Tác Dụng Chậm

Chương 34: "Ngủ ngon."



Cơm vẫn chưa làm xong, mùi hương đã lan tỏa toàn bộ sân.

Hạ Cẩm Tây vốn dĩ cho rằng hôm nay mình sẽ không còn cảm xúc kinh ngạc cảm thán gì nữa, nhưng vừa bước vào trong phòng bếp, vẫn là không nhịn được liên tiếp cảm thán.

"Ah, thơm quá à!"

"Sao hai cái nồi đều hầm đồ?"

"Có thể ăn chưa? Còn bao lâu nữa vậy?"

"Cô thật sự tự mình làm hết sao?"

"Tay nghề này của cô có thể mở tiệm cơm nha, Nông Gia Nhạc*."

(*Là một hình thức du lịch trải nghiệm nghỉ dưỡng ở nông thôn.)

"Cô còn nấu cơm theo kiểu củi lửa, sao cô lợi hại như vậy chứ......"

"Chờ tôi phát đạt cũng sẽ làm một cái sân nhỏ, mời cô làm đầu bếp."

"Chưa ăn tôi cũng cảm thấy khá là ngon, nghe mùi vị này chắc không tệ đâu."

Hương vị thật sự rất ngon, mấy năm nay Hạ Cẩm Tây cùng đạo diễn, người chế tác ăn cơm không ít, sơn hào hải vị nào chưa thấy qua, màu sắc mùi vị của đồ ăn rốt cuộc ra sao, không thể giấu được cô.

Trịnh Tiêu chọn nguyên liệu nấu ăn tươi mới, lúc nấu cũng không dùng quá nhiều gia vị nặng, giữ nguyên hương vị tự nhiên của thực phẩm.

Cô ấy làm cơm không nhiều lắm, hai món ăn mặn, hai món rau, một món canh, còn làm ít sủi cảo.

"Ăn tết luôn là muốn ăn sủi cảo." Trịnh Tiêu nói như vậy.

Hạ Cẩm Tây ôm cái chén nóng hầm hập, cảm giác trong lòng được yên bình.

Hai người mở TV xem chương trình truyền hình trong lúc ăn cơm, không nói chuyện nhiều.

Không có việc gì, nên ăn chậm rì rì, sau khi kết thúc một tập chương trình, Hạ Cẩm Tây dường như đã cống hiến hết sức ăn hằng năm của mình.

"Tôi thu dọn." Cô đứng lên, hít hít cái bụng căng phồng.

Trịnh Tiêu cười nói: "Cô không biết rửa như thế nào đâu."

"Tôi không biết thì cô dạy tôi là được mà." Hạ Cẩm Tây nhanh nhẹn chồng chén cơm không lên dĩa, bưng vào phòng bếp, "Tôi không biết nấu ăn thì thôi, ngay cả rửa chén cũng không biết sao?"

Trịnh Tiêu chỉ cười, không phản bác cô, giúp cô bưng đồ vật, cùng nhau vào phòng bếp.

Nhưng khi đi vào Hạ Cẩm Tây thật sự có chút ngốc, cô trước nay chưa bao giờ tiếp xúc với loại bếp nồi sắt lớn như vậy, cảm giác cái nồi này hầm cô cũng không thành vấn đề.

Lúc này mới chú ý tới bên cạnh có một ít thiết bị điện gia dụng, đều là những thứ cô quen thuộc.

"Sao cô không cần dùng nồi cơm điện với bếp điện từ vậy? Tiện hơn nhiều." Hạ Cẩm Tây hỏi.

Trịnh Tiêu nói: "Ngày thường chỉ có một mình sẽ dùng."

Hạ Cẩm Tây: "Hai người cũng dùng được chứ?"

Trịnh Tiêu: "Thật vất vả cô mới đến một lần, cho cô hưởng Nông Gia Nhạc một chút."

Quả thật không dễ dàng mới đến được một lần.

Lúc vừa chia tay Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây cảm thấy đời này mình sẽ không gặp lại người này.

Thời điểm nhìn thấy 《 Tây 》, Hạ Cẩm Tây cảm thấy đời này mình sẽ không thể bình thản nói chuyện với người này.

Rồi vào một đêm kia, cô vui sướng lái xe tới cửa thôn, sau đó đạp chân ga rời đi, cô thậm chí muốn đem bản thân cùng Trịnh Tiêu phân chia thành hai thế giới, đến kiếp sau cũng không cần liên hệ.

Nhưng cuối cùng, vẫn đi đến một bước này. Làm một đôi bạn bè dối trá lại chân thành.

Rốt cuộc, công việc rửa chén hầu hết đều là Trịnh Tiêu hoàn thành.

Tuy rằng cô ấy nói không nhiều lắm, nhưng khi cô ấy chỉ huy lĩnh vực mà mình quen thuộc, sẽ làm cho người khác không tự giác đi theo tiến độ của cô ấy.

Rửa chén xong, theo đạo lý mà nói, chuyến đi hôm nay cũng nên kết thúc.

Giống như những cuộc hẹn với bạn bè, đến lúc này, khách đi về nhà, chủ nhân thu dọn phòng rồi nghỉ ngơi, là thoải mái nhất.

Nhưng Hạ Cẩm Tây có chút luyến tiếc.

Nếu hiện tại trở về nhà, tất cả đều là tình cảnh có thể dự đoán được, căn phòng không một bóng người, trong tủ lạnh để đầy các loại rượu, cơm tối nhiều nhất là nấu gói mì, hoặc đặt cơm hộp, sau đó buồn chán đi vào giấc ngủ.

Nhưng nếu ở nơi của Trịnh Tiêu, cảm thấy còn sẽ có rất nhiều điều mới lạ chờ cô xem, còn sẽ có rất nhiều tình huống không tưởng được, đột nhiên xảy ra.

Hạ Cẩm Tây về lại phòng khách, ngồi ở trên sô pha, nghiêng đầu nhìn phòng ngủ của Trịnh Tiêu.

Trịnh Tiêu vào phòng, theo tầm mắt của cô mà nhìn qua, hỏi cô: "Cô mệt nhọc sao?"

Hạ Cẩm Tây nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Có chút buồn ngủ."

Trịnh Tiêu nói: "Vậy vào ngủ một lát đi."

Cô ấy nói vô cũng trôi chảy, không hề khúc mắc, Hạ Cẩm Tây nhìn cô ấy, Trịnh Tiêu bồi thêm một câu: "Tôi đi chỉnh sửa mô hình làm trước đó một chút."

"Được." Hạ Cẩm Tây đứng dậy, hỏi cô ấy, "Cần yêu cầu chú ý cái gì không?"

"Không cần." Trịnh Tiêu nói, "Cô cứ tùy tiện, tôi không chú ý."

"Ừm." Hạ Cẩm Tây đi vào phòng ngủ, lúc cô đẩy cửa phòng ngủ ra, Trịnh Tiêu xoay người, đi đến phòng làm việc.

Hai người tách ra một trái một phải như vậy.

Rốt cuộc Hạ Cẩm Tây cũng được nhìn được toàn cảnh phòng ngủ của Trịnh Tiêu, quả nhiên cùng trong tưởng tượng không khác nhau quá nhiều, giường lớn mềm mại thoải mái, có kệ để đầy búp bê.

Hạ Cẩm Tây cởi quần ngoài ra, nằm vào trong ổ chăn có mùi hương của Trịnh Tiêu, mới đầu cảm thấy độ ấm hơi thấp, nhưng mau chóng liền cảm thấy toàn bộ căn phòng đều nóng hừng hực, sắp thiêu nóng cô.

Cô vốn dĩ không buồn ngủ, nhưng ở trong không gian nóng như vậy, vẫn là nhắm hai mắt lại.

Rồi sau đó giống như rơi vào giấc mộng chỉ có mỗi đám mây, nặng nề mà ngủ, không biết thân ở nơi nào.

Trịnh Tiêu nặn một khối bùn, dao khắc đổi qua đổi lại ở trên tay mấy lần, cũng chưa xuống tay.

Không có đồ vật nào muốn chỉnh sửa, một đoạn thời gian rất dài, cô ấy không làm ra tác phẩm nào khiến bản thân vừa lòng, tất cả thời gian cùng tinh lực, đều biến thành lãng phí không lối thoát.

Cô ấy có thể nặn một con trâu, một con chó, có thể nặn một người, một khối thân thể hoàn mỹ.

Nhưng đó là ngươi kinh doanh muốn, người mua muốn, thế giới náo nhiệt này muốn, không phải cô ấy muốn.

Nếu cô ấy không cách nào thỏa mãn chính mình, cô ấy sẽ không cách nào dừng chân trên thế giới này được.

Nhưng phương pháp để cô ấy thỏa mãn mình, đã bị hạn chế hơn một nữa.

Cô ấy tưởng vọt vào trong phòng kia, hung hăng chiếm hữu lấy người đó. Muốn cho người đó từ trong ra ngoài hoàn toàn nhiễm lấy hơi thở của cô ấy, thậm chí muốn cầm tù người đó ở trong sân này, chỉ cần bước ra một bước, bên cạnh đều phải có cô ấy đi theo.

Nhưng cô ấy không thể, có thứ gì lôi kéo cô ấy, phong bế tay chân cô ấy, nắm lấy trái tim cô ấy, chiếm cứ đầu óc cô ấy.

Cô ấy không tin thứ này tồn tại, cho dù nó tồn tại, cô ấy không tin thứ này vĩnh cửu, cô ấy đang đợi nó mãnh liệt tới, rồi mãnh liệt rời đi, vì thế, cô ấy nhẫn nại, làm càn, xúc động, thận trọng từng bước.

Nhưng càng nhiều thời điểm, cô ấy không biết nên làm gì với nó.

Tựa như khối bùn trên tay này, cô ấy không cách nào biến nó thành hình dạng cố định, bởi vì cô ấy không thể xác định hình dạng đó sẽ không khiến cô ấy thất vọng.

Thời gian một phút một giây qua đi, Trịnh Tiêu ném khối bùn trên tay xuống, chỉ cầm con dao đã dùng thật lâu kia.

Trong tưởng tượng chủ quan của cô ấy, chân cô ấy đã ra khỏi gian nhà này, đôi mắt cô ấy đã thấy được gương mặt kia, tay cô ấy đã phủ lên làn da người đó.

Vì thế cô ấy chỉ có thể cầm con dao khắc, ở trên cánh tay của mình, nhẹ nhàng vạch xuống một đường.

Chỉ cần cắt rách làn da hơi mỏng, là có thể đạt được cảm giác đau đớn bén nhọn.

Cơn đau đớn có thể làm cho não bộ của cô ấy đình chỉ kêu gào trong chốc lát, trở về với quy tắc của thế giới này.

Giấc ngủ của Hạ Cẩm Tây đặc biệt trầm đặc biệt sâu, sau khi mở mắt tỉnh dậy, cô bình ổn một lúc lâu, mới rõ ràng được tình huống hiện tại.

Trời đã hoàn toàn tối đen, cửa sổ phòng đóng chặt, nhưng bức màn kéo ra, cho nên Hạ Cẩm Tây nhìn thấy được ngôi sao.

Thật thần kỳ, bầu trời đêm thành phố Bắc vậy mà có ngôi sao. Trong phòng thực yên tĩnh, thế giới đều thực yên tĩnh, chỉ có vài tiếng chó sủa ở nơi xa xôi.

Hạ Cẩm Tây mặc tốt quần áo xuống giường, kéo kéo chăn của Trịnh Tiêu, làm cho nó khôi phục bộ dáng bằng phẳng ban đầu.

Xong rồi lại nhìn kỹ mấy con búp bê ở trên kệ, mới ra khỏi phòng ngủ, đi toilet rửa mặt.

Lúc ra ngoài thấy Trịnh Tiêu đang đứng ở cửa phòng làm việc, trên áo lông ấm áp màu xám là chiếc tạp dề lớn của họa sĩ, nhìn đặc biệt xinh đẹp.

"Cô đừng nhúc nhích." Hạ Cẩm Tây nói.

Trịnh Tiêu nhướng mày, không nhúc nhích.

Hạ Cẩm Tây móc di động ra, cẩn thận cân nhắc ánh sáng cùng góc độ, sau đó mới chụp được một tấm ảnh.

"Đẹp." Cô nhìn ảnh chụp trên di động, rất là vừa lòng.

"Tôi nhìn xem." Trịnh Tiêu đi tới.

Hạ Cẩm Tây che điện thoại trước ngực: "Tôi còn chưa chỉnh mà, chỉnh xong rồi gửi cho cô."

Trịnh Tiêu đứng lại: "Được."

Hạ Cẩm Tây có chút gấp không chờ nổi, cô một bên đi đến sô pha, một bên cúi đầu đưa ảnh vào phần mềm chỉnh sửa, bắt đầu các thao tác thành thạo.

Một người từ vị trí trợ lý bò lên tới quản lý, chỉnh sửa hình ảnh cho đẹp, là chuyên môn cơ bản của công việc.

Trịnh Tiêu không tiến lên cũng không rời đi, cứ như vậy cách một khoảng cách xa, yên lặng nhìn cô.

Một ngày ở trong gian phòng này, Hạ Cẩm Tây đã quen với ánh mắt đó của Trịnh Tiêu, khi cô nhìn ảnh chụp trên di động, càng xác định một sự thật.

Một số người, trời sinh chính là có khí chất đa tình.

Đương nhiên, khi người ta chưa get được đến điểm này, cũng có thể gọi loại khí chất này là "Ngốc".

Hạ Cẩm Tây sửa ảnh xong, vô cùng vừa lòng.

Trịnh Tiêu đứng trong gian nhà cũ, tỷ lệ ánh sáng được tăng lên, gương mặt thuần khiết cùng biểu cảm trống rỗng, vừa nhìn là thấy rất có tâm sự, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ của một cô gái ngây thơ như cũ.

Hạ Cẩm Tây đắc ý mà quơ quơ di động với Trịnh Tiêu: "Tấm ảnh này của cô mà bán cho UM của tôi, marketing một chút liền có thể trực tiếp ra mắt."

Trịnh Tiêu rốt cuộc đi qua, cong eo nhìn nhìn ảnh chụp, sau đó hỏi Hạ Cẩm Tây: "Muốn ký hợp đồng với tôi sao?"

Hạ Cẩm Tây cười, cô thu lại di động, gửi ảnh cho Trịnh Tiêu: "Ký không nổi, cô không thiếu tiền."

Trịnh Tiêu nói: "Tôi không có những thứ khác."

Hạ Cẩm Tây: "Tôi cũng không cho được. Hơn nữa tính cách của cô, ngẫm lại đều là phiền toái."

Trịnh Tiêu không nói tiếp, Hạ Cẩm Tây giương mắt đối diện tầm mắt cô ấy, bỗng nhiên nhận ra mình nói chuyện có chút quá càn rỡ.

Cho dù là nói chuyện với bạn bè, cũng nên chú ý đúng mực.

Vì thế bồi thêm một câu: "Cô quá ưu tú, có thể ra mắt solo. Chúng tôi tìm người đều giống như Na Na vậy, nghe lời, ngoan ngoãn, nỗ lực."

Trịnh Tiêu ngồi xuống đối diện cô: "Trâu Y Na cũng thực ưu tú."

"Đúng vậy." nói đến điều này Hạ Cẩm Tây vẫn là rất vui mừng, cô cười nói, "Đi bước đầu tiên khá tốt, xem như ra mắt thành công."

Trịnh Tiêu: "Ngày mai cô có rảnh không?"

Trong lòng Hạ Cẩm Tây căng thẳng, tầm mắt dừng trên màn hình di động: "Tôi nhìn xem......"

Kỳ thật cô cầm di động cá nhân, không có gì để xem.

Nhưng câu trả lời cho câu hỏi này cũng không hề giả, vài giây sau, Hạ Cẩm Tây ngẩng đầu, thở dài nói: "haiz...... Chơi xong rồi phải trở về, nhanh chóng lấy được hợp đồng bên thành phố SA, công ty còn có một đống lớn cục diện rối rắm chờ tôi thu dọn."

"Được." Trịnh Tiêu nói, "Vậy chờ cô rảnh chúng ta lại hẹn nhau."

"Nhất định." Hạ Cẩm Tây nhìn phòng làm việc liếc mắt một cái, "Tôi còn muốn nhìn xem cô nặn búp bê như thế nào, ngồi gần để quan sát tư tưởng sáng tác độc đáo của bậc thầy."

"Ừm," Trịnh Tiêu nắn vuốt đầu ngón tay, "Bất cứ lúc nào."

"Vậy......" Hạ Cẩm Tây đứng lên, "Cảm ơn cô hôm nay đã chiêu đãi, tôi phải về."

Trịnh Tiêu: "Tôi tiễn cô."

Hạ Cẩm Tây đi lấy áo khoác, thuận tiện nhắc nhở Trịnh Tiêu: "Cô mặc quần áo vào rồi ra ngoài, trời thật sự lạnh."

"Ừm." Trịnh Tiêu cũng không cởi tạp dề, lấy áo lông vũ lại khoác lên trên người, liền đi theo phía sau Hạ Cẩm Tây.

Hai người xuyên qua đường nhỏ trong sân, đi tới cổng lớn.

Hạ Cẩm Tây vào phần mềm đặt xe, xấu hổ phát hiện bởi vì nơi này quá xa, lại là ngày tết, hơn nửa ngày không ai nhận đơn.

"Tôi đưa cô về đi." Trịnh Tiêu nói.

"Chờ một chút." Hạ Cẩm Tây nhìn chằm chằm di động, "Lượng điện của xe mini chở hai người không đủ đến nhà tôi."

Trịnh Tiêu: "Tôi có xe."

"Hả?" Hạ Cẩm Tây nghi ngờ, hỏi cô ấy, "Xe gì?"

"Việt dã." Trịnh Tiêu nói, "Ngày thường không cần, để ở nhà người khác."

Hạ Cẩm Tây có lẽ đã hiểu được logic của người này, hỏi cô ấy: "Để ở nhà của Hắc Tử phải không?"

Trịnh Tiêu: "Bingo~"

Hạ Cẩm Tây kéo kéo khóe miệng: "Cho nên cô dùng chó của người ta, người ta dùng xe của cô?"

Trịnh Tiêu: "Bà con xa không bằng láng giềng gần."

Hạ Cẩm Tây dựng ngón tay cái cho cô ấy: "Chờ thêm vài phút, chắc có thể đặt được."

Cô không quá muốn cho Trịnh Tiêu đưa cô về.

Nếu đưa cô trở về, thế nào cũng sẽ cùng nhau ăn cơm chiều, ăn xong thì thời gian khẳng định đã khuya, để Trịnh Tiêu một mình lái xe xa như vậy về nhà, cô cảm thấy không yên tâm.

Không yên tâm vậy phải làm sao bây giờ, có lẽ lại muốn cho cô ấy ở khách sạn.

Ở khách sạn rồi ngày mai tiếp tục cùng nhau ăn bữa sáng, dây dưa không dứt......

Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình không chịu nổi lăn lộn như vậy, hai ngày này đã lăn lộn khiến cho cô có chút yếu ớt.

Vì thế cô nắm lấy di động chờ đợi, cho dù vài phút đi qua, cũng vẫn luôn chờ.

May mắn từ trước đến nay Trịnh Tiêu không phải là một người cường ngạnh nóng nảy, cô ấy còn kiên nhẫn hơn người khác, Hạ Cẩm Tây phải chờ, cô ấy liền cùng cô chờ.

Thật lâu, rốt cuộc có xe nhận.

Hạ Cẩm Tây thở phào một hơi, Trịnh Tiêu nói: "Gửi hành trình cho tôi, trên đường chú ý an toàn."

"Yên tâm đi." Hạ Cẩm Tây giơ nắm đấm cho cô ấy, "Tôi chính là người có giá trị vũ lực."

"Có giá trị vũ lực cũng phải cẩn thận." Trịnh Tiêu nhìn chằm chằm cô.

"Được được được, cẩn thận cẩn thận cẩn thận." Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, "Đột nhiên cảm thấy tôi ở trong mắt người khác khả năng là lải nhải dài dòng như vậy."

Trịnh Tiêu nói: "Nhưng cô lại chưa lải nhải dài dòng với tôi bao giờ."

Một giây kết thúc nụ cười của Hạ Cẩm Tây. Hạ Cẩm Tây cúi đầu, có chút xấu hổ.

Xe cuối cùng cũng tới rồi, Hạ Cẩm Tây lên xe, vẫy vẫy tay với Trịnh Tiêu.

Động tác của cô nhanh nhẹn, quả nhiên không có lải nhải với Trịnh Tiêu, xe lái đi ra ngoài, Trịnh Tiêu vẫn luôn nhìn theo, quẹo qua ngả rẽ, xoay người trở về.

Khi bước vào phòng khách, Trịnh Tiêu nhận được tin nhắn của Hạ Cẩm Tây:

【 An toàn! Về đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho cô, nghỉ ngơi sớm một chút. 】

Trịnh Tiêu nhìn tin nhắn này, vào phòng ngủ, sau đó xốc chăn lên, nằm vào ổ chăn mà Hạ Cẩm Tây đã nằm qua.

"Ừm được,ngủ ngon." Cô ấy dịu dàng gửi tin nhắn thoại trở lại.