Tạm Biệt Mẹ Yêu

Chương 12



15

Ngày quyết định thực hiện kế hoạch, trời đổ mưa nhỏ lất phất.

Tôi ở trong bệnh viện viết cho mẹ tôi một lá thư rất rất dài.

Nói với mẹ rằng, tôi biết những việc Tưởng Chu làm là phạm tội, tôi sẽ tự mình đi khuyên hắn tới đầu thú và buông tha cho mẹ.

Nói với mẹ rằng, có thể quen biết mẹ là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời của tôi.

Mặc cho là Dư Thụy hay là Tưởng Nhụy, đều là như thế.

Nhưng mà, xin lỗi.

Trên thế giới nay từ nay sẽ không có tôi, cũng không có Tưởng Chu.

Đối với mẹ mà nói đó mới là kết cục tốt nhất.

Tôi thay bộ đồ bệnh nhân ra, mặc một bộ quần áo có túi to rồi đi ra bệnh viện.

Tôi đứng đợi ở ngoài phòng chơi bida mà Tưởng Chu hay tới suốt mấy giờ đồng hồ.

Cuối cùng cũng thấy hắn lảo đảo đi ra.

Trong tay còn cầm nửa chai bia chưa uống hết.

Tôi âm thầm đi theo phía sau hắn, đi ngang qua một cái hẻm nhỏ không người, tôi đứng đằng sau gọi một tiếng: "Tưởng Chu."

Hắn quay đầu, nhìn thấy là tôi thì cười lạnh lùng.

"Mày còn dám lắc lư trước mặt ông đây à, không sợ ông đây đánh chết mày hay sao?"

Tôi cực kỳ trào phúng liếc qua hắn: "Chỉ bằng thứ hèn nhét như mày?"

"Đừng cho là tao không biết, những kẻ được cho là người xấu theo dõi Phương Mẫn là do mày cố ý tìm tới diễn kịch đúng không?"

Thực ra cái này chỉ là suy đoán của tôi thôi, tôi cũng không quá chắc chắn.

Nhưng khi nhìn thấy sự tàn nhẫn chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Tưởng Chu thì tôi nghĩ có thể tôi chó ngáp phải ruồi, vừa hay đoán đúng sự thật.

Dạ dày chợt trào dâng cơn buồn nôn mãnh liệt.

Chính là một kẻ như vậy.

Tôi gọi ông ta là ba nhiều năm như thế.

Cũng may, mọi thứ đều sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.

Trời vẫn mưa lất phất từng cơn, ngoài hẻm có một chiếc đèn đường soi sáng những hạt mưa bụi dày đặc.

Tôi nói tiếp: "Những chuyện mà mày làm với Phương Mẫn không phải là tìm người yêu, mà gọi là c ư ỡ n g h i ế p! Mày muốn dùng cái này uy hiếp cậu ấy thì cứ nằm mơ đi!"

Tưởng Chu hung ác nhìn tôi: "Mày sắp chết đến nơi rồi, mày nghĩ là mày còn có thể làm được trò gì nữa?!"

"Mày chết rồi thì Phương Mẫn vẫn sẽ ở bên tao, mày là cái thá gì? Con đ ĩ n o n!"

"Tao đã lấy được bằng chứng có thể chứng minh mày phạm tội rồi. Còn muốn ở bên cậu ấy? Mày đang mơ cái gì thế?"

Tôi cười nói, khinh thường nhìn hắn, giống như đang nhìn một con rệp ở ven đường.

"Tưởng Chu, thứ súc sinh như mày sống sót trên đời này đều là chuyện lãng phí, thế mà mày còn nghĩ sẽ có người thích mày, muốn ở bên mày sao?"

"Phương Mẫn vốn chẳng hề thích mày, đợi đến khi mày bị phán tội vào tù, cậu ấy sẽ chỉ đốt pháo ăn mừng với tao thôi."

"Trước khi tao chết có thể tận mắt nhìn thấy mày vào cục cảnh sát cũng coi như đã viên mãn."

Trước khi đến tôi đã nghĩ tới hai khả năng sẽ xảy ra.

Nếu Tưởng Chu bị kích thích tới độ ra tay g i ế t tôi, lại thêm lá thư tôi để lại cho mẹ tôi thì đã có đầy đủ bằng chứng tống hắn vào tù.

Nhưng nếu hắn không động thủ...

Vậy thì tôi, sẽ tự tay tiễn hắn lên đường.

Cũng may tôi vẫn hiểu rõ cái tính cách cực kỳ đáng sợ kia của hắn.

Sau khi tôi lại ném ra rất nhiều câu nhục mạ tới cực điểm, Tưởng Chu rốt cuộc đã không nhịn được.

"Câm miệng đi con đ ĩ này! Mày mắng đủ chưa?"

Hắn đập nát chai bia trong tay rồi chỉ vào cổ tôi.

Đôi mắt đỏ bừng hằn tia máu, thở hổn hển gào lên.

Tôi vẫn còn tiếp tục kích thích hắn: "Mày cũng chỉ dám làm bộ làm tịch thôi, đồ nhát gan, đừng nghĩ là tao không biết. Mày dám động thủ thật sao?"

Ngày lúc hắn đâm chai bia vỡ về phía tôi, cũng vào thời khắc đó tôi tiến về trước một bước.

Mảnh thủy tinh nhọn hoắt đ â m vào máu thịt, c ứ a vào động mạch chủ.

Đau quá.

Đau quá.

Thì ra lúc đó mẹ đã đau như vậy.

Mẹ ơi.

Vẫn sợ là chưa đủ, tôi lại chịu đựng đau đơn mãnh liệt đang càn quét, tiếp tục bước về phía trước.

Mãi cho đến khi chai bia đã không thể đ â m vào trong nữa.

"Tao chết rồi, mày nhất định...cũng, không sống được..."

Mẹ ơi, hắn sẽ không có cơ hội quấn lấy mẹ nữa.

Ánh mắt dần trở nên mông lung.

Tôi nhìn thấy Tưởng Chu hoảng loạn buông lỏng tay, dường như cuối cũng cũng tỉnh táo lại.

Hắn lảo đảo lùi lại, dùng một ánh mắt như nhìn quái vật để trừng mắt nhìn tôi.

Lúc này hắn vẫn còn trẻ tuổi vô cùng.

Vậy mà so với dáng vẻ nực cười khó coi ở hai mươi năm sau, lại chẳng khác là bao.

Vận mệnh của một người đã được định đoạt từ thời khắc vừa sinh ra trên cõi đời.

May mà ông trời thương xót, cho tôi có cơ hội trở về quá khứ.

Cho tôi một cơ hội để thay đổi,

Có rất nhiều chất lỏng ấm áp chảy ra từ miệng vết thương, có cả từng vệt dài từ trên môi nhỏ xuống.

Mùi máu tanh ngập tràn khắp nơi.

Tôi lảo đảo ngã vào vũng nước mưa.

Miệng hé ra rồi lại khép lại, nhưng vẫn chẳng thể nào phát ra âm thanh gì.

Muốn một lần nữa gọi một tiếng mẹ ơi, nhưng mẹ cũng đã không nghe thấy.

Ánh sáng trước mắt ngày càng mờ dần, nhưng có rất nhiều hình ảnh lại như đèn kéo quân hiện lên trong ký ức.

Thoáng chốc ấy dường như tôi đã trở lại rất nhiều năm trước.

Vào đêm mưa hôm đó mẹ không đến đón tôi về.

Tôi về nhà với bộ dạng ướt đẫm, lại thấy nồi nguội bếp lạnh, đèn đuốc tối om.

Hàng xóm nói với tôi, khi nãy Tưởng Chu về nhà một chuyến rồi cãi nhau với mẹ tôi, ông ta đánh mẹ tới nỗi phải nhập viện sau đó lại chạy trốn ở ngoài.

Mẹ tôi không báo cảnh sát.

Mẹ nói, nếu Tưởng Chu có tiền án thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tôi.

Thảm kịch cuộc đời của mẹ, Tưởng Chu là kẻ đầu sỏ tạo thành tất cả, còn tôi là con tin, cũng là đồng phạm.

Cuối cùng, sẽ không còn phải như vậy nữa.

Mẹ ơi, mẹ được cứu rồi.

Mẹ ơi,

Mẹ đã được giải thoát.