Tác Dụng Chậm

Chương 37: "Không tức giận."



Vụ án này chưa được kết thúc, chủ yếu là bên phía gã trai không bỏ qua.

Hạ Cẩm Tây cũng không phủi sạch sành sanh nói mình không làm gì cả, chung quy lừa gạt cảnh sát nhân dân, thật sự là không tốt lắm.

Cô chỉ thêm mắm thêm muối, nói gã trai này có ý đồ dâm loạn với cô, cô chạy, gã này đuổi theo, cô hoảng loạn nên cào cấu đánh lung tung vài cái.

"Kết quả hắn vừa ăn cướp vừa la làng, gọi bảo an ngăn tôi lại, còn thả chó cắn tôi." Hạ Cẩm Tây bĩu môi, nước mắt đảo quanh trong ánh mắt, đáng thương, "Tôi không có cách nào, liền báo cảnh sát, còn có video đây."

Hiện tại Trịnh Tiêu tới, Hạ Cẩm Tây trình bày thêm một lần nữa, bởi vì đã bị cảnh sát hỏi vài lần, cho nên diễn vô cùng trôi chảy, tuyệt đối là một cảnh được đạo diễn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Trịnh Tiêu nghe xong, quả nhiên mặt đều nhăn thành một khối, nhìn đau lòng không thôi.

Cô ấy ôm lấy Hạ Cẩm Tây, nhìn cô từ đầu tới đuôi kiểm tra một lần, lại nhìn về phía gã trai đang ngồi bên bàn khác kia, đột nhiên giống như mới có phản ứng, kéo kéo Hạ Cẩm Tây ra phía sau, bản thân cũng lui nhanh.

Hạ Cẩm Tây:????

Trịnh Tiêu nhìn về phía cảnh sát, hoang mang rối loạn mà cúi mình, lúc mở miệng trong giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở: "Đồng chí cảnh sát, Cẩm Tây gặp phải loại chuyện này thực sợ hãi, người nhà của chúng tôi đều không ở thành phố Bắc, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể báo cảnh sát, khuya rồi còn gây thêm phiền phức cho các đồng chí, thực xin lỗi ạ."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Cảnh sát nhân dân vội vàng: "Không có không có, đây là trách nhiệm của chúng tôi, công dân bị uy hiếp, báo cảnh sát là chuyện bình thường."

Trịnh Tiêu: "Cảm ơn, thật cám ơn các đồng chí. Chúng tôi rất tin tưởng cảnh sát nhân dân, rất tin tưởng đồn cảnh sát của các đồng chí. Chúng tôi hiện tại cũng không dám nói chuyện với hắn, tay của Cẩm Tây cũng bị lạnh......"

Hạ Cẩm Tây nhanh chóng nhét tay mình vào lòng bàn tay cô ấy.

Trịnh Tiêu nắm lấy tay cô: "Tim của Cẩm Tây không được tốt lắm, tôi có thể đưa cậu ấy đến chỗ khác ngồi được không? Không rời khỏi đồn cảnh sát, chỉ là ngồi uống miếng nước......" . Tì𝗆‎ truyện‎ hay‎ tại‎ --‎ T‎ 𝗥‎ u‎ 𝗠‎ T‎ 𝗥‎ U‎ 𝙔‎ 𝗲‎ N.VN‎ ‎ --

Gã trai ở đối diện chịu không nổi, đột nhiên đập một cái lên bàn: "Cái gì mà tim không tốt! Lúc cô ta đánh tôi còn rất tốt!"

"Á!" Trịnh Tiêu sợ tới mức thét lên một tiếng chói tai, cô ấy kéo tay của Hạ Cẩm Tây, cũng ôm lấy cô run lên một chút.

Cảnh sát nhân dân thấp giọng rống gã trai kia: "Cậu làm gì đó! Ngồi xuống đi! Nói chuyện cho đàng hoàng!"

Trịnh Tiêu thật sự khóc: "Chú cảnh sát, tôi sợ hãi...... Chúng tôi......"

Hai bên đối lập rõ ràng, trước khi Trịnh Tiêu tới, thoạt nhìn Hạ Cẩm Tây giống như thành phần tri thức khá có năng lực ở thành phố, Trịnh Tiêu tới, nhìn hai má thịt mum múp, đôi mắt to tròn, ăn mặc giản dị, nói chuyện lễ phép cẩn thận, hai người đứng chung một chỗ, mờ mịt lúng túng hoang mang rối loạn, tất cả đều nghe theo cảnh sát, người khác nhìn vào sao có thể không xúc động cho được.

Anh cảnh sát nhân dân chỉ mới 30 tuổi, nhưng bị cô gái trẻ kêu là chú cũng không cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí còn ngẩn ngơ tựa như nhìn thấy con gái của mình vào tiểu học.

Vì thế lúc mở miệng nói chuyện với Trịnh Tiêu cùng Hạ Cẩm Tây, giọng điệu trở nên mềm hơn rất nhiều: "Cảm ơn các cô thấu hiểu cho công việc của chúng tôi, vậy để Tiểu Trương đưa hai cô vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút."

Trịnh Tiêu: "Dạ dạ, được, cảm ơn ngài."

Hạ Cẩm Tây học theo người ta: "Dạ dạ, được, cảm ơn ngài."

Vì thế hai người được cảnh sát Tiểu Trương dẫn đi ra ngoài, vào một căn phòng khác, hơn nữa còn bưng đến hai ly nước ấm.

"Các cô ngồi đợi trước, không cần áp lực." Tiểu Trương nói, "Có tình huống gì chúng tôi sẽ kêu các cô."

Trịnh Tiêu: "Dạ dạ! Cảm ơn!"

Hạ Cẩm Tây: "Vất vả!"

Tiểu Trương đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa phòng lại cho hai người.

Trịnh Tiêu ôm ly nước ấm quay đầu nhìn, phát hiện trong một góc của căn phòng này vẫn có cameras, liền rũ mắt khụ một tiếng.

Hạ Cẩm Tây hiểu được ý tứ của cô ấy, cũng khụ khụ giọng nói xem như đáp lại.

【 Tiếp tục duy trì. 】

【 Hiểu rõ. 】

Vì thế cuộc đối thoại sau đó của hai người nghe thảm biết bao nhiêu, diễn viên nghiệp dư vô cùng hào hứng bắt đầu diễn xuất, khí thế ngất trời.

Hạ Cẩm Tây: "Đã muộn như vậy còn gọi cậu tới, thật sự rất ngượng ngùng, nhưng mà mình không có ai để gọi hết......"

Trịnh Tiêu nắm tay cô: "Không sao đâu, ai cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện như thế này, gặp chuyện này đương nhiên mình sẽ ở bên cạnh cậu."

Hạ Cẩm Tây: "Hu hu hu cậu thật tốt ~"

Trịnh Tiêu: "Đừng khóc, một lát nữa tim lại đau, uống nước nghỉ ngơi nghỉ ngơi."

Hạ Cẩm Tây: "Mình sợ hãi ~ không biết hắn còn muốn làm gì, hắn nói muốn gọi người ~"

Trịnh Tiêu: "Mình chưa gặp chuyện này bao giờ, mình cũng không biết nên làm cái gì, nhưng mình tin tưởng chú cảnh sát nhất định có thể bảo vệ cho chúng ta được an toàn."

Hạ Cẩm Tây: "Ừm!"

Trịnh Tiêu: "Ừm ừm!"

Hạ Cẩm Tây: "Sao tay của cậu còn lạnh hơn tay mình?"

Trịnh Tiêu: "Có lẽ đời trước của mình là......"

Hạ Cẩm Tây chịu không nổi, trở tay nắm lấy tay cô ấy, còn dùng sức nắm chặt: "Đừng nói nữa, mau để mình sưởi ấm cho cậu đi!"

Trịnh Tiêu nằm lên trên bàn, bả vai run nhè nhẹ, Hạ Cẩm Tây cũng vùi mặt vào, nhịn cười nhịn đến mức đau phổi.

Thời gian không lâu, có cảnh sát đến gõ cửa phòng.

Trịnh Tiêu mở to đôi mắt ngây thơ vô tội của cô ấy: "Mời vào."

Lần này tiến vào là một cảnh sát nữ, Trịnh Tiêu nhanh chóng đứng lên, lại cúi chào một cái.

Nữ cảnh sát rất dịu dàng, đến đây quan tâm hai người hai câu, sau đó mới nói tình huống hiện tại cho hai người nghe.

Gã trai kia năm nay chỉ có 19 tuổi, hắn vẫn luôn nói hắn chưa làm gì cả, lại bị đánh một trận, nói muốn cho Hạ Cẩm Tây trả giá.

Cảnh sát nhân dân nói như thế nào cũng không được, gã trai không nghe lời, phải đợi người nhà của hắn tới rồi xử lý.

Người nhà của hắn nói nửa tiếng sau sẽ đến, nhưng một tiếng rồi vẫn chưa thấy bóng dáng.

Nữ cảnh sát nhân dân hỏi hai người: "Muốn hỏi các cô là muốn chờ xử lý việc này trong đêm nay, hay về nhà nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến đây một chuyến."

Hạ Cẩm Tây nhìn Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu nói: "Ngày mai cậu ấy còn phải đi làm, nhưng mà không sao cả, chúng tôi có thể xin nghỉ. Các vị xem làm như nào cho tiện, đều có thể."

Rõ ràng là đưa ra lựa chọn của mình, còn muốn nói như thế nào đều có thể. Đêm nay Hạ Cẩm Tây đối với kỹ thuật diễn của Trịnh Tiêu, thật sự là bái phục.

Nữ cảnh sát nhân dân đồng ý, đi ra ngoài xử lý, Hạ Cẩm Tây sửa sang lại quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng cô cùng Trịnh Tiêu vừa tới cửa, liền nhìn thấy có người vào đồn cảnh sát, người nọ mang mũ, mới vừa tháo khẩu trang xuống, thấy Hạ Cẩm Tây, ngẩn người, hỏi: "Sao chị ở chỗ này?"

Hạ Cẩm Tây nhướng mày, nữ cảnh sát nhân dân nhìn hai bên liếc mắt một cái: "Quen biết?"

Hạ Cẩm Tây nói: "Đây là người tôi dẫn dắt......."

Cô nói còn chưa dứt lời, đã bị người đánh gãy, anh chàng bước nhanh đi tới, vươn tay với cô: "Giám đốc Hạ, thật trùng hợp."

Nữ cảnh sát nhân dân cười: "Cũng thật trùng hợp. Anh này là Lưu Phong người nhà của Lưu Kiếm. Lưu Phong, cô này tên Hạ Cẩm Tây là người mà em trai anh có ý đồ dâm loạn, hơn nữa còn thả chó cắn người ta."

Lưu Phong giận trừng hai mắt: "Làm sao lại xảy ra chuyện này!"

Nữ cảnh sát nhân dân: "Em trai của anh nói không nghe lời, còn muốn người ta đền tiền thuốc men, hai người thương lượng với nhau đi, rốt cuộc là ai đền cho ai."

Hạ Cẩm Tây cười nói: "A Phong à, Samoyed của em trai cậu thật xinh đẹp nha, trong di động của tôi có video, nhưng bị đồng chí cảnh sát cầm đi lấy làm bằng chứng, đợi lát nữa tôi cho cậu xem nha."

Lưu Phong bị hù chết, cuống quýt xua tay: "Không cần không cần không cần, nhãi ranh này, chính là thích chơi đùa! Không biết đúng mực! Giám đốc Hạ có bị thương ở đâu không? Tôi đưa chị đi bệnh viện......"

Hạ Cẩm Tây: "Không vội đi bệnh viện, tôi đi nói lời xin lỗi với Lưu Kiếm trước......"

Lưu Phong: "Chị nói cái gì vậy! Khẳng định là hắn không đúng, giờ tôi lôi hắn ra đây xin lỗi chị!"

Dứt lời, liền hùng hổ hướng về phía phòng thẩm vấn.

Hạ Cẩm Tây không nhìn thấy tình huống bên trong, nhưng vẫn nghe được tiếng vang, Lưu Kiếm cùng Lưu Phong cãi nhau, bên trong hỗn loạn còn có tiếng cảnh sát quát lớn.

Nhưng, hai người không phải chờ lâu lắm, Lưu Phong đè kéo Lưu Kiếm ra, Lưu Kiếm đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi* nói với Hạ Cẩm Tây "Thực xin lỗi", tức đến đỏ hai mắt.

(*Chỉ người đang có thái độ cáu kỉnh, tức giận, không vừa ý.)

Việc tới bước này, xem như có thể kết án.

Cảnh sát nhân dân đưa thư giải hòa, hai người ký tên vào giấy, Hạ Cẩm Tây bụng dạ rộng rãi mà xua xua tay, nói mình không cần đi bệnh viện, đương nhiên, tiền thuốc men của Lưu Kiếm, một đồng cô cũng sẽ không đào.

Đồ đạc được trả lại, Hạ Cẩm Tây đeo túi xách lên, cùng Trịnh Tiêu ra khỏi cửa đồn cảnh sát.

Xe của Trịnh Tiêu dừng ở ngoài cửa, là một chiếc Jeep rất đẹp, màu sơn trang trí vô cùng cá tính, đơn giản nhưng rất ngầu.

Tâm tình của Hạ Cẩm Tây không tồi, không nhịn xuống, nhìn xe huýt sáo một tiếng.

"Oh wow, người có tiền kìa."

Trịnh Tiêu mở cửa xe ra: "Cô mau lên xe đi."

Hạ Cẩm Tây lên xe, nghiên cứu phía trước phía sau một phen, xác định Trịnh Tiêu quả thật không thiếu tiền.

Trịnh Tiêu lái xe đi, hướng tới nhà của Hạ Cẩm Tây, không có vẻ hứng thú giống như cô, một câu cũng chưa nói.

Hạ Cẩm Tây hưng phấn xong rồi, rốt cuộc bắt đầu quan sát cảm xúc của Trịnh Tiêu.

Trên mặt Trịnh Tiêu không biểu hiện gì, nhưng vẫn nhìn ra được cô ấy đang tức giận, thật sự tức giận.

Cô gái nhỏ này tuy rằng thân thể nhìn gầy yếu, nhưng bộ dáng mím môi tức giận có loại sát khí khó hiểu, lại thêm chiếc xe này làm phong nền, trong nháy mắt Hạ Cẩm Tây có một hoài nghi, là cô ấy muốn lái xe đi đâm người.

"Này," Hạ Cẩm Tây nói, "Thật sự bị dọa rồi sao?"

Trịnh Tiêu giật giật miệng, giọng nói rất thấp: "Cô bị dọa rồi sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Không có, vừa rồi đều là giả vờ, tên nhãi ranh kia, mười tên như vậy tôi đều có thể đánh hắn quỳ rạp trên mặt đất gọi mẹ."

Trịnh Tiêu: "Vậy nếu là người đánh giỏi hơn cô thì sao?"

Hạ Cẩm Tây cười: "Tôi không phải đồ ngốc, đánh lại hay không tôi có thể nhìn ra, đánh không lại tôi liền chạy nha."

Trịnh Tiêu: "Vậy nếu hôm nay cô đánh đến khiến cho hắn tàn phế thì sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Sao có thể, tôi học quyền anh lâu như vậy, trình độ này vẫn nắm chắc được."

Trịnh Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía cô, Hạ Cẩm Tây: "Việc này cô nói không lại tôi."

Trịnh Tiêu không nói, đưa tầm mắt quay trở về con đường phía trước.

Hai người trầm mặc một hồi, vẫn là Hạ Cẩm Tây mở miệng giải thích: "Đêm nay tôi uống rượu, có chút xúc động, loại chuyện này bình thường cũng không thường xuyên xảy ra, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn, không cần lo lắng."

Trịnh Tiêu: "Ừm."

Hạ Cẩm Tây: "Vừa rồi cậu Lưu Phong kia, lúc trước làm thực tập sinh, nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, hẳn là cũng muốn đưa Lưu Kiếm vào giới. Nhược điểm này bị nắm chặt ở trong tay tôi, về sau bọn họ chỉ có thể cầu tôi, không dám trả thù."

Lần này Trịnh Tiêu không lên tiếng, Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu nhìn cô ấy, cảm thấy bộ dáng tức giận của cô ấy còn rất đáng yêu.

"Vận mệnh của tôi thật tốt." Hạ Cẩm Tây giơ tay chọc chọc vào cánh tay cô ấy, "Nhất định là bởi vì có cô tới, cho nên vận mệnh của tôi mới tốt như vậy."

Trịnh Tiêu: "Tôi không thích giữa bạn bè thả thính nhau."

Hạ Cẩm Tây: "F***."

Ai có thể nghĩ đến, lời này thế mà lại bị trả trở về.

Hạ Cẩm Tây thật sự là cố ý nói lời buồn nôn này, nhưng không phải vì thả thính Trịnh Tiêu, cô chỉ là muốn hòa hoãn bầu không khí hiện tại một chút, gián tiếp mà khuyên Trịnh Tiêu không cần giận nữa.

Bây giờ Trịnh Tiêu ném lời này trở về, dáng vẻ mang thù này bất giác làm cho bầu không khí vui vẻ hơn.

Hạ Cẩm Tây ha ha ha cười rộ lên, cười xong chụp cánh tay Trịnh Tiêu: "Được được, câu nói kia tôi thu hồi lại, không cần tức giận."

Trịnh Tiêu: "Không tức giận."

Cô ấy trả lời trôi chảy, nghiêm túc, Hạ Cẩm Tây nhìn qua, vừa lúc đối diện với tầm mắt của cô ấy, bùm bùm, bỗng cảm giác có một tia lửa.

Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Cẩm Tây không biết mình nên hối hận vì đã từng nói câu nói kia, hay là vừa rồi hủy bỏ câu nói kia.

Ba giây sau, cô di chuyển tầm mắt, rụt rụt cơ thể xuống, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Trịnh Tiêu lái xe rất nhanh, vạn vật đều lùi về sau, lướt qua trong quầng sáng xinh đẹp của màn đêm, Hạ Cẩm Tây đột nhiên cảm thấy, những cảm xúc xấu hổ bối rối, không được tự nhiên, còn có đau lòng khi thích một người đột nhiên trỗi dậy của cô, đều đã giảm bớt rất nhiều.

Làm bạn bè cũng khá tốt, không nói đến Trịnh Tiêu có nghĩ tới việc yêu đương, có ý tứ kia đối với cô hay không, chỉ nói đến bản thân cô, cũng chưa chuẩn bị tốt cho việc yêu đương, càng không nắm chắc cùng người như Trịnh Tiêu ở bên nhau.

Hình ảnh đó là không biết, thậm chí là hoàn toàn không thể tưởng tượng được, cô vẫn chưa đủ hiểu biết về Trịnh Tiêu, tựa như những cảm xúc trước khi đi vào một hang động tối đen, hưng phấn cùng hỗn loạn, nhiều nhất không phải là khát vọng, mà là sự sợ hãi.

Hạ Cẩm Tây giáng cửa sổ xe xuống một chút, để gió lạnh tiến vào.

Cô đã tỉnh rượu, đầu óc không còn cảm thấy mê man, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng.

Cô lẩm bẩm nói: "Tôi cũng không tức giận."

Trịnh Tiêu liếc nhìn cô một cái, thật lâu sau, hỏi: "Đêm nay tôi ngủ nơi nào?"