Tạm Biệt Versailles

Chương 12



Antonia chưa kịp nói gì, tiếng vó ngựa đã ngắt lời.

“Bệ hạ! Bệ hạ!” Thị vệ trưởng thở hồng hộc, “Cung điện mùa đông cháy!”

Ekaterina đứng dậy, “Nơi nào?”

“Ở… tầng ba phía tây bắc… Đội thị vệ cung điện mùa đông đang cứu hỏa!”

Nữ Hoàng xoay người lên ngựa, gật đầu với Antonia, “Ta phải về trước. Người không cần tới cung điện mùa đông, mau về biệt thự đi.”

Là tân Sa Hoàng, cô ta không thể để người ngoài thấy mình thân thiết với công chúa ngoại quốc.

Antonia đứng yên, nhìn áo bào trên người Nữ Hoàng tung bay, dần biến mất nơi phương xa.

Lúc này cô mới phát hiện bàn tay cầm khẩu súng mướt mải mồ hôi.

Trên đường từ rừng Aesop về biệt thự, Antonia nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Ekaterina. Cô không để lộ manh mối đúng không?

Cho dù chính miệng cô nói bản thân tới từ ba mươi năm sau, mọi người cũng không tin.

Antonia thầm nghĩ.

Xe ngựa ngang qua cung điện mùa đông, bầu trời sẩm tối, có thể thấy ánh lửa hừng hực chiếu sáng khoảng không. Mái ngói xa hoa tráng lệ mờ mịt không rõ.

Antonia bảo người lái xe tránh xa quảng trường cung điện mùa đông. Cô không muốn tham gia góp vui.

Xe ngựa lướt qua đường cái. Mọi người đều chạy tới cứu hỏa hoặc nán lại xem náo nhiệt. Đến khi qua ngã rẽ, xung quanh im ắng.

Đột nhiên Antonia ngẩn ra.

“Thưa ngài, phiền ngài dừng xe!” Cô kêu lên, đồng thời mở cửa xe.

“A…” Còn chưa nói xong, bóng dáng trước mắt nhào lên, dùng tay bịt kín miệng cô.

“Ưm!” Antonia trợn mắt, nhìn thiếu niên nhảy vào thùng xe, giơ tay ý bảo cô im lặng.

Rõ ràng đây là xe của cô, anh lại thành thục kéo rèm xuống.

Thực sự không ổn.

“Xin lỗi đã mạo phạm.” Nikola lễ phép nói, bàn tay bịt kín miệng Antonia lại không hề thả lỏng, “Nhưng thần cần người giúp đỡ.”

Anh ngẫm nghĩ, nói thêm: “Điện hạ.”

Ngươi bịt miệng ta, còn muốn ta giúp đỡ?

Antonia trừng anh.

“Điện hạ, sao thế? Chúng ta đi tiếp không ạ?” Người lái xe hỏi.

Thiếu niên làm lơ Antonia đang giận dữ, nói: “Nếu người hứa không hét, thần sẽ để người nói chuyện. Người có thể nháy mắt ra hiệu.”

“…” Antonia bị quản chế, nén giận nháy mắt.

Cô cảm giác bản thân cực kỳ ngu ngốc.

May mắn thiếu niên tuân thủ lời hứa, buông cô ra.

Antonia bật dậy cách xa anh một khoảng, lúc này mới thả lỏng hơn chút.

Anh tin cô sẽ tuân thủ lời hứa?

Antonia lạnh lùng trừng Nikola.

Cô bình tĩnh gõ xà ngang.

“Không sao, ngài đi tiếp đi.”

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Nikola mỉm cười.

Antonia đánh giá anh.

Cổ tay áo thiếu niên xém lửa, khuỷu tay rớm máu.

Cô cảnh giác hỏi: “Ngài đang làm gì?”

Antonia không sợ hãi. Cô vốn nhạy bén, có thể cảm giác người trước mắt không có ý xấu.

Hơn nữa cô không sợ chết.

“Người nhìn thấy cung điện mùa đông cháy rồi đúng không?” Nikola nhún vai, “Thần đã chết trong vụ hỏa hoạn.”

Antonia nhíu mày.

Bởi vì từng trải qua gió lốc, nháy mắt cô đã hiểu ý anh.

Serbia thực sự xảy ra chuyện.

Có người muốn mạng đứa trẻ tha hương nơi dị quốc.

Có lẽ bọn họ nghĩ kế hoạch đã thành công.

“Ta có thể giúp ngài chuyện gì?” Antonia biết rõ còn hỏi.

“Có lẽ… giúp thần thoát khỏi đây, ẩn náu trong biệt thự… sau đó mang thần tới Vienna?” Đôi mắt thiếu niên lóe sáng.

“Ngài nằm mơ.” Antonia hừ mạnh.

“Lúc trước thần cũng che giấu giúp người.” Thiếu niên có lòng nhắc nhở.

“Nếu ngài coi đây là nhược điểm, ta rất lấy làm tiếc khi phải nói… có vẻ ngài không quá thông minh.” Antonia hếch cằm, chắp tay trước ngực.

“Kẻ địch của ta đã chết. Ngài bá tước, lời uy hiếp của ngài vô dụng.”

“Điện hạ, đó không phải nhược điểm.” Nikola mỉm cười, “Đối với ngài, thần là người hữu ích.”

“Ví dụ như?” Antonia không khách khí.

Thực ra cô vẫn luôn lễ phép với người lạ, huống chi anh là ân nhân của cô.

Nhưng cô không muốn nói chuyện lễ phép với anh. Nhất định do vừa rồi anh mạo phạm cô.

“Ví dụ như…” Nikola nhìn Antonia, “Thần biết bói toán, có thể giúp người thoát kiếp nạn lớn nhất trong đời.”

“Cảm ơn, không cần.” Trời biết Antonia cố gắng lắm mới không trợn mắt khinh thường. Hành động đó không phù hợp với Vương Hậu một nước.

Cô biết kiếp nạn lớn nhất đời mình là gì. Cô tự biết tránh, không cần anh giúp.

Antonia mềm cứng không ăn. Thiếu niên lẳng lặng nhìn cô mấy giây.

Đột nhiên xe ngựa lảo đảo dừng lại.

Bàn tay nọ nắm chặt cánh tay cô, giúp cô ngồi vững.

Két, xe dừng lại.

Ánh đuốc sáng ngời phả vào thùng xe. Bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, “Xin hỏi ai đang ở trong xe?”

“Nữ đại công tước Maria Antonia nước Áo.” Người lái xe đáp.

Antonia lạnh lùng hất tay thiếu niên, “Nằm úp sấp dưới ghế!”

Xe ngựa xa hoa tráng lệ thường có hai chỗ ngồi, bên trên đều phủ lông thiên nga tối màu. Dưới ghế có một không gian hẹp, đủ để một đứa trẻ nghiêng người náu mình bên trong.

Ánh đuốc lại gần cửa kính xe. Người bên ngoài lễ phép gõ cửa, mở cửa xe ra.

“Điện hạ!”

Người đàn ông cao lớn không thô lỗ chui vào trong xe, chỉ dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn nội thất bên trong.

Sạch sẽ, công chúa mặc lễ phục màu xanh ngồi bên cửa, làn váy tựa hoa tươi nở rộ, kéo dài xuống đất.

Cô tò mò nghiêng đầu, “Sao thế?”

“Không có gì.” Người đàn ông nở nụ cười dịu dàng, “Người đi ra từ quảng trường phía tây cung điện mùa đông, ở đó vừa xảy ra hỏa hoạn. Chúng thần kiểm tra các xe đi ngang qua theo lệ thường, tránh lưu lại tai họa ngầm.”

“Làm phiền người quá, chúc người có một đêm bình an.”

“Cảm ơn, ngài đây cũng vậy.” Antonia mỉm cười.

Cửa xe đóng lại, xe ngựa lăn bánh, vó ngựa rời xa.

Một quảng trường.

Hai quảng trường.

Antonia nhàn nhã tựa lưng vào ghế dựa, giống như vừa rồi không có gì xảy ra.

Cơn gió nhẹ phả quanh cổ, giọng nói từ phía sau vang lên, “Điện hạ?”

Antonia run rẩy, suýt nữa ngã xuống đất.

May mắn đây là lần thứ hai, cô chuẩn bị tâm lý từ trước, lập tức hồi thần.

“…” Antonia tức giận quay đầu, “Ngài có thể không dọa ta được không?”

“Không còn cách nào. Thần không muốn chờ tới khi người ngủ gật mới đi ra, như vậy mới dọa người.”

Thiếu niên mỉm cười nhún vai, chắp tay ngồi bên ghế. Vừa rồi trốn dưới ghế, anh phát hiện khoảng không gian phía sau đủ để giấu kín một người.

Nikola nửa quỳ trước mặt cô, miễn cho đứng lên cụng đầu vào nóc xe ngựa, “Người không cần đề nghị của thần, vậy rốt cuộc người muốn gì?”

Thiếu niên nghiêm mặt hỏi. Tuy hai má anh trầy xước, nhưng không làm giảm nhan sắc đẹp như tượng Cupid, chỉ cần mỉm cười đã sáng bừng một góc.

Trải qua trận nguy hiểm vừa rồi, Antonia đã sớm không tức giận.

Cô giả bộ tự hỏi, mỉm cười đáp: “Ta thích sao.”

Nikola thản nhiên gật đầu, “Được, thần sẽ tặng sao cho điện hạ, đương nhiên không chỉ một viên. Thần có thể thắp sáng cả bầu trời sao vì người.”

Antonia không giữ được hình tượng, ngạc nhiên nhướng mày.

Cậu nhóc này rất giỏi dỗ con gái, không hổ danh hun đúc từ cung điện nước Nga.

Thiếu niên ngẫm nghĩ, lại bổ sung, “Thật ra sao đều là đá, hợp thành từ không khí, thổ địa, con người chúng ta. Điện hạ, người cũng là ánh sao.”

Antonia phì cười, “Ngài biết rõ như vậy, chẳng lẽ từng lên trời hái sao?”

Đứa nhỏ này nói năng bậy bạ, cố tình giọng anh êm dịu tựa thơ ca.

“Đúng là có người từng nói thế.” Thiếu niên gật đầu, “Đáng tiếc không phải thật.”

Xe ngựa ngang qua ngọn hải đăng, ánh lửa sáng ngời chiếu vào trong xe.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Đôi mắt thiếu niên bừng sáng, phút chốc nhiễu loạn dải ngân hà.

Từ góc độ này, con ngươi anh như chứa muôn vàn ánh sao.

Antonia nhớ lại lời Nữ Hoàng: “Người không biết kẻ trước mắt là kỵ sĩ hay ma quỷ.”

Hồi lâu sau, cô cười xùy, vung tay, “Thành giao.”

Đã nhận món quà của ma quỷ, sao phải sợ đồng hành cùng ma quỷ.

Thiếu niên nắm tay cô.

Anh trịnh trọng nâng lên, giống như chính trị gia vừa thành công thảo luận âm mưu lớn.

Antonia nhướng mày, nhìn Nikola như đang nhìn kẻ ngốc.

Thằng nhóc này không biết lễ nghi sao?

Giây sau, thiếu niên mỉm cười, cúi xuống hôn tay cô, “Cảm ơn điện hạ.”

...

Luôn có biện pháp, chỉ cần Antonia muốn.

Antonia ngây thơ đáng yêu dễ dàng thuyết phục bá tước Mercy để cô một mình về trước.

Đương nhiên “một mình” bao gồm hai mươi người hầu theo sau.

Có lẽ sau khi trở về, Ekaterina sẽ nhanh chóng nhận ra mục đích chân chính trận hỏa hoạn. Chuyện này nhanh chóng chìm xuống.

Không biết kẻ phóng hỏa tới từ Ottoman hay Serbia, bọn họ đã giao dịch gì với Nữ Hoàng. Có lẽ phái một con tin khác, hoặc cắt đất, hoặc tiến cống.

Antonia hiểu vì sao Nikola cầu xin cô.

Cho dù những người đó nghĩ anh đã chết, với anh, Nga đã không còn an toàn.

Antonia không có cơ hội hỏi thăm Nữ Hoàng, bởi vì từ ngày đó Nữ Hoàng bận rộn chuẩn bị đại lễ lên ngôi.

Mũ miện hoàng kim, ngự bào đỏ thẫm, còn cả lễ nghi Chính thống giáo ở nhà thờ lớn điện Kremlin ở Moskva. Cô ta là quân chủ một nước, không có thời gian bận chuyện cỏn con.

Ba ngày trước khi Nữ Hoàng khởi giá tới Moskva, bá tước Mercy thay mặt Antonia truyền lời với lễ quan, nói Nữ Hoàng Maria Theresa gọi nữ đại công tước về, sáng sớm hôm sau sẽ đi. Bởi vậy Antonia không thể tham gia đại lễ lên ngôi của Nữ Hoàng Nga.

Nữ Hoàng không phản ứng gì đặc biệt, chỉ phái lễ quan tới biệt thự sứ đoàn Áo, nói sẽ có quan viên tiễn đưa.

Ngoại trừ tặng cho nữ đại công tước Áo một bức tranh của Rembrandt, cô ta không thêm đãi ngộ gì khác.

Sáng sớm ba ngày sau, Antonia đạp sương sớm, bước lên chiếc xe ngựa ấm áp của mình.

Vó ngựa tắm ánh nắng ban mai. St. Petersburg vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, chưa thức tỉnh.

Antonia xốc rèm xe ngắm cảnh, đột nhiên ngẩng đầu.

Ở cửa sổ tầng cao nhất cung điện mùa đông, người phụ nữ mặc trường bào đỏ thẫm lẳng lặng đứng bên cửa sổ, đẹp như bức tranh cổ điển.

Xe ngựa đi xa, bóng hình cũng dần biến mất sau sương mù.

__________

Lời tác giả:

Nikola: Ngày 14 tháng 7 năm 1762, Antonia nói trông tôi không thông minh (cười).

__________

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Her majesty is watching you hahaha.

– Nữ Hoàng bệ hạ đang nhìn!