Tác Dụng Chậm

Chương 23: "Không muốn làm bạn với tôi."



Di động ở trong túi của Hạ Cẩm Tây rung lên điên cuồng.

Điều chỉnh chế độ rung điên cuồng thế này là của công việc, lúc nãy đã ước định với Từ Tinh Tinh đêm nay không làm việc.

Hiện tại Từ Tinh Tinh đã về nhà, còn cô vội vàng ở đầu đường hôn người ta nồng nhiệt, di động vang lúc này thật không đúng lúc.

Hạ Cẩm Tây không muốn để ý lắm, nhưng Trịnh Tiêu đột nhiên cười rộ lên, cô ấy kéo ra khoảng cách nói: "Cô không tập trung."

Hạ Cẩm Tây chỉ chỉ túi, có chút ngượng ngùng.

Trịnh Tiêu buông cô ra: "Nghe điện thoại đi, gọi giờ này, khả năng có việc."

"Ừm." Hạ Cẩm Tây gật đầu, mở túi ra, lấy di động.

Là Trâu Y Na gọi điện thoại, dựa theo thời gian này, cô ấy hẳn là còn ở nơi biểu diễn.

Hạ Cẩm Tây bấm nghe, Trâu Y Na nói giọng khóc nức nở: "Chị, rốt cuộc chị cũng nghe điện thoại......"

Hạ Cẩm Tây đi đến bên cạnh, hạ thấp giọng nói: "Thật sự xem chị là chị thì không nên gọi điện thoại cho chị."

Xác thật không nên, Trâu Y Na có người quản lý của mình, bên cạnh có trợ lý, tiệc tối còn có cố vấn chuyên môn do 《100u》 phái đến, không việc gì cần thiết phải liên hệ Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây nói lời này cũng không có vấn đề gì, nhưng lập tức lại chọc cho Trâu Y Na khóc lên: "Em, em không thể nói với ai......"

Hạ Cẩm Tây hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: "Hiện tại em đang ở đâu?"

Trâu Y Na nói: "Thang lầu sau hậu trường, cửa thang lầu."

Hạ Cẩm Tây: "Còn bao lâu nữa đến tiết mục vũ đạo cuối cùng của em?"

Trâu Y Na hít cái mũi: "40 phút."

"Được." Hạ Cẩm Tây nói, "Chờ chị năm phút."

"Dạ dạ." Trâu Y Na rất ngoan, cúp điện thoại.

Với cảm xúc này, câu trả lời này, Hạ Cẩm Tây cơ bản cũng có thể khẳng định, không phải việc lớn gì cần xử lý gấp.

Chỉ là rất nhiều thời điểm, an ủi cảm xúc của nghệ sĩ cũng là việc lớn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến diễn xuất, phiền toái sau đó sẽ rất nhiều.

Dù sao...... Có một số việc một khi bị đánh gãy, nếu muốn trở quay lại bầu không khí kia, trạng thái kia, sẽ tương đối khó khăn.

Hạ Cẩm Tây về lại trước mặt Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu nhìn cô, vẻ mặt như cái gì cũng biết được, cái gì cũng có thể hiểu được.

Những lúc như bây giờ, Hạ Cẩm Tây lại rất thích bộ dáng "hiểu được lòng người" này của Trịnh Tiêu.

Cô giơ giơ di động lên, giọng điệu bất đắc dĩ: "Công việc."

"Được." Trịnh Tiêu không hỏi nhiều, nghiêm túc nhìn vào hai mắt cô, nói, "Chúng ta ngày 3 gặp."

"Ừm được." Hạ Cẩm Tây nghĩ đến việc này nhịn không được cười rộ lên, "Chờ mong con mèo nha."

"Được." Trịnh Tiêu cười thực dịu dàng.

Hai người cứ như vậy mà tạm biệt, Hạ Cẩm Tây gọi điện thoại cho Trâu Y Na, Trâu Y Na hơi bình tĩnh hơn một chút, thút tha thút thít nức nở nói rõ ràng tình huống với cô.

Là lại gặp phải Thượng Quan Trăn Trăn.

Gặp lần trước Thượng Quan Trăn Trăn còn giả mù sa mưa nói chuyện với Trâu Y Na, lần này cũng hề không khách sáo.

Búp bê là do ai làm hư, trong lòng mọi người biết rõ ràng, Thượng Quan Trăn Trăn dứt khoát đả kích trực tiếp, cô ta làm trò trước mặt đồng đội của Trâu Y Na cười nhạo cô ấy ngụy tạo bản thân, nói mấy con búp bê chiếu trên tiết mục kia căn bản không phải của Trâu Y Na.

Cô ta đương nhiên biết những con búp bê đó không phải của Trâu Y Na, bởi vì cô ta đã làm hư búp bê của Trâu Y Na rồi. Nhưng chỉ cần che dấu và không có chứng cứ thật sự, các nhân quả khác có thể xảy ra theo như lời nói nhăng nói cuội của cô ta.

Cô gái này cũng thật sự tàn độc, cô ta nói: "Bởi vì cô không đủ năng lực kinh tế, đến bây giờ túi xách cô mua cũng do ba mẹ cô bỏ tiền."

Đây là đang nói Trâu Y Na nghèo, nói cô ấy tham hư vinh, nói cô ấy ăn bám ba mẹ.

Hơn nữa nói xong còn làm bộ như có đạo diễn tìm rồi chạy mất, khiến Trâu Y Na không kịp thời gian để giáp mặt giằng co.

"Cherry hỏi búp bê của em rốt cuộc có phải của em hay không......" Trâu Y Na nhắc đến câu này lại nức nở thở hổn hển, "Em nói như thế nào đây. Em tự mình bỏ tiền mua, nhưng búp bê của em hỏng rồi......"

Hạ Cẩm Tây hỏi: "Sau đó thì sao, em trả lời như thế nào?"

"Em không nói chuyện." Trâu Y Na nói, "Em bật khóc."

"Cũng tốt, xem như đầu óc của em vẫn chưa bị hồ đồ." Hạ Cẩm Tây nói, "Đêm nay những thành viên biểu diễn chung với em, không cần nói lại việc này cho ai hết, quan hệ của các em hiện tại là gì thì trong lòng em phải hiểu rõ."

"Hiểu rõ." Trâu Y Na thấp giọng nói, "Quan hệ cạnh tranh."

"Ừm." Hạ Cẩm Tây nói, "Vì sao Thượng Quan Trăn Trăn muốn gây phiền toái cho em, là bởi vì cô ta cảm thấy cô ta và em cũng là quan hệ cạnh tranh, thậm chí cô ta cảm thấy mình không bằng em, sợ em thành công."

Trâu Y Na nghiến răng nghiến lợi: "Em nhất định sẽ thành công."

Hạ Cẩm Tây: "Vậy lau nước mắt đi, tìm nhân viên trang điểm để trang điểm lại, biểu diễn cho thật tốt."

Trâu Y Na: "Không thành vấn đề, em sẽ không trì hoãn buổi biểu diễn, chỉ còn tiết mục nhảy tập thể."

Nhảy tập thể là màn biểu diễn của tất cả những người biểu diễn còn đang có mặt tối nay, cấp bậc, thân phận của Trâu Y Na cùng bạn nhảy không khác nhau lắm. Nhưng bạn nhảy cũng có thể xuất sắc hơn.

Hạ Cẩm Tây nói: "Nhảy tập thể cũng phải nghiêm túc, tuy rằng phát sóng trực tiếp lên truyền hình khả năng không thấy em, nhưng bảng xếp hạng trong lòng fans chỉ có em."

Giọng nói của cô chậm lại: "Lúc chị đi ra ngoài gặp được đoàn fans của em, họ đều rất thích em, nói em rất ưu tú, là sự kiêu ngạo của họ."

Trâu Y Na: "Wow......"

Thật vất vả kìm được nước mắt, kết quả lại khóc càng lợi hại hơn.

Hạ Cẩm Tây không quấy rầy cô ấy, cũng không cúp điện thoại, cứ như vậy nghe cô ấy khóc. Xe taxi dừng lại trước mặt cô, Hạ Cẩm Tây lên xe, che loa di động báo địa chỉ.

Trâu Y Na khóc đến khi cảm thấy ổn rồi, thanh thanh giọng nói: "Chị Cẩm Tây em có thể làm được, thực xin lỗi đã quấy rầy chị, em muốn đi chuẩn bị."

"Tốt." Hạ Cẩm Tây cúp điện thoại.

Màn nhảy tập thể cuối cùng, Trâu Y Na thuận lợi lên sân khấu, Hạ Cẩm Tây dùng di động xem phát sóng trực tiếp, có vài lần camera quét tới Trâu Y Na, cô ấy đều dùng hết sức để nhảy, dùng hết sức để cười.

Xe taxi dừng lại, Hạ Cẩm Tây cất di động, vào hậu trường.

Trâu Y Na mới vừa rời đi theo đồng đội, xuống sân khấu, tất cả tươi cười của cô ấy đều bị giấu đi, xa xa mà theo sau ở cuối đội ngũ.

Hạ Cẩm Tây lẳng lặng chờ cô ấy, chờ đến khi cô ấy giương mắt vọng lại đây, vẫy vẫy tay với cô ấy.

Trâu Y Na lập tức cười rộ lên. Cô ấy gần như là nhảy lên đẩy những người trước mặt ra, thẳng tắp chạy vọt tới chỗ Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây mở hai tay, cho cô ấy một cái ôm thật lớn.

Trâu Y Na chạy vào trong lòng ngực cô, gương mặt đỏ bừng, trong ánh mắt lại trở nên ngập nước.

"Chị Cẩm Tây sao chị trở về rồi?" Cô ấy đáng thương thút thít hỏi, nhưng khóe miệng không ngừng cong lên.

Hạ Cẩm Tây khảy khảy tóc mái có chút loạn của cô ấy: "Đi ngang qua."

Trâu Y Na cũng không vì câu trả lời như vậy mà cảm thấy thương tâm, vui vẻ nói: "Chuyến đi ngang qua này thật là quá tuyệt vời!!!"

Hạ Cẩm Tây ôm cô ấy, gật gật đầu với các đồng đội.

Các đồng đội mỗi người một vẻ mặt khác nhau, có nghi hoặc, có làm bộ ngoan ngoãn, còn có hâm mộ.

Hạ Cẩm Tây buông Trâu Y Na ra, nói với cố vấn chuyên môn của 《100u》: "Cô Uông, tôi có chút việc muốn nói với Na Na, có thể xin nghỉ cho em ấy được không? Hai giờ, xong việc tôi sẽ đưa em ấy trở về."

Cô nói rất khách sáo, cố vấn chuyên môn cũng thực khách sáo: "Không thành vấn đề, ngày mai 9 giờ có buổi huấn luyện, Na Na chớ quên nha."

Trâu Y Na nhanh chóng nói: "Sẽ không quên! Em nhất định tham gia đúng giờ!"

"Tốt," Cô Uông nói, "Nghỉ ngơi nhiều vào."

Trâu Y Na cúi mình vái chào, đồng đội cùng cố vấn đều đi đến phòng hóa trang, cô ấy quay đầu ôm cánh tay của Hạ Cẩm Tây: "Chị Cẩm Tây, chị muốn dẫn em đi ăn cái gì ngon ngon sao?"

Hạ Cẩm Tây kéo cô ấy đi ra ngoài: "Ai nói muốn ăn? Mở họp khẩn cấp."

Việc của hai cô gái Thượng Quan Trăn Trăn và Trâu Y Na vẫn chưa được giải quyết, muốn mở cuộc họp nhỏ để bàn kế hoạch một chút.

Nhưng kỳ thật cơm cũng phải ăn, tham gia diễn xuất cực kỳ hao tổn sức lực, huống chi Trâu Y Na vẫn luôn ở trong đoàn huấn luyện.

Mắt thấy cô gái nhỏ đã gầy đi hai vòng, mặt nhỏ đến một bàn tay của Hạ Cẩm Tây có thể che được, mỗi ngày còn phải phát huy hết khả năng, còn phải quản lý cảm xúc của bản thân cho tốt, thật sự rất không dễ dàng.

Nếu làm quản lý trong một thời gian dài, sẽ luôn cảm thấy những việc này không dễ dàng là đương nhiên.

Nếu bạn muốn ăn chén cơm này, nếu muốn đứng ở trước mặt nhiều người, được nhiều lợi nhuận, thì phải nỗ lực nhiều gấp trăm lần so với người thường.

Cho nên thường xuyên xem nhẹ sức khỏe tâm lý của nghệ sĩ, chờ đến khi thật sự có vấn đề, không thể xoay chuyển, không phối hợp nữa, cũng đã quá muộn.

Hạ Cẩm Tây vẫn luôn cố gắng ngăn chặn tất cả phiền phức ngay giai đoạn phát sinh, cho nên cô không tiếc ở giai đoạn đầu dùng nhiều tinh lực, dùng nhiều thời gian, bồi dưỡng cho nghệ sĩ một trạng thái làm việc khỏe mạnh.

Nói xin nghỉ hai giờ, nhưng cố vấn chuyên môn cũng biết, hai giờ không nhất định có thể trở về.

Cho nên cô ấy nói việc huấn luyện, ngụ ý là chỉ cần có thể đuổi kịp huấn luyện, không ảnh hưởng đến huấn luyện là được.

Vì thế Hạ Cẩm Tây tùy ý để Trâu Y Na dây dưa lề mề, nhai kỹ nuốt chậm mà ăn cơm, tùy ý để cô ấy lặp đi lặp lại kể khổ, cũng tùy ý để cô ấy trò chuyện một chút cho đã rồi khóc rồi lại cười.

Cuối cùng thời gian tới gần rạng sáng, Hạ Cẩm Tây dẫn cô ấy đi thuê một phòng ở nơi tương đối gần căn cứ huấn luyện.

Rốt cuộc Trâu Y Na cũng đã ngủ, Hạ Cẩm Tây cài đồng hồ báo thức cho cô ấy, đặt ở toilet, sau đó trở về nhà.

Ngày hôm sau Trâu Y Na không đến trễ buổi huấn luyện, giữa trưa vào thời gian nghỉ ngơi trộm gửi đoạn video cho Hạ Cẩm Tây, là bài tập luyện hít đất ca hát mới của cô ấy hôm nay.

Hạ Cẩm Tây gửi lại icon thật tuyệt vời, không nói thêm gì nữa.

Qua hai tuần, sẽ tiến vào trận chung kết của 《100u》.

Khi ấy các đối thủ sẽ điên cuồng đưa ra các tin xấu cho nhau để ảnh hưởng đến thứ hạng bình chọn, phải giải quyết việc búp bê trước.

Kỳ thật cách giải quyết rất dễ dàng, chỉ cần thông qua Trịnh Tiêu là được.

Khiến cho Trịnh Tiêu bán mấy con búp bê kia cho Trâu Y Na, hoặc là mời Trịnh Tiêu phối hợp một chút, giải thích tình huống ngay lúc đó.

Ngày hôm qua Hạ Cẩm Tây đã cùng Trịnh Tiêu hôn môi nồng nhiệt, ngày mai, Hạ Cẩm Tây sẽ đi đến nhà của Trịnh Tiêu, xem cô ấy mặc trang phục mèo.

Với quan hệ tư nhân như thế, việc này căn bản không cần để ở trong lòng.

Hạ Cẩm Tây trải qua hai ngày làm việc vui sướng, ngày hôm sau tan tầm về nhà thay đổi bộ quần áo thay đổi lớp trang điểm, xinh xinh đẹp đẹp lái xe đến trước địa điểm đã hẹn với Trịnh Tiêu.

Địa điểm này rất vắng, là khu vực vẫn chưa được khai phá hoàn toàn ở thành phố Bắc, cho nên qua nửa tiếng, trên đường không còn bị kẹt xe một chút nào.

Hạ Cẩm Tây tăng tốc độ xe nhanh hơn, khi tới nơi thời gian vừa vặn đúng lúc, tọa độ đã cho thì không thành vấn đề, nhưng người không biết ở đâu, xe cũng không biết nên đậu ở chỗ nào.

Nơi này là một thôn làng chân chính, không phải kiểu thôn làng biệt thự ngoại ô thành phố của kẻ có tiền ở, là thôn làng của dân cư sinh sống, hơn nữa còn là một thôn chưa được khai phá du lịch.

Hạ Cẩm Tây lấy di động ra gọi điện thoại cho Trịnh Tiêu, điện thoại mau chóng được nhận, Trịnh Tiêu hỏi cô: "Đến rồi sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Đến rồi, xe đậu ở nơi nào thì thích hợp?"

Trịnh Tiêu nói: "Tôi ra đón cô."

Dừng một chút cô ấy lại nói: "Yêu cầu tôi mặc trang phục mèo ra đón cô sao?"

Hạ Cẩm Tây lập tức cười rộ lên.

Tuy rằng bây giờ đã muộn, trên đường không có người, nhưng con đường ở nông thôn của xã hội chủ nghĩa vừa lớn vừa rộng rãi, đèn đường vừa cao vừa sáng ngời, đồ vật kỳ quái gì đó xuất hiện, đều có thể bị nhìn thấy rõ ràng.

Hạ Cẩm Tây không muốn dọa người khác.

Cô cười nói: "Đừng vội vàng như thế"

Trịnh Tiêu đáp lại cô: "Được."

Hạ Cẩm Tây hỏi cô ấy: "Cô ở nơi này sao?"

Trịnh Tiêu trả lời: "Đúng vậy."

Hạ Cẩm Tây nhớ lúc trước bọn họ điên cuồng tìm Trịnh Tiêu nhưng như thế nào cũng tìm không thấy, có chút cảm thán: "Nguyên lai là trốn ở địa phương này à, trách không được ở trên mạng nói cô là tiên nữ."

"Sau này sẽ không tìm không ra nữa." Giọng nói của Trịnh Tiêu được bao bọc trong làn gió đêm, "Nếu lại chuyển nhà sẽ nói địa chỉ cho cô, điện thoại thấy được cũng sẽ trả lời."

Hạ Cẩm Tây nhìn phía trước ô tô, chờ đợi trong đêm tối ấm áp xuất hiện hình dáng kia, giọng nói của Trịnh Tiêu nhẹ nhàng, cùng với khí chất không giống trước kia, Hạ Cẩm Tây đột nhiên cảm thấy thời khắc hiện tại này, rất thích hợp để nói rõ ràng một số việc.

Vì thế cô cười nói: "Chặn thì làm thế nào cũng sẽ không nhìn thấy."

Trịnh Tiêu: "Không chặn, nếu cô thích."

Hạ Cẩm Tây: "Lúc trước cô không hỏi tôi có thích hay không thích, đã chặn tôi, tôi còn tưởng rằng chúng ta cho dù không hẹn nhau nữa, cũng có thể coi như bạn bè."

Trịnh Tiêu: "Lúc ấy cô không muốn làm bạn với tôi."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Đây thật đúng là sự thật. Kết thúc quan hệ bạn giường trở thành bạn bè, việc này rất...... Khó có thể miêu tả.

Phương pháp xử lý cũng giống nhau chính là lạnh lùng, người khác gửi tin nhắn cô cũng sẽ trả lời, nhưng sẽ không tích cực, lạnh lùng biến mất trong thế giới của đối phương.

Phương thức người trưởng thành xử lý, sẽ không có vẻ cố tình, cũng sẽ không có vẻ xấu hổ.

Cũng giống Trịnh Tiêu làm như thế.

Nếu không phải đi dạo triển lãm tranh thấy được 《 Tây 》, khả năng Hạ Cẩm Tây cũng sẽ không phát hiện được Trịnh Tiêu hủy kết bạn với cô, chặn cô.

Chỉ là hiện tại rốt cuộc hai người đã không giống trước kia, Trịnh Tiêu chân chân thật thật nói ra, làm Hạ Cẩm Tây nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.

Cũng may Trịnh Tiêu không chờ cô nói tiếp, tự mình bắt đầu giải thích: "Sau khi chúng ta kết thúc, tôi vừa vặn dọn nhà, ngoại trừ mua sắm một ít vật dụng hàng ngày, cơ bản không ra khỏi cửa."

"Tôi hủy kết bạn với rất nhiều người, một số liên hệ là cảm thấy không cần thiết, một số là biết về sau sẽ không liên hệ, nhưng chặn chỉ có một mình cô."

"Không phải bởi vì sợ cô liên hệ cho tôi, là sợ tôi nhịn không được liên hệ cho cô."

"Lúc ấy tôi đang nặn 《 Tây 》, chúng ta không có ảnh chụp, cho nên mỗi ngày tôi đều hồi tưởng bộ dáng của cô, tôi đã thất bại rất nhiều lần, mỗi một lần đều muốn đi tìm cô."

"Còn may tôi chịu đựng được, 《 Tây 》 thực thành công, tôi rất thích cô ấy."

Nói đến đây, Hạ Cẩm Tây thấy được Trịnh Tiêu. Trịnh Tiêu đã tới phạm vi trong tầm mắt cô, nhưng dừng lại bước chân, không đi đến trước nữa.

Hai người đối diện tầm mắt, Hạ Cẩm Tây thấy không rõ nét mặt của Trịnh Tiêu, cũng không biết Trịnh Tiêu thấy được rõ nét mặt của cô hay không.

Trầm mặc trong nháy mắt, trầm mặc qua đi, Trịnh Tiêu hỏi cô: "Còn có vấn đề gì không?"

Hạ Cẩm Tây theo bản năng hỏi một câu vui đùa: "Buổi tối hôm nay hỏi cái gì đều nói thật ra sao?"

Trịnh Tiêu trả lời thật sự trôi chảy: "Nói."

Hô hấp của Hạ Cẩm Tây căng thẳng, tim đập bỗng nhiên tăng tốc, tay cô đặt ở trên tay lái không tự giác mà nắm chặt, hỏi: "Vì sao muốn nặn 《 Tây 》?"

Trịnh Tiêu: "Tôi muốn sáng tác, muốn luôn luôn sáng tác, bằng không tôi không thể khống chế cảm xúc của mình."

Hạ Cẩm Tây: "Vì sao muốn nặn dựa theo mặt của tôi?"

Trịnh Tiêu: "Cô rất đẹp, khoảng thời gian đó bộ dáng của cô tràn ngập trong tâm trí tôi."

Hạ Cẩm Tây: "Vì sao muốn trưng bày? Muốn đem đi dự thi."

Trịnh Tiêu: "Thực xin lỗi, tôi thực dung tục, thực ích kỷ. Tác phẩm mà tôi vừa lòng, tôi vẫn muốn nhận được công nhận cùng giao lưu."

Trái tim của Hạ Cẩm Tây bị bóp chặt, có loại cảm giác khó có thể miêu tả hít thở không thông.

Đầu ngón tay cô bấu lên tay lái, vẽ ra một dấu vết khó coi: "Vậy vì sao muốn hủy triển lãm, vì sao muôn ngăn cản kinh doanh?"

Trịnh Tiêu: "Gây ra cho cô bối rối rất lớn, tôi thực xin lỗi, tôi không muốn thương tổn cô."

Hạ Cẩm Tây: "Đêm giao thừa vì sao đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi?"

Trịnh Tiêu: "Phàn Phàm nói chị Tinh Tinh nói cô nhớ tôi."

Giọng của Hạ Cẩm Tây có hơi run, cô nói: "Có thể cúp điện thoại."

Trịnh Tiêu cúp điện thoại.

Hạ Cẩm Tây hít sâu hai hơi, làm cho cảm xúc trên mặt và trong ánh mắt đều biến mất, sau đó dẫm chân ga.

Xe thẳng tắp hướng đến Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu đứng ở nơi giao giữa ánh sáng cùng bóng đêm không có trốn đi, yên tĩnh nhìn cô.

Tiếng thắng xe chói tai, lúc xe dừng lại, khoảng cách đầu xe cách Trịnh Tiêu chỉ nửa mét.

Hạ Cẩm Tây khom lưng, cởi giày thể thao trên chân ra, thay bằng đôi giày cao gót đã sớm bị để ở một bên, đẩy cửa xuống xe.

Trang phục cô mặc là chiếc váy mùa đông xinh đẹp, lộ ra một đoạn cẳng chân không mang tất, ở dưới đèn đường trắng đến sáng lên.

Cô nhìn Trịnh Tiêu giơ lên một nụ cười tươi xán lạn, lấy tư thái thường dùng nhất khi làm việc, cười nói: "Có phải tôi đã tới hơi muộn hay không?"

"Không muộn." Trịnh Tiêu vươn tay với cô.