Tác Dụng Chậm

Chương 22: "Cô thật sự nhớ tôi."



Trịnh Tiêu thắng.

So với những người xa lạ, hoá trang đến thấy không rõ được mặt và thân thể, Hạ Cẩm Tây càng tò mò một người lạnh nhạt, bình tĩnh, mặc trang phục thú đó vào, sẽ có bộ dáng như thế nào.

Trong tiếng thét chói tai của Từ Tinh Tinh, Hạ Cẩm Tây giơ bàn tay đang nắm Trịnh Tiêu lên, cười nói: "Chọn cô!"

Ánh mắt của Sơn Tước đã không thể dừng trên người Hạ Cẩm Tây nữa, cô ấy nhìn qua Trịnh Tiêu, trong mắt là lửa giận thiêu đốt.

Có người đụng trúng cô ấy một chút, nhưng tại bầu không khí này, người đông chen chúc đụng nhau một chút, cũng không có gì lạ.

Sơn Tước lại kéo cô gái mới vừa đụng cô ấy qua, sờ cổ cô gái đó và hôn lên môi.

Cô gái đó kinh hãi, lung tung chụp đánh cánh tay cô ấy. Bạn của cô gái đó tiến đến, kéo quần áo của Sơn Tước, nhìn giống như sắp đánh nhau.

"Oh wow......" Từ Tinh Tinh từ trước đến nay cũng không cảm thấy được cuộc sống của mình hỗn loạn như vậy.

Cô ấy trừng mắt nhìn về phía Hạ Cẩm Tây, hô to bằng khẩu hình miệng không phát ra tiếng động: "Có giúp hay không đây!"

Hạ Cẩm Tây lắc lắc đầu.

"Gái hư tuyệt thế." Từ Tinh Tinh yên lặng mắng một câu.

Nhưng chờ đến khi cô ấy lại nhìn về phía Sơn Tước, phát hiện tình huống đã xoay ngược lại, cô gái bị hôn đó đẩy bạn của mình ra, đôi tay ôm lấy cổ Sơn Tước, hôn đến cuồng nhiệt mãnh liệt.

Từ Tinh Tinh: "......"

Đêm nay "wow", cô ấy đã nói đến mệt mỏi.

Từ Tinh Tinh chen qua đám người, đi tới trước mặt Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây còn nắm tay Trịnh Tiêu, nhưng hai người đều giống như xem nhẹ chuyện quan trọng này.

Từ Tinh Tinh chỉ có thể xử lý tình huống bên kia trước, cô ấy nhìn Sơn Tước, tấm tắc bảo lạ: "Tình cảm của đồng tính luyến ái nữ các cậu tới quá nhanh tựa như gió lốc......"

Hạ Cẩm Tây: "Vừa rồi hai cô ấy tách ra một chút, đã nhìn thấy mặt của đối phương."

Từ Tinh Tinh: "À."

Hạ Cẩm Tây cười chọc cô ấy: "Cậu thích cái nào? Mình mua cho cậu."

Từ Tinh Tinh cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười mỉm chua xót: "Mình mệt mỏi quá, màng tai muốn nổ tung."

Xác thật rất ồn, hơn nữa đã ồn cả đêm.

Hạ Cẩm Tây nhìn về phía Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu đang nghiêm túc quan sát những cô gái trong lồng sắt đó, nét mặt thản nhiên, tựa như đang xem một bức tranh.

Hạ Cẩm Tây kéo kéo tay cô ấy: "Còn muốn ở lại chơi sao?"

Trịnh Tiêu lại nhanh chóng lắc lắc đầu: "Không muốn."

Từ Tinh Tinh vội vàng nói tiếp: "Vậy chúng ta đi ra ngoài đi?"

"Được." Hạ Cẩm Tây dùng một bàn tay khác dắt Từ Tinh Tinh, bắt đầu đi ra ngoài.

Đây là thời khắc náo nhiệt nhất trong quán, ba người ở trong đám người gian nan chen lấn về hướng ngược lại, chen rất lâu rốt cuộc mới có thể hít thở được không khí mới mẻ ở bên ngoài.

Đêm mùa đông ở thành phố Bắc, là cái lạnh thấu tim.

Tuyết rơi lớn hơn, bông tuyết như tơ bay bay phiêu phiêu rơi xuống, dường như có thể làm chậm lại tốc độ chảy của thời gian.

Hạ Cẩm Tây muốn mặc áo khoác đang đặt trên cánh tay, vì thế tự nhiên mà buông lỏng ra hai bàn tay đang nắm hai bên.

Từ Tinh Tinh lấy mũ len từ trong túi xách ra đội lên, Trịnh Tiêu kéo khóa kéo của chiếc áo lông vũ thật dài.

Sau khi làm xong tất cả việc giữ ấm, ba người nhìn đường phố lạnh lẽo, trong khoảng thời gian ngắn đều lâm vào trầm mặc.

Từ Tinh Tinh thở ra một hơi thật dài, cảm thán nói: "2021 à, hình như không có gì khác biệt."

"Nếu muốn khác biệt thì tự mình tìm việc vui." Hạ Cẩm Tây ngửa đầu nhìn bầu trời, "Quỹ đạo cuộc sống vốn dĩ rất không thú vị."

Từ Tinh Tinh trở tay chỉ chỉ cung điện Hải Vương xa hoa truỵ lạc phía sau, cười đến không được: "Việc vui như kiểu này sao? Mình tìm không được, quá mức kích thích."

Cô ấy đi ra ngoài hai bước, đứng ở trên lề đường: "Cũng vào lúc này, mình cảm thấy tuổi của mình thật sự lớn rồi, việc yêu thích nhất của mình chính là nằm ở nhà lướt lướt di động xem tin hot......"

Hạ Cẩm Tây nhìn bóng dáng cô ấy: "Vậy đêm nay thỏa mãn không?"

"Thỏa mãn." Từ Tinh Tinh xua xua tay với hai cô, "Mình phải trở về, hai người tự tiện đi."

Dừng một chút, cô ấy lại trộm nói thầm một câu với bản thân: "Việc kế tiếp, không phải là nội dung miễn phí mà mình có thể xem."

Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu nhìn xe cô ấy đặt chạy đến, nhìn cô ấy lên xe, sau đó cùng nhau vẫy vẫy tay với cô ấy.

Chờ xe quẹo đi, hoàn toàn không thấy được nữa, Hạ Cẩm Tây mới thu lại ánh mắt, cô cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên mặt đất: "Cô có tính toán gì?"

Trịnh Tiêu trả lời cô: "Xem cô."

Hạ Cẩm Tây tiếp tục đá đá: "Điều đã nói phải giữ lời nha."

Trịnh Tiêu đột nhiên nhấc chân đoạt lấy cục đá kia của cô, một chân đá tới trước mặt thùng rác bên cạnh: "Giữ lời."

"Ui," Hạ Cẩm Tây cười, ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Nóng nảy như vậy sao?"

Trịnh Tiêu: "Không nóng nảy."

Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu quan sát nét mặt của cô ấy, dưới ánh đèn đường chiếu qua đầu, đổ bóng sâu vào đôi mắt của Trịnh Tiêu, quả thật không nhìn thấy nóng nảy.

Cô ấy bình tĩnh tựa một hồ sâu.

Trước kia Hạ Cẩm Tây chán ghét kiểu hồ sâu này, bởi vì lúc ấy cô và Trịnh Tiêu muốn cãi nhau, muốn thưa kiện, muốn chấm dứt, cảm xúc của cô tràn đầy như vậy, đối phương lại trước sau vẫn bình tĩnh, như đánh một cú đấm mạnh vào bông gòn, khiến cho người làm gì cũng không thoải mái.

Nhưng hiện tại rốt cuộc đã khác, Trịnh Tiêu phải trả giá trầm trọng vì sai lầm của cô ấy, Hạ Cẩm Tây cũng không phải một người mang thù, trôi qua cũng đã trôi qua, cho dù đôi lúc còn có chút không thoải mái, đều chỉ là cảm xúc cá nhân.

Cho nên trông thấy Trịnh Tiêu bình tĩnh, sẽ cảm thấy có lẽ người này phải như thế, tựa như cành cây rụng lá, ánh trăng treo trên bầu trời, không có gì để trách cứ.

Hạ Cẩm Tây cũng bình tĩnh lại, đè nén ngọn lửa bị trêu chọc bừng lên xuống dưới trái tim, quyết định chờ lát nữa lại phát tác.

"Đi một chút không?" Hạ Cẩm Tây hỏi.

"Được." Trịnh Tiêu đáp thật sự trôi chảy.

Đường phố này kỳ thật không phải khu phố náo nhiệt, kiến trúc đã tồn tại được vài năm, nhìn trong đêm tuyết có một cảm giác khác lạ.

Hạ Cẩm Tây hỏi một câu đã biết rõ còn cố hỏi: "Xử lý xong bên phía TD rồi sao?"

"Còn một ít thủ tục, cần thêm thời gian." Trịnh Tiêu dừng một chút, "Cảm ơn video của cô."

Hạ Cẩm Tây cười cười: "Chẳng lẽ không phải hận tôi sao?"

"Sẽ không." Trịnh Tiêu nói, "Nên đánh."

Hạ Cẩm Tây: "Tiểu Linh Sanh thì sao? Có khỏe không?"

"Không tốt lắm." Trịnh Tiêu nhíu nhíu mày, "Cô ấy là một người rất trong sáng, không thể ngờ được sẽ bị phản bội."

Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Tiêu: "Cùng nhau sống chung lâu như vậy, thật sự không nhìn ra được sao? Có đôi khi chỉ là không muốn đi đến một bước ấy, không muốn đối mặt với hậu quả đó mà thôi."

"Không phải đâu." Trịnh Tiêu đối diện tầm mắt cô, rất khẳng định, "Cô ấy còn sống chung với hắn, thì chính là còn tin tưởng hắn toàn tâm toàn ý. Cô ấy biết hắn phản bội cô ấy, thì sẽ lập tức rời đi."

Hạ Cẩm Tây không nói chuyện, Trịnh Tiêu bổ sung thêm: "Bọn họ đã ly hôn."

Làm một phát cho tới bây giờ, cũng không bao nhiêu ngày.

Mười năm làm vợ chồng, liên lụy đến sự nghiệp, hai bên gia đình cùng con cái, có thể chấm dứt trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thật là một người có nguyên tắc mạnh mẽ, lại dũng cảm.

Hạ Cẩm Tây mở Weibo của Tiểu Linh Sanh, xem không ít video của cô ấy. Những đoạn ký lục cuộc sống hằng ngày trong video, đa số vai chính đều là búp bê, Tiểu Linh Sanh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trước ống kính, bộ dáng rất điềm tĩnh, cười rộ lên lại mang dáng vẻ dịu dàng xán lạn.

Nếu con người thật của cô ấy ở ngoài đời cũng giống như thể hiện ở trên mạng, vậy thật sự là một cô gái ưu tú, thật sự là một cô gái được nhiều người yêu mến.

Nhìn thái độ của Trịnh Tiêu như thế, vậy cô ấy nhất định là ưu tú, nhất định rất được người yêu mến.

Hạ Cẩm Tây cảm thấy hơi không thoải mái.

Có thể là bị tính chiếm hữu quấy rối, người bên cạnh này vừa rồi còn nắm tay cô, không tiếc trả giá thật lớn cùng người khác tranh giành.

Hạ Cẩm Tây ôm ôm cổ áo khoác, bình tĩnh ném ra một câu mà nếu là Tiểu Linh Sanh, tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề không lễ phép này: "Cô ấy là song tính sao?"

Trịnh Tiêu có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn cô.

Hạ Cẩm Tây tránh né tầm mắt của cô ấy, nhìn phiến đá xanh trên đường.

"Cô ấy là thẳng." Trịnh Tiêu nói.

"À." Hạ Cẩm Tây nhỏ giọng đáp lời.

Qua một lát, cô ấy lại nói: "Kỳ thật con gái cũng không hẳn thẳng không hẳn cong, tùy người đi."

Trịnh Tiêu: "......"

Hạ Cẩm Tây: "Nếu gặp người mình thích, cong một chút cũng không sao."

Trịnh Tiêu: "......"

Hạ Cẩm Tây: "Ôm ấp hôn hít, giữa con gái làm những điều này thực thoải mái, cũng không có cảm giác áp bách gì......"

Trịnh Tiêu rốt cuộc đánh gãy lời nói của cô, nói: "Nếu có thể đến trình độ này, vậy khẳng định đã thích từ ánh mắt đầu tiên."

Hạ Cẩm Tây mím môi.

Trịnh Tiêu: "Sức hấp dẫn có chính là có, không có chính là không có."

Hạ Cẩm Tây đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn chằm chằm cô ấy: "Tôi có không?"

Trịnh Tiêu: "Đối với ai?"

Hạ Cẩm Tây: "Đối với cô."

Trịnh Tiêu: "Đương nhiên là có, chúng ta ở bên nhau ba tháng."

Lời này Trịnh Tiêu trả lời thật sự trôi chảy, về phương diện logic cũng quả thật như thế. Nhưng Hạ Cẩm Tây vẫn cảm thấy nghe chính miệng người này nói ra mới chắc chắn.

Lời Trịnh Tiêu nói ra, cũng rất đáng tin.

Hạ Cẩm Tây được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vậy hiện tại thì sao?"

Trịnh Tiêu lặp lại nói: "Vừa rồi tôi đã nói, sức hấp dẫn, có chính là có, không có chính là không có."

Tuyết rơi lớn hơn, Hạ Cẩm Tây đột nhiên không muốn ra đường cái, cũng không muốn bình tĩnh nữa, ngọn lửa của cô một khi bùng lên, đều có thể làm tan chảy tuyết.

Thứ thoải mái nhất vào mùa đông, vĩnh viễn là ổ chăn ấm áp.

Hạ Cẩm Tây tiến lên một bước, giơ tay bắt lấy quần áo bên hông Trịnh Tiêu, hỏi cô ấy: "Vậy khi nào cô sẽ thực hiện lời hứa hẹn vừa rồi?"

Trịnh Tiêu: "Tôi cần chuẩn bị......"

Hạ Cẩm Tây: "Tôi thích mèo."

Trịnh Tiêu: "Được."

Hạ Cẩm Tây: "Chuẩn bị tới khi nào?"

Trịnh Tiêu: "Ngày mốt, cô tới chỗ của tôi."

Thời gian, địa điểm.

Đây là hai người hẹn hò, lần đầu tiên Trịnh Tiêu chủ động đưa ra thời gian và địa điểm.

Dáng vẻ cô ấy thuận theo trả lời làm Hạ Cẩm Tây nhớ đến dáng vẻ khi mới vừa quen biết cô ấy, khi đó Hạ Cẩm Tây chỉ cảm thấy người này nghe lời, hiện giờ, lại cảm thấy để người này có thể nghe lời một lần, thật không dễ dàng gì.

Năm mới có khí tượng mới, tâm tình của Hạ Cẩm Tây rất tốt.

Cô giơ tay ôm lấy eo của Trịnh Tiêu, kéo cô ấy dán sát vào thân thể mình, cười nói: "Tôi thu chút lợi tức trước."

Nụ hôn dừng trên môi Trịnh Tiêu, mềm nhẹ đến mức bản thân Hạ Cẩm Tây cũng kinh ngạc.

Môi Trịnh Tiêu mềm mại, lạnh lẽo, như bông tuyết mùa đông chạm vào một cái sẽ biến mất.

Hạ Cẩm Tây thậm chí cảm thấy mình không thể tiến thêm một bước, vì thế chỉ nhợt nhạt, tuần tra trên môi cô ấy.

Trịnh Tiêu duỗi đầu lưỡi ra trước, cô ấy nóng hừng hực hôn lên, tư thế đáp lại càng như là chiếm đoạt.

Toàn bộ thân thể của Hạ Cẩm Tây đều nóng lên.

Trong khoảng cách dây dưa, đôi môi của Trịnh Tiêu đang dán lên cô cất tiếng, âm thanh nhẹ nhàng như hòa vào hơi thở của cô.

Cô ấy nói: "Cô thật sự nhớ tôi."

Hạ Cẩm Tây hơi ngơ ngác, không biết mình nói ra lời này khi nào, nhưng não bộ bị hôn mê, lúc này không thể suy nghĩ.

Chỉ có nhiệt độ thân thể, thành thật tăng lên, làm gương mặt cô bỗng nhiên hồng như quả cà chua chín.

Lòng bàn tay Trịnh Tiêu dán sát vào sau cổ cô, ngón tay cái chống bên tai cô, thong thả vuốt ve.

Hạ Cẩm Tây có chút ngứa, né tránh, nhưng một chút cũng chưa trốn được, chỉ đổi lấy Trịnh Tiêu há mồm một ngụm, cắn lên mặt cô.

Giống hệt con mèo đột nhiên tập kích.