Tác Dụng Chậm

Chương 49: Cảm ơn Hạ Cẩm Tây



Giấc ngủ này của Hạ Cẩm Tây thật sự thoải mái, ngày hôm sau rời giường tỉnh táo sảng khoái.

Chỉ là trong ổ chăn có một thân thể ấm áp dọa cô nhảy dựng, sau khi nương theo tiếng tim đập bang bang nhìn thấy rõ mặt của Trịnh Tiêu, tiếng tim đập kia cũng không hề chậm lại, mà càng thêm mãnh liệt.

Cô lén lút giật giật chân ở trong chăn, cảm nhận một chút, hình như không có gì khác thường.

Nhưng cô không bị ăn không đại biểu hai người không có ăn, còn có một khả năng khác, nghĩ tới làm người kích động.

Hạ Cẩm Tây nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu, nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô ấy dưới ánh sáng mờ ám, cẩn thận nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Cô không phải là một người uống rượu dễ dàng say xỉn, vì thế ký ức đột nhiên dừng lại vào thời khắc nào đó, khiến cô bóp cổ tay tiếc nuối.

Hạ Cẩm Tây cau mày, đắp chăn cho Trịnh Tiêu, sau đó xuống giường.

Thời gian hiện tại không khác biệt so với mọi ngày, có thể ăn bữa sáng, có thể chạy bộ vài bước, sau đó lái xe đi làm. Nhưng lúc Hạ Cẩm Tây ra khỏi phòng tắm, lại cảm thấy có khác biệt lớn.

Trịnh Tiêu còn đang ngủ, nhưng nguồn năng lượng của Trịnh Tiêu trong căn phòng này quá mạnh mẽ, khiến đôi chân của Hạ Cẩm Tây bị hấp dẫn không tự giác mà dịch qua, thò đầu tới nhìn xem người này sao vẫn chưa tỉnh.

Sau đó vừa vặn bị bắt.

Trịnh Tiêu mở lớn cặp mắt to kia, ánh mắt tỉnh táo chào hỏi cô: "Sớm nha."

"Cô......" Hạ Cẩm Tây nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trịnh Tiêu chỉ chỉ vào chiếc giường: "Là cô đồng ý cho tôi ngủ ở đây."

Hạ Cẩm Tây: "À......"

Trịnh Tiêu: "Không nhớ gì cả sao? Là thế này......"

Hạ Cẩm Tây nhanh chóng đánh gãy lời nói của cô ấy: "Nhớ rõ nhớ rõ, đồng ý đồng ý."

Trịnh Tiêu đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Mới vừa tắm xong? Bữa sáng muốn ăn cái gì?"

"Không cần phiền phức như vậy." Hạ Cẩm Tây xua xua tay, tầm mắt không tự giác rơi xuống trước ngực Trịnh Tiêu, "Cô...... cô mặc áo này khá xinh đẹp."

"Phải không?" Trịnh Tiêu túm túm hai dây áo, "Cô mặc thì khẳng định càng đẹp hơn."

Hạ Cẩm Tây nhướng mày, cô mặc chiếc áo này trông như thế nào đương nhiên là cô biết, nhưng Trịnh Tiêu mặc vào trông như thế nào là lần đầu tiên cô biết.

Nữ đồng tính luyến ái có một chỗ tốt như vậy, có thể chơi trò đổi quần áo với nhau, luôn làm cho người cảm nhận được một loại hạnh phúc giản đơn.

"Không phải cùng một phong cách." Hạ Cẩm Tây nói.

Trịnh Tiêu: "Muốn ăn cái gì, tôi đi xuống mua."

Hạ Cẩm Tây khom lưng nhéo nhéo mặt cô ấy: "Mặc đồ đàng hoàng vào, chúng ta cùng nhau xuống lầu."

Trịnh Tiêu đồng ý, động tác sửa soạn thực mau.

Cô ấy không trang điểm cũng đủ đẹp, ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề đứng trước hiên chờ cô, một thân quần áo đều của Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây nhớ tới Hòa Nhài bị mình gác ở trong ngăn tủ hai ngày này cũng chưa lấy ra ngoài chơi, trong lòng cảm thán một câu: Vẫn là người thật chơi vui hơn.

Hai người xuống lầu, cùng nhau nhìn chồi hoa lá đỏ rực rỡ của cây mận, cùng nhau bước qua con đường lát đá mới vừa được sửa chữa lại ở chung cư, sau đó ngồi xuống trong quán ăn sáng náo nhiệt, ăn bánh bao nhỏ nóng hôi hổi.

Nhưng bầu không khí tốt đẹp bị tiếng điện thoại đánh gãy, là điện thoại của trợ lý, nói có vấn đề với bên đối tác lưu diễn mà San đã bàn bạc trước đó, yêu cầu mở hội nghị qua điện thoại cùng Hạ Cẩm Tây.

Hạ Cẩm Tây nhanh chóng quyết định: "Nói với họ hôm nay vừa vặn tôi cũng đến thành phố An, buổi chiều sẽ đến công ty chào hỏi Giám đốc Chu."

Trợ lý ngẩn người: "Vậy...... đặt vé máy bay lúc mấy giờ cho chị đây?"

Hạ Cẩm Tây nhìn Trịnh Tiêu: "Nửa giờ sau tôi có thể từ nhà xuất phát đi sân bay, chọn chuyến bay sớm nhất đi."

"Dạ, em gửi tư liệu đến email công việc của chị." . harry potter fanfic

Cúp điện thoại, Trịnh Tiêu ăn bánh bao nhỏ còn một nửa, đối diện tầm mắt cô, chỉ chỉ vào cái đĩa của cô.

Hạ Cẩm Tây cũng còn một nửa cái bánh bao. cô cúi đầu, ăn hết bữa sáng này.

Lúc gọi điện thoại không tránh Trịnh Tiêu, việc phải đi này cũng không cần thiết nhấn mạnh nữa.

Nếu là những người khác, Hạ Cẩm Tây cần phải giải thích một trận về công tác yêu cầu bất đắc dĩ, phải an ủi cảm xúc đột nhiên bị bỏ lại của người khác, phải ám chỉ không nhất định trong hai ngày cô có thể trở về, nhưng đối mặt với Trịnh Tiêu, khi Trịnh Tiêu nhìn về phía cô, Hạ Cẩm Tây liền biết, cô không cần nói điều gì cả.

Trịnh Tiêu hoàn toàn hiểu được, cô ấy là người thông minh không hơn không kém, cũng là người độc lập tự chủ không hơn không kém.

Hai người cùng nhau trở về phòng, Hạ Cẩm Tây đóng gói hành lý chuẩn bị đi công tác, Trịnh Tiêu ra ban công thu thập quần áo của mình.

Đến lúc Hạ Cẩm Tây sắp xếp xong, Trịnh Tiêu ôm chăn trên sô pha về phòng, bỏ vào tủ quần áo.

Khi đóng cửa tầm mắt của cô ấy ngừng lại trên người Hoa Nhài, hỏi Hạ Cẩm Tây: "Cô mang em ấy theo không?"

Hạ Cẩm Tây sửng sốt, Trịnh Tiêu quay đầu cười nói với cô: "Chiếc túi đựng quần áo tôi đưa cho cô là túi búp bê đơn giản, có thể bảo vệ tốt lắm, mang theo cũng tiện."

"Ừm......" Hạ Cẩm Tây gật gật đầu, cảm thấy mặt hơi đỏ lên.

Trịnh Tiêu nghiêng nghiêng đầu nhìn cô: "Cần tôi dạy cô cách đựng không?"

"Ah không cần tôi tự mình làm được." Hạ Cẩm Tây có chút hoảng loạn mà nhìn vào cổ tay, "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."

"Ừm." Trịnh Tiêu theo phía sau cô, lúc cô đổi giày, tiếp nhận hành lý ở trên tay cô.

Hai người đi hai hướng khác nhau, chiếc xe taxi đến đầu tiên, Trịnh Tiêu để Hạ Cẩm Tây lên xe trước.

Hạ Cẩm Tây ngồi trên xe, nhận được tin nhắn đến từ Trịnh Tiêu:

【 Tôi rất có linh cảm. 】

【 Chờ cô trở về xem búp bê mới của tôi. 】

Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, đột nhiên cảm thấy dù công việc phiền phức đến thế nào, mỗi ngày bận rộn ra sao, đều sẽ có những mong đợi.

Trịnh Tiêu không sốt ruột về nhà, sau khi chiếc xe của Hạ Cẩm Tây biến mất ở góc đường, cô đi đến một tiệm cà phê ở gần đó.

Thời gian làm việc buổi sáng, tiệm cà phê chỉ lục tục vài vị khách cùng mấy anh shipper, nhưng vị trí trong tiệm thực yên tĩnh, Trịnh Tiêu tìm một góc ngồi xuống, lấy ký họa từ trong túi ra.

Cô vẫn chưa vẽ xong, vốn dĩ cô tính toán hôm nay sau khi Hạ Cẩm Tây đi làm, cô ngồi trong nhà Hạ Cẩm Tây tiếp tục vẽ.

Nhưng hiện tại không thích hợp ở lại nhà Hạ Cẩm Tây, vậy ở bên ngoài nhà Hạ Cẩm Tây cũng không tệ.

Ngòi bút vung vẩy trên vở, thời gian chậm rãi trôi.

Người phục vụ bưng cà phê tới cho cô, có lẽ muốn biểu đạt xin lỗi, còn tặng cô một miếng bánh kem Red velvet.

Trịnh Tiêu gật đầu, nói: "Cảm ơn."

Người phục vụ nhìn quyển vở trên tay cô, hỏi cô: "Quý khách có cần tai nghe không ạ, lúc này ở trong tiệm khá ồn."

"Không cần." Trịnh Tiêu cười cười, "Sẽ không quấy rầy đến tôi."

"Dạ, được." Người phục vụ cười vui vẻ, "Vậy cô cần gì thì gọi tôi."

Trịnh Tiêu nhìn cô ấy rời đi, nhìn cô ấy ra ngoài cửa, giúp anh shipper đóng gói túi.

Nơi Hạ Cẩm Tây ở là trung tâm thành phố, trên đường phố vĩnh viễn đều ngựa xe như nước rộn ràng nhốn nháo.

Cô thật sự không cảm thấy ồn. Cô thích xem người khác náo nhiệt, thích xem đoàn người bận rộn, mỗi người đều có quỹ đạo của mình, công việc phải làm, người cần bảo vệ.

Chỉ là cô rất khó dung nhập vào sự náo nhiệt này, cô từng cố gắng thử, đều lấy thất bại mà rút lui. Mặc kệ là tình thân, tình bạn hay đồng nghiệp hợp tác, ngọn lửa của khát khao, của niềm vui đều tồn tại trong một thời gian ngắn ngủi.

Hơn nữa khoảng thời gian ngắn ngủi này càng thêm thu nhỏ dần, ban đầu có mấy năm, sau đó chỉ còn mấy tháng, sau đó nữa, một tuần, một ngày, thậm chí trong nháy mắt.

Điều này ngược lại làm cho cô khổ sở.

Người khác luôn cảm thấy cô không muốn bất kỳ cái gì cả, chỉ có chính cô biết, thật ra là cô tham quá nhiều, cô không chỉ muốn tất cả, cô còn muốn những thứ đó lâu lâu dài dài.

Nhưng vạn vật đều không trường cửu, thật sự khiến cô thống khổ không thôi. Thời điểm quen biết Hạ Cẩm Tây, là thời điểm mà sự thống khổ của cô đã đạt tới đỉnh núi.

Cô cảm thấy tuyệt vọng đối với quá trình sụp đổ tự nhiên của toàn bộ thế giới này, mất đi tất cả sự hứng thú đối với quy luật luân hồi tàn nhẫn.

Cô không muốn nói chuyện với người khác, không muốn đọc sách, không muốn vẽ tranh, càng không muốn nặn búp bê.

Cô muốn vứt bỏ thân thể này, vứt bỏ linh hồn này, cô nghe được Phàn Phàm nói có người tìm một bạn giường ngoan ngoãn, nghe lời, Trịnh Tiêu cảm thấy, à, việc này thật là không thể nào tốt hơn.

Cô đi làm bạn giường ngoan ngoãn, nghe lời, đến sớm, chờ đợi không biết mệt mỏi, lặp lại cùng một động tác làm tình, không đưa ra yêu cầu, không cãi lời, cũng không phản bác.

Loại trạng thái trống không này mang đến một cảm giác trì độn mới mẻ, khiến cô cảm thấy bình tĩnh.

Làm bạn giường ba tháng với Hạ Cẩm Tây, cô hưởng thụ sự bình tĩnh này, giống như kéo một khối đường thật lớn ra, cắt từng chút từng chút thành viên kẹo nhỏ.

Sau đó Hạ Cẩm Tây chán ghét cô, Hạ Cẩm Tây đưa ra chia tay.

Trịnh Tiêu có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy hợp tình hợp lý, nếu là người bình thường, đều sẽ không giống như cô, sao có thể hưởng thụ quá trình cảm xúc kỳ lạ này.

Trịnh Tiêu tự nhiên đồng ý.

Chỉ là cô không nghĩ tới, sau khi kết thúc mối quan hệ này, một lễ vật thật lớn mới rơi xuống trước mặt cô, cô đột nhiên có rất nhiều xúc động, đơn giản, đơn thuần, bình thường.

Ví như bán đi căn phòng ở trông giống như một căn phòng quan sát, dọn tới ngoại ô thành phố không có bao nhiêu người.

Ví như điên cuồng hoài niệm đến một người bạn giường, một lần lại một lần nặn ra bộ dáng của cô ấy.

Bộ dáng của cô ấy ở trong đầu, mơ hồ lại rõ ràng, rõ ràng lại mơ hồ, từ ký ức biến thành gốm sứ, thỉnh thoảng làm người phân không rõ giữa vô căn cứ và hiện thực.

Sau khi nung chế thành công nguyên bộ 《 Tây 》, Trịnh Tiêu ngồi trong sân, nhìn chung quanh chất đầy những mảnh nhỏ bị tàn phá, đột nhiên liền rất muốn gặp lại Hạ Cẩm Tây.

Để nhìn xem cô nặn có đúng hay không, nhìn xem đúng được bao nhiêu phần trăm, thậm chí muốn nhìn một chút xem người đang sống sờ sờ mà thấy tác phẩm phục chế này, sẽ có biểu hiện như thế nào.

Nhưng Hạ Cẩm Tây đã nói, không muốn gặp lại. Một người nói không muốn gặp lại cô, vậy phải làm như thế nào để gặp.

Trịnh Tiêu xoay người vào phòng, mở máy tính đã lâu không đụng đến, lên mạng tìm tòi tin tức liên quan đến Hạ Cẩm Tây.

Sau đó cô thấy được trên mạng có rất rất nhiều fans mắng cô ấy bởi vì đủ loại vấn đề của nghệ sĩ, thấy được những bức ảnh cau mày lẫn mỉm cười của cô ấy xuất hiện ở các hậu trường lộng lẫy của nghệ sĩ.

Trịnh Tiêu thật bội phục cô ấy, vì cô ấy vĩnh viễn có thể dâng trào dáng vẻ xinh đẹp như vậy để sinh sống trên trần thế.

Không bao lâu Trịnh Tiêu lại nhìn thấy tin tức về cuộc thi nghệ thuật quốc tế.

Có đôi khi, vẫn phải tin tưởng một ít vào định mệnh an bài. Cho dù định mệnh an bài cô sẽ làm ra một số việc điên cuồng, vi phạm đạo đức, nhưng nó không hề vô ích, cô sẽ có được cảm xúc kích động tràn đầy trong lòng.

Rồi khoảng thời gian sau, Trịnh Tiêu mặc kệ là vui vẻ, nôn nóng, hờ hững, lo lắng, bi thương hay đau khổ, trước sau cô đều cảm thấy nên cảm ơn Hạ Cẩm Tây.

Cảm ơn Hạ Cẩm Tây đã dắt ra một sợi dây ở thế giới này, để cô không còn là một người đứng xem lẻ loi.