Tám Năm

Chương 10: Em chờ anh trở về



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit:Ninh Hinh

Kể từ khi Trần Chiêu trở về, hai người ngày nào cũng dính với nhau, như thể bù đắp cho tám năm đã mất.

Vì anh, Kinh Nguyện thậm chí còn xin nghỉ hơn nửa tháng.

Bọn họ cả ngày bên nhau bất kể ngày đêm, giống như một đôi trẻ mới yêu, và sẽ không ai tin rằng họ đã yêu nhau tám năm.

"Trần Chiêu" Kinh Nguyện chậm rãi ôm lấy vai anh, sờ lên vết sẹo trên lưng anh qua lớp vải: "Mấy năm nay, anh đã làm những gì?"

Trần Chiêu đầu tiên là làm ra cái bộ dáng tự hỏi, sau đó trêu đùa: "anh sẽ nói cho em tất cả nhưng em nghe rồi không được tức giận, vì tất cả đều đã đi qua"

"Ngày đầu tiên anh đến đó, ai cũng đều không phục, ở Giang Thành, mỗi lần thi đấu anh đều đứng hạng nhất, nhưng ở nơi đó tất cả đều phải bắt đầu từ con số 0, đổi lại ai cũng đều cảm thấy vô cùng khó chịu, lại nói thời tiết ở Vân Nam ẩm hơn ở đây rất nhiều, rất khó để thích nghi." Anh chậm rãi nói: "Ngày đầu tiên đến đó,anh đã nôn rất nhiều, nhiều đến nỗi thiếu chút nữa là nôn cả dạ dày ra, sau đó, những người trong đội bắt đầu cười nhạo anh, nói rằng anh chỉ là một tên cùi bắp gì gì đó."

Trần Chiêu cười khẩy vài cái:" Cho nên anh làm sao có thể chịu nổi, tất nhiên là cùng bọn họ đánh nhau một trận. Ngày đó, chính đại đội trưởng đã giải vây, khuyên can mãi mới không bị xử phạt."

"Sau đó khoảng một tháng sau, anh cuối cùng đã hiểu rõ về họ và đã có thể cùng họ thực hiện nhiệm vụ mà cấp trên giao cho."

"Đó là lần đầu tiên anh đối đầu trực tiếp với đám người buôn ma túy, lúc ấy thật sự rất đáng sợ, một chiếc xe lớn như vậy đều là ma túy, cả đời này của anh cũng chưa từng gặp qua."

"Anh không nghĩ về nó nhiều như vậy, chỉ biết rằng nếu họ bị bắt, đó sẽ được tính là vì quốc gia mà cống hiến."

"Cho nên, anh đã tự tiện hành động."

Anh thở dài, sau đó tiếp tục nói: "Cũng may, cuối cùng chỉ có mình anh là bị thương ngoài da, toàn đội không có thương vong, mức độ được xem là nhẹ nhưng vẫn bị ăn mắng một trận."

Kinh Nguyện hiền hoà cười cười: "Đó là do anh quá xúc động, bị mắng là chuyện không thể tránh khỏi."

"Đúng, đúng, anh đáng bị mắng, nhưng sau đó Dương Thiệu vẫn mời anh ăn đặc sản quê nhà anh ấy,còn khen nói rằng anh rất can đảm."

Cô đột nhiên hỏi: "Dương Thiệu?"

"Đúng vậy, anh ấy là đại đội trưởng siêu cấp lợi hại. Là thần tượng của anh, siêu soái."

"Vợ của anh ấy cũng siêu lợi hại, nghe nói là làm quân y, chẳng qua......"

"Chẳng qua cô ấy nghe nói Dương Thiệu chết trong tay đám buôn ma túy kia.. liền đi theo rồi."

Kinh Nguyện nhịn không được khiếp sợ "Đi rồi?Cô ấy......"

Trần Chiêu thở dài, trong mắt là một mảnh thương tiếc: "Hai người bọn họ kết hôn được mấy năm, trước nay chưa từng cãi nhau dù chỉ một lần,quan hệ sớm đã hơn cả tình nghĩa vợ chồng."

"Có một lần, Dương đội trưởng nhận được nhiệm vụ, một mình đi thăm dò tình hình, sau đó thì bị bọn người kia theo dõi. Sau khi Dương đội trưởng bị chúng bắt, bọn họ liên tục gửi các bộ phận thi thể cho vợ anh ấy, một tuần lại một tuần, cứ như vậy giằng co hơn nửa năm."

"Ngày cô ấy nhìn thấy trái tim đại đội trưởng, cô ấy như phát điên, khi đó, cô ấy đang mang đứa con đầu tiên của hai người, và chỉ còn mấy ngày nữa là lâm bồn."

"Bởi vì chuyện này, cô ấy xuất huyết rất nhiều, bác sĩ bảo một trong hai người chỉ có thể chọn một, lúc đó cô ấy chỉ còn lại một chút ý thức, khi nghe thấy lời bác sĩ,cô ấy đã nói mà không cần do dự, nói cho dù phải làm cách gì, nhất định phải giữ lại đứa bé."

"Cô ấy thực sự là một người mẹ tuyệt vời."

Kinh Nguyện nghe đến đây thì không khỏi khiếp sợ, nếu là cô trong tình huống đó, cô nhất định sẽ không thể nào đưa ra lựa chọn, dù đó là cho cả chính cô và đứa bé.

Nghĩ vậy, Kinh Nguyện lại hỏi: "Vậy còn Dương đại đội trưởng thì sao......"

"Anh ấy còn sống. Không một ai biết ba năm qua anh đã trải qua cái gì, tóm lại khi anh trở về, người đã tàn phế, cũng bị tiêm vào rất nhiều ma túy."

"Hiện tại mặc dù anh ấy không thể làm nhiệm vụ, nhưng vô luận như thế nào, anh ấy vẫn là anh hùng của cả đội."

Kinh Nguyện có thể cảm nhận được, Trần Chiêu đã khóc vào thời điểm đó

Ngay cả Trần Chiêu không nói ra, cô cũng biết, trong tám năm qua, ở trước mặt anh, nhất định không chỉ mất đi một đồng đội.

Loại cảm giác này, ai cũng không thể hiểu được.

"Quên đi, đừng nhắc tới những chuyện này nữa" Anh từ trên đầu giường lấy ra một điếu thuốc, đang muốn hút, nghĩ Kinh Nguyện vẫn còn ở bên cạnh, anh liền quay sang nhìn cô hỏi: "Anh có thể hút thuốc không?"

Kinh Nguyện gật gật đầu "Anh đã học nó từ khi nào?"

Trần Chiêu ngẫm lại, trả lời: "Lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, phải theo dõi sát sao bọn họ, không ngơi nghỉ, có khi hai ba ngày không được chợp mắt."

"Ồ."

Nhất thời không ai nói chuyện.

"Anh còn đi nữa không?" Cô đột nhiên hỏi.

"Anh......"

"Trần Chiêu, hãy nói thật đi, lần này trở về anh vẫn còn đi sao?"

"Đi...... lần này anh quay lại chỉ để làm một số việc lặt vặt, và... anh muốn gặp em." Anh chậm rãi nói.

"Được rồi." Kinh Nguyện gượng cười:" Vậy ngày mai anh có thể cùng em đi mua sắm, tất cả đều tính cho anh hết, có được không?"

Trần Chiêu cũng cười: "Được."

Sau đó, anh lại nói: "Kinh Nguyện, nếu hai năm sau anh còn không có trở về, em nhất định phải tìm người gả đi.Phải thay anh sống thật tốt, thật hạnh phúc đó biết không?" Lời này không đâu vào đâu,khá vô nghĩa và khi nghe ra còn rất kì lạ, nhưng không hiểu sau anh lại bật thốt.

"Nếu anh có thể trở về, anh nhất định sẽ cưới em."

"Được." Kinh Nguyện tự động bỏ qua câu nói trước đó, chỉ nghe thấy sáu chữ "Anh nhất định sẽ cưới em ",mà chính cô cũng không rõ là mình đang cố ý hay là vô tình lượt bỏ.

Nhưng bất quá thay vì chờ trong tuyệt vọng, một câu hứa hẹn như vậy đã đủ cho một người như Kinh Nguyện thoả mãn, về sau có như thế nào, kết quả ra sao cũng cảm thấy không bao giờ hối tiếc.

Nhưng chính là không hiểu sao, trong lòng cô lúc này lại cảm thấy bất an mãnh liệt.

Cô không rõ ngọn nguồn của sự lo lắng này là bắt đầu từ đâu, Kinh Nguyện đem loại lo lắng này quy kết thành chữ "Sợ", sợ anh mất ở Vân Nam, không về được nhà, cũng sợ cả đời này cô không còn được gặp anh.

Kỳ thật, Trần Chiêu cũng sợ.

Anh sợ rằng mình sẽ chết trước khi cưới được cô. Anh sợ mình không có ngày về,cũng sợ cô chờ anh cả đời, ngoài thất vọng ra thì không còn gì.

Nhưng Kinh Nguyện cùng Trần Chiêu ai cũng không dám mở miệng, cho nên bọn họ đều là hai kẻ nhát gan.

Một tháng sau, cuối cùng Trần Chiêu cũng đi rồi, anh đi lặng yên không một tiếng động.

Anh không nói với Kinh Nguyện, cũng không nói với ai, một mình thu dọn hành lý, lại một lần nữa lao vào hành trình chống ma túy.

Kinh Nguyện không trách anh mà chỉ thở phào nhẹ nhõm: nếu ngày đó anh thật sự nói lời chia tay với cô, cô nhất định sẽ khóc lóc cầu xin anh đừng rời đi.

Chia tay, lại thêm một năm nữa thanh xuân.

Khi đó, tất cả đều cùng dấn thân vào cuộc hành trình của cuộc đời, nếu gặp nhau lần nữa, cũng không biết là đến khi nào.

Anh ấy đi rồi, không sao đâu.

Bởi vì chúng ta đang cùng đi trên con đường, và một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp nhau.

Tôi sống ở đầu sông Trường Giang, anh sống ở cuối sông Trường Giang. Ngày ngày đều nghĩ đến anh, nhưng không thấy anh,chúng ta cùng nhau uống nước sông Trường Giang.

Bao giờ thì nước ngừng, bao giờ thì hết hận này?

Em chỉ mong trái tim anh cũng như trái tim của em, và em sẽ sống hết mình với tình yêu của mình.

Chúng ta yêu nhau lâu đến vậy, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau?