Tạm Biệt Versailles

Chương 28



Jeanne hai mươi mốt tuổi đang thử sức với công việc gái điếm.

Ông chủ nhà thổ – Jean du Barry ấn tượng nhan sắc của cô ta, vừa để cô ta làm tình nhân của mình, vừa thoải mái dắt mối, chào hàng không ít người.

Mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, từ công nhân may vá tới gái điếm nhà thổ, “tiểu thư Lange” nổi danh khắp trung tâm Paris.

Đó là nơi vô cùng cao cấp, người tiêu tiền chiêm ngưỡng sắc đẹp cô ta không giàu cũng quý. Jeanne được sống trong tài phú trước kia cô ta chưa bao giờ gặp.

Nhưng cô ta gặp phải khách hàng nguy hiểm.

Bá tước Consington là một kẻ cố chấp, tàn nhẫn. Rõ ràng biết thân phận của Jeanne, ông ta lại tham vọng độc chiếm cô ta.

“A!” Người đàn ông rụt tay, nhìn cánh tay rỉ máu, “Con cóc đáng chết!”

“Cứu tôi với!” Jeanne vùng dậy, vừa chạy vừa gào thét.

Chỉ cần ông chủ hoặc người hầu của ông chủ nghe thấy, chắc chắn ông chủ sẽ không để cô ta gặp chuyện. Dù sao Jeanne cũng là cây rung tiền của ông ta!

Jeanne vừa chạy vừa an ủi bản thân.

Cậu nhóc ăn mày năm, sáu tuổi chui ra, sợ tới mức gào thét: “Jeanne, chạy đi!”

Cậu không dám lại gần, chỉ đành giúp đỡ kêu cứu: “Giết người! Cứu mạng!”

Nhưng hiện tại không phải thời gian nhà thổ và sòng bạc hoạt động, trên đường không có ai.

Jeanne nghe tiếng đuổi càng lúc càng gần, run rẩy quay đầu.

Cũng bởi vậy cô ta bị đè xuống, thân trước ngã quỵ.

Rầm!

Không đụng vào nền gạch cứng rắn, có người đỡ cô ta.

Jeanne chỉ kịp nhìn thấy chiếc váy lấp lánh quý giá, giọng nói non nớt bình tĩnh vang lên: “Giữ gã lại!”

Phịch, bá tước Consington điên cuồng chửi đổng, sau đó chỉ còn phẫn nộ “ưm ưm”.

“Jeanne!” Cậu nhóc ăn mày mừng phát khóc, vội vàng trốn ra khỏi chỗ tối.

“Muốn giết người giữa đường? Giỏi lắm.” Jeanne nghe cô gái lạnh lùng quát: “Mang gã tới cục cảnh sát.”

Ông chủ còn chưa xuất hiện, mọi chuyện đã được giải quyết?

Jeanne thầm suy nghĩ, nức nở òa khóc, “Tiểu thư, gã lưu manh này muốn giết tôi! Hu hu…”

Cô ta túm chặt váy tiểu thư quý tộc, nhưng tiểu thư quý tộc không kéo cô ta ra.

Jeanne cảm giác thân hình nhỏ bé cứng đờ vài giây, bàn tay thon gầy đẩy nhẹ vai cô ta.

“…Cô ồn quá.” Cô gái xoa thái dương.

“A, xin lỗi!” Jeanne lập tức ngừng khóc.

Cô ta rút chiếc khăn tay màu vàng thuê hoa tường vi lau nước mắt, cẩn thận đứng lên. Thấy bá tước Consington bị bịt miệng kéo đi, cô ta thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bé ăn mày nhào vào lòng Jeanne, chạy quanh cô ta vài vòng, khóc nức nở: “Lão già mạt rệp! Ông ta dám đánh chị! Công việc này nguy hiểm quá… chị Jeanne… chị đừng làm nữa…”

“Không sao, lần sau ông ta không dám nữa.” Jeanne xoa đầu cậu bé ăn mày, “Nếu công việc này nguy hiểm, vậy không có việc gì an toàn. Công việc này nhiều tiền hơn, hơn nữa chị có thể mua bánh mì cho em và các bạn em.”

Trấn an cậu bé ăn mày xong, Jeanne đảo mắt, thuận thế cúi đầu hôn lên tay tiểu thư quý tộc, “Tiểu thư, nếu không có cô, ông ta sẽ giết tôi. Tôi thật lòng cảm ơn cô, mong cô cho phép tôi được mời cô một ly rượu!”

Cô ta liếc khuôn mặt non nớt của cô gái, lập tức sửa lời: “…Chocolate nóng cũng được!”

“Ừm…” Cô gái do dự mấy giây, nhẹ nhàng gật đầu.

“Cảm ơn cô.”

...

“Tôi nên gọi tiểu thư là gì?” Jeanne nhiệt tình hỏi han.

Antonia cúi đầu.

Cô biết trước khi thành tình nhân của Quốc Vương, phu nhân du Barry là gái điếm, nhưng không ngờ cuộc sống của cô ta lại như vậy.

Ban đầu cô không có ý định liên hệ cô ta, bởi vì cô biết sau khi gả tới Pháp, Louis XV không sống được mấy năm.

Nào ngờ tiểu thư Lange lại trùng hợp sống cạnh tòa soạn báo của cô.

Kiếp trước Antonia và du Barry là kẻ thù, nhưng hiện tại cô không có thành kiến gì với cô ta.

Cô chỉ đơn thuần ghét “tình nhân Quốc Vương” hành xử phóng túng, bởi vì cung đình Áo căm hận chuyện này tới tận xương tủy.

Cung đình Pháp nhạy bén phát hiện ra chuyện này, lập tức chia phe phái.

Dựa theo lễ nghi cung đình Versailles, tuy Antonia chỉ biết cười nhạt với đống quy tắc đó – Quý phu nhân địa vị thấp không thể mở lời với quý phu nhân có địa vị cao.

Vương Hậu Louis XV qua đời từ sớm, Thái Tử phi Antonia chính là quý phu nhân giữ địa vị tối cao trong cung đình Versailles.

Nếu cô không mở lời trước, phu nhân du Barry không thể nói chuyện với cô.

Thái Tử phi trẻ tuổi kiêu ngạo, trong mắt không chấp nhận hạt cát. Người bên cạnh thổi gió bên tai, Antonia không chịu nổi hành vi tiêu tiền như nước, một tay che trời của tình nhân Quốc Vương. Cô thuận theo tự nhiên, chấp nhận quy tắc có lợi với mình, không chịu nói chuyện với cô ta.

Phu nhân du Barry xuất thân bình dân, cực kỳ để ý ánh mắt đánh giá của người khác.

Cô ta và phe phái của cô ta rủ rỉ bên tai Quốc Vương, trắng trợn tạo áp lực với Thái Tử phi, ý đồ thông qua Quốc Vương Pháp và Nữ Hoàng Áo, ép Antonia đi vào khuôn khổ.

Mọi người đều biết, ai bị ép buộc đều có tâm lý phản nghịch.

Huống chi năm đó Antonia mới mười lăm tuổi.

Bọn họ mang chính trị và tồn vong quốc gia ra trao đổi, đích thân Nữ Hoàng Áo ép buộc con gái thừa nhận, Antonia nói với phu nhân du Barry một câu: “Hôm nay Versailles đông quá.”

Cũng chỉ duy nhất một câu đó.

Những năm tháng làm quỷ hồn ở Versailles, Antonia được nghe kể tình nhân cuối cùng của Quốc Vương Pháp phải chịu kết cục bi thảm – Cùng năm cô mất, phu nhân du Barry bị mang lên đoạn đầu đài.

Khác với Antonia ưỡn ngực đón nhận cái chết, suốt một đường Jeanne khóc lóc cầu xin tha thứ. Thời khắc trước khi chết, cô ta cầu xin đao phủ: “Ngài đao phủ, chờ chút, cầu xin ngài!”

Nói đi cũng phải nói lại, cô ta cũng chôn ở nghĩa địa Madeleine công cộng giống cô.

Coi như bạn chung mộ.

“Ta không phải người Paris, sẽ không ở lại đây lâu.”

Antonia hỏi: “Cô chắc chắn muốn tiếp tục công việc này? Rất có thể người kia sẽ lại tới tìm cô.”

Vừa dứt lời, cô mới ý thức được bản thân nói gì. 

Hiển nhiên nếu được lựa chọn, không ai lựa chọn con đường này.

Antonia yên lặng ngẫm nghĩ, “Nếu cô nguyện ý, tôi có cách giúp cô thoát khỏi cuộc sống này. Cô học thêm thứ gì đó, bổ sung vốn kiến thức, ít nhất tốt hơn dựa vào đàn ông.”

Tuy Antonia không thích cô ta, nhưng nói thật, trải qua rất nhiều chuyện kiếp trước, xích mích giữa cô và cô ta ở cung điện Versailles không đáng nhắc tới.

Lúc này Antonia giúp đỡ Jeanne, cô ta sẽ không trở thành tình nhân của Quốc Vương, cô gả sang Pháp cũng đỡ phiền phức.

“Cảm ơn cô, cô là người tốt.” Jeanne mỉm cười, “Nhưng tôi biết thiên phú và kỹ năng của mình… Đương nhiên tôi sẽ không mặt dày nói chuyện này với cô.”

Cô ta là con riêng của một công nhân may vá, chưa bao giờ biết bố mình là ai. Mẹ cô ta dựa vào việc làm tình nhân để nuôi sống cô ta, từ nhỏ cô ta mưa dầm thấm đất, biết cách quyến rũ đàn ông.

Jeanne từng bày hàng bên đường, làm thợ cắt tóc, trợ lý bán hàng, bầu bạn với người bệnh. Cô ta chịu vô số khổ sở, nhờ khuôn mặt xinh đẹp nên được ngài du Barry nhìn trúng, giữ vị trí quan trọng trong nhà thổ.

Ở đây, Jeanne mới có thể tiếp xúc với cuộc sống tốt đẹp trước kia cô ta không bao giờ nghĩ tới.

Antonia yên lặng nhìn Jeane mấy giây, bất giác thở dài.

“Không gấp…”

...

Gần cuối mùa hè, Hoàng Đế Franz và con gái kết thúc kỳ nghỉ, quay về Vienna.

Mùa hè năm 1765, hôn lễ của Leopold vừa kết thúc chưa được bao lâu, sang năm 1766 nhà Habsburg lại tổ chức thêm vài hôn lễ.

Bốn nàng công chúa Johanna, Christina, Amalia, Josepha lần lượt kết hôn.

Johanna còn nhỏ, nhưng cô ấy đã đính hôn với Quốc Vương Ferdinand xứ Napoli và Sicily từ sớm. Hai bên đều đang chờ nhau trưởng thành.

Hiện tại Johanna mười sáu tuổi, Quốc Vương mười lăm tuổi. Đôi vợ chồng mới cưới thành hôn, hai bên Vương thất đều hài lòng.

Năm nay Christina – nàng công chúa thứ tư,  thường được người nhà gọi với cái tên thân mật “Mimi” đã hai mươi tư tuổi. Cô ấy là cô con gái Nữ Hoàng yêu thương nhất. Tuy Thân Vương Albert xứ Saxony không có quyền thừa kế vương vị, nhưng bởi vì cô ấy thích, cha mẹ đồng ý gả cô ấy cho người trong lòng. Thậm chí Mimi còn được tặng Công quốc Teschen làm của hồi môn.

Hai vị công chúa còn lại khá phức tạp.

Đầu năm công tước xứ Parma qua đời, tân công tước Ferdinand xứ Parma vội vàng bàn bạc chuyện kết hôn với Nữ Hoàng.

Ban đầu người được lựa chọn là công chúa thứ sáu Amalia. Amalia đã có người trong lòng, đương nhiên không nguyện ý.

Nữ Hoàng mặc kệ cô ấy nguyện ý hay không, ép cô ấy phải gả.

Trong Hoàng thất, không ai có quyền kháng lệnh Nữ Hoàng.

Một thời gian sau, ngay cả Amalia cũng chịu khuất phục, vợ của đại công tước Joseph – Isabella mang thư của em trai tới tìm Nữ Hoàng.

Isabella chính là chị gái tân công tước xứ Parma.

Nữ Hoàng ngạc nhiên phát hiện, công tước xứ Parma xin được cầu hôn cô con gái thứ chín Josepha của bà.

Thậm chí bà không biết hai đứa nhỏ quen nhau lúc nào!

Theo như Ferdinand nói, cậu ấy nhiều lần tham gia hôn lễ của Hoàng thất Áo, dần dà rơi vào bể tình với Josepha.

…Được rồi, Amalia hai mươi tuổi, Josepha và Ferdinand đều mười lăm tuổi, Vương tử thích chơi với Josepha hơn.

Cứ như vậy, Amalia không phải gả cho người cô ấy không thích, Áo vẫn liên hôn với Parma, đôi bên đều vui.

Nữ Hoàng không muốn Amalia làm theo ý thích. Đứa con gái này công khai kháng lệnh bà, bà muốn cô ấy phải chịu trừng phạt.

Nhưng sau một lần đi săn với phối ngẫu, Nữ Hoàng đồng ý lời thỉnh cầu của Amalia và Vương tử Karl II August Christian.

Chẳng qua không được tặng công quốc làm của hồi môn như Mimi.

Rõ ràng bà bất công, Amalia cũng dự phòng cho tình huống xấu nhất, nhưng hiện tại tình thế thay đổi. Cô ấy mừng như điên, lúc tham gia hôn lễ luôn mỉm cười.

Antonia vui vẻ tham gia hôn lễ của chị gái, cảm giác mình lại hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng. Cứ như vậy, các chị gái của cô đều không u sầu.

Ngoại trừ Carolina.

Hầy, không gấp. Cô gái nhỏ chưa lớn, chưa biết yêu là gì.

Cô vừa uống ly rượu nho, vừa lật xem bản đồ Châu Âu bản mới nhất.

Mấy năm nay các nước Châu Âu liên tục chinh chiến, bản đồ thay đổi chóng mặt. Thương nhân in ấn bản đồ kiếm hời lớn.

Đúng lúc này, cửa mở ra. Amalia không thèm thay bộ váy cưới xa hoa mỹ lệ, cứ thế vọt vào.

Antonia bất ngờ không kịp phòng bị, suýt sặc chết.

“Antonia! Bé yêu của chị! Thiên sứ nhỏ của chị!” Amalia ôm cô xoay mấy vòng, sợ tới mức cô suýt hét chói tai, nắm chặt tay chị gái không buông.

“Chị không ngờ em lại đi tìm Isabella! Bé cưng của chị thông minh quá!”

Amalia vui tới mức kéo cô ôm tới ôm lui, “Em còn không thèm nói cho chị! Isabella bị chị cảm ơn tới xấu hổ, mới nói cho chị biết… Papa cũng nói… em là người dạy ông cách cầu xin mama!”

Amalia “chụt” một cái lên má Antonia, để lại dấu son đỏ chót.

Vương tử Karl theo sau, mỉm cười gật đầu với Antonia.

Antonia… đành đứng tại chỗ nở nụ cười ngây thơ.

Amalia lại ôm em gái, “Tương lai em thành Vương Hậu nước Pháp, chị cam đoan Zweibrücken sẽ luôn trung thành với em!”

Tương lai như thế nào… thật sự khó nói. Antonia thầm nghĩ.

Antonia lẳng lặng làm việc, cố gắng ẩn thân, không muốn gây chú ý. Cô rút ra được bài học lớn, càng náo động càng phải trả cái giá đắt.

Cùng lúc đó, Lagrange ở viện hàn lâm Vienna nhận được một bức thư, người ký tên là Quốc Vương Phổ.

“Ngài Lagrange thân mến.” Vị quân chủ tiếng xấu lan xa viết: “Đã là quân chủ giỏi nhất Châu Âu thì phải cần một nhà toán học giỏi nhất Châu Âu. Bởi vậy ta mời ngài tới Berlin, gia nhập viện hàn lâm Phổ của ta.”

Lagrange nhíu mày, cầm bút hồi âm: “Lời mời của ngài khiến thần kính sợ, nhưng thần được vợ chồng Hoàng Đế Đế Quốc La Mã Thần Thánh nhiệt tình tiếp đãi, hiện tại đã làm việc ở Vienna hơn một năm. Nếu rời đi, thần cảm thấy không lễ phép. Hy vọng ngài có thể hiểu.”

Anh ấy hài lòng nhìn bức thư, đặt bút xuống, để hạt cát hút mực nước, gấp thư lại, “Gửi giúp tôi.”

Tin tức thiên tài toán học từ chối lời mời của Quốc Vương Phổ nhanh chót rơi vào tai Hoàng thất.

Antonia thở phào nhẹ nhõm.

Kiếp trước Lagrange ở Paris nhận lời mời tới Phổ, giữ chức trưởng khoa toán học viện hàn lâm Phổ hơn hai mươi năm, mãi đến năm 1787 mới quay về Paris.

Khi đó cô thường hối hận không sớm gặp anh ấy, giữ nhân tài bên mình.

Công chúa nhỏ thỏa mãn ngả xuống đồng cỏ ngày thu, vỗ ngực nhìn bầu trời đầy sao.

Thật kích thích, cô ngang nhiên cướp người từ tay Đại Đế Friedrich.

_______

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Dám cướp Nikola ngay tại địa bàn của Ekaterina II, cướp người từ tay Đại Đế Friedrich không phải chuyện gì khó.