Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 26



Tam hoàng tử vừa chạy đi, Từ Tiềm đã thu ánh mắt lại, chuẩn bị rời khỏi cùng Thái tử.

Thái tử nhìn A Ngư thêm vài cái, chờ Từ Tiềm đi tới bên cạnh hắn, Thái tử bất ngờ nói: "Ngũ biểu thúc dường như rất quan tâm tới A Ngư biểu muội."

Nghe nói khoảng thời gian trước Từ Tiềm còn tặng Phi Nhứ cho tiểu nữ nhi này của Tào Đình An.

Rốt cuộc là do Từ Tiềm muốn lòng muốn có quan hệ tốt với Tào Đình An nhưng sao lại làm quá lộ liễu, hay là nha đầu A Ngư có chỗ nào đặc biệt hơn người?

Từ Tiềm thản nhiên nói: "Chỉ một cái nhấc tay mà thôi."

Thái tử không tiện hỏi thêm nữa.

Trước nhà hoa, Ôn Di công chúa nhìn bóng lưng của Từ Tiềm, cười với A Ngư: "May mà chúng ta gặp phải Ngũ biểu thúc, nếu không thì lại bị Tam ca quấy rối."

Trong lòng A Ngư ngọt ngào, tuy chỉ có mình nàng sống lại, nhưng Từ Tiềm vẫn là dáng vẻ quen thuộc trong trí nhớ của nàng, bề ngoài nói chuyện lạnh lùng, nhưng lại lộ ra vẻ quan tâm chăm sóc tuy rất nhỏ nhưng lại khiến người ta như được tắm gió xuân.

Từ Tiềm chặn Tam hoàng tử dây dưa thay A Ngư, Tào Doanh càng nhìn, càng thấy A Ngư cực kỳ giống gương mặt hồ ly tinh của Giang thị, Tào Doanh sờ sờ túi hương trong tay, đột nhiên làm ra vẻ như vừa nhớ tới chuyện gì mà nói: "A Ngư và Ngũ biểu thúc thật có duyên, lần trước Ngũ biểu thúc tặng ngựa cho A Ngư, lần này Ngũ biểu thúc lại giúp A Ngư một phen."

Nói tới đây, Tào Doanh nhìn về phía A Ngư bằng ánh mắt hâm mộ: “Hai tháng này, dường như A Ngư càng ngày càng khiến các trưởng bối yêu thích, muội học được chiêu trò tâm cơ ở đâu sao?”

Vẻ mặt A Ngư mờ mịt: "Tâm cơ gì chứ? Muội không hiểu ý của Nhị tỷ tỷ cho lắm."

Tào Doanh tính tiếp tục giải thích, Tào Thấm đột nhiên hừ nói: "Tâm cơ chính là da mặt dày, cũng đã mười một tuổi, lại giống như là tiểu hài tử, hở một tí là nắm lấy góc áo của trưởng bối, tỷ thấy thật xấu hổ, thật không hiểu sao Giang di nương đã ngầm dạy muội dùng gương mặt làm tiền đặt cược gì đó."

Lời này cực kỳ nặng nề, nếu là A Ngư lúc trước chắc chắn sẽ uất ức mà rơi lệ, nhưng A Ngư bây giờ thì không muốn chịu đựng như vậy.

Có một số người, ngươi càng nhẫn nại với họ, họ sẽ càng lấn tới, hận không thể một cước đạp ngươi vào vũng bùn.

Huống chi, lần này câu trước câu sau của Tào Thấm đều là sỉ nhục mẫu thân nàng.

Quả thật, so với nhóm người danh môn quý nữ ở Kinh Thành này thì khuyết điểm trên người mẫu thân nhiều tới nỗi đếm không hết. Gia cảnh bần hàn không vẻ vang, nhát gan tự ti không đủ phóng khoáng, dung mạo mềm mại đáng yêu lại không đủ đoan trang, nhưng đó là mẫu thân ruột của nàng, ở trong lòng A Ngư, mẫu thân mãi mãi là nữ nhân tốt nhất ở trên đời này. 𝑻r𝙪𝘆ện‎ ha𝘆‎ l𝙪ôn‎ có‎ 𝐭ại‎ ~‎ 𝑻rUm‎ 𝑻r𝙪𝘆ện﹒𝑉n‎ ~

Ngẩng đầu lên, A Ngư nhìn thẳng Tào Thấm cao hơn nàng nửa đầu: "Chỗ này không có người ngoài, muội cũng không ngại nói rõ với đại tỷ tỷ, tỷ luôn miệng ghét bỏ muội không biết quy củ, nhưng tỷ thân là trưởng tỷ lại ở trong cung cao giọng chế nhạo châm chọc muội, không sợ người khác truyền ra ngoài khiến tất cả nữ tử của Tào gia bị cười nhạo sao, chẳng lẽ đây cũng là đạo lý đối xử với tỷ muội do Nhị thẩm dạy dỗ tỷ sao?

Lời này vừa nói ra, Tào Thấm, Tào Bái, Tào Doanh, Ôn Di công chúa đã sợ tới ngây người.

Ai cũng không đoán được A Ngư lại dám phản bác người khó đối phó như Tào Thấm.

Thân là người bị phản bác, Tào Thấm là người phản ứng đầu tiên, thẹn quá hóa giận, nàng ta vung tay về phía A Ngư: "Thứ nữ mà cũng dám..."

A Ngư cực kỳ hiểu rõ tính tình của Tào Thấm, nói xong thì bắt đầu đề phòng, thấy Tào Thấm muốn động thủ, A Ngư xoay người mà chạy dọc theo đường khi nãy đến.

Nàng vốn không có hứng thú ngắm hoa, nàng muốn dành thời gian ở với cô cô nhiều hơn, vừa nãy gặp mặt lúc cô cô đang bận bịu cung vụ*, lúc này chắc cũng không còn bận nữa rồi.

(*cung vụ: những việc trong hậu cung do Hoàng Hậu quản lý.)

Tào Thấm đã tới tuổi cập kê, giữa tỷ muội nói chuyện gay gắt với nhau cũng không sao, nhưng một khi rượt bắt nhau mà bị người khác nhìn thấy thì không thích hợp.

Cho nên nàng ta chỉ có thể hổn hển mà trừng mắt nhìn A Ngư đánh không lại nên bỏ chạy.

Ôn Di công chúa sửng sốt, cao giọng hỏi A Ngư: "Tứ biểu tỷ, tỷ đi đâu vậy?"

A Ngư quay đầu cười, vẫy tay với nàng: "Biểu muội, mọi người đi ngắm hoa đi, tỷ đi tìm cô cô!"

Ôn Di công chúa thở dài.

Kỳ thật, so sánh với đại biểu tỷ động một tí thì nói dòng chính gì đó thì nàng càng thích Tứ biểu tỷ gần bằng tuổi nàng hơn.

Nhưng bất kể là như thế nào cũng không thể nói ra được.

- --

Xác định Tào Thấm không đuổi theo, A Ngư liền chậm rãi bước đi.

"Vừa rồi cô nương nói rất tốt!" Lần đầu tiên thấy cô nương nhà mình giáo huấn người, Bảo Thiền cực kỳ hưng phấn, nhìn trước nhìn sau, nàng nhỏ giọng hừ nói: "Mỗi ngày, Đại cô nương đều đặt chữ "dòng chính" ở trên môi, nhưng trên người nàng làm gì có nửa phần phong thái của danh môn đích nữ? Kém xa Tam cô nương, ngay cả Nhị cô nương cũng đoan trang hơn nàng."

Tiếng A Ngư thở dài cất lên, hoàng cung là nơi không thích hợp để nói chuyện riêng.

Bảo Thiền nhìn trái phải một chút, nở nụ cười.

Sau hai chung trà, hai chủ tớ quay về hậu cung của Tào hoàng hậu một lần nữa.

Tào hoàng hậu đã xong việc.

Công vụ được xử lý nhanh như vậy chủ yếu là vì phi tần của Kiến Nguyên Đế thật sự rất ít, khi Nguyên Hậu mất, bên cạnh Kiến Nguyên Đế có Trần quý phi, Lệ phi, Hiền phi, những phẩm cấp dưới Tiệp Dư cộng lại chỉ hơn hai mươi người. Sau này, Kiến Nguyên Đế cưới cô nương duy nhất của Bình Dương Hầu phủ Tào Mịch vào cung làm tân Hậu, tân Hoàng Hậu trẻ tuổi, nhan sắc khuynh thành, chỉ ba thắng ngắn ngủi đã chiếm được tim của Đế vương, từ đó Đế Hậu ân ái, Kiến Nguyên Đế dành phần lớn thời gian để ngủ lại trong cung nàng, hơn mười năm qua không hề mở rộng thêm hậu cung.

Khi A Ngư trở về, Tào hoàng hậu đang muốn đến Ngự Hoa viên tìm nữ nhi và nhóm chất nữ.

Gặp tiểu chất nữ vừa đi đã quay lại, Tào hoàng hậu khó hiểu hỏi: "A Ngư, sao con quay về một mình vậy?"

A Ngư nghĩ nghĩ, dù cho nàng nói dối, Ôn Di công chúa có khả năng sẽ nói chân tướng cho cô cô, nên nàng oan uất cúi đầu, dáng vẻ tố cáo Tào Thấm: "Đại tỷ tỷ mắng con."

Vẻ mặt Tào hoàng hậu trở nên nghiêm túc, cho tỳ nữ lui ra hết, bà kêu A Ngư tới cạnh mình, dịu dàng hỏi: "A Ngư đừng khóc, con nói cô cô nghe, vì sao A Thấm bắt nạt con?"

Đã lâu rồi, A Ngư không được gần cô cô như vậy, không nhịn được mà ngây người.

Trần quý phi được công nhận là đệ nhất mỹ nhân ở hậu cung, xinh đẹp quyến rũ, dáng người uyển chuyển cùng với đôi mắt lẳng lơ, ngay cả nữ tử cũng dễ dàng bị bà ta mê hoặc.

Vẻ đẹp của cô cô thì hoàn toàn trái ngược.

Có lẽ huynh muội ruột thịt của phụ thân đều thừa kế dòng máu tự cao bá đạo do tổ tiên để lại, sự tự cao của phụ thân được thể hiện ở tính tình, sự tự cao của cô cô lại được biểu hiện trên dung mạo, không phải là gương mặt ngông cuồng như võ tướng, mà là vẻ đẹp cao ngạo, như một đóa Hoa Vương trong bụi hoa, trời sinh đã là dòng dõi quý tộc, dù cho nụ hoa của Hoa Vương chưa nở ra, nhưng những loài hoa ở nơi xa như mẫu đơn kiều diễm, hoa sen thanh lệ, hoặc là thược dược lẳng lơ cũng phải cung kính mà thần phục dưới uy nghiêm trời sinh của Hoa Vương.

A Ngư từng cho rằng, một người không ai có thể sánh được như cô cô, có thể đạt được sủng ái của đế vương là điều đương nhiên, không có gì phải bàn cãi.

Nhưng kết cục của kiếp trước, là do Đế Vương vô tình, khiến Hoa vương tàn ở lãnh cung.

A Ngư đau lòng, còn đau hơn so với việc Từ Khác biến nàng thành thiếp thất.

"Cô cô, Hoàng thượng thật sự đối xử tốt với cô cô sao?" Ánh mắt A Ngư mơ hồ, uất ức hỏi, nàng uất ức thay cô cô.

Tào hoàng hậu còn đang chờ chất nữ giải thích đã xảy ra chuyện gì ở Ngự Hoa viên, không ngờ chất nữ lại hỏi một vấn đề không liên quan.

"A Ngư, sao con lại nghĩ tới chuyện này vậy?" Lau dòng nước mắt đang chảy ngay khóe mắt chất nữ, trong đầu Tào hoàng hậu bắt đầu suy đoán đủ thứ.

A Ngư hít hít mũi, cúi đầu nói: "Con, con mơ thấy phụ thân thua trận, Hoàng Thượng rất tức giận, chẳng những cách chức quan của phụ thân mà còn nhốt cô cô vào lãnh cung."

Trong lòng Tào hoàng hậu chấn động.

Chất nữ tuổi còn trẻ, làm sao có thể có giấc mộng phức tạp như vậy?

Tuy là mộng, nhưng lại đề cập đến đại sự triều đình, một khi truyền ra ngoài sẽ nổi lên sóng to gió lớn.

"A Ngư, con đã nói giấc mơ này với người khác chưa?" Tào hoàng hậu căng thẳng hỏi.

A Ngư lắc đầu, nhìn cô cô nói: "Con không dám nói cho người khác biết, Hoàng Thượng trong mộng rất đáng sợ, biểu muội quỳ ba ngày ba đêm đến nỗi chân bị tàn phế, Hoàng Thượng cũng không thả cô cô ra...."

Tào hoàng hậu nghe không nổi nữa, lấy tay bịt kín miệng chất nữ: "A Ngư, con nhớ kỹ lời cô cô nói, việc này không thể nói cho bất kỳ kẻ nào, dù là phụ thân con hay di nương cũng không được nói, nếu không toàn bộ Hầu phủ sẽ gặp tai họa, con hiểu không?"

A Ngư ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn cố gắng hỏi tới cùng: "Vậy cô cô nói con biết, có phải Hoàng Thượng thật sự thích cô cô hay không?"

Tào hoàng hậu giật mình.

Nàng rất muốn nói "Phải".

Nàng tiến cung năm mười lăm tuổi, lúc đó Kiến Nguyên Đế đã ba mươi lăm tuổi, lớn hơn nàng hai mươi tuổi, đế vương tuấn tú lại tôn quý, vừa nhiệt tình vừa dịu dàng, chín chắn lại còn hài hước, tim Tào hoàng hậu không kìm được mà đập thình thịch, rơi vào sự sủng ái của Đế Vương.

Được ông chăm sóc, Tào hoàng hậu thuận lợi mà sinh ra nữ nhi.

Thần tử và dân chúng đều nói Đế Hậu ân ái, Tào hoàng hậu cũng cho rằng như vậy, cho tới khi năm nữ nhi năm tuổi, Kiến Nguyên Đế hiếm khi mà uống rượu say. Đêm đó, hai tay bà thay ông tẩy rửa vết bẩn trên người, Kiến Nguyên Đế đang say đến bất tỉnh đột nhiên nắm lấy tay bà, thì thào gọi một cái tên.

Khuê danh của Nguyên Hậu.

Lúc ấy cả người Tào hoàng hậu cứng đờ.

Bởi vì Kiến Nguyên Đế chưa từng có biểu hiện hoài niệm về Nguyên Hậu ở trước mặt nàng hoặc thậm chí là bất kì người nào, nhưng nếu không như không nhớ, sao bà lại đột nhiên tham lam nắm lấy tay bà giống như là sợ mất đi rồi gọi tên Nguyên Hậu? Nhưng, nếu sâu trong lòng Kiến Nguyên Đế vẫn còn có Nguyên Hậu, vậy vì sao ông lại có tình cảm sâu đậm với nàng?

Thật ra chỉ là phản ứng sau khi say rượu của Kiến Nguyên Đế mà thôi, không đáng để suy nghĩ sâu xa nhưng Tào hoàng hậu không quên được bộ dạng của Kiến Nguyên Đế ngay lúc đó.

Dường như có một cái gai nhỏ đâm vào trong đáy lòng bà.

Có hoài nghi, Tào hoàng hậu bắt đầu âm thầm mà để ý tất cả lời nói và việc làm của Kiến Nguyên Đế, sau đó bà mới phát hiện, tuy Kiến Nguyên Đế thường xuyên ở trước mặt đại thần, trước mặt nàng trách móc Thái tử làm sai, nhưng ông chưa từng có hành động trừng phạt nào với Thái tử, tựa như một trận mưa trong ngày hè, tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ liên tục nhưng hạt mưa lại cực kỳ ít.

Ngoài ra, Kiến Nguyên Đế chưa từng tức giận đối với bà hay với hai hài tử.

Tào hoàng hậu từng chứng kiến quá trình ân ái của phụ mẫu, hay phu thê lão Nhị đều có lúc tranh cãi, càng không cần nói về những xử phạt mà ba ca ca phải chịu.

Sự việc bất thường chắc chắn là có mờ ám, lại liên hệ tới những tranh đấu đoạt quyền của huynh trưởng cùng phụ thân Trần quý phi, rốt cục Tào hoàng hậu cũng nhìn thấu lòng của Đế Vương.

Ông không hề yêu bà, cưới bà vào cung là vì muốn lợi dụng huynh trưởng chèn ép nương gia của Trần quý phi.

Ông không hề thích bà sinh nữ nhi và nhi tử, ông chỉ muốn tạo ra một ảo tưởng với mọi người rằng ông sẽ thay đổi thánh ý, sẽ lập nhi tử của bà thành Thái tử, từ từ dời mục tiêu của Trần quý phi và Trần gia.

Sau khi hiểu rõ, Tào hoàng hậu cũng bắt đầu diễn trò ân ái cùng với Kiến Nguyên Đế.

"Nha đầu ngốc, đương nhiên là Hoàng Thượng thích ta." Vỗ vai chất nữ, Tào hoàng hậu cười vô cùng ngọt ngào và tự tin.

A Ngư càng thấy muốn khóc.

Cái tên lừa đảo Kiến Nguyên Đế này, dám lừa gạt cô cô khổ sở!