Tam Đường Chủ

Chương 47: Truy tìm (3)



Đội hình giải cứu Phi Giác gồm có mười hai người chia ra làm hai đội. Đội một do Thiên Xạ dẫn đầu tiến sâu vào “lòng địch”, đội còn lại phân công cho Diêu Ân chỉ huy đợi bên ngoài. Mọi công tác giải cứu người đều được chuẩn bị kỹ lưỡng trong một khoảng thời gian ngắn. Mặc dù cần mất hai tuần để cả đội xuống hang Grudia nhưng với hiểu biết lâu năm của Thiên Xạ ở Loser, anh ta dường như có thể rút ngắn được thời gian hai tuần ấy giảm còn ba ngày bằng một lối đi bí mật.

Ba ngày nhưng cũng thật sự vẫn còn quá là dài đối với họ. Tỷ lệ sống sót của Phi Giác quá thấp nhưng mọi người không thể bỏ rơi cậu ta chết ở Grudia. Trước khi tiến sâu vào hang động, mỗi người trong đội một đã uống thuốc kháng sinh, trang bị bình oxy, quần áo bảo hộ, lương thực và vài lọ thuốc đặc trị để ứng cứu mọi trường hợp khẩn cấp xảy ra.

Ngoài việc chuẩn bị tốt về sức khỏe, vật dụng thám hiểm, kiến thức sâu rộng, kỹ thuật thám hiểm ra thì những nguyên tắc khi thám hiểm hang động cũng rất quan trọng. Không được mang gì ra khỏi hang động ngoài những tấm hình. Không được để lại gì trong hang động ngoài những dấu chân. Không được giết hại bất cứ thứ gì ngoài thời gian. Để hình thành hang động cần hàng trăm triệu năm nhưng để hủy hoại nó chỉ cần vài giây phút sơ ý.

Đứng trước cửa hang động Grudia, Thiên Xạ đang điều chỉnh dây leo ngang thắt lưng, anh ta là người leo xuống trước để dẫn đường mọi người và Tan là người đi cuối cùng. Diêu Ân sẽ điều khiển flycam theo dõi tình hình đội một để kịp ứng phó với tình huống bất ngờ. Tất cả đã sẵn sàng giải cứu Phi Giác.

Bên trong hang động thật sự rất tối, mọi người phải thật luôn cảnh giác vì nguy hiểm sẽ ập đến bất cứ lúc nào. Mất khoảng hơn sáu tiếng leo “thang”, đội Thiên Xạ quyết định dừng chân nghỉ ngơi bên vách đá. Họ đi chưa tới 1/3 chặn đường. Trong lúc Diêu Yểu cập nhật tín hiệu hiện tại của Phi Giác thì bên phía Diêu Ân ngay lập tức gửi thông báo đến.

“Đội trưởng Thiên Cung, Phi Giác đang ở rất gần vị trí mọi người.”

- Cô nói cái gì? Thật chứ?

Thiên Xạ tay lau mồ hôi trên trán, sắc mặt vô cùng kinh ngạc không thể tin nổi mà hỏi lại. Nhiệt độ bên trong hang càng xuống sâu thì càng nóng nhưng mọi người không thể tháo đồ bảo hộ ra vì sẽ bị mầm bệnh xâm nhập.

- Là thật thưa đội trưởng. Cậu ấy đang di chuyển nhanh về phía mọi người.

Đúng lúc này, chấm đỏ hiển thị trên màn hình Diêu Yểu tập trung quan sát đang ở rất gần bọn họ. Tất cả mọi người nhìn thấy đều khó tin lạ thường. Tan không đợi nữa, anh nhanh chóng leo xuống, theo sau ngăn cản là Kiêu và KaZ. Thiên Xạ chưa kịp lên tiếng gọi Tan thì xung quanh bất chợt rung chuyển mạnh.

- Anh Tan!

Khoảnh khắc các mảnh đá lớn không ngừng lao như mưa rơi mạnh vào người Tan. Aoi kinh hãi hét lớn. Tận mắt nhìn thấy đàn anh không may bị trượt tay sắp rớt xuống đáy, gương mặt cậu ta không còn chút máu. May mắn lúc đó, Diêu Yểu liều mạng nhanh chóng chồm người về phía trước bắt được tay Tan.

Mặc kệ những mảnh đá cực sắc bén kia liên tục rơi xuống người mình, trong hoàn cảnh này Diêu Yểu không thể né tránh nó. Cô cắn răng cố gắng cầm chặt tay Tan. Cả người anh lơ lửng trong không trung, bên dưới là một hố đen không thấy đáy. Rớt xuống đó, chắc chắn thịt nát xương tan. Kiêu vội vàng chạy đến phụ Diêu Yểu kéo Tan lên. Anh được an toàn nhưng vết thương trên đầu lại chảy máu. “Mưa đá” vẫn không ngừng rơi, mọi người chỉ biết che chắn đầu của mình.

- Mẹ kiếp! Động đất sao?

Tan hỏi.

- Không phải, là núi lửa đang hoạt động.

Diêu Yểu trả lời.

Núi lửa?

Ở gần hang động Grudia có cả núi lửa?

Sắc mặt Kiêu, KaZ và Aoi trở nên lạnh ngắt. Mọi người bắt đầu lo lắng cho Phi Giác, không biết tình hình cậu ta như thế nào. Trận núi lửa phun trào này còn khoảng bao lâu nữa mới kết thúc. Bọn họ thật sự không thể chịu đựng được trong thời gian quá lâu. Sức mạnh của thiên nhiên thật sự rất đáng sợ, con người không thể chống lại. Từng giây, từng phút trôi qua như trăm thập kỷ vậy.

- Không được rồi, nếu chúng ta cứ đứng ở đây mãi thì sẽ không kịp thời gian mất. Trận núi lửa không biết khi nào mới kết thúc, Phi Giác cậu ấy không thể đợi chúng ta được.

Kiêu bám chặt vách đá, lo lắng lên tiếng.

- Tôi sẽ đi cứu cậu ấy.

- Anh Tan, anh đang bị thương không thể một mình xuống đó được. Nguy hiểm lắm!

- Aoi! Ngay từ giây phút quyết định đi cứu Phi Giác là chúng ta đã đem mạng sống của mình đặt cược với tử thần. Tôi, có sống, có chết, cũng phải đem được cậu ta trở về.

Aoi không thể phản bác trước một con người không hề sợ nguy hiểm. Dù biết Tan rất giỏi trong việc chiến đấu nhưng việc anh suýt chút nữa rớt xuống đáy hang Aoi thật sự không muốn đàn anh lại phải mạo hiểm nữa.

- Anh đi cùng Tan, mọi người nhớ cẩn thận. Nếu không thấy bọn anh quay trở về, trước tiên hãy bình tĩnh không được hành động mất lý trí rồi mới tìm cách ứng cứu. Diêu Yểu, mọi chuyện ở đây giao hết cho cô quản lí.

Thiên Xạ cũng đưa ra quyết định.

Tan nhìn đội trưởng không nói gì. Mọi người dường như rơi vào trạng thái im lặng. Chỉ có tiếng của những mảnh đá rơi tự do. Mặc kệ bị đá đập trúng, họ vẫn không cảm thấy đau.

- Chúng tôi không dễ dàng đi đầu thai được.

Tan chốt lời cuối, như thể là một lời hứa.

Phải, cả Thiên Xạ và anh đều là những thành viên xuất sắc nhất của tổ chức Đường Ảnh. Trải qua biết bao nhiêu nhiệm vụ mang cấp độ nguy hiểm cao, họ vẫn giữ được mạng vượt qua. Không sợ chết, chính là không hề nghĩ đến nó. Chỉ cần trong lòng mỗi người không để cái chết ám ảnh thì họ sẽ không bao giờ bị nguy hiểm ảnh hưởng gì tới mình.

Bên ngoài, flycam do Diêu Ân điều khiển không may bị mất tín hiệu. Màn hình máy tính không thể hiển thị rõ tình hình bên trong. Diêu Ân cũng không quá sốt ruột, bọn họ không chỉ có một chiếc flycam không đâu, chiếc này bị hư thì còn chiếc khác. Không bao lâu sau đó, ba chiếc flycam màu đen lần lượt xâm nhập vào bên trong hang động. Trận núi lửa này còn lâu mới kết thúc, Diêu Ân đang lo mọi người có thể cầm cự được không và cô hy vọng không ai bị thương.

“Ân Ân, em có nghe rõ không?”

“Ân Ân! Nghe rõ chị nói chứ?”

“Ân Ân, mau trả lời chị nhanh!”

Tiếng nói của Diêu Yểu liên tục phát ra từ bộ đàm, Diêu Ân mất hơn mười lăm giây mới nhận được tín hiệu từ chị gái. Cô lên tiếng.

- Chị, bên đó có chuyện gì sao?

Đầu giây bên kia âm thanh nghe không được rõ lắm. Nó cứ rè rè rất khó chịu. Diêu Ân cố tập trung lắng nghe Diêu Yểu muốn nói gì.

- Chị Yểu, mọi người sao rồi?

“Ân Ân, mau chuẩn bị một chiếc trực thăng cấp cứu đến đợi sẵn.”

“Ân Ân, em có nghe rõ chị nói gì không?”

“Chuẩn bị một trực thăng cấp cứu…”

Sắc mặt Diêu Ân trở nên căng thẳng, cô chưa kịp trả lời thì tín hiện bên phía Diêu Yểu đã ngắt kết nối. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô nhanh chóng gọi điện bảo người chuẩn bị trực thăng cấp cứu bay tới hang Grudia.

- Chị Ân, hình như tình hình bên trong không mấy khả quan. Núi lửa đột ngột phun trào mạnh khiến lòng hang động không ngừng rung chuyển, các mảnh đá lớn nhỏ rơi xuống khiến quá trình tìm kiếm Phi Giác bị cản trở. Đội trưởng Thiên Cung và anh Tan vẫn liều mạng leo xuống dưới. Còn chị Diêu Yểu cùng mấy thanh niên khác đang đứng đợi tại chỗ.

Nghe thành viên đội nghiêm túc báo cáo, Diêu Ân như muốn ngừng thở. Trong tình trạng đá rơi như mưa mà hai người họ lại có thể xem rẻ mạng sống đến mức thế.

“Khoan đã, không lẽ nhanh vậy đã tìm thấy Phi Giác rồi? Nếu không, sao đội trưởng Thiên Cung và anh Tan gấp gáp xuống dưới.”

Nghĩ tới đây, Diêu Ân vừa mừng vừa bất an. Cô hy vọng, tất cả mọi người đều bình an.

Bên trong, bộ đàm của Diêu Yểu bị hư vì trong lúc cô né mưa đá. Không thể tiếp tục liên lạc được với bên ngoài nữa. Sắc mặt Diểu Yểu tối sầm, cô đưa tay lạnh lùng lau đi dòng máu tanh từ trán chảy xuống gò má. Đám Kiêu, KaZ và Aoi cũng không thể tránh được việc bản thân mỗi người bị thương. Bốn người không thể né tránh được hết số mảnh đá lớn không ngừng rơi xuống tàn sát họ.

- Chúng ta ra ngoài đợi họ trước.

Diêu Yểu nghiêm túc nói.

- Không được. Chúng ta nhất định phải chờ ba người họ cùng nhau trở về chứ. Không thể để họ ở lại trong hang được, nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra ta còn kịp thời ứng cứu.

Kiêu ngay lập tức phản ứng.

- Đúng vậy.

Cả KaZ và Aoi cũng đồng thanh.

Diêu Yểu lạnh lùng nhìn ba người thanh niên. Cô mặc kệ những mảnh đá rơi vào mình mà đi một cách chậm rãi đến vị trí của họ. Ánh mắt Diêu Yểu cực kỳ sắc bén như lưỡi kiếm quét ra từng người. Cuối cùng, cô cười nhạt.

- Chúng tôi chưa bao giờ bỏ rơi một ai. Tôi quyết định rời đi, không phải vì tôi sợ chết. Các cậu nên hiểu, muốn cứu được người khác trước tiên phải đảm bảo chính mình có thật sự dư khả năng đó không. Hiện tại các cậu nắm trong tay bao nhiêu phần trăm bản thân mình sẽ không bị đá đập cho tới chết?

Trước câu hỏi của Diêu Yểu, cả ba thanh niên không ai lên tiếng trả lời. Thì ra, cô muốn đưa bọn họ an toàn thoát thân trước. Nếu cứ tiếp tục chờ tại đây, thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đội trưởng Thiên Cung đã lại giao toàn bộ trách nhiệm lại cho Diêu Yểu. Đương nhiên cô phải đặt mạng sống của ba người lên hàng đầu. Đây là cách giảm thiểu rủi ro.

Về phía Thiên Xạ và Tan. Tình hình hai người còn tệ hơn đám người Diêu Yểu. Đá cứ rơi mạnh, hai người dù có tập trung cẩn thân đến mấy cũng không tránh khỏi việc bị trượt chân nhiều lần. Vách đá rất khó bám và di chuyển, với lại càng xuống sâu thì nhiệt độ, ánh sáng trong lòng hang càng thay đổi.

Trong lúc Tan đang nghiến răng cố gắng bám chặt vào vách đá, bỗng nhiên xuất hiện một đàn dơi hàng trăm con từ đâu kéo đến. Hình như bọn chúng bị trận núi lửa đang diễn ra làm cho kinh động nên mới bay tán loạn như thế. Thiên Xạ và Tan không thể dùng tay dùng chân đuổi chúng nó bay chỗ khác. Đàn dơi đen có kích thước trung bình cứ tập trung bay loanh quanh hai người cực kỳ khó chịu.

- Mẹ kiếp! Cái lũ chết tiệt này!

Tan điên máu chửi thề.

Thiên Xạ quan sát bọn chúng, anh ta chợt nhận ra đám dơi này biết cách né những mảnh đá rất chuyên nghiệp. Gần như không có con nào bị thương mà rớt xuống dưới.

Một mảng màu đen bao phủ cả hai người khiến cho quá trình leo hang phải ngừng lại. Bắt buộc phải trụ vững người trong tư thế này sẽ khiến thể lực Thiên Xạ và Tan dần trở nên cạn kiệt. Các hệ cơ bắt đầu có dấu hiệu mỏi đi, nếu cứ duy trì trạng thái như hiện tại thì sớm muộn gì hai người cũng bị đuối sức.

Qua khoảng hơn hai mươi phút, đàn dơi đen vẫn không có dấu hiệu rời đi. Sắc mặt hai người trở nên vô cùng nghiêm trọng. Mồ hôi đổ không dứt, cơ tay cơ chân bắt dầu mỏi dần. Cả hai đều cố gắng điều tiết thể lực, tiếp kiệm năng lượng tới mức có thể để duy trì. Từng bước, tường bước một di chuyển thật cẩn thận chậm chậm xuống dưới. Chân họ phải bám chắc vách đá, tay phải giữ vững dây leo để cân bằng tư thế. Mỗi lần đi nhìn Thiên Xạ và Tan trông rất cực nhọc, khổ sở.

- Có nhiêu đó thôi mà cũng không chịu nổi được sao đội trưởng Thiên Cung? Người của tổ chức Đường Ảnh không yếu ớt tới thế nhỉ.

Một tiếng nói cực kỳ chế giễu phát ra từ phía bên kia. Thiên Xạ giật giật khóe mi, cái chất giọng đầy chêu chọc vừa rồi rất chi là quen thuộc với anh ta. Thiên Xạ liền quay mặt thì thấy một người phụ nữ cực xinh đẹp đứng khoanh tay nhìn chằm chằm vào mình bằng cặp mắt nóng bỏng. Anh ta nhất thời bị trượt chân vì sự xuất hiện bất thình lình của Léna.

Người phụ nữ đó chính là bóng hồng duy nhất trong Thập Tam tử, là người từng khiến Thiên Xạ chết mê chết mệt một thời gian.

“Sao, sao cô ấy lại ở đây?”

Đây chính là câu hỏi duy nhất hiện ra ngay lúc này trong đầu Thiên Xạ.

Léna nở nụ cười si mê nhìn người đàn ông có hình xăm con rắn đang rất chật vật. Cô ta thừa biết Thiên Xạ muốn hỏi gì nhưng trong tình thế này không tiện nói chuyện cho lắm.

Tan nhíu mày quan sát người phụ nữ mặc trang phục tác chiến màu đỏ rực, cô ta có đôi chân dài thẳng tấp, ba vòng đều rất chuẩn, mái tóc đen xoăn gợn sóng xõa dài sau lưng, từng đường nét trên gương mặt vô cùng sắc sảo mang đậm nét của người phụ nữ cổ điển. Trên tay Léna cầm một khẩu súng, cô ta cười tà mị xoay xoay khẩu súng bạc rồi nhanh chóng vào tư thế nhắm bắn.

- Này, cô tính làm cái gì đấy hả?

Tan hét lớn.

“Pằng!”

Phát súng đầu tiên bay thẳng đến vị trí chân phải của Thiên Xạ. Anh ta kinh hoảng, không ngờ tới người phụ nữ kia lại dám nổ súng với mình. Viên đạn bay xẹt qua cổ chân Thiên Xạ, cách chỉ vài milimet nữa là trúng chân. Léna cố tính bắn trượt để chọc giận anh ta.

- Con mẹ nó! Cô là người thuộc tổ chức nào?

Tan tức giận lại quát. Đột ngột xuất hiện một người phụ nữ như thần như quỷ nổ súng về phía họ, anh không thể không đề phòng được. Nhìn cô ta có vẻ rất là chuyên nghiệp, kỹ năng chắc hẳn cực tốt. Rốt cuộc là do tổ chức nào phái đến tận đây để gây khó dễ.

- Tan, cô ấy là người chúng ta.

Thiên Xạ vội vàng giải thích.

- Người của chúng ta? Nực cười! Thân thiết lắm sao mà nhận làm người quen hả Thiên Xạ? Có muốn biết vì sao tôi tới Loser không?

Léna cao giọng hỏi.

- Em nhớ tôi sao?

Thiên Xạ cười tự tin trả lời, ánh mắt anh ta nhìn người phụ nữ kia vô cùng khao khát.

Tan:…

“Rồi, hiểu.”

- Nhớ con gái mẹ anh đấy!

Tan:…

“Pằng!”

- Em…

Léna nhếch môi nhìn Thiên Xạ co một chân né phát đạn thứ hai của mình. Cô ta đến Loser là để giải cứu một tù nhân đặc biệt.

- Tìm người đúng không?

Cô ta hỏi.

- Sao cô biết?

Tan nghi hoặc hỏi lại.

- Muốn một đổi một không?

Léna đưa ra đề nghị. Phải, hiện tại Phi Giác đang an toàn ở trong tay cô ta. Léna sớm đã tìm thấy cậu ta trước bọn họ. Bây giờ cô ta muốn làm một cuộc trao đổi người - người. Léna thừa biết Thiên Xạ chắc chắn sẽ không đồng ý yêu cầu này của mình nhưng cô ta vẫn muốn thử để xem người đàn ông ấy phản đối như thế nào. Tù nhân kia, bằng mọi giá Léna phải đưa được hắn ta ra khỏi Langlois.

- Đừng có mơ!

Biết ngay.

Léna không gấp gáp, cô ta còn nhiều thời gian để chơi đùa với hai người họ.

Thiên Xạ cuối cùng cũng đã hiểu lí do vì sao người phụ nữ này nổi hứng tìm tới Loser. Thì ra là muốn cứu một người. Không bao giờ có chuyện đó. Tù nhân ở Hell một khi đã được đưa vào đấy thì cả đời chỉ chết mục xương.

- Giấc mơ sẽ sớm trở thành hiện thực thôi. Thiên Xạ, anh không ngăn cản được tôi đâu. Thứ tôi muốn, nhất định phải có được. Đồng đội anh đang nằm trong tay tôi, nếu muốn cứu cậu ta thì nhanh đáp ứng yêu cầu tôi. Hay là, anh cần thời gian để suy nghĩ? Cũng được, tôi cho 24 giờ suy nghĩ quyết định.

Léna vừa nói vừa hất nhẹ mái tóc dài.