Tạm Biệt Versailles

Chương 16



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vienna lại xuất hiện dịch đậu mùa. May mắn dịch chưa lan vào Hoàng cung.

“Giải thích khoa học của điện hạ Antonia thực sự rất bất ngờ. Người nói… có thể thí nghiệm trên khỉ. Đầu tiên chúng ta chích ngừa đậu mùa cho nó, chờ chúng nó khỏe sẽ gieo mủ của người bệnh. Nếu như nó không nhiễm bệnh, chứng tỏ chích ngừa đậu mùa có tác dụng.”

Bác sĩ Swieten và Hoàng Đế Franz dạo quanh vườn cây, ông ấy đang báo cáo tiến độ thí nghiệm cho Hoàng Đế. Bởi vì mấy người con trước đã chết vì mắc bệnh đậu mùa, Hoàng Đế rất quan tâm tiến độ thí nghiệm.

“Khỉ không giống con người.” Franz nhíu mày.

“Vâng, thí nghiệm trên khỉ chỉ để bảo đảm an toàn thôi ạ. Sau khi chích ngừa bệnh đậu mùa cho bốn con khỉ, chờ bọc mủ biến mất, thần tiếp tục gieo mầm bệnh đậu mùa cho chúng. Đã một tuần trôi qua, không con khỉ nào phát bệnh. Hiện tại… chúng ta nên tiến hành thí nghiệm trên người.”

Hoàng Đế dừng bước, quay đầu nhìn Swieten.

Ánh mắt sắc bén dọa ông ấy hơi lùi về sau.

Từ trước tới nay Hoàng Đế hòa ái dễ gần, hơn nữa hai người đều hứng thú khoa học. Ông ấy cảm giác Hoàng Đế là một nhà tài phiệt hiền lành đôn hậu.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt lại khiến Swieten tỉnh ngộ. Thực quyền đất nước nằm trong tay Nữ Hoàng, nhưng Hoàng Đế cũng là quân chủ.

Còn là vị quân chủ anh minh.

Bác sĩ Swieten cúi đầu, “Bệ hạ, bệnh đậu mùa đã đeo bám chúng ta nhiều năm. Những năm gần đây, cứ mười đứa nhỏ sinh ra ở Vienna thì có chín đứa chết vì bệnh đậu mùa.”

“Hơn nữa sắp vào đông. Mùa đông là mùa dịch bệnh tràn lan, mùa đông năm nay còn lạnh hơn những năm trước… Hơn nữa dịch bệnh đậu mùa tới sớm hơn dự kiến.”

Bác sĩ nhỏ giọng: “Thần luôn bất an, cảm giác chúng ta sắp đương đầu với đại dịch.”

Ông ấy ngẫm nghĩ, vẽ hình chữ thập trước ngực, nói: “Bệ hạ, chúng thần sẽ tìm những gia đình nghèo khổ tự nguyện tham gia thí nghiệm.”

Bầu không khí đóng băng.

Mùa đông năm nay tới sớm, Hoàng Đế nhìn cành lá rơi rụng, không biết đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau ông thở dài, “Nhớ thêm tiền bồi thường, ta chi trả.”

Bác sĩ Swieten thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại Nữ Hoàng Maria Theresa đang thị sát Vương Quốc Hungary, mệnh lệnh của Hoàng Đế Franz có trọng lượng nhất Vienna. Ông ra mặt bảo đảm, Swieten có thể yên tâm làm việc.

Hoàng Đế lê thân mình béo ú đi mấy bước, đột nhiên quay đầu hỏi bác sĩ Swieten: “Con gái ta nói vậy?”

Bác sĩ Swieten ngạc nhiên, “Đúng là nữ đại công tước nói vậy…”

“Ngài có thấy ai khác bên cạnh con bé không?”

“A, một cậu bé Đông Âu, tuổi xêm xêm nữ đại công tước. Cậu bé không nói gì, công chúa cũng không giới thiệu, vậy nên thần không hỏi.” Bác sĩ Swieten cẩn thận đáp.

Chẳng lẽ là con rơi Hoàng gia? Dù sao Hoàng Đế nổi tiếng phong lưu.

“Hừm…” Franz gật đầu, không tỏ vẻ gì, “Ta biết rồi.”

...

Mùa đông năm 1762 tới sớm.

Đụn mây trắng phủ kín bầu trời, sương mù bao trùm Vienna. Chiếc lá cuối cùng trên cây sồi rụng xuống, ngay cả gió cũng mang theo cái rét căm căm của băng, thổi vào mặt tưởng chừng như bị dao cắt.

Phía nam ngã tư Vienna lát mặt đường chỉnh tề. Mỗi một góc quanh quảng trường đều trồng hoa hồng, nước từ đá cẩm thạch phun ra.

Vốn là công trình kiến trúc công cộng xinh đẹp tao nhã, điềm xấu lại bủa vây tứ phía.

Trên đường gần như vắng tanh, ai ai cũng vội vàng. Họ đội mũ che mạng to và khăn quàng cổ kín mít, e ngại nhìn xung quanh, sau đó giống hệt bóng ma chìm vào sương mù mờ ảo.

Tất cả mọi người biết, mùa đông tới rồi.

Quan trọng hơn cả, tử thần cũng tới.

“Cộc cộc cộc”. Tiếng vó ngựa chìm trong sương mù vang lên.

Ở tầng ba một khách sạn bên đường, Mozart náu mình trong chăn, không dám thắp nến. Cậu ấy sợ hãi vén rèm, nghe âm thanh duy nhất vang vọng khắp thế gian.

“Cộc cộc cộc”. Sương trắng tản ra, một con ngựa gầy trơ xương xuất hiện.

Nó thong thả kéo xe ngựa đen thấp bé, người lái xe mặc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ bảo hộ. Áo choàng tung bay trong gió, hình như có ánh bạc sáng lên…

Mozart trùm kín chăn, trái tim đập thình thịch.

Thân hình cao lớn, áo choàng màu đen, hình như cầm thứ gì đó… là lưỡi hái đúng không? Cậu không dám nhìn.

Cậu biết xe ngựa đang kéo thi thể người chết vì bệnh đậu mùa.

Tiếng khóc yếu ớt vọng ra ngoài cửa sổ, là giọng một người phụ nữ.

Đứa con thứ ba của bà đang giằng co với tử thần. Bởi vì hai anh chị trước đó chết non, cậu ta may mắn được bác sĩ kịp thời cứu chữa. Bác sĩ mặc áo choàng dài màu đen lấy máu đứa trẻ, dặn dò người nhà đóng chặt cửa sổ, tuyệt đối không để một cơn gió lọt vào.

Căn phòng nóng nực tỏa mùi tanh hôi. Do lấy máu nên tứ chi đứa bé tái nhợt, khuôn mặt đỏ ửng lạ thường.

Ông chủ khách sạn đã mất hai người con. Mozart từng thấy quan tài của họ, rất nhỏ. Nếu không phải bên trên khắc giá chữ thập, khó có thể tưởng tượng bên trong cất chứa một sinh mệnh chết yểu.

Mozart sợ hãi, vùi mình trong chăn.

Mùa đông, mỗi ngày Vienna đều có người chết vì bệnh đậu mùa. Xe ngựa chở quan tài màu đen chạy quanh thành phố. Mọi người sợ hãi dịch bệnh, lượng khách mời gia đình họ diễn tấu thưa thớt.

Nếu không phải phụ thân và cậu ấy từng bị bệnh, không sợ nhiễm, nhất định bọn họ sẽ thoát khỏi thành phố bị tử thần nhìn trúng.

Nhưng hiện tại các thành phố khác không kém Vienna là bao.

Mùa đông và tuyệt vọng bao trùm khắp thế gian.

“Cộc cộc…” Tiếng vó ngựa vội vàng từ từ lướt qua.

Là ai? Tại sao mặc kệ trời đông rét lạnh, mạo hiểm ra ngoài giữa lúc dịch bệnh tăng cao?

Mozart trốn trong chăn thầm nghĩ.

Người cưỡi ngựa là bác sĩ Swieten.

Ông ấy kích động tới mức ra ngoài không mang theo găng tay. Cho dù bàn tay nắm dây cương lạnh tới đỏ bừng, ông ấy cũng không cảm thấy gì.

Bởi vì Swieten chứng kiến kỳ tích!

Bụi đất bay lên, ông ấy thẳng hướng về cung Hofburg.

“Bệ hạ!”

Bác sĩ Swieten không màng hình tượng, chạy vội tới hành lang, “Ba cô nhi đều không mắc bệnh đậu mùa!”

Franz bật dậy, vội ra ngoài, “Thật sao?!”

“Cái gì?!” Carolina ồn ào, “Chuyện gì vậy?”

Mấy đứa nhỏ ngồi cách đó không xa. Maximilian ôm sóc chuột mơ màng nhìn ông ấy, Antonia cũng không nhịn được đứng lên.

Nikola nói đúng!

“Bệ hạ, đã hai tuần.” Bác sĩ Swieten kích động, “Thần có lý do tin tưởng bệnh đậu bò có thể phòng tránh bệnh đậu mùa!”

“Tốt quá.” Hoàng Đế Franz vui vẻ, “Chờ vài ngày nữa sẽ có kết luận cụ thể. Chúng ta cần lan truyền cho người dân…”

“Bệ hạ!” Bác sĩ Swieten vội nói: “Lan truyền thôi chưa đủ. Đây là cách chữa bệnh mới, phải gieo mầm đậu mùa lên tay, chỉ sợ dân chúng sẽ do dự, không dám chích vaccine phòng bệnh.”

Theo như điện hạ Antonia đề nghị, gieo bệnh đậu mùa lên miệng vết thương được gọi là “vaccine phòng bệnh”. Trong tiếng Latin, vaccine được hiểu là “bệnh đậu mùa”.

“Ngài cũng biết hiện tại Vienna đang chịu bệnh dịch, số người chết mùa đông năm nay gia tăng đáng kể. Chúng ta sắp phải đương đầu với đại dịch!”

“Ý ngài là…” Franz trầm ngâm.

Ông hiểu ý bác sĩ Swieten. Ông ấy muốn thông qua mệnh lệnh Hoàng thất, tiến hành chích ngừa quy mô lớn, tránh lãng phí thời gian quý giá.

Dù sao thứ cần đương đầu là bệnh truyền nhiễm. Càng chích nhiều người, mọi người mới an toàn.

Đây là mệnh lệnh yêu cầu dũng khí và quyết tâm.

Hiện tại Nữ Hoàng không ở Vienna. Hoàng Đế Franz say mê nghiên cứu khoa học, chưa bao giờ để ý chính trị, khuyết thiếu phán đoán trầm trọng.

Nếu Maria Theresa ở đây, nàng sẽ quyết định như thế nào…

“Papa.” Đột nhiên có người kéo áo ông.

Không biết con gái út Antonia đứng bên Franz từ lúc nào, ngẩng đầu nhìn ông, “Papa, mùa đông tới rồi, con sợ. Con không muốn giống anh Charles…”

Hoàng Đế đau đớn. 

Mùa đông năm ngoái, ông mất người con thứ hai thông minh hoạt bát. Ông thực sự không muốn mất thêm một đứa con nào khác.

“Được rồi.” Franz quyết tâm, “Thông báo với Thủ tướng Wenzel. Bốn ngày sau, nếu mấy đứa bé kia vẫn bình thường, ta sẽ ra lệnh chích ngừa vaccine đậu mùa.”

...

Ngõ Mossville phía bắc Vienna, quán bar Sandy.

“Mọi người nghe gì chưa? Hoàng cung đang chế tạo thuốc chống bệnh đậu mùa. Họ gọi nó là… vaccine phòng bệnh, bởi vì nó được lấy từ con bò!”

“Thật sao?!” Mọi người ngạc nhiên.

“Hoàng Đế hạ lệnh chích bệnh đậu mùa toàn Vienna!”

“Hả?! Chúa ơi, may mắn tôi bị bệnh rồi. Tôi không muốn cấy mủ bò, mọc sừng giống bò.”

“Hả? Vaccine phòng bệnh khiến chúng ta mọc sừng giống bò?”

Mọi người hoảng sợ, kịch liệt thảo luận.

Không ai chú ý một người đàn ông đội mũ đen ngồi bên cửa sổ, mặc áo choàng to sụ che khuất mái tóc ngắn và vết sẹo kéo dài từ mang tai tới xương bả vai.

Người đàn ông mặt sẹo nhìn cốc rượu, ngửa đầu uống hớp Whiskey cay nồng.

Quả nhiên Quốc Vương Friedrich phái gã vào Vienna để mưu tính sâu xa. Nữ Hoàng Áo không ở thủ đô, Hoàng Đế La Mã Thần Thánh chỉ là tên ngốc không hiểu chính trị.

Quân đội Phổ không đấu lại liên quân Áo – Nga, liên tục rút quân, gần như cầu hòa. Nào ngờ đầu năm nay Nữ Hoàng Nga băng hà, đổi thành tên điên sùng bái Friedrich. Đáng tiếc phế vật chỉ tại vị được nữa năm đã bị vợ kéo xuống, còn chết vì căn bệnh “tiêu hóa”. Tân Sa hoàng là người Đức, tuy không hành động gì bất lợi với Phổ, nhưng mặc kệ cục diện giằng co.

Các nước chuẩn bị kết thúc trận chiến kéo dài hơn sáu năm, Vienna lại đương đầu với làn sóng mới.

Đương nhiên hiện tại làn sóng vẫn còn nhỏ, nếu không khuấy động thành gió lốc, đúng là uổng công gã được Quốc Vương phái tới Vienna. Gã đã chờ thời khắc này rất lâu.

Người đàn ông mỉm cười.

Quả nhiên trời giúp Phổ.

______

Lời tác giả:

“Mười đứa nhỏ thì chín đứa chết vì bệnh đậu mùa” tham khảo trong bản ghi chép phụ thân Mozart dẫn gia đình lưu diễn ở Vienna. Từ thế kỷ XVI đến thế kỷ XVIII, mỗi năm Châu Âu có hơn 50 vạn người chết vì bệnh đậu mùa. Tới thế kỷ XVIII, tổng số người chết vì bệnh đậu mùa ở Châu Âu đã lên đến 1,5 triệu người.

Từ “vaccine” trong “vaccine phòng bệnh” do Edward Jenner nghĩ ra để chỉ những người bị bệnh đầu mùa. “Vacca” là tiếng Latin, có nghĩa là bò.