Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 28



Sự thật chứng minh, Tào Đình An đã nghĩ quá nhiều, xương cốt Thôi lão thầy lang cứng cỏi, thân thể cường tráng.

Cả đời Thôi lão đều giao tiếp với phu nhân ở hậu viện, ngón tay chỉ đặt lên cổ tay Giang thị một cái, một chốc lát đã thu tay lại, cười nói: "Chúc mừng di nương, đây là hỉ mạch."

Giang thị ngây người, tựa như kẻ lang thang ngày ngày đều chờ mong bánh nóng rơi từ trên trời xuống, hôm nay thật sự có một cái bánh bao thơm nức rơi xuống trước mặt bà, hai mắt bà choáng váng, bà không thể tin được rằng có một bánh bao nhiều nhân như vậy.

Nha hoàn Linh Chi cứng cỏi hơn Giang thị một chút, nhưng cũng không thể tin được mà hỏi lại: "Lão tiên sinh, ngài nói thật sao, di nương của chúng ta có thai thật hả?"

Thôi lão thầy lang nheo mắt lại, nhưng nghĩ đây là Bình Dương Hầu phủ, ông mới đè nén buồn bực vì bị một tiểu nha hoàn nghi ngờ, duy trì mỉm cười nói: "Dĩ nhiên là thật, chỉ là bào thai của di nương còn ít tháng, nếu không yên tâm thì nửa tháng hoặc một tháng sau thỉnh vài vị danh y khác tới chẩn đoán lại."

Linh Chi vừa nghe, cao hứng tới nỗi muốn nhảy dựng lên.

Tâm tư Giang thị mẫn cảm, tuy mừng như điên nhưng vẫn nghe ra được một chút bất mãn của Thôi lão thầy lang, vội vàng nói: "Không cần đâu, Hầu gia cố ý sai người thỉnh tiên sinh tới đây, chứng tỏ Hầu gia rất tin tưởng vào y thuật của ngài, tiên sinh nói là hỉ mạch, vậy chắc chắn là hỉ mạch."

Thôi lão thầy lang dễ chịu hơn, vuốt râu đánh giá Giang thị, nhớ tình hình lần trước tới Hầu phủ, Thôi lão thầy lang nói nhiều thêm hai câu: "Di nương có thai nhanh như vậy, xem ra đã nghe hiểu những lời nói trước đó của lão phu, vậy lão phu xin dặn dò thêm vài câu, trong thời gian mang thai nữ nhân sẽ có cùng quan hệ chặt chẽ tới sự phát triển của thai nhi, vì để sang năm có thể thuận lợi sinh hài tử, mong di nương tiếp tục duy trì tâm trạng thoải mái, không cần quá lo lắng bất an."

Sau khi bà và Tào Đình An nghe lời Thôi lão thầy lang thì mới có hài tử, giờ phút này, dĩ nhiên Thôi lão lang trung đã là Hoa Đà tái thế trong lòng Giang thị.

"Tiên sinh yên tâm, ta đã nhớ kỹ." Giang thị đứng dậy, cảm kích mà hành lễ với Thôi lão thầy lang.

Thôi lão thầy lang cười rồi né đi, ông dặn dò thêm một vài món ăn cần kiêng kị rồi cáo từ.

Việc này chắc chắn phải nói với Lưu tổng quản, còn về phần người khác, Giang thị nghĩ nghĩ, phân phó người của Đào viện không được truyền ra ngoài.

Bà không muốn quá phô trương, nhất là ba tháng đầu, thai nhi vẫn chưa ổn định.

Trước lúc bà chưa gặp Tào Đình An, từng nghe phụ nhân trong thôn từng nói mang thai ba tháng đầu là không ổn định nhất, phải giấu kín, có tin tốt cũng tuyệt đối không được khoe ra, lỡ như hài tử giữa chừng xảy ra chuyện, thì coi như vui mừng tan thành bọt biển.

Ngay cả nữ nhi là A Ngư, Giang thị cũng không lộ ra một chút tin tức.

Buổi tối Tào Đình An về sớm hơn bình thường, quan phục còn chưa thay đã trực tiếp đi tìm Giang thị.

Cuối cùng cũng có người chia sẻ niềm vui, lúc Giang thị gặp trượng phu thì so với trước kia đã bớt đi vài phần thận trọng.

"Nàng thật sự có thai hả?" Sau khi bọn nha hoàn lui ra, Tào Đình An kích động một tay vịn chặt bả vai của bà, một tay đụng vào bụng dưới của bà.

Giang thị cũng không ngăn nổi nụ cười của mình, nhìn tay ông rồi nói: "Thôi thầy lang đã nói vậy."

Tào Đình An khẽ thở phào: "Vậy chắc chắn là sự thật!"

Kế hoạch đã tiến thêm một bước, Tào Đình An ôm cổ Giang thị, vui vẻ mà hôn bà, vừa hôn vừa nói: "Nàng không dễ gì mới mang thai, ngày mai ta mời hai ma ma am hiểu về dưỡng thai tới, một bước cũng không rời khỏi nàng."

Vậy chẳng phải mọi người đều biết rồi sao?

Giang thị vội chặn miệng nam nhân đang hôn tới hôn lui, bà nhỏ giọng nói lo lắng của bà.

Tào Đình An nhíu mày: "Chú ý nhiều như vậy làm gì?"

Giang thị liếc ông một cái, cúi đầu, bộ dạng muốn nói gì đó nhưng không dám nói.

Tào Đình An sợ nhất là bà như vậy, ai bảo người mang thai lớn nhất, Tào Đình An bất đắc dĩ nói: "Được, tất cả đều nghe theo nàng, chờ ba tháng sau rồi nói tiếp."

Giang thị lập tức nở nụ cười.

Tào Đình An không nhịn được mà nhéo mũi bà.

Nữ nhân ngốc.

- --

Lần giấu giếm này của Giang thị kéo dài đến tận tết năm sau.

Lúc này bụng của bà cũng vừa tròn ba tháng nhưng do dáng người bà gầy mà y phục mùa đông lại hơi rộng, lúc bình thường vẫn không nhìn thấy có sự khác biệt gì.

Thời điểm ba phòng của Hầu phủ cùng nhau ăn mừng năm mới, Tào Nhị gia thành thân mười mấy năm vẫn không có nhi tử đắc ý tuyên bố di nương của ông đã mang thai, tương lai Hầu phủ sẽ có thêm nhi tử, rốt cục Tào Đình An cũng không kìm nén được, cười vang nói: "Thật trùng hợp, di nương của A Ngư cũng mang thai, Hầu phủ của chúng ta là song hỷ lâm môn."

Nhưng lúc Tào Nhị gia tuyên bố, mọi người đều cười ngoại trừ Triệu thị phu nhân của ông, mà sau khi Tào Đình An tuyên bố, cả tiệc rượu không hẹn mà cùng yên tĩnh.

Tào Đình An đã sớm đoán được, trước tiên nhìn về phía hai đứa con trai của hắn.

Thế tử Tào Luyện chỉ có một chút ngoài ý muốn, sau đó kịp thời phản ứng lại, cười với phụ thân, bày tỏ sự chúc mừng.

Đầu Nhị công tử Tào Quýnh không nghĩ nhiều, Giang thị có thai thì có thai, đơn giản chỉ là có thêm một đệ đệ hoặc tiểu muội muội.

Hai phòng còn lại, phu thê Từ Tam gia đều cười chúc mừng gia chủ, chỉ có Nhị phu nhân Triệu thị, cười rất khó nhìn.

Tiểu thiếp của trượng phu mang thai, lòng bà đau xót, lỡ như sang năm sinh nhi tử, bà càng đau lòng hơn. Hiện tại, Giang di nương của Đại phòng cũng có tin tốt, dựa vào sủng ái của Hầu gia đối với Giang di nương, Triệu thị dám dùng tính mạng để chứng minh, chỉ cần Giang di nương sinh nhi tử, Hầu gia sẽ lập tức dâng sớ thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép Giang di nương phù chính.

Nếu Giang di nương thành Hầu phu nhân, lệnh bài chưởng quản trong tay bà có thể phải giao ra.

Đối với Triệu thị mà nói, đây quả thực là họa vô đơn chí.

Không thể biểu hiện ra ngoài, bà hung hăng dùng đũa đâm thịt kho tàu trong bát.

A Ngư vô cùng vui vẻ, dù trong bụng mẫu thân là đệ đệ hay muội muội đều là lễ vật năm mới tốt nhất mà nàng có được.

Tào Doanh ngồi bên cạnh nàng ghen tị tới mức sắp điên rồi.

Cho đến tận bây giờ, Hầu phủ có tổng cộng hai thứ nữ, một là nàng, một là A Ngư. Tuy thường xuyên bị Tào Thấm khinh bỉ xem thường, nhưng có A Ngư làm bạn cùng nàng, Tào Doanh dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng mà, một khi Giang di nương nhờ nhi tử mà được thăng làm Hầu phu nhân, A Ngư sẽ biến thành dòng chính nữ, vậy chẳng phải Hầu phủ chỉ có một thứ nữ là nàng thôi hả?

Tào Doanh rất muốn khóc, oán hận tới cực điểm.

Nếu không phải do Giang di nương tố cáo đuổi mẫu thân đi, có lẽ mẫu thân sẽ mang thai trước Giang di nương một bước, có được cơ hội trở thành chính thất trước!

Ánh mắt đảo qua sườn mặt mang vẻ phấn khởi của A Ngư, Tào Doanh nắm chặt tay.

Tiệc rượu đã tàn, lúc A Ngư vui vẻ chạy về Đào viện tìm mẫu thân thì Tào Doanh đang cùng nha hoàn thân cận về Mai viện lạnh lẽo, vừa âm thầm cầu Bồ Tát phù hộ Giang di nương mang thai lần này sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc là sinh ra nữ nhi.

Nhưng Giang thị tuyệt đối sẽ không để cho hài tử khó khăn lắm mới có được xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tào Đình An lại càng không.

Vừa qua mùng năm, Tào Đình An đã tự mình lựa chọn hai ma ma am hiểu chăm sóc phụ nữ có thai đến ở Đào viện. Hai ma ma cộng lại đã hơn một trăm tuổi, dung nhan nhân hậu, hiền hòa, rất biết cách trò chuyện, đã dỗ dành Giang thị cười vui vẻ, lại càng xử lý chuyện của Đào viện gọn gàng ngăn nắp, có thể đảm bảo tuyệt đối không cái gì không sạch sẽ tới gần Giang thị, cũng không khiến không khí Đào viện trở nên cứng nhắc, làm người khác cảm thấy bất an.

Như vậy, cho dù bất kể người nào có ý xấu cũng không có cơ hội động tay động chân.

Cẩn thận chăm sóc tới giữa tháng sáu, thời điểm Kinh thành nóng nhất, Giang thị có động tĩnh rồi.

Nữ nhân sinh hài tử lần đầu tiên rất khó khăn, nhưng lúc sinh hài tử lần thứ hai thì thoải mái hơn rất nhiều.

Kết hợp với hành động nửa năm nay của Giang thị, bất kể là tâm trạng hay thân thể đều đã chuẩn bị tốt, ở phòng sinh ba canh giờ, thuận lợi mà sinh rồi.

Tào Đình An trông coi ngoài phòng sanh, vừa nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc to truyền từ bên trong, ông kích động tới mức sắp suýt vỗ nát đùi.

Giọng này đúng là nhi tử rồi!

Quả nhiên, nửa khắc sau, bà đỡ đã ôm hài tử ra ngoài, vẻ mặt cười tới mức hiện rõ nếp nhăn: "Chúc mừng Hầu gia, là một tiểu công tử, nhắm chừng khoảng bảy cân ạ! Ngài xem khuôn mặt nhỏ nhắn này này!"

Tào Đình An còn cần bà nhắc nhở sao?

Thông thạo mà ôm hài tử, Tào Đình An vừa cúi đầu nhìn, đã thấy đối diện là một gương mặt đỏ bừng như khỉ con, hắn vui vẻ: "Tiểu tử này, giống lão tử!"

"Phụ thân, cho con xem với!"

Phụ thân rất cao, A Ngư không nhìn rõ lắm, nhịn không được mà thúc giục nói.

Tào Đình An lo tiểu cô nương không ôm được hài tử, cười rồi ngồi xuống ghế, để A Ngư xem cho tiện.

A Ngư nhìn về phía tã lót, chỉ thấy ở bên trong là một hài tử nhỏ hơn cả quả dưa hấu, mặt hắn cũng nho nhỏ, A Ngư cảm thấy quái lạ.

"Thế nào, có phải giống phụ thân lắm không?" Tào Đình An vừa mới thấy tiểu nhi tử mới sinh thì khóe miệng không cách nào rũ xuống được.

A Ngư lại không thấy vậy, nửa bên mặt của phụ thân lớn bằng cả khuôn mặt đệ đệ, giống chỗ nào chứ?

Tán thưởng đệ đệ xong, A Ngư ngẩng đầu, hỏi bà mụ: "Di nương sao rồi?"

Tào Đình An cũng nhìn qua.

Bà mụ cười nói: "Di nương hoàn toàn ổn, Hầu gia, cô nương chờ một chốc nữa thì có thể vào rồi."

Hai cha con cùng thở phào nhẹ nhõm.

Một phút đồng hồ sau, bà đỡ nói có thể vào thăm rồi.

Tào Đình An lập tức giao hài tử cho nhũ mẫu, đi nhanh vào phòng.

A Ngư đi theo hai bước mới kịp phản ứng lại, lúc này, chắc là mẫu thân cần phụ thân nhất nhỉ?

Suy nghĩ cẩn thận, A Ngư tạm thời ngồi bên ngoài.

Trong phòng, Giang thị yếu ớt nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy, không son phấn, nhan sắc giảm đi rất nhiều so với lúc bình thường.

Tào Đình An lại chỉ cảm thấy bà sinh hài tử rất cực khổ.

"Còn đau không?" Ngồi ghế kế bên giường, Tào Đình An thương tiếc mà cầm tay nàng, không còn là võ tướng lạnh lùng không biết thương hoa tiếc ngọc, lúc này tự nhiên trở nên dịu dàng rồi.

Ý cười của Giang thị tràn nhanh tới đáy mắt, lắc đầu nói: "Hài tử đâu?"

Tào Đình An mới gọi nhũ mẫu đi vào.

Nhìn đến nhi tử mà nàng mong chờ nhiều năm, tim Giang thị lập tức tan chảy, nếu nói bà muốn mang thai vì muốn nữ nhi có chỗ dựa vững chắc thì sau khi trải qua gần mười tháng mang thai, bà đối với hài tử cũng đã có một loại cốt nhục tình thâm y hệt như nữ nhi, dù cho lần này sinh nữ nhi, bà cũng sẽ xem nào như bảo vật, hết lòng bảo vệ.

"Lông mi giống Hầu gia." Quan sát tỉ mỉ rất lâu, Giang thị dịu dàng nói.

Tào Đình An không nhịn được mà sờ hàng mi rậm rạp của mình, mò mẫn xong rồi, ông lại nhìn Giang thị ôn nhu như nước, đột nhiên xuất hiện linh cảm: "Gọi là Sí Nhi đi."

Bà giống như nước, nhi tử lại nóng rực như lửa, cả đời đều vượng bà.

"Sí Nhi, Sí Nhi,...." Giang thị khẽ lặp lại hai lần, càng nghe càng cảm thấy giống "Si* Nhi."

(*Si - 曹: nghĩa là đồ ngốc.)

Nhưng mà nhi tử cùng trang lứa đều được đặt tên có chữ hỏa bên cạnh, chữ "Sí" cũng rất thích hợp.

"Uhm, Sí Nhi nghe rất hay." Giang thị vô cùng nịnh nọt mà khen ngợi.

Tào Đình An thấy bà chỉ lo nhìn hài tử, dường như chưa từng suy nghĩ tên nhi tử có nghĩa gì, ông cố ý một tay nâng nhi tử trong ngực bà, một tay đỡ bà, ghé sát vào tai bà nói: "Qua đầy tháng của Sí Nhi, ta sẽ dâng sớ, phù chính cho nàng."

Ông đã sớm muốn nói cho bà biết, nhưng lại sợ bà bị áp lực lớn, trong suốt thời gian mang thai sẽ lo lắng bất an, cho nên mới kìm nén không nói.

Phù chính?

Giang thị khiếp sợ ngẩng đầu.

Sự khiếp sợ kia chứng minh bà chưa từng có ý nghĩ tính toán thiệt hơn, hoặc là chưa bao giờ có suy nghĩ quá sâu xa với tình cảm của ông đối với bà.

Tào Đình An thở dài, ôm ấp Giang thị, nói: "Nhiều năm nay ta không chịu cưới thêm chính thê, nàng không đoán được ta vì ai mà làm vậy sao?"

Giang thị:...

Ngô di nương nói, Hầu gia rất si tình với phu nhân, cho nên mới không chịu tái giá.

Bà tin tới mười năm, sau khi phát hiện Ngô di nương nói dối, Giang thị cũng chưa từng phân tích từng lời nói dối của Ngô di nương.

Thì ra, thì ra Tào Đình An vì bà mới không cưới thêm chính thê sao?