Tác Dụng Chậm

Chương 10: "Tôi muốn mua cô."



Trịnh Tiêu tới đài truyền hình trong thời gian dự tính.

Hạ Cẩm Tây đi ra ngoài đón cô ấy, thật xa nhìn thấy một người cầm theo một cái rương lớn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không dám xác nhận.

Người nọ mặc váy với áo gió vô cùng thanh lịch, làn váy bên trong có nhiều nếp gấp, xòe ra một độ cong xinh đẹp.

Mũ, tất và giày, đều là cùng một bộ, màu xanh biển thuần khiết, cả bộ quần áo giống như được chế định bằng chất liệu cao cấp.

Tóc dập thẳng, mỗi một sợi tóc xõa ra đã được trải qua xử lý chuyên nghiệp, độ cuốn khúc cùng chiều dài, đều gãi đúng chỗ ngứa.

Hạ Cẩm Tây dừng một chút, không dám mở miệng gọi người. Tuy rằng đáp án đã ở bên miệng, vẫn quyết định cẩn thận một chút.

Rốt cuộc, ăn mặc và trang điểm thành trình độ như vậy, rất giống như là nghệ sĩ sắp ra tiết mục mới.

Hạ Cẩm Tây bước nhanh đi qua, cho đến khi khoảng cách hai người gần hơn, mỗi một đường cong trên tấm lưng kia đều phác họa ra một bộ dáng cụ thể ở trong đầu, Hạ Cẩm Tây mới dừng lại bước chân, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Trịnh Tiêu......"

Người nọ xoay người lại, thật sự là Trịnh Tiêu, nhưng cũng không phải là Trịnh Tiêu trong trí nhớ của Hạ Cẩm Tây.

Trong trí nhớ, Trịnh Tiêu trước nay không có trang điểm long trọng như vậy trước mắt Hạ Cẩm Tây, cô ấy nhiều nhất là mặc chiếc váy xinh đẹp, đánh son môi màu sắc sáng ngời.

Trước kia Hạ Cẩm Tây cảm thấy như thế là được rồi, nhan sắc tự nhiên của Trịnh Tiêu, không cần trang điểm quá mức, cũng đủ để đả động tiếng lòng của cô.

Nhưng hiện tại, Hạ Cẩm Tây mới hiểu, cô đã sai rồi.

Một mỹ nhân chân chính, một khi trang điểm lên, mê hoặc lòng người, khiến vạn vật giống như không màu.

Hạ Cẩm Tây mở miệng, Trịnh Tiêu đột nhiên cười: "Khả năng tôi đã hiểu sai ý cô."

"Ah, việc đó, đi theo tôi." Hạ Cẩm Tây chỉ phải nói công việc trước.

Trịnh Tiêu cầm theo cái rương đi bên cạnh cô, cái rương rất lớn, nhìn cũng nặng, Hạ Cẩm Tây giơ tay đến cầm, Trịnh Tiêu nhẹ nhàng chắn cô một chút: "Không nặng, tôi có thể."

Lúc nói lời này, khoảng cách giữa hai người tự nhiên rất gần. Gần gũi đối diện với mặt của Trịnh Tiêu như vậy, Hạ Cẩm Tây cảm thấy hai mắt của mình chính là camera, một hình ảnh chỉ vào lúc đóng phim mới có thể thấy.

Thường ngày Hạ Cẩm Tây khen người khác không ít, gặp phải Trịnh Tiêu, lại khó xử như thế, làm bản thân cô cũng khó chịu.

Cô nắm tay, tốc độ dưới chân nhanh hơn, nhìn thẳng phía trước, lôi trạng thái làm việc ngày thường ra.

"Hôm nay thật sự quá làm phiền cô." Hạ Cẩm Tây nói, "Thật sự là không có cách nào, xuất hiện việc ngoài ý muốn."

"Không phiền." Trịnh Tiêu nói giọng nhẹ nhàng, nghe không ra cảm xúc không kiên nhẫn nào, "Tôi không có việc gì."

Hạ Cẩm Tây nhìn chằm chằm bồn hoa cách đó không xa: "Cô hôm nay...... Quần áo rất đẹp."

Trịnh Tiêu: "Cảm ơn."

Ánh mắt của Hạ Cẩm Tây chuyển qua lại bên người cô ấy: "Là nhãn hiệu nào vậy, tôi cũng chưa nhận ra được."

Trịnh Tiêu: "Tự mình làm."

Hạ Cẩm Tây: "?????"

Hiện tại, khiếp sợ làm cô bất chấp khó xử cùng xấu hổ, Hạ Cẩm Tây quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu, nhìn cô ấy từ đầu đến chân tỉ mỉ đánh giá một lần.

"Tự cô làm?" Hạ Cẩm Tây hỏi, "Là thiết kế hay là......"

"Từ thiết kế đến in ấn đến công nghệ," Trịnh Tiêu cười đối diện đôi mắt cô, "Đều là tự mình làm."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu bổ câu: "Đây là kỹ năng cơ bản của nghệ nhân búp bê thôi, thiết kế một bộ búp bê, không thể thiếu trang phục làm gia tăng thêm vẻ đẹp."

Hạ Cẩm Tây không biết nên nói thêm cái gì, chỉ có thể yên lặng dựng ngón tay cái cho cô ấy.

Khi nói chuyện, hai cô đã vào hậu trường.

Tổ nhân viên công tác đạo cụ cùng Trâu Y Na đều đang đứng ngồi không yên chờ đợi, vừa nhìn thấy Trịnh Tiêu, tất cả đều sửng sốt.

Hạ Cẩm Tây khụ một tiếng, giới thiệu nói: "Vị này chính là cô Trịnh Tiêu."

Mọi người mới phản ứng lên, sôi nổi chào hỏi, Trịnh Tiêu gật gật đầu, không nói chuyện, trực tiếp để cái rương lên trên bàn, mở ra từng cái chốt khóa.

Bốn con búp bê được lắp ráp đầy đủ hiện ra, nhân viên công tác dẫn đầu phát ra nghi ngờ: "Là giống như cô Hạ đã xác định, ba con giống nhau, chỉ có một con là khác sao?"

"Đúng vậy," Trịnh Tiêu giơ tay chỉ chỉ, "Lucy, Cỏ Hoang, Bambi, con này tên Hoa Nhài."

Trâu Y Na rốt cuộc nhịn không được hét lên, cô ấy bắt lấy cánh tay của Hạ Cẩm Tây dùng sức lay: "Chị Cẩm Tây em đã theo lời chị đi thay đổi trang điểm như thay đổi búp bê, mấy con búp bê này được chăm sóc thật tốt quá thật tốt quá a a a......"

Hạ Cẩm Tây: "Bình tĩnh."

Trâu Y Na không nắm cô nữa, tay cô ấy chỉ run nhè nhẹ, vừa chuyển đầu muốn đi bắt lấy Trịnh Tiêu: "Phu nhân, cái này, cô quá lợi hại, ô ô ô ô tôi không nghĩ tới sinh thời còn có thể nhìn đến những con búp bê khác của cô......"

Hạ Cẩm Tây bắt lấy cánh tay của Trịnh Tiêu, kéo cô ấy ra phía sau.

Trâu Y Na vồ vào không khí.

"Tốt, đều chuẩn bị đi, lập tức phải lên sân khấu." Hạ Cẩm Tây dừng một chút, vẫn là giáp mặt với Trịnh Tiêu xác nhận một lần, "Hoa Nhài không báo cho Búp bê xã?"

"Ừm, không cần." Trịnh Tiêu nói.

Búp bê xã là nơi sản xuất và bán búp bê, 《 Chăm chỉ học tập 》 có lượng fan lớn như vậy, báo cho Búp bê xã hoàn toàn chính là muốn quảng cáo.

Lúc trước đạo diễn Phương không muốn đổi búp bê, vì có nguyên nhân về vấn đề này, tổ tiết mục đã xác định sau khi búp bê của Trâu Y Na lên sân khấu ở bên này xong, sẽ đi đến Búp bê xã để bàn bạc.

Phương thức cụ thể là gì, đạt được hiệp nghị gì, Hạ Cẩm Tây không rõ ràng lắm, nhưng cô hiểu rõ việc này đối với Búp bê xã mà nói, cơ bản xem như là chuyện tốt trên trời rơi xuống có ước cũng không được.

Neno bị phá hư đến nghiêm trọng nhất, bản tự chế số lượng có hạn, Trịnh Tiêu cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được một con.

Thay đổi thành Hoa Nhài này, Trịnh Tiêu không cho báo Búp bê xã, Hạ Cẩm Tây đoán con búp bê này hoặc là của TD, hoặc chính là của Trịnh Tiêu.

Dù sao đều liên quan đến ích lợi của mình hơn nữa còn có quyền quyết sách, mới có thể nói từ bỏ liền từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi giữa giờ, Trâu Y Na đem theo búp bê chính thức lên sân khấu.

Có lẽ bởi vì sau đợt sóng phập phập phồng phồng này đã rèn luyện cảm xúc của cô ấy, cũng có thể bởi vì Trịnh Tiêu mang búp bê đến cho cô ấy tự tin, Trâu Y Na lên sân khấu, tư thái đoan chính, nét mặt thả lỏng, trạng thái cực tốt.

Hạ Cẩm Tây hoàn toàn yên lòng, buông xuống dáng vẻ làm việc, các giác quan của cô liền sinh động lên, tất cả đều chạy tới trên người Trịnh Tiêu đang ở bên cạnh.

Trịnh Tiêu cũng giống như cô, đang đứng ở trong một góc tối đằng sau cánh gà, nghiêm túc nhìn lên sân khấu.

Hạ Cẩm Tây dịch một bước đến trước mặt cô ấy: "Muốn đi thính phòng xem không?"

Trịnh Tiêu: "Cô muốn đi sao?"

Hạ Cẩm Tây buông tay: "Không sao cả, công việc của tôi đã hoàn thành."

Trịnh Tiêu nói: "Tôi lại càng muốn đi uống cà phê hơn."

Hạ Cẩm Tây cúi đầu cười rộ lên.

Người này trí nhớ thật không tệ, một ly cà phê vẫn nhớ rõ rành mạch.

"Chờ tôi một chút." Hạ Cẩm Tây nói.

Chạy chậm đi theo nhân viên công tác trao đổi một chút, lại nhờ người chăm sóc Trâu Y Na lỡ như có khả năng xảy ra vấn đề trong lúc nghỉ ngơi, Hạ Cẩm Tây bận rộn xong mấy việc này, mới một lần nữa trở về bên cạnh Trịnh Tiêu.

"Đi thôi." Cô vỗ vỗ túi của mình, rốt cuộc thoải mái nói, "Chị đây mời em uống cà phê, uống cho chị đây nghèo mới thôi."

Trịnh Tiêu nghiêng đầu cười cười, đáp: "Được."

Hai người ra khỏi phòng phát sóng, đến quán cà phê 24 giờ không đóng cửa gần đó.

Thời gian đã khuya, giờ này còn có thể tới nơi này, đều là nhân viên công tác của đài truyền hình.

Bởi vì đã thấy nhiều người nổi tiếng, cho nên mặc kệ là người qua đường hay nhân viên phục vụ, nhìn thấy Trịnh Tiêu xinh đẹp như đi dạo trong bức tranh, cũng chỉ nhìn nhiều vài lần, cũng sẽ không tiến lên quấy rầy.

Sau khi cà phê được đem lên, Hạ Cẩm Tây nhẹ nhàng khuấy cái muỗng, trêu ghẹo Trịnh Tiêu: "Bọn họ đều cho rằng cô là nghệ sĩ."

"Quá khoa trương." Trịnh Tiêu giơ tay kéo kéo cổ áo mình, "Trách cô."

"Trách tôi trách tôi." Hạ Cẩm Tây bưng cà phê lên, duỗi cánh tay dài, "Tôi không nói rõ ràng, tôi xin lỗi cô Trịnh."

Trịnh Tiêu tạm dừng hai giây, dùng để quan sát vẻ mặt Hạ Cẩm Tây, sau đó vào giây thứ ba, bưng cái ly của mình lên, chạm chạm vào ly Hạ Cẩm Tây: "Tha thứ cho cô."

"Cảm ơn cô Trịnh khoan hồng độ lượng ~" Lúc này tâm tình của Hạ Cẩm Tây thật sự tốt, cho nên nói chuyện âm cuối đều mang theo chút mơ hồ, như là một cái móc nhỏ cào ngứa trên làn da.

Trịnh Tiêu nhìn cô, yên tĩnh uống cà phê, hồi lâu không nói chuyện.

Hạ Cẩm Tây cũng trầm mặc, nhưng sự trầm mặc này cũng không giống với lúc trước khiến cô cảm thấy lo lắng.

Trịnh Tiêu nguyện ý ngàn dặm bôn ba đưa búp bê đến cho cô, vậy khẳng định sẽ không để bụng lại lãng phí chút thời gian này, cùng cô trầm mặc trong mùi hương của cà phê.

Mười phút sau, Hạ Cẩm Tây cảm thấy cô uống có lẽ không phải cà phê, mà là rượu.

Cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, càng nhìn càng thấy đẹp.

"Chuyên viên trang điểm là ai?" Hạ Cẩm Tây chậm rì rì nói, "Cho tôi phương thức liên hệ của họ."

Trịnh Tiêu giương mắt nói: "Tôi tự làm."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Cô xem như đã nắm được quy luật của ngành này, chỉ cần có liên quan, đều có thể tự lực cánh sinh.

"Cho nên kiểu tóc cũng tự mình làm à?" Hạ Cẩm Tây hỏi.

"Ừm." Trịnh Tiêu nói, "Cái này rất đơn giản."

Hạ Cẩm Tây ngồi thẳng thân mình, nhích gần tới phía trước, hạ giọng nói: "Cô Trịnh, cô thiếu tiền không?"

Trịnh Tiêu: "Sao?"

Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Tôi muốn mua cô, cô dùng quá tốt!"

"Tất cả thiết kế tạo hình đều có thể làm hết, còn có năng lực chế định ra thứ cao cấp độc nhất trên thị trường."

"Người như cô, ở trong giới của chúng tôi phải bị ép đến khô máu."

"Cô biết Chu Phi chứ, là nghệ sĩ tôi dẫn dắt, cô ấy mỗi lần ra ngoài cần phải mang năm người để trang điểm làm tóc, vậy mà, chụp ảnh đường phố ở sân bay vẫn thường xuyên bị người ta giễu cợt lên hot search, nói là qúa quê mùa."

"Kỳ thật không phải tạo hình quê mùa, vì khuôn mặt của cô ấy tương đối đặc biệt, gặp phải kiểu tạo hình không thích hợp sẽ bị quê mùa."

"Nhưng cô ấy không phục, cô ấy muốn nếm thử nhiều phong cách, tôi lúc ấy vào ngành không lâu không có kinh nghiệm, liền để cô ấy lăn lộn."

"Kết quả khiến cô ấy lăn lộn đến Tinh Nguyên, hiện tại ngay cả ca hát đều phát không được."

Hạ Cẩm Tây nói một tràng, mày nhăn lại: "Tinh Nguyên thật sự là chó."

Trịnh Tiêu không đáp lời.

Hạ Cẩm Tây nhìn về phía cô ấy: "Tôi nói mấy điều này với cô làm gì."

Trịnh Tiêu vậy mà cũng đáp lại: "Muốn mua tôi đi."

Hạ Cẩm Tây đột nhiên bị chọc trúng điểm cười, mừng rỡ dừng không được.

Mua Trịnh Tiêu đương nhiên là mua không được, nếu Trịnh Tiêu là người coi trọng tiền tài, thì sẽ không đóng tất cả ứng dụng mạng xã hội của mình, tránh ở bên ngoài thế giới Internet mà vốn dĩ có thể hô mưa gọi gió.

Ở trong mắt Trịnh Tiêu, khả năng có rất nhiều thứ, đều quan trọng hơn tiền.

Những gì Hạ Cẩm Tây có được, ít ỏi không bao nhiêu, không thể lấy ra được cái gì để tự tin tràn đầy đổi một người như Trịnh Tiêu.

"Mua không nổi." Vì thế cô thẳng thắn thành khẩn nói.

Nói xong lại có chút không cam lòng, tay chống ở trên mặt bàn, nâng lên, lúc rơi xuống lại, đầu ngón tay chạm được vào một sợi tóc của Trịnh Tiêu.

"Nhưng tôi có thể lấy cái khác đổi." Hạ Cẩm Tây nhẹ nhàng cuốn sợi tóc kia lên, độ cong khóe môi như gió xuân nhộn nhạo, "Chuyến bay trở về cũng để cho Tiểu Triệu giúp cô sắp xếp đi? Cùng với tôi, khoang hạng nhất, ngồi gần nhau."