Tác Dụng Chậm

Chương 1: "Mình thật đúng là đồ Khốn nạn"



Buổi tối 10 giờ, trung tâm thành phố Bắc, các tầng trên của công ty giải trí UM vẫn đèn đuốc sáng trưng, sau khi bộ phận Quan hệ công chúng kết thúc một đợt dẫn dắt dư luận, cửa văn phòng Giám đốc quản lý Hạ Cẩm Tây bị đẩy ra.

"Chị Cẩm Tây, hot search đã bị xóa bỏ. Hướng gió dư luận cũng bắt đầu đổi chiều." Tiểu Trương để báo cáo số liệu vừa đóng dấu lên bàn làm việc của Hạ Cẩm Tây, "Bên Account marketing đã thông báo, 11 giờ rưỡi thông cáo báo chí."

Hạ Cẩm Tây ngồi trước bàn làm việc, nhưng tầm mắt không dừng ở trên mặt bàn, cô dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, đang nhìn ngoài cửa sổ.

Cửa số vòng tròn thật lớn sát đất làm cho cảnh đêm của thành phố Bắc bị nhìn không sót thứ gì, hôm nay Hạ Cẩm Tây mặc một chiếc váy kiểu dáng thanh lịch, tóc dài rơi rụng trên vai, nhàn nhạt lên tiếng, tư thái phảng phất như đang nghỉ phép.

"Ừm."

Không hề giống với bầu không khí khẩn trương trong văn phòng.

Tiểu Trương không xác định được cô có ý tứ gì, vì thế hỏi nhiều một câu: "Vậy chị còn có gì sắp xếp không ạ?"

Rốt cuộc Hạ Cẩm Tây cũng quay đầu, hơi hơi nâng mày lên, nét mặt có chút hoang mang: "Việc thành viên trong nhóm có scandal yêu đương mà lên hot search thế này, còn cần tôi sắp xếp cho bộ phận mấy người làm gì sao?"

Tiểu Trương rùng mình trong lòng, nhanh chóng nói: "Dạ không cần không cần."

Giọng nói của Hạ Cẩm Tây lại dịu xuống, cười cười với cô ấy: "Vất vả, tan làm sớm một chút."

Tiểu Trương cong mình cúi chào, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Tâm tình Hạ Cẩm Tây sung sướng.

Cô cầm túi xách để ở một bên, đứng dậy móc di động ra gửi tin nhắn thoại cho Trịnh Tiêu.

"Tôi tan tầm, hai mươi phút sau gặp."

Ra văn phòng tiến vào thang máy, lại đến bãi đỗ xe, có một khoảng cách.

Trên đường gặp phải đồng nghiệp đều sôi nổi chào hỏi Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây mỉm cười đáp lại, chờ đến khi mở cửa ngồi vào trong xe của mình, mới xem như là yên tĩnh.

Cô tùy tiện lấy son môi ra, trang điểm lại.

Nhưng mới vừa dẫm lên chân ga, di động liền vang lên.

Tiểu Trương gọi đến, ở trong điện thoại hoảng loạn nói: "Hạ, giám đốc Hạ, lại, lại có một hot search, bọn họ đăng nhật ký yêu đương của Phương Chấn lên......"

Hạ Cẩm Tây nhắm mắt, tạm dừng hai giây, nói: "Tôi trở về."

Một nhóm nam mười mấy người, có một người lên hot search không tính là gì, nhưng đồng thời lại có hai người, huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn, thật là muốn lấy mạng của Hạ Cẩm Tây.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Cẩm Tây không giả vờ làm bộ dáng thản nhiên bình tĩnh nữa, giơ tay ấn vào loa, dùng tạp âm thật dài để phát tiết cảm xúc của mình.

Ấn loa xong, cô hất hất tóc, đẩy cửa xuống xe.

Khi một lần nữa bước vào thang máy, cô gửi tin nhắn cho Trịnh Tiêu: Xin lỗi, có việc trì hoãn, cô đi về trước đi.

Hai phút sau, cô nhận được trả lời của Trịnh Tiêu, là tin nhắn thoại.

"Không có gì, tôi chờ cô."

Giọng nói đều đều nhàn nhạt, không có vẻ không kiên nhẫn hay nôn nóng một chút nào, giống ly nước ấm.

Cuộc chờ đợi này chính là ba giờ.

Đến lúc Hạ Cẩm Tây bận rộn xong đi tới khách sạn, đã là rạng sáng 1 giờ.

Khi cô đứng ở trước cửa, Trịnh Tiêu vừa vặn tới mở cửa, hai người bỗng nhiên đối mặt, khoảng cách quá gần, Hạ Cẩm Tây có thể thấy rõ độ cong của lông mi Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu chớp chớp mắt, nói: "Tới rồi."

Hạ Cẩm Tây: "Ừm."

Trịnh Tiêu lui một bước ra sau, mở cửa lớn hơn một chút: "Vào đi."

Hạ Cẩm Tây vào phòng, bên trong thực sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả mâm đựng trái cây trên bàn cũng được để quy quy củ củ, căn bản không bị động vào.

Trịnh Tiêu đóng cửa, lập tức đi tới mép giường ngồi xuống.

Tuy rằng cô ấy mặc áo tắm dài, nhưng đã sớm tắm rửa xong, hơi nước đã khô, tóc cũng ướt át rời rạc, trong mắt cũng không còn dư thừa ánh nước.

Hạ Cẩm Tây vốn dĩ nghĩ nói lời xin lỗi với cô ấy, giải thích một chút về hôm nay mình có việc gì mà liên tục chậm trễ thời gian hẹn hò, nếu Trịnh Tiêu cảm thấy hứng thú, cô còn có thể nói cho cô ấy nghe vài chuyện hay ho ở trong giới.

Nhưng hiển nhiên, tính tình của Trịnh Tiêu trước sau như một giống pho tượng đất, đã muộn cũng đã muộn, đợi thì đợi, sẽ không có một câu oán hận, cũng không cần lãng phí thời gian nữa.

Vì thế Hạ Cẩm Tây thở ra một hơi, ném túi lên sô pha, cởi áo khoác đi vào phòng tắm: "Tôi đi tắm rửa."

"Ừm." Trịnh Tiêu lên tiếng gần như không thể nghe thấy.

Từ phòng tắm đi ra cơ thể Hạ Cẩm Tây bốc hơi nóng, có lẽ Trịnh Tiêu hơi mệt, dựa vào đầu giường nhắm mắt lại.

Hạ Cẩm Tây đi qua phía cô ấy, Trịnh Tiêu nghe thấy được động tĩnh, lông mi chớp động, sau đó nhìn về phía cô.

Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, vẻ đẹp của Trịnh Tiêu hoàn toàn lộ rõ.

Cô ấy thật sự đẹp, cũng phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của Hạ Cẩm Tây. Hạ Cẩm Tây ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, gặp nhiều người đẹp, nhưng lúc nhìn thấy Trịnh Tiêu vẫn luôn cảm thấy kinh diễm.

Cô ấy có đôi mắt sâu lông mày thấp, lông mi đen màu mắt nhạt, mắt và mày tạo cảm giác lai tây. Mũi cùng miệng nhỏ nhắn đáng yêu, hai má đầy đặn, trên dưới ghép nối vào với nhau, khiến người khác liên tưởng đến cô thiếu nữ sinh sống trong bộ lạc.

Trái tim Hạ Cẩm Tây mềm mại lên, dục vọng cũng bắt đầu lan tràn.

Cô gợi lên khóe môi cười cười, hỏi cô ấy: "Lần gặp mặt gần nhất là một tuần trước đi?"

Trịnh Tiêu trả lời cô: "Đúng vậy, thứ sáu."

Hạ Cẩm Tây đến trước mặt cô ấy, cong lưng nhìn thẳng vào hai mắt cô ấy: "Vậy có nhớ tôi hay không?"

Trịnh Tiêu tạm dừng nói chuyện, thời gian cùng không gian đều lâm vào yên tĩnh.

Nếu sự yên tĩnh này kéo dài vài giây, Hạ Cẩm Tây sẽ hôn môi Trịnh Tiêu, nếu sự yên tĩnh này quá mức ngắn ngủi, Trịnh Tiêu nên dùng hành động để tỏ vẻ.

Nhưng sự yên tĩnh này bị kẹt giữa khoảng không dài không ngắn, ở ngay thời điểm không khiến người mơ màng nhất, lại phát ra âm thanh không hấp dẫn người nhất.

Trịnh Tiêu nói: "Vẫn ổn."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Bắt đầu chưa?"

Hạ Cẩm Tây: "......"

Làm chuyện như làm tình này, chẳng lẽ yêu cầu tôi phát mệnh lệnh cho cô sao?

Chuẩn bị, làm?

Hạ Cẩm Tây kéo kéo khóe miệng, đột nhiên cảm thấy thật sự nhạt nhẽo.

Cô quay đầu đi tránh tầm mắt, thân mình cũng nghiêng về một bên, cứ như vậy ngã lên trên giường lớn.

Động tác của Trịnh Tiêu lưu loát, không trì hoãn không chậm chạp bao trùm lên người cô, bắt đầu tháo dây thắt lưng, hôn cằm cô.

Đèn treo sáng ngời chói đến làm đôi mắt Hạ Cẩm Tây bị đau, cô giơ tay tắt đèn, sau đó nhắm hai mắt lại.

Như là ngủ ở trên giường nhà mình.

Từ trước đến nay Trịnh Tiêu đều chỉ có một kịch bản như thế, không nghiêng không lệch, không tình cảm mãnh liệt cũng không chậm trễ.

Khi những động tác đó rơi xuống, rõ ràng thật thật tại tại dừng ở trên người Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây cảm thấy như chỉ có một chút lung lay nhoáng lên ở trong đầu cô mà thôi.

Hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.

Dục vọng của Hạ Cẩm Tây trốn đi liền không trở về nữa, Trịnh Tiêu chuẩn bị tiến vào chủ đề chính, Hạ Cẩm Tây bắt được tay cô ấy.

Cô mở to mắt nhìn bóng đèn trong bóng tối, nói: "Được rồi, hôm nay chỉ đến đây thôi."

Trịnh Tiêu hướng lên trên xê dịch thân mình, nhìn cô, không tỏ vẻ dị nghị.

Hạ Cẩm Tây nâng cánh tay lên che lại hai mắt của mình: "Tôi mệt mỏi, ngủ đi."

Trịnh Tiêu rời khỏi, kéo chăn đắp cho cô.

Hạ Cẩm Tây thật sự rất mệt, một giấc ngủ này qua đi, thẳng đến bình minh.

Đồng hồ sinh học khiến cô mở mắt ngay lần đầu tiên, cô lấy di động kiểm tra tiến độ công việc, bộ phận Quan hệ công chúng đã xử lý thích đáng dưới sự chỉ huy của cô, xem như vượt qua làn sóng nguy cơ đầu tiên.

Hạ Cẩm Tây xoa xoa tóc, quay đầu tìm người.

Không có bất luận cái gì ngoài ý muốn, Trịnh Tiêu ngồi ở trên sô pha bên cửa sổ, mang mắt kính, đang đọc sách. Ánh nắng dừng trên ngọn tóc hơi uốn của cô ấy, hình ảnh thực đẹp, nhưng thực không thú vị.

Đúng vậy, không thú vị.

Trái ngược với công việc khẩn trương kích thích của Hạ Cẩm Tây, bạn giường ba tháng của Hạ Cẩm Tây thực không thú vị.

Bạn vĩnh viễn không cần sợ hãi lúc ở bên cạnh Trịnh Tiêu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đồng thời, bạn vĩnh viễn không cần chờ mong khi ở bên cạnh Trịnh Tiêu sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì.

Cô ấy vĩnh viễn đều ở nơi đó, bạn đẩy một chút sẽ động một chút, không đẩy tuyệt đối không động.

Giống con búp bê xinh đẹp không có sự sống cùng ý thức tự chủ.

Hạ Cẩm Tây ngồi dậy, lấy thuốc lá điện tử ở đầu giường, hút một ngụm.

Ánh đèn hơi sáng lên lập loè, vị bạc hà mát lạnh tiến vào trong không khí, Hạ Cẩm Tây từ từ phun ra khói thuốc, cúi đầu nói: "Hai ta kết thúc đi."

Trịnh Tiêu không có phản ứng gì.

Hạ Cẩm Tây ngẩng đầu nhìn, Trịnh Tiêu vẫn giữ tư thế kia, trang sách cũng chưa bị lật qua, thấy cô nhìn đến, chỉ nghiêng đầu giật mình.

Hạ Cẩm Tây có chút tức giận, hỏi cô ấy: "Như thế nào? Có ý kiến sao?"

Trịnh Tiêu nói: "Có thể, không có."

Hạ Cẩm Tây: "Vậy dựa theo như đã nói lúc trước, kết thúc rồi thì không gặp lại."

Trịnh Tiêu: "Được."

Hạ Cẩm Tây nhấc chân xuống giường: "Tôi đi rửa mặt."

Lúc đánh răng Hạ Cẩm Tây nghĩ, nên hỏi Trịnh Tiêu một chút xem có phải có ý kiến gì đối với cô hay không, nhưng chờ Hạ Cẩm Tây đánh răng rửa mặt xong đi ra, trong phòng đã không còn tung tích của Trịnh Tiêu.

Hạ Cẩm Tây hơi buồn bực, cảm thấy tất cả cảm xúc cùng ngôn ngữ đều bị nghẹn trong lồng ngực, không nói ra thì không vui.

Vì thế cô quay đầu đi lấy di động hẹn Từ Tinh Tinh - người lúc trước giới thiệu cho cô quen biết Trịnh Tiêu, chuẩn bị làm một tra nữ nói xấu sau lưng bạn giường.

Hai người hẹn ăn cơm trưa, Từ Tinh Tinh chọn nhà ăn khá tốt, hương vị đồ ăn ngon, hoàn cảnh cũng thanh tịnh.

Từ Tinh Tinh là nhà sản xuất của Điện ảnh truyền hình Lemon, cho nên hai người gặp mặt không thể thiếu tám một trận về tin tức hot gần đây trong nghề, châm biếm một chút về công việc không dễ dàng này.

Uống vào ít rượu, nương theo hơi say, Hạ Cẩm Tây nói: "Mình thay đổi người."

Từ Tinh Tinh phản ứng thực nhanh, nhưng vẫn có chút kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"

Gương mặt Hạ Cẩm Tây có chút hồng, thoạt nhìn như vô tội: "Nhanh sao? Ba tháng."

Từ Tinh Tinh: "Như vậy là chậm à?"

"F***..." Hạ Cẩm Tây cúi đầu cười mắng câu, "Cậu có nói tiếng người không?"

"Vừa mới bắt đầu mình không cảm thấy hai người có thể kiên trì lâu như vậy, sau đó mình lại cảm thấy hai người có thể kiên trì được càng lâu hơn." Từ Tinh Tinh dừng một chút, dời đi đề tài, "Đổi ai?"

Hạ Cẩm Tây: "Người tiếp theo."

Từ Tinh Tinh: "Mình quen biết sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Ai biết được?"

Từ Tinh Tinh: "Nói ra tên."

Hạ Cẩm Tây: "Ai biết được?"

Từ Tinh Tinh: "......"

Hạ Cẩm Tây kéo đề tài trở về: "Nói xem vì sao cậu sẽ cảm thấy hai đứa mình không thể kiên trì lâu như vậy, rồi vì sao lại cảm thấy hai đứa mình sẽ kiên trì được càng lâu hơn?"

Từ Tinh Tinh cười nói: "Giám đốc Hạ cậu đang phỏng vấn à?"

Hạ Cẩm Tây: "Nói nghe xem cậu cảm thấy cô ấy là người thế nào?"

Từ Tinh Tinh: "Cậu hỏi phương diện kia?"

Hạ Cẩm Tây chớp chớp mắt, có một đáp án đột nhiên bốc lên ở trong đầu, làm cô một trận men say mê mẩn.

Đây là một đáp án tàn nhẫn, cũng là đáp án khiến người vui sướng, đáp án như vậy, Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình là một đao phủ lạnh lùng vô tình.

Cô nằm bò tới trước, gối cằm lên cánh tay: "Cô ấy có phải đã thích mình hay không?"

"Thích mình lại biết mình sẽ không yêu cô ấy, cho nên làm gì thì làm, không cần nhiều lời."

"Chia tay cũng đi rất nhanh nhẹn, vừa vặn cắt đứt hy vọng của bản thân, như vậy xem ra, cô ấy thật đúng là người lý trí và thông minh."

Từ Tinh Tinh không biết nên nói cái gì, Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Ai, mình thật đúng là đồ khốn nạn."