chuồng ngựa trong hành cung hay không hay là đi nhầm vào đoàn xiếc trong hành cung. Xác nhận là đi đúng nơi đến đúng chỗ, hai người bọn hắn mới dần chấp nhận cảnh tượng trước mắt.

Cố Tử Yên ngồi trên lưng ngựa, cưỡi con ngựa nâu kia bằng một tay. Đúng vậy, chỉ một tay. Châu Ân Hoan ngồi đằng sau cũng quái dị không kém, tay giương cung ngắm lung tung khắp nơi. Con ngựa nâu bệnh tật gồng mình chở hai vị chủ tử kia, trong thật đáng thương.

Bắc Hải bất giác cảm thán trong lòng.

Thật may kiếp này hắn được làm người.

Bắc Viễn vẻ mặt khó coi, y huých tay hắn một cái: "Hoàng thượng, người có ra nhầm đề thi cưỡi ngựa bắn cung thành diễn xiếc không vậy?"

"Ngươi nghĩ trẫm là chủ gánh xiếc hay sao mà ra đề ngớ ngẩn như thế?" Bắc Hải mặt mũi cũng không kém Bắc Viễn là bao.

"Không xong rồi!" Bắc Viễn thốt lên rồi phóng như bay về phía kia.

Cố tiểu thư ngốc nghếch kia bị ngựa hất lên trời rồi, một cái tay bị bỏng chưa đủ nhỏ muốn tàn phế hết tứ chi mới vừa lòng hả dạ ư?

Bắc Hải khoanh tay thư thái nhìn Bắc Viễn hoảng hốt phóng đi.

Cố tiểu thư ngã ngựa là chuyện của tên nghịch đệ kia, làm gì tới lượt hắn lo.

Mà khoan đã!

Tại sao gian thương của hắn cũng bị hất lên luôn vậy?

Châu Ân Hoan! Nàng muốn biến giao dịch của chúng ta trở thành lần cuối nàng làm ăn sao?

Nghĩ đến đây, hắn gào lên: "Châu tiểu thư!"

Chân hắn lúc này phóng đi còn nhanh hơn cả Bắc Viễn...

Cố Tử Yên đã hết hy vọng với cuộc sống, nhỏ quyết định nhắm mắt buông lơi. Không ngờ một lần nghịch dại cả đời ăn hại thế này đây. Cầu mong ngã xuống đất chết luôn chứ đừng tàn phế báo hại đến Cố phủ.

Khoảnh khắc nhỏ dường như sắp chạm đất, nhỏ cảm thấy cả tấm lưng nhỏ của mình được cánh tay cứng rắn đỡ lấy cách mặt đất một khoảng không xa. Hóa ra người sắp chết sẽ có ảo tưởng như thế này à?

Cố Tử Yên nâng mí mắt, gương mặt thân thuộc đập vào mắt khiến nhỏ giật mình. Là Bắc Viễn, lúc này Cố Tử Yên đang được y đỡ gọn vào trong lòng, giống hệt như lần xuất thành lần trước. Tim nhỏ lại đập thình thịch trong lồng, thoát chết mà tim cũng đập nhanh thế sao?

"Là... là ngài..."

Gì chứ sao mặt đằng đằng sát khí vậy.

"Cô mau nói cho bổn vương biết, kẻ nào dạy cô trò cưỡi ngựa một tay?" Bắc Viễn gằn giọng khiến Cố Tử Yên toát mồ hôi lạnh.

Tức giận đến thế sao?

Phía Châu Ân Hoan tình cảnh không khác mấy.

Châu Ân Hoan rơi xuống, cây cung trong tay cũng không biết đã vứt đi đâu mất. Nàng dang tay ra chuẩn bị tiếp đất bằng mặt, đột nhiên vòng eo nhỏ bị cánh tay khỏe mạnh ôm ngang rồi vác thẳng lên vai. Gương mặt thanh tú của nàng không đập xuống đất, mà tựa vào tấm lưng thẳng tấp khỏe mạnh.

"Châu tiểu thư đang chơi trò tiên nữ hạ phàm sao? Cũng may Trình Hải biết võ công nếu không tiên nữ phải hạ xuống âm ti địa phủ rồi." Giọng Bắc Hải vang lên.

Châu Ân Hoan úp mặt vào lưng hắn nên không rõ sắc mặt hắn lúc này thế nào.

Có điều...

"Trình Hải! Ngươi mau bỏ tay ra khỏi mông ta!" Nàng đỏ mặt quát to lên.