Tác Dụng Chậm

Chương 30: "Đáng giá mạo hiểm."



Thời điểm Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu đi lên núi Phong Đài, trời đã tối rồi.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình của Trịnh Tiêu. Cô ấy cũng không chê lạnh, sau khi xuống xe liền chạy vào mấy cửa hàng, mua một đống đồ vật.

"Cái gì vậy?" Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy mua xong, mới xuống xe.

"Đồ ăn tết phải dùng." Ánh mắt của Trịnh Tiêu đưa qua đưa lại, chỉ chỉ cổ áo của Hạ Cẩm Tây, "Kéo khóa kéo lên đi, lạnh."

Thật sự rất lạnh. Vào ngày trời đông giá rét, còn chạy ra ngoại ô, có thể không lạnh sao.

Ngày thường Hạ Cẩm Tây đi làm ngoại trừ ở trong phòng chính là ở trong xe, vì đẹp cho nên mặc đồ vô cùng tùy ý.

Hôm nay đi ra ngoài bọc một cái áo khoác lớn màu trắng, đã là bộ quần áo ấm áp nhất.

Một trận gió thổi vù tới, Hạ Cẩm Tây rụt rụt cổ, kéo khóa kéo lên trên cùng.

Trịnh Tiêu: "Mang mũ lên."

Hạ Cẩm Tây chịu không nổi bộ dạng lải nhải của cô ấy: "Cô cũng chưa mang."

"Tôi mang đây." Trịnh Tiêu giơ tay trùm mũ áo lông vũ lên trên đầu, còn kéo dây cột lại đến kín mít.

Giống như quả trứng kho, một chút cũng không chú ý đến hình tượng.

"Được rồi." Hạ Cẩm Tây cười không chịu được, cũng mang mũ của mình lên.

"Tay lạnh thì bỏ vào trong túi." Trịnh Tiêu dặn dò một câu cuối cùng, rốt cuộc cũng đi trước bắt đầu leo núi.

Núi Phong Đài không cao, hơn nữa con đường lên núi đã được trùng tu lại rất rộng rãi, xe đã chạy tới giữa sườn núi, đi theo các bậc thềm lên trên, nhiều nhất chỉ mất khoảng nữa tiếng là có thể lên đến đỉnh.

Chiều hôm càng ngày càng nặng, sau khi một tia ánh sáng cuối cùng ẩn nấp đi, bốn phía chìm vào một loại vắng lặng yên tĩnh.

Trịnh Tiêu bật đèn pin, rọi ánh sáng ở phía trước Hạ Cẩm Tây, người cô ấy cách cô cũng gần, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo cô lại được.

Hạ Cẩm Tây cười, hỏi cô: "Cô đang sợ cái gì vậy?"

"Rất nhiều." Trịnh Tiêu rất thành thật, "Giờ này tôi còn kéo cô đi leo núi, sợ cô bị cảm, sợ cô bị té ngã, sợ có người xấu, sợ xảy ra việc ngoài ý muốn."

Những điều này Hạ Cẩm Tây đều có thể hiểu được.

Cô vào U, bắt đầu từ trợ lý, từ trợ lý đến quản lý, lại đến giám đốc quản lý, công việc đều là lo lắng cho người khác.

Giống như người giúp việc.

Nếu thay đổi lại là cô, ở tình huống này, cho dù như thế nào cũng sẽ không dẫn nghệ sĩ của mình đi leo núi.

"Vậy không nên đi." Hạ Cẩm Tây nói.

"Nhưng có việc quan trọng hơn." Trịnh Tiêu trả lời cô, "Đáng giá mạo hiểm."

Việc gì quan trọng hơn, Hạ Cẩm Tây không hỏi, Trịnh Tiêu cũng không nói.

Cùng Trịnh Tiêu bình thường hòa hợp như vậy, là việc trước kia Hạ Cẩm Tây chưa trải qua, ở cạnh nhau như thế này, Trịnh Tiêu sẽ có tư duy logic gì, sẽ làm ra hành động gì, cô không thể phán đoán được.

Trịnh Tiêu đối với cô, vẫn luôn là một người nửa ẩn nửa hiện.

Tố chất cơ thể của hai người đều rất tốt, bởi vì trời tối không xem được phong cảnh trên đường, lời nói lại không nhiều, cho nên thực mau tới đỉnh núi...... Ngoài cửa chùa miếu.

Núi có thể không bị chặn đường, nhưng chùa đến giờ phải đóng cửa.

Hạ Cẩm Tây leo núi làm thân thể nóng hổi, mỗi hơi thở đều phả ra sương mù trắng, cô nhìn ngôi chùa trong bóng đêm, chỉ thấy một chút ánh đèn ấm áp lộ ra.

"Cô nói xem họ đã ngủ chưa?" Hạ Cẩm Tây hỏi.

"Mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, chắc ngủ rồi."

"Thời gian thật ra vẫn còn sớm." Hạ Cẩm Tây móc di động ra nhìn, "Mới 7 giờ."

"Buổi tối không có nhiều người ra ngoài, giấc ngủ trong thành phố chỉ là bị hoãn lại."

Nói chuyện còn rất có bầu không khí, Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.

Trịnh Tiêu giơ giơ đồ trong tay lên: "Muốn dâng hương không?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc
2. Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
3. Quy Đức Hầu Phủ
4. Khoảng Trời Phương Nam
=====================================

"Dâng đi, cô đã mua rồi." Hạ Cẩm Tây đến gần trước mặt cô ấy, "Cho tôi cảm nhận mấy người làm nghệ thuật một chút......"

Chưa dứt lời, Trịnh Tiêu đã xẹt một tiếng, bật bật lửa lên. Trong bóng đêm nhảy ra một ánh lửa nhỏ, làm bừng sáng khuôn mặt của Trịnh Tiêu.

Bóng đêm che mất một bộ phận hình dáng trên mặt cô ấy, làm cho đôi mắt cô ấy có vẻ càng thêm thâm thúy, mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn.

Hạ Cẩm Tây không muốn nói câu tiếp theo nữa, tất cả từ ngữ dường như rất vô dụng, cô ngóng nhìn Trịnh Tiêu, tràn đầy trong đầu cô đều nghĩ đến những ngày cô ra nước ngoài kia, nếu có Trịnh Tiêu ở bên cạnh thì thật tốt.

Trịnh Tiêu là một người không nói nhiều lắm, nhưng Trịnh Tiêu là một người thú vị.

Trịnh Tiêu giống như một lối rẽ ở trong thế giới này, để cho Hạ Cẩm Tây bước một chân vào, khắp nơi đều mới lạ, khắp nơi đều ngạc nhiên.

Hoặc là kinh hoảng.

Trịnh Tiêu bậc lửa đốt một bó hương, đưa tới tay Hạ Cẩm Tây: "Lạy Bồ Tát nào?"

Hạ Cẩm Tây không chút nào do dự: "Thần Tài."

Trịnh Tiêu cười, đốt cho mình một bó: "Được, vậy Thần Tài."

Hạ Cẩm Tây nắm chặt hương, đang nghĩ ngợi làm như thế nào để khom lưng xuống không có vẻ xấu hổ, liền thấy Trịnh Tiêu vén vạt áo, quỳ xuống.

Hạ Cẩm Tây: "!!!"

Tư thế Trịnh Tiêu quỳ xuống đất vô cùng đẹp, vô cùng thành kính. Nét mặt cô ấy nghiêm túc, đối diện phương hướng trong miếu, lạy một cái.

Hạ Cẩm Tây còn chưa kịp phản ứng, tay chân đã làm theo, cô học Trịnh Tiêu, quỳ gối bên cạnh cô ấy.

Hai người lạy ba cái, Trịnh Tiêu đứng dậy, đỡ Hạ Cẩm Tây một phen, sau đó cắm hương vào lư hương lớn ngoài miếu.

Gió đêm phất qua, Trịnh Tiêu hỏi Hạ Cẩm Tây: "Còn muốn lạy Bồ Tát nào khác không?"

"Không được." Hạ Cẩm Tây lắc lắc đầu, cảm thấy có chút hổ thẹn.

Cô đề cập đến việc đi dâng hương trong miếu, bởi vì ở quê quán cô thực sự có tập tục này. Cô cùng Trịnh Tiêu chạy đến đây một chuyến, bởi vì người ấy là Trịnh Tiêu.

Cô không tin tưởng thần phật gì, cho dù khi đoàn phim khởi động máy quay sẽ thường xuyên có công đoạn cúng thần, cô cũng cảm thấy việc này chỉ là nghi thức mà thôi.

Cô không sợ thần Phật, cô không có tín ngưỡng, còn muốn tới đây làm việc này.

Trịnh Tiêu nghiêm túc làm cô cảm thấy chính mình vô cùng thói tục.

"Qua bên kia nhìn xem đi." Hạ Cẩm Tây chỉ một phương hướng, coi tính chất chuyến đi ra ngoài hôm nay như đi tham quan, "Nơi này có thể quan sát hơn một nửa cảnh đêm của thành phố Bắc."

"Ừm." Trịnh Tiêu đi theo bên cạnh cô.

Phong cảnh không tệ.

Hạ Cẩm Tây rất quen thuộc với thành phố Bắc, cô có thể phân biệt được rất nhiều kiến trúc giữa những ngọn đèn dầu lập lòe, cô chỉ cho Trịnh Tiêu xem: "8 giờ ở tháp trung ương sẽ có fans ủng hộ góp vốn làm sinh nhật cho Vương Tân."

Trịnh Tiêu hỏi cô: "Muốn xem sao?"

Hạ Cẩm Tây cười: "Có thể nhìn thấy được thì xem, nhìn không thấy thì không xem, tôi cũng không phải là fans của hắn. Nhưng mà fans của hắn thật sự lợi hại, nghe nói đêm nay còn biểu diễn máy bay không người lái, có thể xin được cấp phép ở thành phố Bắc thật sự không dễ dàng, lần trước fans của R1 không phải bởi vì buổi biểu diễn bị hủy bỏ mà đánh nhau với ban tổ chức sao? Fans báo cảnh......"

Hạ Cẩm Tây đang nói liền im lặng, cô cột mũ không chặt, gió thổi làm mũ rớt xuống dưới, tóc dài bay tán loạn.

Hạ Cẩm Tây vén tóc ra sau tai, nhưng một trận gió khác thổi tới, lại rối loạn. Khi cô muốn giơ tay lên, đụng phải đầu ngón tay của Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu lui ra phía sau cô, đôi tay xuyên qua sợi tóc cô, nắm chúng lại với nhau.

Hạ Cẩm Tây hơi không được tự nhiên, thân mình nghiêng nghiêng, hỏi cô ấy: "Cô có dây cột tóc không?"

"Ừm, có." Trịnh Tiêu một tay nắm tóc cô, một tay từ trong túi lấy dây cột tóc ra, cực kỳ thuần thục cột kiểu đuôi ngựa thấp thấp cho cô.

Không chặt không lỏng, tóc của Hạ Cẩm Tây nhiều như vậy, nhưng không bị cột đau một chút nào.

"Được rồi." Trịnh Tiêu thuận tay đội mũ lại cho cô.

Hạ Cẩm Tây túm túm vành mũ, Trịnh Tiêu trở về vị trí cũ, ngắm cảnh đêm.

Nửa phút trôi qua, Trịnh Tiêu hỏi Hạ Cẩm Tây: "Sau đó thì sao"

"Hở?" Hạ Cẩm Tây chưa phản ứng được, "Cái gì sau đó?"

"Sau khi fans báo cảnh sát." Trịnh Tiêu nói.

"Cô muốn nghe sao?" Hạ Cẩm Tây cười hỏi cô ấy.

"Nghe."

"Thực nhàm chán mà." Hạ Cẩm Tây cất tay vào trong túi, thân mình lắc lư, "Chỉ có Từ Tinh Tinh mới thích nghe những chuyện này."

"Không nhàm chán." Trịnh Tiêu nhìn cô, "Tôi thích nghe."

Hạ Cẩm Tây: "Vậy cô tự tra đi."

Trịnh Tiêu ngẩn người, Hạ Cẩm Tây ha ha ha cười rộ lên. Nhưng cười xong cô vẫn nói tiếp cho Trịnh Tiêu nghe.

Trịnh Tiêu là một người nghe nghiêm túc, còn là người nghe có thể đưa ra vấn đề vào thời khắc mấu chốt để câu chuyện được tiếp tục.

Hạ Cẩm Tây không hay không biết mà nói khá nhiều chuyện hot trong giới, như vậy làm cho cô cùng Trịnh Tiêu ở chung với nhau thật giống bạn bè.

"Có đồ ăn không?" Cô đột nhiên dừng lại, cảm thấy hơi đói.

Trịnh Tiêu mở túi đem theo ra, bên trong quả nhiên có không ít đồ ăn vặt.

Hạ Cẩm Tây cầm viên kẹo que, cắn vào trong miệng.

Miệng cô bị chiếm, cũng không nói nữa, xoay người trở về: "Đến cô tìm đề tài."

Trịnh Tiêu ở phía sau cô nói: "Vừa rồi cô ước nguyện gì với Thần Tài?"

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Cô không ước nguyện sao?"

"Không." Hạ Cẩm Tây lúc ấy bị Trịnh Tiêu dọa rồi, căn bản không nghĩ đến việc này.

"Vậy cầu phúc với đại thụ đi." Trịnh Tiêu lấy hai cái bao lì xì nhỏ cùng hai cây bút từ trong túi, "Đây cũng là việc mà mọi người làm khi ăn tết."

Cây ở ngay phía sau hai người, là một cây cổ thụ trăm năm.

Cành cây vững chãi, mùa đông rụng hết lá cây, càng làm thấy rõ những sợi dây đỏ cùng bao lì xì được treo ở trên đó.

"Cái này...... Phải làm như thế nào?" Hạ Cẩm Tây tiếp nhận đồ trong tay Trịnh Tiêu.

"Chắc là bỏ một ít tiền vào, bên trong có một tờ giấy, có thể viết nguyện vọng trong năm mới của cô."

"Ah." Hạ Cẩm Tây sờ sờ túi, "Túi của tôi ở trên xe, trên người không mang tiền mặt."

Trịnh Tiêu sờ sờ túi, móc ra hai đồng tiền xu.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây có chút chột dạ: "Chỉ bỏ chừng đó tiền sao, được không?"

Trịnh Tiêu đem một đồng tiền xu nhét vào trong lòng bàn tay Hạ Cẩm Tây: "Bỏ nhiều sẽ bị người khác lấy đi, thành tâm là được."

Lần này Hạ Cẩm Tây thật sự rất thành tâm, cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, viết xuống nguyện vọng lớn nhất trong năm mới của cô, sau đó chắp tay trước ngực che lại đồng tiền xu kia thật lâu, mới nhét tờ giấy cùng tiền xu vào bao lì xì.

Động tác của Trịnh Tiêu nhanh hơn cô, đã bỏ vào bao lì xì và đang đợi cô.

Hạ Cẩm Tây đưa bao lì xì qua, Trịnh Tiêu tìm một cành cây có thể với tới, cột bao lì xì của hai người lên trên.

Hạ Cẩm Tây ngẩng đầu nhìn cây đại thụ này, nhìn gió thổi bay hai bao lì xì của cô, sau đó hai sợi dây bị quấn vào với nhau.

Hạ Cẩm Tây tò mò nguyện vọng của Trịnh Tiêu, nhưng cô sẽ không hỏi.

Chuyện này nếu muốn hỏi đều phải có trao đổi, Hạ Cẩm Tây cũng không muốn nói ra nguyện vọng của mình.

"Chúng ta về đi." Hạ Cẩm Tây nói, "Tôi cảm thấy rất thỏa mãn rồi."

Hai người xoay người đi xuống chân núi, khi đến là khoảng cách gì, khi rời đi vẫn là khoảng cách đó.

Nhưng Trâu Y Na tránh ở cách đấy không xa nhìn thấy được, bàn tay rũ xuống của Trịnh Tiêu, vẫn luôn duy trì một tư thế kỳ quái, tư thế chuẩn bị che chở cho Hạ Cẩm Tây bất cứ lúc nào.

Chờ hai người đi khỏi không nhìn thấy được nữa, du khách còn ở lại trên núi này, cũng chỉ có một mình Trâu Y Na.

Di động ở trong túi thường xuyên chấn động một chút, nhưng Trâu Y Na không để ý.

Sau khi cô nổi tiếng, di động của cô có vô số tin nhắn chưa được đọc, tin nhắn Weibo của fans, bạn bè thân thích quan tâm, còn có bạn bè cũ bao nhiêu năm không thấy nhắn đến thăm hỏi.

Nhưng không có Hạ Cẩm Tây.

Cô có ý đồ muốn tạo ra một chút quan hệ với Hạ Cẩm Tây ở vụ việc búp bê lần trước, Hạ Cẩm Tây đã tức giận.

Hạ Cẩm Tây không trả lời tin nhắn của cô, mới đầu cô cũng không sợ hãi, bởi vì trong lòng cô rất rõ ràng, Hạ Cẩm Tây là người mạnh miệng mềm lòng.

Chỉ cần cô tiếp tục nỗ lực, không bao lâu, Hạ Cẩm Tây sẽ tiếp tục để ý đến cô, sẽ vì sự nghiệp của cô mà tính toán, sẽ vào lúc cô quấy rầy cô ấy để đòi hỏi yêu cầu, lạnh mặt đáp ứng cô.

Nhưng hiện tại, Trâu Y Na có chút sợ hãi.

Những tâm tư đó của cô, không thể gạt được Hạ Cẩm Tây, mà bên cạnh Hạ Cẩm Tây có một người cực kỳ ưu tú, cũng không cần cô.

Trâu Y Na nắm chặt nắm tay, đi đến cây đại thụ.

Vừa rồi cô nhìn rất nghiêm túc, cho nên thực mau tìm được bao lì xì của Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu cột hai bao lì xì này rất gần, vì vậy hai sợi dây đã gắt gao quấn vào cùng nhau.

Trâu Y Na cầm một tảng đá lại đây, lảo đảo lắc lư đứng lên trên. Cô mở bao lì xì ra, cái thứ nhất của Hạ Cẩm Tây, cô biết được chữ của Hạ Cẩm Tây.

Đó là một lời vô cùng đơn giản, nội dung là điều mà Trâu Y Na hoàn toàn không đoán được.

Ở trong lòng cô, Hạ Cẩm Tây hoàn mỹ, mạnh mẽ, không gì làm không được, tựa như thế giới đều có thể bị khống chế ở trong tay cô ấy.

Nhưng nguyện vọng năm mới của cô ấy lại giống như một đứa trẻ đang lo lắng, tràn ngập lúng túng cùng sợ hãi.

"Ba mẹ em trai, không cần tìm tôi."