Tạm Biệt Mẹ Yêu

Chương 7



9

Thời đại này chưa xuất hiện smartphone, cũng không có internet.

Cách liên lạc giữa người với người vô cùng ít ỏi. Nếu quyết tâm không muốn gặp ai đó thì cũng chẳng cần tới lời tạm biệt.

Một tháng sau, kỳ nghỉ đông đã gần tới. Tưởng Chu xông vào trường của chúng tôi, hắn đứng canh ở dưới lầu ký túc xá, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

"Phương Mẫn, rốt cuộc anh đã là gì mà khiến em tự nhiên lại như vậy?"

Tôi định nói chuyện nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị mẹ tôi kéo ra sau lưng che chở.

Mẹ lạnh nhạt nói: "Không có gì, chỉ là sau khi tiếp xúc thì tôi không có hứng thú với anh. Dạo này tôi phải chuẩn bị thi cuối kỳ, nếu không có việc gì thì anh đừng tới quấy rầy tôi."

Tưởng Chu hoàn toàn đã giận đến tái xanh mặt mày.

Ánh mắt hung ác của hắn đảo qua mẹ tôi, cuối cùng rơi vào người tôi đang đứng sau lưng mẹ.

Nhưng hắn cuối cùng không nói thêm gì, xoay người đi thẳng.

Sau kì thi cuối kỳ căng thẳng là tới kỳ nghỉ đông.

Tôi đưa mẹ tôi ra bến xe.

Gần tới tết nguyên đán, trạm xe tấp nập người tới người đi, những mùi lạ trộn lẫn với không khí của mùa đông khiến nơi đây trở nên nóng bức cực kỳ.

Cách cửa sổ xe mẹ vẫn không quên dặn dò tôi: "Cậu phải nhớ nếu viện trưởng Trương kia hỏi cậu gửi tiền thì nhất định không thể đưa nghe chưa?"

Tôi gật đầu.

Nửa tháng thoáng cái đã qua.

Một ngày trước khi vào học, tôi thu dọn hành lý và lên chiếc xe buýt nhỏ trở về trường trước khuôn mặt lạnh lùng của viện trưởng Trương.

Ngoài trời tiết xuân sẽ lạnh, lúc tôi khiêng hành lý về tới ký túc xá thì đã nóng đến nỗi cả người đẫm mồ hôi.

Vắt khăn mặt lau sơ mặt mũi, sau đó thu dọn qua ký túc xá một lần tôi liền nằm lên giường ngủ thiếp đi.

Tôi có một giấc mơ.

Trong giấc mơ ấy, thời gian chảy ngược về rất nhiều cột mốc trong quá khứ.

Ngày quốc tế thiếu nhi năm sáu tuổi, tôi che trước mắt mẹ tôi, không cho ba tôi ra tay đánh bà ấy.

Sinh nhật năm mười bốn tuổi, tôi đã sớm nói cho mẹ tôi biết, mẹ cứ ly hôn đi, không cần phải sợ lời uy hiếp của ông ta.

Năm mười bảy tuổi, Tưởng Chu tìm tới trường học của tôi, tôi trực tiếp báo cảnh sát, để cảnh sát đuổi ông ta ra ngoài.

Thời gian trôi qua cực nhanh, đến ngày sinh nhật mười tám tuổi ấy.

Mẹ tôi bận rộn cả buổi sáng, làm nguyên một bàn đồ ăn.

Lúc này chuông cửa vang lên, mẹ xoa bàn tay tướt dầm dề lên tạp dề, vừa mở cửa vừa quay đầu nói với tôi: "Chắc là người ta ship bánh kem tới rồi."

"Nhụy Nhụy, mẹ đặt cho con--"

Câu tiếp đó mẹ không kịp nói ra. Tưởng Chu say khướt đứng ngoài cửa, một dao c h é m thẳng vào động mạch chủ của mẹ.

Ông ta ném dao xuống nhìn chằm chằm vào tôi, cười lộ ra hàm răng trắng dày đặc.

"Tưởng Nhụy! Mày là con gái của tao, mẹ mày là con đàn bà của tao, đến chết cũng đừng mong thoát khỏi tay ba mày!"

Ánh nắng nhiễm màu máu đỏ tươi.

Tôi nhìn thấy mẹ lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, che vết thương ở cổ lại.

Mẹ đang nhìn tôi.

Lần này, ở trong giấc mơ ấy cuối cùng tôi cũng nghe rõ lời bà muốn nói.

Nhụy Nhụy, sinh nhật vui vẻ,

Đừng sợ.

Mẹ vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu con.

Tôi mở choàng mắt ra, mồ hôi đầm đìa cả người.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc: "Thụy Thụy, cậu tới rồi sao? Mở cửa giúp mình với, mình quên mang chìa khóa rồi."

Tôi lấy lại bình tĩnh, nhảy xuống giường mở cửa ký túc xá ra.

Nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, giây phút đó thân thể của tôi cứng đờ tại chỗ.

Một cơn lạnh buốt từ đáy lòng tràn lan ra, dùng một tốc độ nhanh như gió lấp từng tấc khe hở trên thân thể tôi.

Ở ngoài cửa, khuôn mặt mẹ tôi đã gầy hốc hác, mẹ cầm hai cái túi, vẻ mặt gượng gạo.

Bên cạnh mẹ, Tưởng Chu vươn tay ôm lấy vai của bà ấy, nghiêng đầu nở một nụ cười đầy khiêu khích với tôi.

"Tôi là bạn trai của Phương Mẫn, Tưởng Chu."