Tác Dụng Chậm

Chương 27: Việc khác không quan trọng



Hạ Cẩm Tây thật sự sợ Trịnh Tiêu sẽ chết nửa đường.

Men say của cô còn chưa tiêu tan, thời điểm hai người cùng nhau đứng ở bên đường cái chờ xe, Hạ Cẩm Tây có chút hối hận. Hối hận mình đã phun vào Trịnh Tiêu.

Cô là cố ý, trong khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Tiêu, quá nhiều suy đoán cùng cảm xúc không chịu khống chế khoan vào đầu óc, Hạ Cẩm Tây theo bản năng muốn đuổi Trịnh Tiêu đi xa một chút.

Hơn nữa lúc ấy khoảng cách của hai cô thật sự rất xa, ai có thể nghĩ đến vòi phun hôm nay sao lại thoải mái như vậy đâu? Ai có thể nghĩ đến Trịnh Tiêu không chịu né đâu? Ai có thể nghĩ đến vào trời đông giá rét Trịnh Tiêu chạy đi một chuyến, chờ cô đến rạng sáng hai giờ, chỉ vì có lòng tốt muốn đưa cho Hạ Cẩm Tây một bản tư liệu đâu?

Chân thành tha thiết hữu nghị vĩ đại như thế, thật làm người cảm động.

Khóe môi Hạ Cẩm Tây treo lên nụ cười lạnh, xê dịch thân mình qua bên cạnh, kéo khoảng cách giữa cô và Trịnh Tiêu ra gần đủ cho người thứ ba.

Trịnh Tiêu quay đầu nhìn cô một cái, đầu chui vào trong mũ, mặt chôn vào khăn quàng cổ, thoạt nhìn nhu nhược vô tội lại đáng thương.

Chậc, Hạ Cẩm Tây cúi đầu, đá cục đá trên mặt đất. Xe rốt cuộc cũng tới rồi, Hạ Cẩm Tây ngồi ghế phụ, báo tên bệnh viện gần nhất.

Tài xế nhìn người ở ghế sau, nói: "Ai, cô gái này làm sao vậy?"

Hạ Cẩm Tây thế cô ấy trả lời: "Dị ứng."

Vừa nhìn liền biết tài xế lái xe là người nói nhiều, hắn còn muốn hỏi thêm, Hạ Cẩm Tây ngăn chặn miệng hắn: "Rất nghiêm trọng, làm phiền anh nhanh lên."

Giọng điệu nghe thấy rất sốt ruột, làm người cảm thấy đây là chuyến xe cứu mạng sống.

Tài xế lái xe không nói nữa, một chân đạp chân ga đi ra ngoài, chạy xe đến tốc độ giới hạn tối đa.

Vào thời gian này, cho dù ở thành phố Bắc, con đường cũng thực thông thoáng.

Chỉ mất năm phút, hai cô xuống xe, Hạ Cẩm Tây đi nhanh đến khoa cấp cứu, Trịnh Tiêu theo sau lưng cô, không nhanh không chậm.

Hạ Cẩm Tây cảm thấy bầu không khí này thật sự là không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, dứt khoát xoay người túm chặt cánh tay của Trịnh Tiêu, dùng sức kéo cô ấy đi nhanh hơn.

Trịnh Tiêu bị cô lôi kéo, cẳng chân nhỏ vung lên siêu nhanh.

Hai người mau chóng đi đến trước bàn hội chẩn, mau chóng bị đưa tới văn phòng trực ban của bác sĩ.

Trịnh Tiêu còn chưa ngồi xuống, bác sĩ hít hít cái mũi, nói: "Dị ứng cồn sao?"

"Không." Mùi rượu ở trên người bị ngửi được, Hạ Cẩm Tây có chút ngượng ngùng, "Cô ấy không uống rượu, chắc bị dị ứng với xịt hơi cay."

Lúc này Trịnh Tiêu lấy khăn quàng cổ xuống, bác sĩ vừa thấy mặt cô ấy, bị kinh ngạc rồi: "Úi chà, cô đưa mặt vào nồi lẩu sao?"

Mặt Trịnh Tiêu sưng phù, nói chuyện nghe như thì thầm: "Bác cứ cho là vậy đi......"

Bác sĩ bắt đầu làm kiểm tra cho cô ấy: "Như thế không được, ăn cái gì, tình huống thế nào phải nói cho rõ ràng. Dị ứng, có thể nhẹ có thể nặng, nhưng đừng xem thường. Lúc này vào bệnh viện, phải chú ý, lần sau không thể quay lại nữa."

Khi nói lời này, bác sĩ nhìn Hạ Cẩm Tây, rõ ràng là xem cô như người nhà.

Hạ Cẩm Tây nâng nâng tay, không muốn trì hoãn trị liệu, dứt khoát lấy bình xịt hơi cay từ trong túi ra đặt trên bàn: "Do thứ này, xịt lên trên mặt."

Ánh mắt của bác sĩ nhìn hai cô không hiểu rõ lắm.

Hạ Cẩm Tây nhìn chằm chằm tập hồ sơ bệnh án trên bàn của bác sĩ, nhanh chóng kể lại sự việc vừa trải qua. Bác sĩ kiểm tra xong rồi vung vẩy bàn tay viết đơn thuốc: "Đến truyền dịch đi, tình huống có chút nghiêm trọng."

Tự nhiên là Hạ Cẩm Tây chạy tới chạy lui, một phen lăn lộn, Trịnh Tiêu ngồi trên ghế truyền dịch, Hạ Cẩm Tây làm thủ tục xong xuôi, tạm thời không biết nên đi hay nên ở lại.

Trong phòng truyền dịch ngoại trừ Trịnh Tiêu, còn có cậu con trai 13-14 tuổi, cậu con trai nghiêng đầu dựa vào trên vai mẹ mình ngủ rồi, người mẹ thường xuyên phải ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch một cái.

Trịnh Tiêu ngồi ngay ngắn, thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, đầu hơi hơi ngửa ra sau. Nhìn có chút mệt mỏi.

Hạ Cẩm Tây nhét tất cả đồ dùng vào bao nilon, sau đó ném bao nilon vào trong lòng ngực Trịnh Tiêu.

Cô nói lại những việc cần chú ý mà bác sĩ đã dặn một lần, sau đó nói: "Có việc kêu y tá, tôi đi về trước."

Sắc mặt của Trịnh Tiêu vẫn ửng hồng không bình thường, thời điểm mở mắt nhìn cô, trong ánh mắt có hơi nước.

"Được." Cô ấy nói, giọng nói khàn khàn, không nhiều lời một chữ.

Hạ Cẩm Tây nhắm mắt, xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy máy lọc nước ở cửa lại dừng chân.

Cô thật sự là quá lương thiện, Hạ Cẩm Tây nghĩ như vậy, tay đã cầm ly giấy, giúp Trịnh Tiêu rót nước.

Thủy mới vừa đưa đến trước mặt Trịnh Tiêu, cậu con trai đối diện đột nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng nói với mẹ mình: "Mẹ, con muốn đi tiểu......"

Hạ Cẩm Tây: "......"

Người mẹ nhanh chóng cằm cây truyền dịch đi ra ngoài, Hạ Cẩm Tây đứng ở tại chỗ 30 giây, cuối cùng cam chịu số phận ngồi xuống bên cạnh Trịnh Tiêu.

Vị trí cách cô ấy hai chỗ ngồi.

Trịnh Tiêu nhìn cô, cười cười.

Độ cong của khóe miệng bởi vì mặt sưng phù nên thực gượng ép, nhưng đôi mắt cong cong, vẻ đẹp đáng thương.

Hạ Cẩm Tây nghĩ thầm, Trịnh Tiêu thật biết làm bộ dáng đáng thương.

Nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng liền nói thế: "Cô thật thảm."

Trịnh Tiêu nói: "Phải không?"

Hạ Cẩm Tây: "Bị ăn đòn của tôi không ít."

Trịnh Tiêu: "Chỉ một lần."

Hạ Cẩm Tây: "Lần này cũng tính là vậy."

Giọng nói của Trịnh Tiêu thực mềm mại: "Được, tính."

Hạ Cẩm Tây: "Còn bị Chu Thành đánh một lần."

Trịnh Tiêu cười rộ lên: "Lần đó cô giúp tôi đánh lại."

Hạ Cẩm Tây xoay người, nhìn cô ấy: "Tôi làm thế không phải vì giúp cô, tôi là vì chọc cô tức giận!"

Trịnh Tiêu đối diện tầm mắt của cô, hỏi rất nghiêm túc: "Vậy lần này là vì sao?"

Hạ Cẩm Tây thật sự không trả lời được.

Nói thật ra liền thua.

Vì thế nói lời vô ý nghĩa: "Bởi vì chán ghét cô."

"Thực xin lỗi." Trịnh Tiêu nói, "Người đáng ghét xuất hiện trước mặt cô."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Người mẹ đã dẫn con trai trở lại, Hạ Cẩm Tây không nói chuyện.

Dù sao tiền thuốc men cũng bị đào, người không muốn thấy cũng đã thấy, thông tin có được trong tay vẫn nên dùng một chút.

Cô không lấy danh sách của Trịnh Tiêu, nhưng đã gửi tin nhắn cho Pan, kêu cô ấy tra xét về Xavier.

Đêm nay lại là một đêm không ngủ của Pan, cô ấy nhanh chóng gửi thông tin đến, giới thiệu Xavier có bao nhiêu tuyệt với.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây nhìn Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu nhìn cô. Hạ Cẩm Tây chớp chớp mắt, Trịnh Tiêu sờ soạng trong túi của mình một chút, đưa hai tờ giấy kia qua.

"Tôi xin lỗi." Cô ấy nói.

Hạ Cẩm Tây mím mím môi, cuối cùng cũng tiếp nhận hai tờ giấy kia, chụp ảnh gửi qua cho Pan.

Trịnh Tiêu truyền thuốc xong đã là hai giờ sau, trong lúc truyền cô ấy tự mình cầm cây truyền dịch đi WC, rất là thân tàn nhưng chí không tàn.

Hạ Cẩm Tây như một đồ trang trí vô dụng, ngồi bên cạnh cô ấy đến khi ngôi sao biến mất, chân trời bắt đầu hiện ra ánh sáng màu xanh lam.

Trịnh Tiêu đã bớt sưng hơn, nhưng phát ban vẫn còn một chút.

Hạ Cẩm Tây làm một người quản lý nghệ sĩ, vô cùng lo lắng khuôn mặt đẹp của cô ấy có thể bị hủy hay không.

Vì thế theo bệnh nghề nghiệp mà dặn dò một câu: "Dựa theo lời bác sĩ dặn, nên uống thuốc như thế nào thì uống thuốc như thế đó đấy"

"Biết." Trịnh Tiêu thực ngoan.

"Mấy ngày này không cần trang điểm, sau đó chú ý dưỡng da một tý."

"Được."

"Gió lớn như vậy, quấn khăn quàng cổ cho kỹ."

"Ừm." Trịnh Tiêu quấn lại.

Hạ Cẩm Tây nhìn đường phố quạnh quẽ: "Trên đường trở về chú ý an toàn."

Trịnh Tiêu gật gật đầu: "Cô cũng vậy."

Bắt đầu là chiến tranh, kết thúc là hòa bình.

Hạ Cẩm Tây chiếm tiện nghi của Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu không yêu cầu cô bỏ chặn cô ấy, nên Hạ Cẩm Tây cũng không quản.

Cô về đến nhà, ngồi ở trên ban công ngây ngốc một lát, sau đó tắm rửa thay đổi bộ quần áo khác, đến công ty.

Có Trịnh Tiêu đưa tư liệu, trận này Pan đánh thật sự đẹp.

Thời điểm mọi người hướng mũi nhọn thật giả đến Trâu Y Na, chính chủ của Xavier Trung Quốc xuất hiện, trách cứ người quen bà con xa nào đó ỷ mình là người nổi tiếng, liền thừa dịp cô ấy đến trường học không ở nhà lấy búp bê của cô ấy.

Dư luận tự nhiên liền thay đổi phương hướng, dân mạng hóng hớt không ngừng xoay ngược lại vô cùng vui sướng, Thượng Quan Trăn Trăn đau khổ không thể nói, chỉ có thể mặc cho người chỉ trích.

Chuyện này cứ như vậy qua đi, kỳ xếp hạng mới của Trâu Y Na không giảm ngược lại tăng lên, đã có vị trí ra mặt xếp thứ ba.

Lúc trước Hạ Cẩm Tây cùng Từ Tinh Tinh nói chuyện về tài nguyên điện ảnh kia cũng đã có tin tức, 《100u》 kết thúc, liền có thể tiến vào quay.

Con đường làm thần tượng của Trâu Y Na bằng phẳng, những tuyển thủ cùng nhóm C với cô ấy đều rực rỡ, Hạ Cẩm Tây không trả lời tin nhắn của cô ấy, không nhận điện thoại của cô ấy.

Tới gần cửa ải cuối năm, công ty có công việc cực khổ yêu cầu phải đi nước ngoài, nếu bàn bạc không thuận lợi, khả năng không kịp trở về ăn tết.

Mọi người bận bận rộn rộn một năm, thời gian ở cạnh người nhà vốn dĩ đã ít, có thể bỏ nghỉ phép cũng không muốn bỏ lỡ thêm ngày tết, cho nên việc này bị đẩy tới đẩy lui không định được, Hạ Cẩm Tây dứt khoát nhận lấy.

Cô không quá buồn phiền việc như vậy.

Gia đình thì cũng có, nhưng đặc biệt vào những kỳ nghỉ này, ba mẹ và em trai của cô, không chờ đợi cô về nhà.

Hạ Cẩm Tây thu dọn đồ đạc, trước khi đi mời Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm ăn cơm.

Ba người lại ngồi chung một chỗ uống rượu, nhưng lần này ai cũng không đề cập đến Trịnh Tiêu.

Đêm đó vừa vặn là trận chung kết của 《100u》, tuyển thủ của U đưa vào, Trâu Y Na giành được hạng 2, Vương Tử Hàm được hạng 6.

Xem như thắng lợi lớn.

Sau khi công bố thứ tự, còn có cảnh quay rất dài cảm động lòng người, Hạ Cẩm Tây không xem nữa, nói chuyện phiếm với Phàn Phàm.

Nhưng Từ Tinh Tinh thì xem đến vui vẻ, cuối cùng đến khi màn che rơi xuống, không nhịn được thổn thức.

Cô ấy hỏi Hạ Cẩm Tây: "Là hạng mục thật vất vả mới thảo luận được, vì sao để cho người khác tiếp nhận?"

Hạ Cẩm Tây: "Vốn dĩ chính là nghệ sĩ của Pan."

Từ Tinh Tinh bất bình thay cô: "Cậu là giám đốc, muốn quản nghệ sĩ của ai mà không thể quản?"

Hạ Cẩm Tây: "Không muốn quản."

Từ Tinh Tinh ngửi được mùi vị quen thuộc: "Nói cụ thể."

Hạ Cẩm Tây cười cười: "Không có gì để nói."

Phàn Phàm rụt rè giơ tay: "Báo cáo giám đốc Hạ, có người ship cô với Na Na."

Từ Tinh Tinh: "Nói bừa, mình không có."

"Không đánh đã khai." Phàn Phàm nói, "Mình nói dân mạng."

Thật sự là vậy.

Hạ Cẩm Tây đã nhìn thấy qua.

Có người đoán được búp bê là của Hạ Cẩm Tây, có người chụp được cảnh ở hậu trường tiệc tối đêm giao thừa Trâu Y Na xông tới ôm cô, còn có người lộ ra chi tiết cô dẫn Trâu Y Na đi tham gia 《 Chăm chỉ học tập 》......

Bộ dáng Hạ Cẩm Tây xinh đẹp, thực tập sinh tuổi trẻ đầy sức sống x quản lý lạnh lùng trưởng thành, cặp nhân vật như vậy, khá tốt để ship.

Nhưng mấy điều này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là Trâu Y Na sau đó đã gửi cho Hạ Cẩm Tây rất nhiều tin nhắn, nói cho cô biết cô ấy đang làm gì, muốn cái gì, về sau muốn làm gì.

Tựa như hiện tại, phát sóng trực tiếp mới vừa quay xong, di động của Hạ Cẩm Tây liền leng keng một tiếng, nhận được tin nhắn của Trâu Y Na gửi đến.

Cô ấy nói: 【 Em không giành được hạng nhất, thực xin lỗi. 】

Cái gì mà thực xin lỗi, công ty không yêu cầu cô ấy giành hạng nhất.

Hạng 2 cùng hạng 6 đã là thành tích vô cùng tốt, huống chi tình hình phát triển của Trâu Y Na tốt đẹp, lập tức sẽ biến thành một cây rụng tiền cho công ty.

Hạ Cẩm Tây vẫn không trả lời tin nhắn của cô ấy, cô cất di động vào, nói với Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm: "Các cậu đừng nói chuyện này nữa."

Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm đồng thời ngậm miệng, dáng vẻ sợ hãi đến trợn to đôi mắt kia, rõ ràng là đang nhớ lại lần trước Hạ Cẩm Tây chửi ầm lên ở trong group.

Hạ Cẩm Tây cho hai người thêm rượu, giơ ly rượu của mình lên: "Gặp lại là vào năm sau, một năm mới, hy vọng mọi người phát tài rực rỡ."

Từ Tinh Tinh chạm vào ly của cô một chút, thật cẩn thận: Việc khác thì sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Không có việc khác."

Việc khác không quan trọng, cô đột nhiên cũng chỉ muốn kiếm tiền.